– Anh đừng có đi đâu lung tung đấy. Ngồi ở đây chờ em.
Hic, tự nhiên có cảm giác giống một đứa trẻ con được chị gái dắt đi siêu thị vậy trời. Một lúc sau em quay lại, đưa cho tôi một cái phù hiệu, nói:
– Anh mang cái này vào đi.
– Làm gì?
– Hôm nay trường em không cho người lạ vào trường. Lỡ có thầy cô nào hỏi thì bảo học ở lớp… nha!
Nói rồi em lon ton chạy đi. Được một đoạn tự nhiên ngoái đầu lại nhìn tôi, lo lắng hỏi anh ngồi một mình có ổn không. Trời đất ơi. Anh học cấp 3 từ thời em còn đái dầm đấy con bé ạ, mấy vụ này anh còn lạ gì nữa. Tôi hất tay bảo đi lẹ đi. Em cười tinh nghịch rồi bước lẫn vào đám đông. Làn tóc phất phơ trong gió.
Đúng là em hơi lo xa. Trường em hôm nay đông như hội, có ai thèm để ý đến một nam thần mặt đần đần ngồi dưới gốc bàng như tôi đâu. Người duy nhất biết tôi ngoài em, là con bé Dạ Uyên, vì hai đứa học cùng trường. Tình cờ thấy tôi đang ngồi vân vê cọng ria mép trên ghế đá, nhỏ tròn mắt chạy lại chào tôi. Xong rồi kéo lũ bạn của nhỏ lại giới thiệu nhiệt liệt “Đây là thầy dạy vẽ của tui mà tui hay kể cho mấy bà nè, hihi! ” Bọn nó nhốn nháo chạy lại nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. “Ui, thầy vẽ bức cô gái buồn đó ạ? Thầy đẹp trai quá. Huhu”. Tôi cười cười. Mấy đứa này kì ghê, đẹp trai là bản chất của thầy, không gì lay chuyển được. Cơ mà cô gái buồn là bức nào?
– Bức này nè anh.
Nhỏ Dạ Uyên đưa bức hình chụp trong điện thoại cho tôi xem. Tự nhiên lòng chùng xuống. Đã lâu lắm rồi. Vẫn nhớ như in cái cô gái đứng trên ban công ngày ấy, nhìn mãi về phía tôi trong một ngày trời nhiều mây như hôm nay. Nhìn mãi cho đến khi tôi khuất sau con lộ. Ánh mắt cô gái xa xôi. Nước mắt thì lăn dài…
Có lẽ mãi đến tận bây giờ, vẫn chẳng đứa học trò nào biết được cô gái buồn trong bức tranh tôi vẽ đó, chính là Đan Chi của ngày chúng tôi chia tay. Cô gái buồn hay người vẽ buồn, chính tôi cũng không biết nữa.
Tiếng nhạc kéo tôi ra khỏi những hoài niệm vu vơ. Mở đầu là một tiết mục nhảy nhót gì đó của lớp nào đó. Ngồi xem mà cứ ngáp ngắn, ngáp dài chả có tí cảm xúc gì. Tôi chỉ chờ tiết mục của em, còn lại chả quan tâm ai hết. Khi lớp em được xướng tên, tôi mới ngồi thẳng dậy, hướng mắt về phía sân khấu. Kia rồi, một tốp con gái trong những bộ váy thướt tha đang bước lên, hình như là một bài múa. Nhưng lạ chưa, không thấy em đâu cả. Đảo mắt một lượt vẫn chẳng thấy em đâu. Ơ, rõ ràng là có em biểu diễn mà!
Bất chợt, một khúc piano dịu nhẹ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía góc sân khấu. Tôi ngơ ngác dõi mắt nhìn theo. Em đó ư? Cô gái nhỏ ngồi bên chiếc piano nhỏ? Ừ đúng rồi. Là em chứ ai! Từ phía xa có thể nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy. Cảm giác lúc đó thật khó tả. Lần đầu tiên thấy em chơi đàn!
Tiết mục của lớp em công nhận có đầu tư. Bài múa trên nền nhạc piano, toàn gái xinh, múa cũng đẹp và có cốt truyện hẳn hoi. Nhưng mà hình như chả ai để ý đến những điệu múa cả. Có lẽ cũng như tôi. Chỉ mãi ngắm người chơi đàn.
Em trang điểm nhẹ. Đẹp lắm! Mái tóc xõa ngang vai. Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc váy đen và đi một đôi boot cũng màu đen. Nhìn em thật lạ. Lạnh lùng và quyến rũ. Chả giống như em ở nhà.
Tiết mục kết thúc. Những tiếng vỗ tay rào rào vang lên không ngớt. Tốp múa đứng lại chào mọi người. Riêng em đi thẳng vô trong cánh gà, làm mấy anh lên tặng hoa được một phen chưng hửng. Em ngáo thật! Haha.
Buổi biễn diễn xong xuôi thì cũng đã chập tối. Tôi đứng chờ em ở gốc bàng mà mãi chẳng thấy em đâu. Bọn học trò cũng về gần hết. Sân trường rộn ràng mới đây giờ bỗng chốc lặng ngắt, làm tôi thấy lo lo.
– Linh ơi!
Tôi gọi em mấy bận mà chẳng thấy trả lời. Bác bảo vệ nghe tiếng tôi chạy lại hỏi:
– Sao chưa về? Lớp nào?
– Dạ, dạ… cháu ở…
– Nhìn cậu lạ lạ. Ở ngoài trường đúng không?
Bác bảo vệ hỏi một câu làm tôi chột dạ. Đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì em ở đâu xuất hiện. Nhìn cái bản mặt bối rối của tôi, em phì cười.
– Anh này là ai vậy bác? Con chưa thấy bao giờ.
Mặt tôi đần thối ra. Ơ, cái con điên này. Nói cái gì đấy?
– Biết ngay mà, quân trộm cắp – Bác bảo vệ xắn tay áo, xem chừng sắp lao vào còng tay tôi đến nơi.
– Ơ ơ, không phải đâu bác ơi… – Tôi xua tay phần phật.
Em ở ngoài ôm bụng cười ngặt nghẽo, xong rồi níu tay áo bác bảo vệ bảo con đùa đấy, đây là bạn của con. Bác bảo vệ nhìn cái điệu bộ giãy đành đạch như cá mắc cạn của tôi rồi cười ầm lên. Em lại còn nháy mắt trêu nữa chứ. Nhìn ghét thật!
Chở em về. Bao nhiêu lần đi qua con đường này chẳng thể nào nhớ nổi. Lúc nào đi em cũng bảo tôi chầm chậm lại. Như thể phải về nhà là một niềm tuyệt vọng. Tôi quay xuống hỏi em:
– Nãy làm gì mà lâu vậy?
Em thò đầu lên, mắt tròn xoe:
– Anh lo cho em à?
– Người ta còn nhiều việc ở nhà. Bắt chờ hoài!
– Thôi mà, nói anh lo cho em đi!
– …
– …
– Lạnh không?
– Dạ có.
Ngồi sau, em cứ cười mãi thôi, chẳng biết đang nghĩ vớ vẩn gì trong đầu nữa. Đi gần tới con hẻm quẹo vào nhà em, tự nhiên em nhéo tôi một cái nói giọng vội vã:
– Anh, dừng lại đi.
Em bảo tôi tấp vào lề đường rồi nhìn đăm đăm về phía trước, có vẻ không vui. Tôi chẳng nhận ra điều gì khác thường ở đó cả, ngoại trừ một chiếc ô tô màu đen vừa quẹo vào con hẻm nhà em.
– Gì thế?
Tôi hỏi nhưng em không trả lời, chỉ giục đi tiếp chứ không quẹo vào nhà, cũng chẳng nói tại sao.
– Sao vậy em? – Tôi gặng hỏi lần nữa.
– Một vài người em không muốn gặp thôi, không có gì đâu anh. Mình đi dạo chút rồi về anh nha!
Tôi gật đầu. Chẳng hỏi thêm gì nữa. Hai đứa lại lang thang trên những con đường Đà Nẵng thân quen. Gió lạnh thổi vi vu làm má em ửng đỏ. Mùa đông đến rồi chăng!
Rất nhiều lần trong những đêm Đà Nẵng bình yên năm ấy, tôi ngồi nhìn con bé ăn kem với đôi môi mỉm cười nhăn nhó, tự hỏi không biết cái nơi mà từ đó con bé đến với cuộc đời tôi, cách Trái đất bao xa!
Băng Linh có một sở thích cực kỳ quái dị mà tôi thề là chả giống người địa cầu chút nào, đó là thích chạm mũi vào bất cứ thứ gì ươn ướt có thể chạm được. Một nhành oải hương đẫm sương bên cửa sổ phòng tôi, mũi của con mèo Lucy… và kem!
Em ngồi đó, vẫn mặc nguyên bộ đồ từ lúc diễn văn nghệ đến giờ, nhìn ly kem sầu riêng với ánh mắt đầy ám ảnh, khẽ thò mũi chạm vào cục kem đang bốc hơi lành lạnh rồi thích thú đưa tay quệt vệt kem dính trên chóp mũi, nếm thử và òa lên nức nở:
– Ngon quá!!!
Thấy thế tôi co rúm người lại:
– Tởm vl.
Em quay qua nhấp nháy mắt nhìn tôi:
– Anh thử ăn theo cách này đi, ngon lắm!
– Éo bao giờ. Mất vệ sinh. Tránh xa người ta ra.
Tôi nhăn mặt kéo ghế ngồi xa ra, giật mình thấy em nở một nụ cười nham hiểm rồi nhào tới dứ dứ ngón tay dính đầy kem âm mưu quệt vào mũi tôi. Hai con bé nhân viên quán kem đứng nhìn chúng tôi giằng co quyết liệt, hình như không có một chút lòng trắc ẩn nào để thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp. Đang sắp thua thì may quá có tiếng điện thoại reo. Em mở điện thoại ra, nhìn màn hình rồi tự nhiên thở dài chán nản.
– Sao thế? – Tôi hỏi.
– Mẹ Hương anh ạ! – Em xị mặt.
– Mẹ gọi thì nghe đi chứ đợi gì nữa.
Em ngúng nguẩy ra kia đứng nghe. Một lúc sau quay lại, chả nói gì, mặt ỉu xìu cầm ly kem khuấy lên khuấy xuống như con điên. Nhìn là biết bị mẹ Hương gọi về chứ gì nữa. Biết vậy nên tôi gọi chủ quán ra tính tiền, em níu tay tôi lại.
– Gì nữa?
– Em chưa muốn về đâu.
– Muộn rồi. Về thôi.
– Không đâu. Huhu.
Trời đất ơi, lại nữa. Lại giở cái trò trẻ con vào lúc này. Tôi ngồi xuống vuốt má em, nịnh:
– Về nha. Mai anh lại chở ra đây ăn kem nữa mà!
– Anh hứa đi.
– Uhm, hứa!
Em giơ ngón út ra bắt tôi ngoéo tay mới chịu. Ừ được rồi, ngoéo thì ngoéo. Xong rồi lấy khăn lau nốt vệt kem dính trên mũi em, còn em cứ nhe răng ra cười. Khổ thật. Y như đang phải trông một con bé mẫu giáo có thần kinh không bình thường.
Chạy về khi trời còn sớm. Ngồi phía sau, em cứ cọ cọ mũi vào lưng tôi. Quay xuống hỏi đang làm cái trò dở hơi gì thế, thì thấy mũi em ửng đỏ. Phì cười. Nghịch kem cho lắm vào.
Xe dừng lại trước hẻm. Em lái xe vào trước còn tôi đi bộ vào sau. Cánh cổng nhà em hôm nay vẫn đóng kín như mọi lần. Tò mò nhìn qua khe hở giữa những song sắt, thấy chiếc xe hơi màu đen lúc tối đậu trong sân. Cũng chẳng có cảm giác gì… Chỉ là tự hỏi, họ là ai mà em không muốn gặp?
Mở cửa phòng, đi tắm rồi nhảy lên giường tính ngủ sớm, nhưng mãi chẳng ngủ được. Lăn lóc một hồi rồi quyết định leo lên sân thượng hóng gió tí, tự hứa sẽ chỉ lên đây hóng gió thôi, thế mà vẫn quay đầu nhìn qua phòng em như một thói quen không bỏ được. Phòng em không sáng đèn. Em ngủ rồi hay vẫn chưa lên phòng nhỉ?
Chợt nghe tiếng bước chân lạo xạo cạnh những khóm cẩm tú cầu. Ngoảnh mặt qua thấy có hai bóng người đi dạo trước sân. Không khó để nhận ra một người là em, còn người kia tôi không biết. Một anh chàng nào đó nhìn rất đẹp trai, cao to và phong độ. Hai người nói với nhau gì đó tôi không nghe rõ, nhưng có lẽ là một câu chuyện rất vui. Vì thấy em cứ tủm tỉm cười hoài.
Ái chà. Dám hú hí với trai đẹp khi không có mình cơ đấy. Ngày mai gặp phải véo cho vài cái mới được. Ngồi nghĩ linh ta linh tinh xong bật cười. Mà nghĩ cho vui vậy thôi chứ chả bao giờ nghi ngờ em cả. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình mà. Em cũng vậy. Tôi cũng vậy đấy thôi.
Nhưng mà cái anh chàng đó lại xuất hiện ngày hôm sau và nhiều ngày về sau nữa. Lúc nào anh ta tới chơi là em lại bỏ rơi tôi một mình, huhu. Kể cả khi hai đứa đang ngồi tập vẽ bên lớp, thấy anh ta vừa tới là em lật đật chạy về, chả thèm nói với tôi một câu nào. Riết tôi đâm ra quạu:
– Anh đang ghen đấy nha!
Em quay qua tròn mắt nhìn tôi, tự nhiên cười có vẻ vui lắm. Người ta đang ghen mà cười như con điên.
– Hả? Anh ghen thật á? Với ai? Hihi.
– Thằng cu nào suốt ngày tới nhà em chơi thế? Đẹp trai đấy. Lại còn nhà giàu nữa chứ. Có vẻ hợp nhau nhỉ! – Tôi giả bộ giận dỗi.
Thấy thế em ôm bụng cười ngặt nghẽo. Xong đưa tay vuốt má tôi:
– Anh gì ơi, anh làm em thấy vui quá.
– Điên à? Đang bực mình đây này!
– Thật mà. Chỉ có yêu nhau mới ghen kiểu đấy thôi! Hihi.
Bất giác tôi đỏ mặt. Thấy thế em lại càng cười tợn, đưa tay véo má tôi một cái.
– Nhưng mà anh không thích thấy em lúc nào cũng đi với thằng đấy đâu – Tôi thở dài.
– Em biết rồi. Chỉ thời gian này thôi. Anh đừng lo nha!
– Uhm. Nhưng mà kể cho anh nghe anh chàng đó là ai được không?
– Hì. Rồi em sẽ kể cho anh nghe mọi thứ. Sớm thôi. Chờ em một thời gian nữa. Anh nha!
Em nắm lấy tay tôi, ánh mắt lung linh với bao điều muốn nói. Chỉ là bây giờ có lẽ chưa đến lúc để nói ra. Từ khi quen nhau, tôi vốn đã biết em là một cô gái kỳ lạ với cuộc đời đầy rẫy những bí mật. Và tôi chấp nhận điều đó. Làm sao đi hết đoạn đường đời, nếu không biết yêu cả những tối sáng của nhau…
Chiều. Đang chạy tập thể dục ngoài công viên thì con bé Dạ Uyên gọi điện:
– Anh ơi, anh đâu rồi về mở cửa lớp cho tụi em!
– Gì đấy? Hôm nay nghỉ học mà? – Tôi ngạc nhiên.
– Anh quên hôm nay là ngày gì à?
– Ngày gì?
– Thì anh cứ về mở cửa cho tụi em đi.
Tôi lật đật chạy về, thấy tụi học trò đứng một đám trước cửa chắc phải hai mươi mấy đứa. Nhỏ Dạ Uyên, thằng Sơn, thằng Nam Nhỏ, thằng Hùng, thằng Vĩnh… và cả em nữa. Đứa nào đứa nấy đẹp rạng ngời, hình như vừa mới đi chơi đâu về. Chưa kịp thắc mắc thì nhỏ Dạ Uyên nheo mắt hỏi:
– Anh không biết hôm nay là ngày gì thật à?
– Ơ, thật.
Nhỏ nhoẻn miệng cười rồi chìa ra một bó hoa rực rỡ trước mặt tôi:
– Tặng anh thầy của tụi em! Chúc anh một ngày Nhà giáo thật vui nha!
Lúc đó tôi mới sực nhớ ra. Ừ nhỉ, quên mất. Hôm nay là 20/11. Cho tụi nhỏ nghỉ học để đi thăm thầy cô giáo mà quên mất. Mà sao không đi thăm thầy cô đi mà rủ nhau tới đây mần chi làm tôi bối rối quá. Dạy vẽ mấy năm, đây là lần đầu tiên được tụi học trò tới chúc 20/11 đông như thế này. Tự nhiên bối rối thật chứ đùa! Haha.
Tụi nhỏ ùa vào lớp, rộn ràng như cả một mùa hè mới gặp lại. Lật đật đi thay quần áo rồi vác ghế ra cho tụi nó ngồi. Chết thật, kẹo bánh đâu mà mời tụi nó bây giờ! Chết nữa, nước đâu cho tụi nó uống đây. Khổ, có bao giờ tiếp học trò tại nhà ngày 20/11 đâu nên có chuẩn bị gì đâu. Em nhìn tôi luống cuống chạy qua chạy lại mà cứ bụm miệng cười hoài, rồi về nhà vác qua một đống bánh kẹo và nước ngọt. May quá!
Tụi nó ngồi chơi đến tận tối mới về. Em ở lại phụ tôi dọn dẹp rồi về sau. Lúc chuẩn bị đi tắm thì tự nhiên có tin nhắn của em: “Chết, em để quên đồ dưới giá sách, anh cất giùm em để bữa sau em qua lấy nha!” Thiệt tình, cái con bé ngớ ngẩn này, lúc nào cũng quên đồ lặt vặt. Thở dài đi ra chỗ giá sách lấy đồ cho em nhưng lạ chưa, chả thấy đồ đạc gì cả. Chỉ thấy một cái hộp gì bự bự đẹp lung linh, trên có gắn một mảnh giấy màu hồng nho nhỏ. Tò mò gỡ mảnh giấy ra đọc, thấy dòng chữ ai quen quen:
Để lại một bình luận