“Chào thiên thần nhỏ của Minh”
“Hihi. Chào Minh nè”
Những lời đong đưa của thằng Minh quả thật khiến tôi muốn ói. Nhưng tôi không có thời gian để ói, vì còn những thứ khác quan trọng hơn tôi phải tìm kiếm.
“Hôm nay là sinh nhật Minh đó”
“Ủa, vậy hả?”
“Không nhớ à ”
“Hì, 10 năm rồi còn gì, sao mà nhớ”
“Uhm, chiều nay qua dự sinh nhật với Minh nha”
“Nhưng chiều nay phải học vẽ rồi mà, Minh không nhớ à”
“Nhớ chứ, nhưng Minh xin phép anh Nhân rồi. Lát chiều cũng mời mấy bạn trong lớp vẽ luôn”
“Sao không để buổi tối?”
“Thì gần tối đó, nhưng chiều Linh đi với Minh chuẩn bị đồ nha. Được không?”
“Được không nè?”
“Uhm, Linh sẽ đi”
Đọc đến đó tự nhiên tôi cười nhạt. Cái con bé này, sao lại dễ tin người đến thế chứ? Sao nó không gọi hỏi tôi có phải chiều nay tôi cho lớp nghỉ không? Và cái thằng Minh này, quả thực thật nguy hiểm. Tôi tiếp tục kéo chuột xuống, còn thông tin quan trọng nữa tôi cần phải biết.
“Minh qua đón Linh nha?”
“Không cần đâu, chiều Linh đi với bạn rồi ghé qua”
“Uhm, cũng được, mà Linh biết chỗ chưa?”
“Ở đâu?”
“Ở…”
“Sao sinh nhật lại tổ chức ở đó?”
“Hì, Linh cứ tới đó đi rồi biết à”
Tôi gấp laptop lại, lòng dợn lên bao nỗi bất an.
Khi mặt trời còn chưa kịp sà xuống ngang ngọn cây phía xa tôi đã cho lớp vẽ nghỉ. Đợi đến khi bọn học trò về hết, tôi lôi thằng Thụy Phong ở lại:
– Phong, anh nhờ mày một việc.
Thằng Thụy Phong thắc mắc nhìn tôi. Tôi thuật lại cho nó nghe những chuyện mà tôi vừa biết được, tất nhiên là phải giấu nhẹm đi việc tôi vào trộm facebook của con bé. Nó sửng sốt nhìn tôi định hỏi gì đó nhưng tôi không cho nó hỏi, tôi thì thầm vào tai nó:
– Không còn nhiều thời gian đâu. Bây giờ chú đi làm giúp anh việc này.
Nói rồi thằng Thụy Phong chạy vụt đi.
Mặt trời đã khuất bóng sau những hàng cây và màn đêm bắt đầu rụng xuống. Con xe Wave màu đỏ tía xé gió đi trong bóng tối mờ mờ đặc quánh sự tĩnh lặng. Những ánh đèn đường dường như nhòa đi, và bóng những người tản bộ cuối chiều chạy vụt về phía sau hư ảo. Đã vài tiếng trôi qua kể từ khi con bé Băng Linh nói chuyện với thằng Minh trên facebook, nếu mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi sợ rằng mình đã quá muộn màng. Nhưng nỗi sợ đó không lớn bằng niềm ân hận của tương lai mà tôi có thể cảm thấy được, khi nhận ra mình đã không làm hết sức. Nghĩ thế tôi phóng ga nhanh hơn. Mặt tái mét đi vì gió lạnh.
Không hiểu sao trong cái khoảnh khắc đang lao đi vun vút này, tôi lại nghĩ đến Đan Chi. Hình ảnh Đan Chi với những ánh nhìn lạnh lẽo dành cho con bé Băng Linh khiến tim tôi đau nhói. Và đâu đó trong lòng xuất hiện sự áy náy mơ hồ. Bao nhiêu lần hứa rồi thất hứa, niềm tin mà Đan Chi dành cho tôi cũng đã vơi đi theo những lần ấy. Tôi lại phóng ga, tự hứa sẽ kể lại cho Đan Chi tất cả khi mọi thứ đã ổn. Còn bây giờ tôi không có thời gian.
Cây cầu khóa tình yêu xuất hiện dưới những ánh đèn xanh tím lãng mạn. Đây là nơi mọi cặp đôi yêu nhau trên cái đất Đà thành này đều muốn tới, bên nhau ngắm nhìn dòng sông Hàn thơ mộng lững lờ trôi và để lại nơi đây những chiếc ổ khóa minh chứng cho tình yêu đôi lứa. Tôi không hiểu thằng Minh hẹn con bé đến đây để làm gì. Mà để làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là điều đó chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. Tôi chỉ biết là tôi phải đưa con bé về. Thế thôi.
Sau khi nhìn quanh một hồi chẳng thấy con bé Băng Linh ở đâu cả, sự chú ý của tôi dồn về phía một đám đông đang tụ tập ở cuối cầu. Tôi tiến đến đó, len lỏi qua đám người hiếu kỳ đang mỉm cười đầy thích thú và nhận ra ở giữa vòng tròn, con bé Băng Linh đang đứng đó, phía trước nó là thằng Minh với một bó hoa hồng đỏ thắm đang cầm trên tay. Thoạt nhìn thấy tôi, gương mặt thằng Minh liền đổi sắc. Tôi nhận ra cả thằng Bảy Màu và mấy đứa đánh nhau với tôi đợt trước cũng đứng lẫn trong đám đông. Con bé Băng Linh thì vẫn đứng yên ở giữa vòng tròn, gương mặt đầy vẻ lúng túng và xấu hổ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá, nó vẫn ổn.
– Đồng ý đi. Đồng ý đi!
Tiếng đám đông thúc giục làm con bé Băng Linh lúng túng hơn. Cái nét bẽn lẽn và ngại ngùng ấy tự nhiên thấy dễ thương chi lạ. Trong một thoáng chốc tôi quên mất mình đến đây để làm gì. Mãi nhìn con bé mà tôi không để ý rằng thằng Bảy Màu đang cố len qua đám đông tiến lại chỗ tôi với một ánh mắt hằm hè đáng sợ. Con bé nhìn thấy tôi, nó reo lên mừng rỡ. Thằng Minh đưa tay ngăn lại khi con bé định chạy đến chỗ tôi. Tôi lao tới đẩy thằng Minh ra rồi nắm tay con bé kéo đi trong ánh mắt sửng sốt của đám đông hiếu kỳ. Đám đông bắt đầu trở nên lộn xộn. Điều đó ngăn cản tụi thằng Minh tiếp cận tôi. Tôi bảo con bé ngồi lên chiếc Wave màu đỏ tía và phóng đi.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi không biết mình đã làm gì. Thậm chí tôi còn không biết rằng mình vừa phá tan một cuộc tỏ tình đầy lãng mạn chứ không phải là một cuộc bắt cóc mà tôi cứ đinh ninh trong đầu trước khi đến đây. Trong tâm trí của tôi lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải đưa con bé về, phải đưa con bé tránh xa thằng Minh càng xa càng tốt.
Con bé ngồi sau ôm sát vào người tôi. Dù tiếng gió kêu rít bên tai, tôi vẫn cảm nhận được nhỏ đang cười khúc khích. Nhỏ có biết rằng cả tôi và nhỏ đang chạy trốn không mà còn cười? Nhỏ có biết rằng tôi đã lo lắng cho nhỏ như thế nào cả ngày hôm nay không mà còn cười? Con bé quá ngây thơ hay là bị thần kinh? Có lẽ tôi không bao giờ hiểu được.
– Nhóc không sao chứ?
Tôi ngoái đầu xuống hỏi con bé. Con bé khẽ khàng lắc đầu.
– Thằng Minh không làm gì nhóc chứ?
Con bé lại khẽ khàng lắc đầu và siết chặt lấy eo tôi.
Chưa kịp hỏi tiếp thì bỗng từ phía sau, một chiếc Exciter xé gió lao tới kề sát vào xe tôi làm tôi giật mình. Tôi loạng choạng cố giữ chiếc xe khỏi ngã. Con bé Băng Linh sợ hãi kêu lên, tay nó ôm chặt lấy eo tôi làm tôi ngộp thở. Chiếc Exciter lao tới trước một đoạn rồi bẻ ngoặt lại tạo thành một hàng chắn ngay giữa đường. Tôi leo xe lên lề, luồn qua khe hở giữa chiếc Exciter và bờ tường rồi phóng đi. Tôi cứ thế vặn ga theo phản xạ, không thèm quan tâm mình đang chạy trốn khỏi điều gì.
Nhưng khổ nỗi, chiếc Wave tàu tôi thuê lúc chiều làm sao đọ nổi con quái vật Exciter đó. Chạy được một lúc lại thấy con Exciter đuổi đến. Thằng ngồi sau thò chân đạp vào người tôi một phát làm tôi lảo đảo. Không còn kiểm soát được tình hình, tôi lao xuống một khoảng đất trống bên đường rồi ngã xuống.
Trong khoảnh khắc tôi đang cố nổ máy để tiếp tục cuộc tháo chạy thì chiếc Exciter lúc nãy đã kịp lao đến chặn trước mũi xe. Tôi nhận ra ngay thằng tóc Bảy Màu cùng một thằng choai choai nữa bước xuống, đôi mắt giận dữ như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Một lúc sau 3 chiếc xe máy khác chạy tới. Trong ánh đèn mờ mờ hắt xuống từ dãy đèn đường phía xa, tôi nhận ra giữa đám choai choai đang hùng hổ tiến về phía tôi đó một gương mặt quen thuộc. Gương mặt quen thuộc đó cầm một cái dùi cui trên tay và miệng nở một nụ cười đểu cáng:
– Thầy Nhân, đến lúc chúng ta lật bài ngửa với nhau rồi nhỉ.
Những ánh đèn pha chói lóa của mấy chiếc xe máy còn rồ ga ở phía sau soi rõ cái vẻ bặm trợn của nó. Thằng Minh bước tới, đập đập cái dùi cui lên bàn tay theo nhịp. Phía sau nó, thằng Bảy Màu cùng vài thằng choai choai khác cũng tiến tới, trông không có một chút thiện chí nào. Con nhỏ Băng Linh cấu chặt lấy tay tôi không nói một lời kể từ khi chúng tôi lao xuống khoảng đất trống này. Thoáng trong đôi mắt nó cũng không có một chút gì gọi là sợ sệt. Con nhỏ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt thằng Minh, ánh nhìn đầy khinh bỉ. Sự cứng cỏi ấy lần đầu tiên tôi thấy ở nhỏ. Hơi bất ngờ.
– Can đảm đấy. Nhưng chắc đang són cả ra quần rồi đấy nhỉ.
Thằng Minh lên tiếng rồi bật cười khềnh khệch. Bọn xung quanh cũng hùa theo với những tràng cười hô hố như lợn kêu. Tôi khẽ đẩy con nhỏ lùi lại phía sau lưng mình. Con nhỏ nhìn tôi, ánh mắt long lanh đầy cảm kích (đang tưởng tượng cho đỡ sợ). Cười cợt một hồi chả thấy tôi có phản ứng gì, thằng Minh liền đổi ngay nét mặt, đổi cả cách xưng hô:
– Tao nóng máu với mày rồi đấy thằng chó ạ. Hai lần rồi mày biết không? Hai lần rồi, mày toàn phá bĩnh chuyện của tao. Mày cứ yên phận với cái lớp vẽ nhảm nhí của mày đi, thì giờ có phải đang vui vẻ bên con giáo viên ngực bự kia rồi không?
Nó nói rồi lại bật cười khềnh khệch. Bọn choai choai xung quanh lại hùa theo. Tôi nghiến răng ken két, ruột gan sôi sùng sục. Dám xúc phạm đến Đan Chi, mày to gan lắm Minh ạ. Nhưng nghĩ lại mình đang ở thế bất lợi, tôi nuốt ngược cục tức trở vào trong bụng và biến nó thành một cái nhếch môi khinh bỉ.
– Em đẹp lắm Băng Linh – thằng Minh quay qua nhìn con bé với ánh mắt như muốn lột hết quần áo trên người nó – Nếu anh không thể có được em, thì cũng không ai có thể có được em.
Nó tiến tới, đưa tay lên định chạm vào người con bé. Tôi hất tay nó ra, gương mặt vẫn không hề biến sắc (thực ra là sợ bỏ mẹ nhưng phải giả bộ kul ngầu để tỏ ra mình có cân lượng). Thằng Minh nhếch môi cười, nó nhún vai nhìn tụi choai choai kia.
– Nó hất tay tao ra tụi bây kìa. Ôi sợ quá. Tao phải làm gì đây? Nó đánh tao chết mất.
Rồi cả đám lại đứng cười hềnh hệch. Tự nhiên tôi lên tiếng, ngay cả chính bản thân tôi cũng bất ngờ với giọng nói gằm ghè của mình:
– Mày cũng kỳ công đấy Minh nhỉ. Dàn dựng đủ thứ. Diễn hết vai này đến vai kia. Vất vả cho mày rồi.
– Haha, tao chỉ muốn vui vẻ một tí thôi mà. Rửa rau cho sạch rồi luộc nó mới ngon. Cái body nuột thế kia tao thèm nhỏ cả dãi nhưng phải nhịn đến giờ này đấy, mày hiểu không.
Thằng Minh nói rồi nhìn con bé Băng Linh từ đầu đến chân với ánh mắt dâm dục. Nó tiến tới sát hơn, đưa bàn tay lướt nhẹ qua ngực con nhỏ.
– Bộ ngực này, chắc sướng tay phải biết. Chắc cùng cỡ với con bé giáo viên kia. Tao thèm được f**k cả hai cùng lúc quá tụi mày ạ.
Nó cười lớn rồi bất chợt nằm ngã vật xuống đất. Tôi thấy đau đau ở cánh tay và bắt gặp bàn tay mình đang vo tròn thành nắm đấm. Thằng Minh chúi mõm xuống đất, mồm nó tóe máu vì cú đấm như dùng hết sức lực cả tuổi thanh xuân của tôi. Nó kêu lên như lợn bị chọc tiết. Thằng Bảy Màu cùng bọn choai choai kia giận dữ lao tới. Biết mình không thể chạy được, tôi cúi người xuống, ôm sát con bé vào lòng che cho nó.
– Đừng sợ.
Tôi nhìn con bé mỉm cười trấn an, dù thực sự trong lòng không biết có sống qua nổi đêm nay. Những chiếc dùi cui nện tới tấp vào người tôi, máu nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Con bé bật khóc như bao lần nó khóc trước đây. Cả những khi sợ hãi, trông con bé vẫn đẹp như thiên thần. Lần đầu tiên tôi nhìn con bé ở khoảng cách gần đến như thế. Tự nhiên thấy con bé mong manh quá. Tự nhiên ôm con bé sát hơn, cố để không cho bất cứ thứ gì ngoài kia chạm đến nhỏ.
– Đm thằng chó này. Tụi mày tránh ra.
Thằng Minh ra lệnh. Tụi kia dừng lại. Nó lồm cồm bò dậy, cầm lấy cái dùi cui nện một nhát như trời giáng vào vai tôi. Cảm thấy cánh tay như vừa lìa khỏi cơ thể, nhưng tôi cố nén đau để không buông con bé ra.
– À, hóa ra là mày yêu con nhỏ – Thằng Minh cười khẩy – Hèn gì mày toàn phá tao. Được lắm, để xem mày trụ được đến bao giờ.
Nói xong nó cầm lấy chiếc dùi cui giơ lên trời. Tôi nghe tiếng gió rít lên bên tai và thấy mình đổ xuống. Một phát đánh vào đầu làm mắt tôi mờ đi. Mọi thứ tôi thấy giờ chỉ là những mảng màu nhòe nhoẹt. Nhưng trong những thứ nhòe nhoẹt đó, tôi vẫn kịp nhận ra con bé Băng Linh đang cúi xuống bên cạnh tôi khóc lóc. Con bé vuốt má tôi, cầm lấy hai bàn tay tôi và lay dữ dội. Rồi nhỏ ôm lấy người tôi, che cho tôi như tôi vừa che cho nhỏ. Bọn thằng Minh đang rảo bước về phía chúng tôi chậm rãi. Tiếng khóc nức nở của Băng Linh như giày xé tâm can tôi và trong phút chốc tôi thấy mình bất lực.
– Anh xin lỗi.
Tôi chỉ kịp thì thầm rồi gục xuống.
…
Có tiếng nẹt pô của những chiếc xe máy phân khối lớn từ đường cái lao xuống. Tôi giật mình tỉnh dậy và thấy con bé vẫn đang ngồi bên cạnh tôi, đầu tôi kê lên đùi nhỏ. Con bé vẫn không thôi khóc. Nước mắt lã chã rơi xuống mặt tôi mặn chát. Bọn thằng Minh khựng lại và ngoái đầu nhìn về phía đường, cũng như tôi, chắc đang tự hỏi không biết lũ nào đang phóng xuống.
Những chiếc xe máy dừng lại cách chỗ tôi độ vài mét, bụi tung mù mịt. Một vài người bước xuống với những hình xăm trổ kín trên hai cánh tay trông có vẻ giang hồ. Một trong số đó lên tiếng. Nhìn thấy tôi, hắn cười.
– Chà, hơi muộn nhỉ.
“Người xăm trổ” thản nhiên tiến về phía bọn thằng Minh như không có chuyện gì, vừa đi vừa ngoáy lỗ tai kêu cót két. Tụi kia mặt tái xanh hết cả lại, bao nhiêu hổ báo lúc ban đầu bỗng nhiên tiêu tan đi đâu hết. Đối với bọn choai choai học đòi làm đầu gấu như tụi nó, gặp phải giang hồ thứ thiệt, về căn bản đã không ở cùng đẳng cấp.
“Người xăm trổ” đích thị là giang hồ thứ thiệt. Chưa kể đến những hình xăm phủ kín cả người, riêng những vết sẹo chạy dài trên mặt, trên cánh tay và cả bắp chân đã là minh chứng hùng hồn cho những chiến tích đẫm máu trong quá khứ. “Người xăm trổ” cùng đàn em ai cũng xăm trổ, ngay từ khi bước xuống khoảng đất này, đã lấy hết sĩ khí của bọn choai choai kia rồi.
Để lại một bình luận