– Đkm, sợ kẹc gì. Qua nhà anh mày ở tạm, rồi anh tính cho chú.
Tôi chỉ biết cười trừ cảm ơn rồi cúp máy.
Mấy hôm đó tôi không còn tâm trí đâu để ý đến mấy chậu hoa oải hương của con bé Băng Linh nữa. Có mấy hôm cứ để quên ở ngoài cửa lớp, lúc chợt nhớ ra thì thấy con bé đã lẳng lặng đem chúng vào trong, tưới nước và tỉa lá úa cho chúng. Con mèo Lucy nằm hờ hững cuộn tròn trên đùi nhỏ. Chắc nó đang hờn tôi mấy hôm rồi đi đâu mất. Dụi đầu vào người nhỏ Linh để tìm chút hơi ấm, nhỏ bế con mèo lên nũng nịu rồi đưa mũi mình chạm vào mũi con mèo. Tự nhiên tôi bật cười. Rồi lập tức quay đi.
Có một bữa hiếm hoi tôi không đi ra ngoài mà dạy ở lớp. Tự nhiên cơn chóng mặt và buồn nôn lại kéo đến như gió lốc mùa hạ. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh. Chẳng có ai ngoài con bé để ý thấy điều đó. Nhỏ lo lắng đi theo tôi nhưng chỉ thấy cánh cửa đóng sầm trước mắt nhỏ. Lúc trở ra thấy con nhỏ đứng đó mắt ươn ướt hỏi tôi có sao không. Tôi thờ ơ lướt qua người nhỏ, lạnh lùng nói:
– Ra vẽ đi.
Khi thời hạn dọn đi chỉ còn 2 ngày, một chiếc xe hơi màu đen dựng kịch trước lớp tôi. Một dáng người cao cao bước ra với một bộ vest đen mới cỏng kẻng, tay đeo một chiếc đồng hồ xịn và một chiếc nhẫn vàng to chà bá ở ngón giữa.
– Chào anh, nhớ tôi chứ?
Anh chàng cao ráo bước vào lớp tôi trước sự ngạc nhiên của tụi học trò. Ảnh chìa tay ra và nở một nụ cười thật trìu mến.
– Duy Nhật? – Tôi hỏi.
– Trí nhớ của anh vẫn tốt thật đấy – anh chàng nháy mắt rồi nói tiếp – Anh có phiền không nếu tôi muốn gặp anh một chút?
Tôi đắn đo rồi gật đầu nhận lời. Dẫn Duy Nhật qua quán café đối diện lớp, tôi gọi cho mình một ly café còn anh chàng tự gọi một ly trà gừng nóng. Nhìn qua vẻ bề ngoài, ai cũng có thể nhận ra hai thế giới khác biệt đang ngồi chung một bàn. Một bên là một con người đẹp đẽ và thành đạt, một bên là một kẻ xuề xòa sắp bị đuổi khỏi chỗ làm.
– Tôi biết cả anh và tôi đều không có nhiều thời gian – Duy Nhật mở lời – Nên tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi có một đề nghị dành cho anh.
Tôi nhấp một ngụm café và chờ đợi anh chàng nói tiếp.
– Tôi muốn đầu tư cho lớp vẽ của anh.
Câu nói của Duy Nhật làm tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào trên khuôn mặt. Ngừng một chút để thăm dò phản ứng của tôi, nhưng thấy tôi cứ lạnh lùng, anh chàng nói tiếp:
– Tôi biết anh đang gặp khó khăn về mặt bằng và tài chính. Vừa hay tôi lại đang có những thứ đó. Tôi sẽ đầu tư cho anh để mở rộng ra thêm nhiều mảng khác, như vẽ thiếu nhi, rất tiềm năng đấy. Tôi cũng biết cách để marketing cho lớp vẽ của anh trở thành số 1 Đà Nẵng. Anh không phải lo gì cả, chỉ việc tập trung vào dạy thật tốt.
Tôi vẫn im lặng, chờ đợi phần quan trọng nhất của lời đề nghị.
– Với một điều kiện…
Cuối cùng anh chàng cũng nói đến phần đó:
– Lớp vẽ sẽ do cả tôi và anh cùng làm chủ. Cổ phần sẽ tính toán sau. Tất nhiên anh sẽ vẫn là người điều hành chính…
Duy Nhật nói rất nhiều đến những thuật ngữ kinh tế khác nữa. Tôi không hiểu và cũng không để tâm lắm. Thứ duy nhất đọng lại trong não tôi lúc đó là một điều rằng, tôi sẽ không còn được quyết định làm gì với đứa con của mình nữa.
Duy Nhật nói xong nhìn tôi chờ đợi. Tôi nhấp một ngụm café và cười nhạt. Lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, tôi nhìn thẳng vào mắt anh chàng:
– Đan Chi bảo anh đến gặp tôi phải không?
Anh chàng sững người một lúc trước câu nói của tôi. Nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh của một sói già trong bàn đàm phán, ảnh nhẹ nhàng nói tiếp:
– Ai bảo tôi đến gặp anh không quan trọng. Quan trọng là tôi đang đưa ra cho anh một thỏa thuận có lợi. Anh sẽ có tiền, có hạ tầng và lớp vẽ vẫn là của anh. Phần tôi thì có thêm một khoản đầu tư sinh lời khác nữa. Win – win. Anh không thấy hứng thú sao?
Tôi cười:
– Cảm ơn. Bảo với cô ấy là tôi vẫn ổn.
Duy Nhật im lặng một lúc rồi nhún vai:
– Thú thật là trước khi đến đây, Đan Chi có bảo tôi là cố gắng lựa lời vì anh là một kẻ cứng đầu nhưng tôi không tin. Giờ thì tôi vẫn không tin. Vì anh không hề cứng đầu. Mà là rất cứng đầu.
– Nếu không phiền thì tôi xin phép về lại lớp. Tụi nhỏ đang đợi.
– Ok, chào anh. Tôi vẫn để lời đề nghị của mình ở đây. Gọi cho tôi bất cứ lúc nào anh thay đổi ý định.
Duy Nhật nói rồi đứng dậy chìa tay ra. Tôi miễn cưỡng bắt tay anh chàng rồi trở về lớp. Chiếc xe hơi màu đen phóng đi trong làn bụi mờ mịt, để lại tôi với một cái đầu trống rỗng, chẳng có gì trong đó ngoài những cơn đau.
Đan Chi à, là em đó sao?
Hôm đó tôi cho lớp về sớm vì cảm thấy không được khỏe. Tự nhiên nhiều thứ xảy đến cùng một lúc quá khiến tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Khi đang định đóng cửa lớp thì thấy con bé Băng Linh vẫn còn ở đó, với mấy chậu hoa oải hương hình như vừa mới được tưới xong. Thấy nhỏ khệ nệ bưng mấy chậu hoa vào trong lớp, định ra giúp nhỏ một tay mà tự nhiên nghĩ gì đó lại thôi, mặc kệ nhỏ.
Vừa mới mở cửa phòng, bỗng một cơn đau đầu dữ dội ào tới bất ngờ khiến tôi lảo đảo. Kèm theo đó là những cơn buồn nôn trào ngược ra từ trong dạ dày. Tôi chạy ra nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo rồi trở vào phòng khóa trái cửa lại. Người mềm nhũn như bún thiu, tôi đổ người xuống nệm thở hổn hển.
Trong cơn mụ mị, tôi nghe tiếng cửa phòng gõ dồn dập, và tiếng con bé không ngừng vọng vào từ bên ngoài:
– Chú ơi, chú không sao chứ?
Tôi cố gắng ngồi dậy, tìm bình nước tu một hơi rồi cố ra vẻ bình thường nói qua cánh cửa:
– Anh không sao. Đóng cửa giúp anh rồi về đi.
– Chú đừng nói dối nữa.
Tôi nghe tiếng con bé bắt đầu thút thít khóc, và cánh cửa phòng vẫn run lên bần bật từng hồi theo tiếng đập. Cảm thấy bực mình, tôi gắng gượng ngồi dậy, mở cửa phòng và nói to:
– Đã bảo là…
Chưa dứt lời thì đột nhiên thấy thân mình ấm ấm. Và có cái gì đó mềm mềm vừa áp vào người tôi. Định thần lại thì thấy con bé đang ôm chầm lấy người tôi khóc nức nở. Nhỏ nấc lên từng đợt, nói:
– Chú đừng như thế nữa… Con sợ lắm… Con không chịu được… Con biết tại con mà chú gặp nhiều điều không vui… Nhưng chú đừng cách xa như thế nữa… Chú nói gì với con đi… Đừng thờ ơ như thế nữa.
Tôi sững sờ. Cứ để cho con bé ôm chặt lấy tôi như thế. Rồi nhẹ nhàng gỡ tay con bé ra, nói nhỏ:
– Những chuyện này không liên quan gì đến nhóc cả.
– Chú nói dối…
– Thật.
– Thế tại sao chú lại đưa con về ngày hôm đó?… Tại sao chú lại bảo vệ con khỏi Minh?… Tại sao chú lại… che cho con hôm trước?
Con bé vừa nói vừa khóc. Tôi thở dài đặt hai tay lên vai con bé nói:
– Nghe nè nhóc. Nhóc tuột xích và anh sửa giúp là vì anh muốn thể hiện. Tặng nhóc cái mũ là vì anh muốn tỏ ra cao thượng. Bảo vệ nhóc khỏi thằng Minh là vì… trách nhiệm của thằng thầy. Che cho nhóc khỏi viên đá rơi vào đầu là vì… là vì… Không biết nữa… nhưng cũng là vì anh nốt… Mọi thứ anh làm đều là vì anh, nhóc hiểu không?
Con bé lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
– Tại sao nhóc cứ bám lấy anh như thế? Có biết là anh khó chịu lắm không?
Con bé lại lắc đầu, đôi mắt sũng nước.
– … Có biết là… nhóc và anh… cách nhau cả một thế hệ?
Con bé vẫn lắc đầu, lần này thật dữ dội.
– Con không biết… Con không biết gì hết… Con chỉ biết là con muốn ở bên cạnh chú thôi… Chú đừng nói nữa… Trách nhiệm gì đó… Thế hệ gì đó… Con không quan tâm.. huhu.
Trời ơi, sao trên đời này lại có một con nhỏ ngốc nghếch quá vậy nè. Nói gì cũng không hiểu. Nhìn thấy đôi mắt biếc ngấn lệ ấy, lòng tôi không khỏi xót xa. Tự nhiên thấy trong người dịu lại. Tự nhiên thấy mình là người có lỗi. Tự nhiên thấy thương con bé ghê gớm. Rồi tự nhiên bật cười. Ở đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn, tôi nghe trái tim mình reo vui như tiếng chim khuyên trong một chiều lộng gió. Đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má xinh như thiên thần ấy, rồi khẽ kéo con bé vào lòng.
– Anh hiểu rồi… Nín đi… Đừng khóc nữa, nhóc con à!
Thời gian như ngừng trôi và mọi thứ dường như ngừng chuyển động. Tôi thấy mình là một cánh chim chiều hẫng lối lao đao giữa những cơn gió lạ. Không biết nên gọi thứ cảm xúc ấy là gì. Là thương, là yêu hay chỉ là cảm thấy tội. Tôi chỉ biết rằng, vào lúc này đây dưới áng chiều đang sập xuống, đứa con gái đang ôm siết lấy tôi với những tiếng nấc nghẹn ngào kia, tôi không muốn làm con bé phải khóc nữa. Có một thứ gì đó đẹp đẽ và trong veo đến nỗi, thoáng chốc tôi bỗng thấy mình như một tên phàm phu bụi bặm, chẳng có gì ngoài sự ích kỷ và nhỏ nhen.
Thế là tôi cứ ôm con bé như thế. Chờ cho những tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn. Tôi đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên đôi mi nhỏ, khẽ nói:
– Về ha.
Con bé lắc đầu.
– Chứ sao?
– Không muốn về.
– Không về thì làm gì?
– Không biết.
Tôi lắc đầu. Lại nữa. Lại không biết. Kẻ-cái-gì-cũng-không-biết. Thở dài. Phải làm gì với con bé ngốc nghếch này đây. Nhưng không hiểu sao đã không còn cảm thấy khó chịu với sự nũng nịu trẻ con đó nữa. Chỉ thấy hồn nhiên và chỉ thấy nhẹ nhàng. Có lẽ ngây thơ đó đã cướp mất âu lo của tôi đi lúc nào chẳng rõ.
Khẽ cúi xuống gỡ những lọn tóc bám trên đôi má ửng hồng của nhỏ, mỉm cười:
– Nè, không ngủ lại đây được đâu nha. Lucy nó ghen ghê lắm đấy.
Con bé bật cười đấm thùm thụp vào ngực tôi. Đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhưng nụ cười thì tươi xinh trở lại. Kiểu như một đóa hướng dương vừa đắm mình trong cơn mưa mùa hạ, để lại những giọt nước long lanh bám trên cánh hoa e ấp. Đẹp biết nhường nào.
– Đi dạo tí rồi về nghen?
Nhỏ gật đầu cái rụp.
Tôi chở nhỏ đi khi những tia nắng cuối cùng vừa tắt. Thành phố đã lên đèn. Con đường biển Nguyễn Tất Thành thì vẫn thế. Vẫn những ánh đèn đường vàng vọt. Vẫn những bóng người chạy bộ cuối ngày. Vẫn một con bé ngây thơ ngồi phía sau lặng lẽ. Nhưng lần này lạ lắm. Hình như con đường dài hơn thì phải. Đi mãi, đi mãi vẫn chưa thấy cuối đường. Hay là tự nhiên tôi chạy chậm hơn, kiểu sợ rằng đến khi dừng lại, tôi không biết phải nói gì với con bé. Nói gì đây khi thấy lòng mình lộn xộn quá. Cứ chạy miết thế này, để con bé im lặng ngồi phía sau, chỉ nghe tiếng còi xe và tiếng gió thổi, có khi lại tốt hơn.
Nhưng rồi con bé chọt chọt vào lưng tôi bảo dừng lại, nhận ra mình đã ở trên cây cầu Thuận Phước tự bao giờ. Đây là cây cầu cao nhất thành phố. Ở trên này có thể thu trọn cả Đà Nẵng vào tầm mắt. Những tòa nhà cao ốc hắt xuống dòng sông Hàn trôi lững thững một thứ ánh sáng bàng bạc. Âu thuyền nhỏ với những con thuyền xanh xanh dập dềnh trên sóng nước. Gần đó là ngọn hải đăng sơn trắng đỏ ngạo nghễ như một người đứng gác thành phố, mặc dù so với cây cầu, trông nó nhỏ bé đến tội nghiệp. Lâu lắm rồi tôi mới lại lên trên này. Mọi thứ dường như vẫn vậy. Chỉ khác là lần này có thêm một đứa con gái nữa, một đứa con gái xinh đẹp và trong veo như dòng sông trôi phía dưới, đang đứng mơ màng trên thành cầu nghe gió thổi.
Làn tóc con bé bay bối rối trước mặt. Tôi nghe một thứ mùi thơm quen quen phảng phất đâu đó. Nhớ rồi. Là mùi hoa oải hương. Cái thứ mùi tôi vẫn thường ngửi thấy mỗi ngày bên cửa sổ. Những chậu hoa màu tím nhỏ nhắn và dễ thương mà con bé mang đến, chẳng biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Mặc dù lắm lúc tôi chẳng quan tâm đến chúng, nhưng bằng một cách nào đó chúng vẫn nở rộ, như thứ tình cảm mà con bé dành cho tôi, dù bao nhiêu lần tôi cố lạnh nhạt, vẫn chẳng bao giờ thay đổi. Tự nhiên bật cười.
– Chú cười gì thế?
Con bé quay qua hỏi tôi. Tôi chỉ lắc đầu rồi đưa mắt nhìn về phía thành phố. Nhỏ cũng nhìn về phía thành phố, ngập ngừng nói:
– Lúc nãy nói gì ở lớp…chú quên hết đi nhé.
– Nói gì là nói gì cơ?
Con bé đỏ mặt quay đi. Rõ ràng là đang thẹn thùng. Tôi nhún vai:
– Bắt người ta nghe hết rồi, giờ bảo quên là quên được à.
– Thì cứ coi như…không nghe gì cả đi.
– Thế hóa ra lúc đó không thật lòng?
– Không phải.
– Chứ sao?
– Không biết. Mệt ghê. Chú đừng hỏi nữa.
Nhỏ lại đỏ mặt quay đi. Nãy còn khóc thút thít, giờ lật kèo nhanh như điện. Tôi khẽ cười rồi lặng im nghe tiếng gió thổi vi vu bên tai, băn khoăn thăm dò cảm xúc của lòng mình. Mặc dù có cái gì đó đang thay đổi theo hướng tốt hơn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lòng ngổn ngang đến vậy. Khi những vết hằn của quá khứ còn chưa kịp mờ đi thì hiện tại đã ném vào đó biết bao thứ cảm xúc mới lạ khác. Tiếc nuối có tiếc nuối. Bâng khuâng có bâng khuâng. Giận hờn có giận hờn. Tôi như một đứa trẻ con rụt rè lên lớp một, phải tập làm quen với bạn mới. Nghĩ rằng có thể cứ thế trốn phía cuối góc để không ai chạm được đến mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt con bé cứ kín đáo quan sát tôi, tôi hiểu rằng mình không thể làm ngơ được nữa. Cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu và hít một hơi thật sâu.
Để lại một bình luận