Tặng anh.
Người thầy, người bạn, người thương của em!
Chắc là đang bất ngờ lắm đúng không? Hihi. Chúc anh một ngày 20/11 thật vui và hạnh phúc nha. Muốn viết nhiều cho anh lắm mà chả biết viết gì ^^ Cảm ơn anh vì những điều hay ho đã dạy em. Cảm ơn anh vì đã… thương em!
Chẳng biết phải tả thế nào về cảm xúc lúc ấy. Bất ngờ có bất ngờ. Hạnh phúc có hạnh phúc. Đọc tờ giấy xong đứng cười như một thằng điên. Có thể mường tượng ra cái cảnh mặt em ửng đỏ như thế nào khi viết ra những dòng ngại ngùng này. Ôi, đáng yêu chết đi được!
Mở ra thấy trong hộp quà có một đôi giày thể thao thật đẹp hiệu Nike. Tròn mắt cầm lên đặt xuống mấy lượt. Chậc, đẹp quá! Chưa bao giờ được tặng một thứ gì có giá trị như thế này. Mà sao em biết tôi thích giày thể thao ta. Lại còn đúng màu mình thích nữa chứ. Ghét thật!
Hôm sau mang ngay đôi giày đi dạy. Lượn qua lượn lại mãi cuối cùng cũng có đứa phát hiện ra. Tụi nó òa lên “Chời ơi, anh Nhân mới mua giày kìa tụi bay, đẹp thế!” Hếch mặt lên khoe “Bồ tặng đấy, tụi mày khen anh phát đê”. Bọn nó tròn mắt “Ơ anh có bồ lúc nào đấy? Huhu”. Tiện mồm nói luôn “Có lâu lắm rồi ấy chứ lị”. Liếc qua thấy em khẽ nép sau người nhỏ Dạ Uyên bối rối. Tất nhiên là chỉ mình tôi để ý thôi. Haha.
Kể ra thì từ ngày quen em, nhìn chung là cuộc sống của tôi tươi tắn hẳn. Cảm giác như kiểu mình vừa trở lại tuổi mới lớn với tình yêu ngây ngô và trong trẻo như em vậy. Có điều là cái tình yêu này cứ phải giấu giấu diếm diếm mệt bỏ mẹ. Giấu gia đình em không nói, còn phải giấu cả mấy đứa học trò trên lớp vẽ nữa chứ. Nhớ những ngày đầu quen nhau, trên lớp lúc nào cũng phải giữ khoảng cách thầy trò, éo dám nhìn nhau quá 3s. Nhiều khi nhớ đến mức đang ngồi ở sân sau lau tượng một mình, thấy em đi qua là tranh thủ gọi vào ngay. Em chau mày hỏi gì đó, tôi đáp tỉnh bơ:
– Vào họp chi bộ tí.
Đó là những giây phút hiếm hoi hai đứa được ngồi riêng với nhau trên lớp vẽ. Tán hươu tán vượn một lúc rồi thò qua nắm tay em phát. Hồi đầu em còn ngại ngại, đẩy nhẹ ra rồi đỏ mặt “Nắm tay người ta với tư cách chi đó?”. Tôi đáp vu vơ “Thì trước hết là tình đồng chí cái đã” Em bật cười rinh rích “Đồng chí thì phải bắt tay như này này”. Xong thò tay qua giật giật kiểu thủ tướng. Xong hai đứa ôm nhau cười như hai đứa điên.
Thỉnh thoảng tôi chở em đi học. Tất nhiên là vẫn cứ phải chiến thuật em ra trước ngõ đợi tôi rồi tôi ra sau thì mới được. Cũng thỉnh thoảng đón em đi học về. Lúc này chiến thuật ngược lại, tôi thả em ngoài ngõ rồi vào trước, một lúc sau em lon ton đi bộ về. Ai hỏi thì bảo là có bạn chở.
Chiều nay cũng đi đón em, đang đứng ngẩn ngơ trước cổng trường thì em nhắn tin:
– Anh, chiều không cần qua đón em đâu nha. Em đi với bạn có chút việc.
– Bạn nào đấy?
– Bạn thôi mà. Mệt anh ghê! Hihi.
Tôi thở dài. Sao éo nói sớm. Làm mình chạy tới trường rồi chẳng lẽ quay về lãng xẹt thế này. Bình thường không đi đón em sớm thế này đâu, chỉ là hôm nay có việc tiện đường nên ghé qua chờ em tan học rồi về luôn. Ai ngờ em làm tôi chưng hửng, thế là đành tạt qua quán cafe đối diện trường làm chai xì tin cho mát, tranh thủ lướt phây búc tí, đăng cái hình ngồi một mình trước cổng trường với dòng caption rất deep giống bọn trẻ “Đôi khi chỉ một mình là đủ…” để tối tag em vào trêu tí. Hehe.
Nhớ ra thằng Huy. Định bốc máy gọi nó ra cafe chơi, lâu rồi chưa gặp lại nó, thì tự nhiên thấy bóng đứa con gái nào đang đứng trước cổng trường trông quen lắm. Nhìn một lúc thì nhận ra là em, chắc đang đợi bạn. Định chạy qua hù em tí cho vui thì ai ngờ bạn em tới. Bạn em đi trên một chiếc SH màu đen, dừng kịch trước cổng rồi đưa tay vẫy vẫy em. Em mỉm cười chạy tới rồi leo lên xe. Đang thầm ngưỡng mộ cái lớp gì mà toàn nhà giàu vậy trời, thì chợt giật mình. Ơ, chẳng phải đó là anh chàng hay tới nhà em đó sao?
Hôm đó lòng dạ cứ lộn hết cả lên. Cứ nghĩ đến cái cảnh em đi cùng thằng đó là tức éo chịu được. Cũng có bóng gió hỏi em hôm nay đi với ai, làm gì nhưng em cứ vòng vo hoài không nói nên lại càng bực. Nhưng mà nghĩ lại mình không nên nhỏ nhen như thế, nên thôi.
Ấy vậy mà một hôm đang dạy vẽ, thấy có bóng người nhấp nhổm cạnh chiếc xe hơi màu đen phía trước cửa nhà em. Lại vẫn là chàng ta. Vừa đứng vừa nhìn đồng hồ có vẻ vội, chắc là chờ em. Em thì vẫn ngồi vẽ chăm chú chẳng biết gì. Một lúc sau, mẹ Hương của em chẳng biết từ đâu xuất hiện nói:
– Thầy hôm nay cho con bé nhà tôi nghỉ sớm chút nhé! Có chút việc gia đình mong thầy thông cảm.
Em ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi lại nhìn tôi bối rối. Tôi bảo em thu xếp đồ đạc về đi mai vẽ tiếp. Tôi cười cười nhìn em nhưng lòng ngổn ngang trăm thứ.
Không cần phải quá thông minh để hiểu rằng, tôi đang có tình địch. Tình địch theo đúng cái nghĩa chính xác nhất của nó, chứ không phải kiểu mấy thằng trẻ ranh thích tán tỉnh nhăng nhít. Nhưng điều làm tôi thấy khó chịu nhất không phải là cái anh chàng tình địch đó, mà là cái cách cư xử của em với chàng ta rất lạ. Em luôn giấu tôi mỗi lần đi với anh chàng đó. Tôi đâu có trách gì em đâu. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình mà. Chỉ cần em nói với tôi, đừng giấu tôi gì cả, để tôi có thể hiểu em đang làm gì, và để cái cảm giác ghen tuông khó thở này không còn xâm chiếm lấy tôi mỗi khi chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trước cánh cổng nhà em nữa.
Chợt nhếch môi cười. Ồ, mình đã biết ghen rồi à? Cũng tốt. Ghen một chút để thấy mình đã trở nên “người” hơn với những hỉ, nộ, ái, ố bình thường. Chứ cứ cái kiểu sống bất cần, kệ mẹ đời như trước đây làm mệt mỏi nhiều người quá. Bất giác nhớ đến Đan Chi ngày trước, nhớ đến cái đêm tôi và nhỏ chia tay nhau trong bệnh viện. Nghĩ lại, tôi sợ chính tôi của ngày đó thật. Cứ thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Bất cần, thờ ơ, và vô cảm đến sợ.
Sai lầm thì ai cũng mắc phải. Kẻ ngu ngốc thì cứ mãi chìm đắm trong nó và tự trách mình. Người thông minh lấy đó làm bài học, để không bao giờ phạm phải lần hai. Tôi đứng chông chênh giữa hai thứ đó. Chưa bao giờ hết nuối tiếc và cũng luôn biết rằng mình sẽ phải sống khác đi, cho những người của hiện tại. Nhìn chung thì hạnh phúc luôn phải đấu tranh để có. Miếng pho mai có sẵn chỉ có trong cái bẫy chuột. Kể cả tình cảm em dành cho tôi lớn đến thế nào, thì cũng phải đấu tranh để giữ nó.
Bắt đầu ngồi nghiêm túc đánh giá lại tình hình. Để xem chàng ta có gì nào. Đẹp trai, nhà giàu, có mối quan hệ với gia đình em từ trước thì phải. Nói chung là ăn đứt tôi mọi mặt. Nhưng bù lại tôi có thứ quan trọng nhất, đó là tình cảm của em.
Chờ mãi thì cuối cùng cơ hội đối diện với chàng ta cũng đã đến.
Hôm đó bố em đi công tác nước ngoài về, gọi tôi sang nhà dùng bữa cho vui. Mấy lần trước tôi toàn từ chối với đủ thứ lý do này nọ, vì dùng bữa với gia đình em tôi thấy không thoải mái lắm, nhất là khi có mẹ Hương ở đấy. Nhưng lần này nghe đâu có anh chàng kia nữa, nên tôi đồng ý. Để xem hàng họ chàng ta thế nào, đặng biết đường mà đối phó.
Em kéo tôi ra một góc thì thầm:
– Nè, em bảo nè.
– Gì đó? – Tôi hỏi.
– Nhớ đừng có mặc quần lửng với đi dép lê nha. Cái quần jean hôm bữa em mua cho anh í, mặc vào đấy.
Chà, y như đang chim lợn cho chàng rể tương lai về ra mắt bố mẹ vợ ấy nhỉ. Cưng phết. Gật gật bảo ok, nhưng đưa mặt đây thơm phát cho đỡ nhớ nào. Em hừ mũi, điên à, ở đây người ta thấy chết, xong vuốt má tôi nhỏ nhẹ nói:
– Với cả em nói nè.
– Gì nữa?
– Chút ai nói gì cũng đừng nghĩ ngợi gì nha.
Chả biết ý em là gì nhưng cứ gật đại trước cho em yên tâm. Thực ra mười phần câu chuyện thì tôi cũng đoán được tám phần rồi. Đại khái là anh chàng này đã được bố mẹ em chấm cho con gái của mình rồi. Em giấu tôi chắc là vì sợ tôi nghĩ ngợi linh tinh. Tôi cũng không muốn vặn vẹo em làm gì. Cơ bản là tôi tin em.
Hôm đó mặc bộ đồ đàng hoàng nhất tôi có. Áo sơ mi của tôi, quần jean và giày thì em mua cho, tự tin rảo bước qua nhà em như đang chuẩn bị thuyết trình đề tài nghiên cứu khoa học cấp nhà nước. Chà, hóa ra không phải chỉ có mỗi anh chàng tình địch kia đâu, mà là cuộc gặp mặt của cả hai gia đình. Có bố mẹ và cô em gái của chàng ta nữa.
Nhắc đến cô em gái của chàng tình địch thì thôi rồi, cấu hình đừng hỏi độ khủng. Ngực tròn như hai quả dưa hấu, chân thì thẳng đuột, đặc biệt là quả mông phúc hậu cứ cong vếu lên nhìn rất ngứa mắt. Mặt mày thì bình thường thôi, nhưng kiểu gái nhà giàu chỉ cần đắp vào cả tấn mỹ phẩm hàng hiệu là tự nhiên đẹp hết. Tình cờ gặp cô em gái ở cửa, nhỏ chào tôi một cái có vẻ ngoan. Mỉm cười chào lại phát rồi tia mắt xuống bộ giò, nuốt nước bọt cái ực rồi đi lẹ vào trong. Mịa nó, hôm nay không mặc sịp nữa chứ.
Tôi đến với tư cách là thầy của em. Tất nhiên chả ai biết hai đứa đã chuyển từ chú chú, con con thành anh anh, em em lâu rồi. Nhưng trước bàn dân thiên hạ vẫn phải tỏ ra nghiêm chỉnh, áp dụng triệt để nguyên tắc không nhìn nhau quá 3s.
– Thầy tên là gì nhỉ?
Bố của chàng tình địch bắt đầu mở phát súng đầu tiên sau màn chào hỏi.
– Dạ, cháu tên Nhân – Mình đáp.
– Uhm, nghe bảo thầy là thầy dạy vẽ của bé Linh hả? Thế thầy đã làm nghề này lâu chưa?
– Dạ, cũng vài năm ạ.
– Uhm, vậy cũng ổn rồi. Tại sao thầy lại chọn đi dạy?
Chẳng lẽ lại bảo mình đéo tìm được việc nên phải đi dạy để kiếm cái bỏ vào mồm? Như thế thì còn ra thể thống gì nữa, đang cần kiếm điểm trước quan viên hai họ nên tằng hắng ba cái rồi đáp:
– Dạ… thật ra thì cháu từng là Kiến trúc sư, nhưng mà cháu thấy nền Kiến trúc nước ta còn kém phát triển, tương lai phải dựa vào các bạn trẻ mà điển hình là em Linh nhà mình đây, nên cháu muốn đem những gì mình biết để khơi gợi niềm đam mê cho các em, truyền cho các em niềm tin có thể thay đổi được diện mạo nước nhà… với cả mần cái chi đó nữa Bác Hồ nói mà cháu quên cha rồi…
Nói xong mấy lời củ chuối giả tạo kia tôi suýt không nhịn được cười. Em ngồi bên cạnh thì cứ bụm miệng suốt. Đưa chân dưới gầm bàn khều khều có ý bảo sao bữa nay anh chém gió kinh thế, buồn cười chết đi được. Mình khều lại bảo, thì anh biết éo đâu, cứ chém rứa cho các cụ vừa lòng.
Mấy màn thẩm tra lý lịch rồi bàn về chuyện vẽ vời cùng những cái nhìn xem thường này tôi còn lạ gì nữa. Bố chàng tình địch nghe xong gật gật xã giao. Mẹ chàng thì ngồi im nãy giờ chả nói gì. Mẹ Hương của em thì khỏi nói rồi, tôi đã quen nên cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy. Nhìn chung bầu không khí khá khiên cưỡng. Tôi cảm giác mình như người thừa trong cuộc gặp mặt của hai gia đình này. Nhưng mà kệ, mục đích chính của tôi là đến để xem tình địch của mình thế nào. Mà nãy giờ chàng cứ im lặng suốt, chưa thấy nói gì để tôi khai thác thông tin. Vừa may bố em hỏi:
– Liêm mới về nước nhỉ? Dự định tương lai thế nào cháu?
À, hóa ra chàng tên Liêm, vừa mới du học hay công tác nước ngoài gì đó về. Oách đấy.
– Dạ, cháu vừa về tháng trước – chàng đáp – cháu muốn nghỉ ngơi làm quen lại nhịp sống Việt Nam một thời gian rồi tính tiếp chú ạ.
Giọng điệu chàng từ tốn, nom là một người tri thức. Chàng có gương mặt rất sáng, trán cao, ngoại hình hoàn hảo, thằng bé thì không biết bao nhiêu cen ti mét nhưng khả năng không thua kém tôi là mấy.
– À quên mất, cháu có quà cho chú đây.
Chàng nói rồi lấy ra một chai rượu màu nâu nghe bảo ngâm dưới hầm một trăm năm bên Canada. Bố em bảo cháu đến thăm gia đình là vui rồi, quà cáp làm gì tốn tiền. Chàng cười xòa, có bao nhiêu đâu chú, đâu đó tầm một tỷ đổ lại chứ mấy, quan trọng là tấm lòng. Tôi nghe xong phọt mẹ miếng gà luộc ra bát.
Chàng và phụ huynh hai bên bắt đầu nói về chuyện làm ăn. Thì cũng thăm hỏi nhau tình hình công ty đôi bên dạo này thế nào. Biết thêm một thông tin là chàng đi học Quản trị Kinh doanh bên Canada về, sắp tới sẽ tiếp quản công ty gia đình. Đại khái là chuyện kinh doanh, làm ăn nên tôi mù tịt. Tranh thủ thò chân qua khều em tí, động tác điêu luyện như Ronaldinho thời đỉnh cao phong độ. Ai ngờ cô em gái của chàng nhìn tôi chau mày. Bèn e hèm ba tiếng rồi giả bộ quay qua hỏi em tình hình vẽ vời dạo này thế nào. Em tủm tỉm cười bảo con đang luyện tả chất liệu inox chú ạ. Mình gật gật bảo ờ tốt, con hiểu ý chú vậy là chú ưng.
Mà để ý nãy giờ cô em gái của chàng tình địch cứ liếc tôi hoài. Chẳng biết đang săm soi cái gì. Tôi đành cúi xuống với miếng gà luộc còn cắn dở của mình để tránh ánh mắt của nhỏ. Con nhỏ này nhìn có vẻ nguy hiểm vãi.
– Ly càng lớn càng xinh quá ha! Đã để ý anh nào chưa cháu?
Mẹ Hương quay qua nói chuyện với cô em gái kia. Hóa ra tên Ly. Không biết bao nhiêu tuổi nhưng người ngợm thì thôi rồi.
Để lại một bình luận