– Chắc là… con không học vẽ được nữa rồi.
Câu nói của nhỏ làm tôi hơi bất ngờ, tôi hỏi lại:
– Sao lại không học nữa?
Nhỏ vẫn tiếp tục thút thít, giọng nói phát ra đứt quãng:
– Bố mẹ… không cho con học vẽ nữa.
Tôi ngồi im lặng một lúc chẳng biết nói gì. Vậy là hai hôm vừa rồi nhỏ không đi học là do bố mẹ nhỏ không cho phép. Có một chút xót xa dợn lên trong lòng. Đôi khi tôi có cảm giác cái nghề của tôi như kiểu “xướng ca vô loại”, người ta chỉ nghĩ học vẽ để cho vui, rảnh thì học, không rảnh thì thôi, nghĩ như kiểu giới nghệ sĩ mua vui cho thiên hạ.
– Vậy… đó là lý do nhóc khóc hả? – Tôi hỏi.
Nhỏ cười cười đưa tay dụi mắt, nói:
– Một phần ạ. Mà quan trọng hơn… con cảm thấy cuộc đời của mình như đã được người khác quyết định hết rồi ấy…
– …
– Phải sống ra sao, chơi với ai, học cái gì… cũng phải được cho phép. Con muốn một chút tự do cho bản thân mà khó quá.
– Nhiều khi ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho nhóc thôi mà.
– Muốn tốt cho con thì phải để cho con làm những gì mình thích chứ.
– Vậy là nhóc thích học vẽ hả.
– Dạ.
– Tưởng học vẽ để hiểu bản thân mình hơn thôi?
Tôi nhắc lại cái câu mà hồi mới đến con nhỏ nói với tôi. Nhỏ thẹn thùng chữa ngượng:
– Thì… con nói vậy thôi… chứ con thích học vẽ thật mà.
Thấy tôi tủm tỉm cười, con nhỏ nheo mắt lườm lườm.
– Có một cách để nhóc vẫn được đi học vẽ nè – Tôi nói.
– Cách gì ạ? – Nhỏ đưa mắt sát màn hình.
– Anh sẽ tới nói chuyện với ba mẹ nhóc, bảo là “Thưa hai bác, con là thầy giáo của Linh. Hôm nay con tới để thông báo với hai bác là dạo này Linh nó học hành sa sút quá, hai bác thu xếp cho nó học lớp phụ đạo của con để con kèm cho em nó. Nhanh và khẩn trương” rồi anh hốt nhóc đi thôi. Danh chính ngôn thuận. Haha.
– Nói xong là ba mẹ con hốt chú lên bàn thờ ngồi luôn đó. Hức
Tối hôm đó, tôi nói chuyện với nhỏ Linh rất lâu. Có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt. Cũng có lẽ là lần đầu tiên con nhỏ trải lòng mình với tôi nhiều như thế. Tôi biết thêm một chút về con nhỏ, một chút ít thôi để hiểu rằng, con nhỏ mỏng manh và tinh khiết quá. Nhỏ như một con họa mi bị nhốt trong lồng bé, khi mà đáng lẽ bầu trời ngoài kia phải là nơi nhỏ thuộc về.
Tôi không buồn mà chỉ tiếc.
Trong sự yên tĩnh đầy đặn của một sáng thứ Bảy hiếm hoi không phải dạy lớp nào, khi tôi đang ngồi vẽ nốt bức truyền thần đang dang dở cách đây một tháng, Đan Chi đột ngột tới gặp tôi với một lời đề nghị lạ lùng:
– Anh, em nhờ anh chút được không?
Tôi ngước mặt lên khỏi bức hình, nhìn nhỏ vội vàng kéo ghế ngồi sát bên tôi và hỏi:
– Chuyện gì thế?
– Tối nay anh… qua ngủ với em một đêm nha.
Tôi trợn tròn mắt nhìn nhỏ, miệng lắp bắp:
– What? Ngủ… ngủ với em?
Đan Chi nhéo tôi một cái rất đau, bặm môi nói:
– Nghĩ tầm bậy gì đấy. Anh có nhớ thằng trộm hôm bữa anh bắt gặp ở nhà em không? Mấy hôm nay em lại thấy nó lởn vởn quanh nhà mình.
À, là thằng trộm nhỏ con rình rập ngoài bờ tường nhà Đan Chi cách đây mấy hôm. Tất nhiên là tôi nhớ chứ. Vậy là nó lại xuất hiện như tôi đã từng lo lắng.
– Có mất mát cái gì không – Tôi hỏi.
– Chưa mất gì anh ạ.
– Sao không ra chụp cổ nó tẩn cho một trận?
– Anh thần kinh à. Người ta đã làm gì đâu mà tẩn.
– Thế nhờ anh qua ngủ cùng làm gì?
– Thế chẳng lẽ chờ nó cuỗm mất cái gì rồi mới nhờ à?
– Mà có được ngủ chung giường không?
– Anh bị điên à. Anh nằm dưới ghế sofa phòng khách, trông nhà hộ em.
– Thế cô làm gì?
– Đi tắm. Hì
– Thôi được rồi, tối nấu cơm đi rồi anh qua. Cấm có bắt nhặt rau đấy.
Đan Chi lườm tôi một cái rồi bỏ về. Tối hôm đó tôi qua nhà Đan Chi như đã hứa, mang theo cả chăn gối các kiểu. Và tôi thấy mình ngu đừng hỏi. Vì nhà Đan Chi có thiếu gì gối chăn, mà toàn là hàng xịn. Nhìn lại cái gối 15k có hai con bồ câu đang hôn nhau của mình chỉ muốn vứt mẹ cho rồi.
Đêm đó sau bữa cơm, tôi thả mình xuống chiếc ghế sofa ngoài phòng khách nằm xem tivi, còn Đan Chi dọn dẹp và lên lầu làm gì đó. Ôi, nằm trên ghế mà còn sướng hơn cả nằm trên giường của nhà mình, lại có mùi hương thơm ngát từ bộ chăn gối mà Đan Chi đưa cho, tôi có cảm giác như mình trở nên sang trọng hơn thì phải. Một lúc sau thấy Đan Chi lon ton đi xuống, lần này nhỏ mặc chiếc quần cọc còn ngắn hơn cả chiếc quần mà tôi thường thấy mỗi khi qua nhà nhỏ ăn cơm. Đôi chân nõn nà của nhỏ thì vẫn vậy, vẫn thon dài và cuốn hút tôi mỗi lần chạm mặt. Ba năm dạy học cùng nhau, dù tôi và nhỏ đã hiểu nhau quá nhiều, gặp nhau quá nhiều trong suốt thời gian đó, nhưng trống ngực tôi vẫn cứ đập thình thịch mỗi khi thấy con nhỏ đung đưa như vậy. Và mặc dù tôi đã nói với nhỏ bao nhiêu lần là đừng có “mát mẻ” trước mặt tôi, nhưng con nhỏ dường như chẳng bao giờ thèm nghe, vì chúng tôi thân thiết quá, có khi còn hơn cả anh em. Nhưng mà Đan Chi ơi, anh cũng chỉ là con trai thôi, đừng tra tấn nhau như vậy chứ. Tôi thở dài rồi quay trở lại với chiếc tivi của mình, cố gắng gạt bỏ đôi chân đó ra khỏi đầu.
– Em đi tắm đây – Đan Chi nói với tôi.
– Uhm, khóa cổng chưa vậy? – Tôi hỏi.
– Chưa. Anh ra khóa hộ em đi. Chìa khóa em để dưới tivi ấy.
Tôi lững thững lấy chùm chìa khóa ra khóa cổng rồi trở vào nhà với những tiếng ngáp dài não ruột. Vừa mới bước lên bậc tam cấp, đột nhiên có một tiếng sột soạt ngoài hàng rào làm tôi chú ý. Tôi dừng lại mấy giây để lắng nghe, tiếng sột soạt vẫn vang lên đều đặn. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi rón rén tiến tới bờ tường không một tiếng động, tay thủ sẵn cây chổi quét nhà, định bụng sẽ bắt quả tang thằng trộm và cho nó một trận. Nhưng khi thò đầu ra khỏi bờ tường, tôi ngạc nhiên khi chẳng thấy thằng trộm nào ở đó. Thế mà tiếng sột soạt vẫn cứ vang lên đều đặn. Quái nhỉ! Tiếng động phát ra từ đâu?
Định hình vài giây, cuối cùng tôi cũng tìm được câu trả lời.
Bên cạnh bờ tường nhà Đan Chi có một con đường mòn nhỏ. Vệ đường phía bên kia có một hàng cây tràm to lớn và rậm rạp. Dưới ánh sáng heo hắt phát ra từ dãy đèn đường phía xa, tôi thấy lờ mờ một bóng người mặc áo caro đỏ. Hắn ta đang đung đưa trên những tán cây tràm và giật mình khi thấy tôi xuất hiện ở phía bờ tường. Ngay lập tức hắn nhảy phốc xuống đường và chạy một mạch. Tôi nhảy qua tường và co giò đuổi theo nhưng tên trộm đã biến mất, một lần nữa.
Một tên trộm thì làm gì ở trên cây tràm nhỉ? Tôi thắc mắc tự hỏi và nhìn lên những tán cây đang rì rào trong gió. Trí tò mò thôi thúc tôi mãnh liệt và trong thoáng chốc tôi đã thấy mình ở trên những tán cây tràm. Cẩn thận xem xét từng nhành cây trong thứ ánh sáng nhá nhem của buổi đêm thành phố, tôi chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt, hay một món đồ gì đặc biệt mà tôi nghĩ thằng trộm giấu trên này. Đang định tuột xuống thì đột nhiên tôi nhìn thấy một thứ mà đáng lẽ tôi không nên nhìn thấy, một thứ tình cờ khiến tôi vỡ lẽ ra nhiều điều. Và những mảnh ghép rời rạc bấy lâu nay bắt đầu xâu chuỗi thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Chỗ mà tôi đang đứng đây, hay nói đúng hơn mà chỗ mà thằng trộm thường đứng, có một góc nhìn rất đặc biệt, một góc nhìn mà khi nói ra tôi cảm thấy thật xấu hổ, đó là nhà tắm của Đan Chi. Từ những tán cây tràm này, tôi có thể nhìn thẳng vào nhà tắm tầng 1 thông qua một ô cửa nhỏ mà hình như nhỏ Đan Chi chả bao giờ đóng. Tôi thấy Đan Chi đang đứng đó, quay lưng về phía tôi và đắm mình trong làn nước từ vòi hoa sen. Trái tim tôi đập thình thịch như trống trận. Lòng tôi rạo rực khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của nhỏ, một cơ thể cân đối gần như là hoàn hảo. Tôi không thể nhìn thấy phía trước, nhưng bờ mông căng tròn của Đan Chi đập vào mắt tôi như một thứ thuốc mê khó chịu nhất trên đời. Tôi giật mình tự tát một cái thật mạnh vào má rồi tuột nhanh xuống đường. Lòng cắn rứt khi nghĩ lại những gì mà mình vừa làm và thầm cảm ơn khi phần “người” trong tôi kịp tỉnh giấc.
Thằng trộm đó, giờ tôi biết nó không phải là trộm. Có tên trộm nào lởn vởn ở nhà người ta suốt cả tuần mà chả thó được thứ gì? Lại còn bị phát hiện mà vẫn còn ngoan cố rình rập? Hóa ra nó chỉ là một tên biến thái nào đó, một kẽ có lẽ đã lâu rồi không biết mùi con gái, và không thể giữ mình trước sức cám dỗ của giai nhân.
Khi tôi vào nhà thì Đan Chi cũng vừa tắm xong. Nhỏ nghiêng nghiêng làn tóc và lau khô trong chiếc khăn tắm to quá khổ. Mùi con gái tuổi đôi mươi tỏa ra ngây ngất đến chạnh lòng. Thấy tôi bước vào, Đan Chi nhíu mày hỏi:
– Anh đi khóa cổng gì mà lâu vậy?
Bất chợt tôi lúng túng. Cái hình ảnh một người con gái xinh đẹp đầy trữ tình trong nhà tắm vừa mới đây thôi vẫn chưa thể dứt ra khỏi đầu tôi được. Tôi cố gắng lấy lại tỉnh táo bằng một lời nói dối:
– À, anh tranh thủ đi dạo một chút. Tối hôm nay trời mát thật!
Đan Chi nghe thấy thế giả bộ hờn:
– Chời ơi. Bảo trông nhà hộ người ta mà đi dạo là sao?
– Nói đi dạo vậy thôi, chứ thực ra là anh đi tuần đấy người ạ. Anh gặp thằng trộm.
– Nó lại tới hả? Hic. Rồi sao anh?
– Nó thấy anh nên bỏ chạy một mạch rồi. Tuổi gì mà đòi lởn vởn trước mặt anh.
Đan Chi lườm tôi một cái rồi bật cười. Tôi đắn đo không biết có nên kể chuyện thằng trộm leo lên cây tràm nhìn trộm nhỏ tắm hay không, và cuối cùng là quyết định giữ kín. Bởi chuyện này kể ra chẳng hay ho gì cho lắm. Mà quan trọng hơn, lỡ Đan Chi nó hỏi “Sao anh biết thằng trộm trèo lên cây tràm để nhìn lén em?” thì tôi biết trả lời sao? Hổng lẽ “Anh thử rồi nên anh biết” à?
Tôi giả bộ đi ngang qua nhà tắm rồi bất chợt nhìn vào hỏi:
– Sao em tắm mà không đóng cái cửa sổ nhỏ kia lại?
Đan Chi nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhỏ xua tay:
– Đóng làm gì anh. Để vậy cho nó thoáng anh ạ.
– Khùng quá. Để vậy gió máy nó thổi vào, đang tắm mà trúng gió thì ai mà biết. Nghe nhiều trường hợp đột tử trong nhà tắm chưa? Với cả để vậy lỡ côn trùng, rắn rết nó bò vào thì sao?
Tất nhiên là tôi chỉ bốc phét thôi. Đột tử trong nhà tắm thì có thật nhưng chả có ai chết vì gió máy cả. Nhưng Đan Chi vẫn tin là thật, nhỏ lo lắng nói:
– Ôi thế ạ? Anh đóng lại giùm em luôn đi.
Tôi trèo lên bồn toilet, với tay đóng sập cánh cửa lại. Lòng buồn rười rượi vì mình vừa đóng luôn cả hy vọng duy nhất còn được nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp ấy. Nhưng đó là điều nên làm. Một thằng đàn ông đội trời đạp đất phải thoát được những dục vọng vặt vãnh, nếu không chỉ mãi mãi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Tối hôm đó, khi đang ngồi ở ghế sofa xem tivi, Đan Chi chợt quay qua nhìn tôi:
– Anh nè, em nói thật đó, hay là anh chuyển qua ở với em đi.
Rồi không chờ tôi trả lời, nhỏ nói tiếp:
– Anh đang tìm trọ đúng không? Coi như em cho anh thuê phòng. Anh gọi bạn tới ở cùng cũng được, miễn là có thể tin tưởng. Chứ em bắt đầu thấy sợ sợ thật rồi đó!
Tôi chỉ ậm ừ không nói gì. Đúng là mấy hôm nay tôi đang đi tìm nhà trọ thật. Bà chủ nhà của tôi đột nhiên lấy lại phòng cách đây một tuần để cơi nới làm văn phòng cho thằng con bả mở công ty. Tôi đang ở tạm trong nhà kho của lớp vẽ rồi đi tìm trọ dần, mấy hôm nay giao lớp cả cho Đan Chi là vì thế. Nhưng đến ở chung nhà với Đan Chi không phải là một quyết định dễ dàng. Phần nhiều bởi vì tôi sợ mình không đủ tỉnh táo khi cứ tiếp xúc với nhỏ hàng ngày như vậy. Ngày nào cũng thấy mông với đùi thì sẽ có lúc tôi tan chảy mất thôi. Đan Chi nhìn tôi chờ đợi, tôi chỉ khẽ cười rồi bảo để anh về suy nghĩ thêm.
Nhưng tôi chưa có cơ hội để suy nghĩ, thì một biến cố xảy ra làm gián đoạn tất cả.
Đó là vào ngày khai mạc của giải bóng đá. Sau gần một tháng tập luyện miệt mài, cuối cùng cũng đến ngày tụi nhỏ cho tôi thấy thành quả. Nhưng một điều không may xảy ra. Tối hôm trước, hai thằng dự bị của đội đột nhiên bị ốm mất một đứa, đứa còn lại phải về quê để chịu tang bà ngoại, thành thử team chỉ còn lại đúng 6 người (trong đó tôi chỉ đăng ký cho đủ đội hình thôi chứ không đá vì chấn thương mắt cá chân vẫn còn ám ảnh đến bây giờ).
Hôm đó tụi tôi đá trận khai mạc. Mặc dù chỉ vừa đủ 5 người nhưng tinh thần đứa nào đứa nấy cũng cao như núi. Tụi nó vào sân với tâm thế của một kẻ chinh phục, thứ mà tôi luôn ghim vào đầu tụi nó mỗi buổi tập luyện, còn tôi, Đan Chi, cùng tụi con gái lớp vẽ ở ngoài hò hét, cổ vũ gà nhà hết sức có thể.
Và những bài tập chiến thuật mà tôi chỉ cho tụi nhỏ bắt đầu phát huy tác dụng. Những pha chống ban bật, 1 kèm 1 tỏ ra hiệu quả vô cùng khi nó đã chặn đứng gần như hầu hết những đợt tấn công của đội bạn. Chỉ có những cú sút xa mới có thể uy hiếp được khung thành của thằng Sơn “phân bò”, nhưng thật may đội bạn không có một cá nhân nào thực sự xuất sắc có thể ghi bàn từ giữa sân. Trong một lần sử dụng chiến thuật 5 đánh 4 tận dụng thủ môn, thằng Sơn “phân bò” thu hút được một cầu thủ bên đội bạn và ngay lập tức bóng được chuyền cho thằng Nam Nhỏ bên cánh trái đang đứng một mình. Nam Nhỏ dẫn bóng vào khu vực trung lộ với tốc độ bàn thờ và tạt ngang qua cho thằng Thụy Phong đang băng lên. Công việc còn lại của thằng Thụy Phong là vô cùng dễ dàng, đệm bóng cận thành và mang về bàn thắng đầu tiên cho đội nhà.
Để lại một bình luận