– Lúc nãy… anh có thấy gì không đấy?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, thà chết chứ không bao giờ khai ra tôi đã thấy hai quả bưởi của nhỏ nảy lên nảy xuống như thế nào. Tôi sợ khai ra rồi thì sẽ không còn được nhìn thấy cặp bưởi năm roi đó nữa. Nhưng hình như nhỏ cũng biết cả rồi, nhỏ bắt đầu ý thức được có một thằng con trai trong nhà nên dần dần cũng cẩn thận hơn trong ăn mặc. Tôi tiếc lắm. Tiếc đứt ruột. Huhu.
Chuyện thứ hai là chuyện tắm rửa.
Trong nhà có hai phòng tắm, một ở tầng dưới và một ở tầng trên. Tôi đương nhiên là tắm ở tầng dưới rồi, nhưng khổ nỗi là Đan Chi cũng tắm ở tầng dưới. Tôi hỏi thì nhỏ bảo nước ở tầng trên yếu quá nên xưa nay nhỏ chỉ toàn tắm ở tầng dưới thôi. Tất nhiên, quần áo của ai người ấy giặt nhưng nhiều khi cũng không tránh khỏi những nhầm nhọt:
– Chi Chi, em có thấy cái quần sịp dạ quang của anh ở đâu không?
Tôi gọi với lên tầng trên khi tìm hoài không thấy cái quần của mình trong nhà tắm. Phải mất cả phút mới thấy con nhỏ trả lời, bằng một giọng ngại ngùng:
– Em không biết.
Tôi quên mất con nhỏ là con gái, cứ thản nhiên hỏi như cái cách mà tôi vẫn thường hỏi mấy đứa con trai trong xóm trọ cũ:
– Em có giặt nhầm của anh không vậy? Tìm giúp anh đi.
Nghe có tiếng bước chân của nhỏ lộp bộp đi ra ban công chỗ phơi quần áo. Một lúc sau nhỏ ló đầu xuống gọi tôi:
– Của anh nè – Nhỏ đỏ mặt ném cái quần sịp dạ quang xuống cho tôi – Có cái quần mà cũng không biết giữ.
Ơ, chính nó giặt nhầm đồ của tôi rồi còn ý kiến nữa chứ. Tôi ấm ức lắm nhưng thôi, tha cho nhỏ một con đường sống, dù gì thì mình cũng lời mà, được giặt đồ miễn phí rồi còn gì nữa. Nói chung, vì dùng chung một nhà tắm nên chuyện nhầm đồ xảy ra như cơm bữa. Lúc đầu thì có hơi ngại thật nhưng dần dần rồi cũng thấy bình thường, thỉnh thoảng nhỏ còn giặt luôn đồ cho tôi, còn tôi mà thấy đồ của nhỏ trong chậu giặt của mình là phải khều ra cho bằng được. Hê hê.
Chuyện thứ ba là chuyện coi tivi.
Từ ngày tôi chuyển qua ở cùng Đan Chi, cái tivi ngoài phòng khách trở thành một chiến trường khốc liệt. Tivi thì chỉ có một mà người thì đến tận hai. Tôi thì thích xem thời sự, HBO, StarMovies này nọ, còn nhỏ Đan Chi thì ghiền coi mấy gameshow trên truyền hình với mấy Ộp – pa kute lạc lối. Lúc nào không trùng giờ thì thôi, chứ hai chương trình của hai đứa mà lỡ trùng nhau một phát thì y như rằng:
– Zả cái remote lại đây. Anh mày đang xem thời sự mà!
Tôi tru tréo trong bất lực. Cái chân khập khiễng của tôi không cho phép tôi chạm vào được dù chỉ là một cộng lông chân của nhỏ Đan Chi. Nhỏ cầm remote chạy khắp phòng, vừa chạy vừa bấm chuyển kênh lia lịa, đến khi ộp – pa của nhỏ xuất hiện thì nhỏ mới chịu ngồi yên vị trên cầu thang, vừa xem vừa liếc mắt nhìn tôi đề phòng. Cuộc chiến này dường như không cân sức, đôi chân què của tôi không đọ nổi cặp giò mét mốt ấy. Nhưng thật may, tôi có trí thông minh trời ban. Hehe.
Bữa cơm tối hôm đó, tôi ăn thật nhanh và ra phòng khách giành ngay cái tivi. Sau khi chỉnh kênh của mình xong đâu đấy, tôi lấy hết pin của cái remote ra, thay bằng cặp pin cũ đã hết điện rồi để lại ngay ngắn trên bàn. Nhỏ Đan Chi sau khi tắm rửa xong xuôi, như thường lệ chạy ra giành remote với tôi. Nhỏ cầm remote bấm lấy bấm để nhưng chẳng thấy chuyển kênh gì cả. Nhỏ nhíu mày mở pin ra kiểm tra, vẫn có pin. Bấm bấm tới tấp vẫn không thấy gì. Tôi ngồi sau ghế sofa ngửa mặt lên trời cười hềnh hệch:
– Remote hư rồi người đẹp ơi. Cái tội giành giật cho lắm vào.
Nhỏ ném trả cái remote lại cho tôi rồi vùng vằng bỏ lên lầu. Chiến thắng ngọt ngào.
Chuyện dở khóc dở cười giữa tôi và Đan Chi có kể đến sáng mai cũng không hết. Nhưng nhìn chung, nhờ có nhỏ mà cuộc sống bệnh tật của tôi trở nên dễ chịu đến không ngờ. Nhỏ chăm sóc tôi chu đáo như một đứa em gái, mặc dù đôi khi cũng dữ dằn như một bà chị già.
Tôi bất giác nhớ đến gia đình mình ở quê, chạnh lòng nghĩ đến bố mẹ và những đứa em nhỏ. Tôi vào bệnh viện cả tháng nay cũng không cho ai biết, thỉnh thoảng bố mẹ có gọi điện nhưng tôi bảo mình vẫn ổn, tôi sợ họ lo lắng, và quan trọng hơn, tôi đã quen một mình tự lo như thế bao năm nay rồi.
Tôi sống xa gia đình từ khi còn là một cậu nhóc lớp 10. Học cấp 3 ở trường tỉnh nên phải thuê phòng trọ ở gần trường để tiện đi lại. Nhà tôi nghèo lắm, lại đông anh em nên ngoài giờ học ở trường tôi phải đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Một đứa nông thôn lên thành phố, bỡ ngỡ giữa chốn phồn hoa phố hội, bị bắt nạt cũng nhiều mà bị xem thường cũng không ít, tôi trở thành một đứa chai lì cảm xúc, ít bạn và lầm lì.
Ngày tôi vào đại học, bố mẹ tôi khóc hết nước mắt, một phần vì mừng, một phần vì sợ, sợ không biết làm cách nào để chi trả cho tôi những năm tháng đại học. Tôi mỉm cười bảo con lo được. Mấy đứa em ôm chầm lấy tôi hỏi bao giờ anh Hai trở về, tôi xoa đầu tụi nhỏ cười. Sớm thôi, anh Hai sẽ về.
Vào đại học, ngoài giờ học trên trường, tôi dành toàn bộ thời gian để đi làm thêm. Ban ngày tôi đi bưng cà phê, buổi tối đi dạy học, rồi đi giao hàng Coca, rồi đi làm nhà hàng… việc gì tôi cũng kinh qua hết. Tiền bạc kiếm được không nhiều nhưng đủ để tôi sống sót qua những năm tháng ấy. Tôi nhớ có lúc mình chỉ còn 5K trong túi, ra chợ mua 3K cải chua, 2K thịt mỡ, về kho thật mặn để ăn với cơm trong 1 tuần. Đến mức cải chua đã bốc mùi nhưng tôi vẫn ăn. Vừa ăn vừa khóc.
Thế mà cũng 10 năm.
Bạn hỏi 10 năm đó của tôi có khó khăn không à? Khó chứ. Rất khó. Có những lúc muốn bỏ cuộc, muốn trở về quê làm một thằng chăn trâu thong dong, tự tại với đời. Nhưng cuộc sống này đã dạy tôi phải thật cứng cỏi. Nếu không cứng cỏi thì mãi mãi tôi chỉ là một thằng nhóc nhà quê nghèo hèn ấy. Nếu không cứng cỏi thì làm sao che chở được gia đình, che chở nổi những giấc mơ?
Tự nhiên thấy cay cay khóe mắt. Hóa ra mình cũng chỉ là một tên to đầu vặt, nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Đan Chi chợt đến bên cạnh tôi khi tôi đang đứng trên ban công và hoài niệm. Nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:
– Anh sao vậy?
Tôi vội vã quay đi để che giấu chút yếu mềm hiếm thấy, giả vờ ho sù sụ và lắc đầu bảo không có gì. Đan Chi cũng chẳng hỏi gì nữa, nhỏ chỉ lẳng lặng đứng cạnh tôi cùng hóng gió. Rồi đột nhiên nhỏ hỏi:
– Ngày trước anh hỏi em, tại sao em vẫn làm cùng anh từ đó đến tận bây giờ, anh có muốn biết tại sao không?
Tôi quay qua nhíu mày nhìn Đan Chi. Câu hỏi đó tôi hỏi nhỏ đã lâu mà nhỏ chưa bao giờ trả lời. Tự nhiên hôm nay lại lôi ra mần chi cho tôi phải suy nghĩ. Tôi gật đầu tỏ ý muốn nghe, nhỏ cười hì hì nói:
– Tại thấy anh tội quá.
Nghe nhỏ nói thế tôi phì cười, Đan Chi cũng phì cười:
– Hi, thiệt mà. Lúc đầu em định làm xong tháng đầu tiên rồi nghỉ, vì thấy lớp buồn quá. Nhưng rồi tự nhiên nghĩ tội ổng này, chắc ổng kỳ vọng ở mình nhiều nên quyết định làm thêm tháng nữa. Rồi…
– Rồi sao? – Tôi giục.
– Rồi tự nhiên em thấy anh rất thú vị. Anh có khao khát, có ý chí, có niềm tin với cả hay lo lắng cho tụi em nữa. Tự nhiên thấy quý anh, rồi…
– Rồi sao?
Đan Chi cắn môi, rất hiếm khi tôi thấy nhỏ đỏ mặt, nhỏ quay qua ngập ngừng nói với tôi:
– … Rồi thấy… thương anh.
Tôi cứng người. Một dòng điện chạy xẹt qua làm tôi bấn loạn. Có thứ cảm giác gì đó như niềm vui xen lẫn sự lo lắng đang trào dâng trong lồng ngực. Tự nhiên thấy khó thở quá. Tự nhiên thấy bối rối quá. Chưa bao giờ nói chuyện với Đan Chi mà tôi lúng túng như lần này. Có phải nhỏ ấy vừa nói thương tôi? Có phải Đan Chi xinh đẹp đang nhìn tôi đầy âu yếm?
Rồi đột nhiên nhỏ khẽ khàng nắm lấy tay tôi:
– Anh… làm bạn trai của em nhé?
Trong khoảnh khắc đó tự nhiên tôi cảm thấy mình lạnh lùng đến khó tả. Tôi cứ để mặc Đan Chi nắm tay tôi như thế, tôi không buông ra cũng không nắm lại, chẳng biết thực sự mình muốn gì. Đan Chi vẫn cứ âu yếm nhìn tôi chờ đợi. Tôi không trả lời câu hỏi của nhỏ, chỉ khẽ mỉm cười:
– Xuống xem tivi ha.
Nhỏ gật đầu rồi cùng tôi đi xuống phòng khách. Lần đầu tiên trong suốt mấy tuần qua, Đan Chi không tranh giành Ộp – pa với tôi nữa. Và cũng lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua, mọi nét hoang dã và cá tính của nhỏ ấy biến mất, tôi thấy một Đan Chi nhẹ nhàng và e ấp, lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi xem bất cứ thứ gì tôi xem.
Và đêm đó chúng tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa, với hai trái tim không ngừng thổn thức.
Một chút nắng hanh hao chiếu qua ô cửa sổ, nắng nhảy nhót trên vai khiến tôi tỉnh giấc. Nhỏ Đan Chi vẫn ngủ ngon lành trên ghế sofa, kể cả khi ngủ, gương mặt nhỏ vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và đầy cá tính. Tôi gỡ nhẹ cánh tay Đan Chi đang ôm ngang người tôi, khẽ kéo chăn đắp cho nhỏ rồi ngồi dậy. Lòng miên man nghĩ, tôi sẽ nói gì vào buổi sáng đầu tiên sau cái đêm Đan Chi tỏ tình với tôi đây?
Rốt cuộc, buổi sáng đầu tiên ấy lại được lấp đầy bằng những khoảng lặng. Kể cả khi tôi và Đan Chi cùng đi đánh răng, cùng rửa mặt và cùng ngồi ăn sáng, chúng tôi cũng chả nói với nhau điều gì. Tôi mãi theo đuổi những suy nghĩ mông lung cứ lởn vởn trong đầu mà quên mất Đan Chi thỉnh thoảng vẫn cứ liếc nhìn tôi chờ đợi. Tôi còn nợ nhỏ một câu trả lời.
– Hôm nay em chở anh đến lớp nha.
Cuối cùng, tôi phá vỡ buổi sáng lặng yên kỳ cục ấy bằng một lời đề nghị. Hơn một tháng nay ngồi không, đã đến lúc trở lại làm việc, và quan trọng hơn là tôi nhớ lũ nhóc ở lớp vẽ đến nhường nào. Đan Chi nhìn tôi, khẽ khàng gật đầu.
Đan Chi đèo tôi đi trên chiếc wind bụi bặm của nhỏ. Vẫn chiếc quần bò rách với chiếc áo caro cột ngang hông quen thuộc, nhưng trên một quãng đường dài ấy, Đan Chi chẳng nói với tôi lời nào như mọi bận. Tôi hiểu được sự ngại ngùng đó. Một đứa con gái tỏ tình với một thằng con trai, bản thân việc đó thôi đã là một thứ gì đó rất đặc biệt rồi. Dù Đan Chi có cá tính đến đâu, nhỏ vẫn chỉ là con gái. Một đứa con gái xưa nay chỉ có người ta tỏ tình với nhỏ, chứ điều ngược lại chưa có bao giờ.
Lũ nhỏ lớp vẽ chào đón tôi bằng sự rộn ràng của tuổi mới lớn. Bọn con trai đứng dậy khua khoắng, ôm vai, bá cổ loạn xạ. Mấy đứa con gái chỉ ngồi im chả dám ôm, nhưng hỏi han nhặng xị. Tôi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc trong góc lớp, đưa tay sờ soạng cái bảng vẽ và hộp đựng bút chì, có cảm giác như xa chúng nó cả một đời người rồi ấy.
Hôm nay tôi với Đan Chi ít nói hẳn. Vì sao thì chỉ có hai người hiểu, còn lũ học trò dường như chả nhận ra điều đó. Mà kể cả có nhận ra, và thậm chí là biết được chuyện giữa tôi và Đan Chi, tôi đồ rằng tụi nó cũng chẳng có gì bất ngờ lắm. Vì đã từ rất lâu rồi, không biết ai đồn thổi mà lũ học trò lớp vẽ đã mặc định tôi với Đan Chi là một cặp, tôi chỉ có thể thích Đan Chi và Đan Chi chỉ có thể thích tôi, như một điều bất biến không thể khác được.
Đang ngồi chênh vênh với những dòng suy nghĩ lan man không dứt thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi về với thực tại. Tôi bốc máy, giọng một phụ nữ đứng tuổi cất lên trong ống nghe:
– Có phải là thầy Nhân đó không?
– Dạ, đúng rồi ạ.
Tôi trả lời và thầm đoán chắc đây là phụ huynh của một đứa học trò nào đó muốn học vẽ. Và quả thực tôi đoán đúng, nhưng chỉ đúng một nửa. Một nửa còn lại khiến tôi sửng sốt.
– Chào thầy, tôi là mẹ của Băng Linh, hồi trước con bé có học vẽ ở lớp của thầy.
Tôi hơi giật mình khi biết người đang nói chuyện với mình là ai. Mẹ của nhỏ Linh gọi cho tôi làm gì nhỉ. Tự nhiên thấy hơi lo lo một chút. Chẳng hiểu sao những gì liên quan đến con nhỏ Băng Linh luôn làm tôi cảm thấy lo lắng.
– Dạ, con chào cô – Tôi đổi cách xưng hô, vì dù gì tôi cũng đáng tuổi con cháu so với mẹ nhỏ – Con giúp gì được cho cô không ạ?
Mẹ nhỏ Linh hỏi tiếp, bằng một chất giọng lạnh lẽo và dồn dập:
– Con bé nghỉ học vẽ rồi đúng không?
– Dạ, chắc cũng gần 2 tháng rồi. – Tôi trả lời.
– Lâu nay thầy có gặp con bé không?
– Dạ cũng có – Tôi xác nhận – Thỉnh thoảng nhỏ Linh có tới lớp chơi.
– Có thật không?
– Dạ, thật chứ ạ. Mà có chuyện gì vậy cô?
Mẹ nhỏ Linh tự nhiên đổi giọng, gay gắt hơn:
– Tôi biết con nhỏ không phải tới lớp chơi. Mà là tới gặp thầy. Thầy có biết là nó giả vờ đi học thêm cả một tháng trời để vào bệnh viện thăm thầy không?
Thông tin mẹ nhỏ Linh vừa nói khiến tôi sững sờ. Tôi có nghe nhầm không vậy. Nhỏ Linh giả vờ đi học thêm cả một tháng trời để vào bệnh viện thăm tôi thật á? Thế mà lâu nay tôi cứ tưởng nhỏ chỉ tiện đường đi học về rồi ghé qua thăm tôi. Hèn gì mỗi lần đến bệnh viện, nhỏ đều ngồi chơi với tôi lâu đến như vậy. Sao con bé có thể có những suy nghĩ trẻ con thế nhỉ. Tôi chỉ biết ấp úng trả lời mẹ nhỏ:
Để lại một bình luận