Home » Truyện sex dài tập » Yêu trẻ con – Quyển 1

Yêu trẻ con – Quyển 1

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, nhỏ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Chẳng biết làm gì. Một lúc sau nhỏ quay lại. Hình như đi soi gương.

– Dậy rửa mặt rồi ăn sáng, nhanh.

Nhỏ nói như ra lệnh. Tôi nhìn qua cái tủ đồ. Không chỉ là đồ ăn thôi đâu. Nào là khăn mặt, bàn chải, sữa, trái cây, nước yến.. nhỏ đều chuẩn bị đủ cả. Lần trước cũng thế và lần này cũng thế. Có bao giờ tôi dùng hết đống đó đâu mà nhỏ mua chi dữ vậy trời. Đoạn tôi trở lại từ nhà vệ sinh, thấy nhỏ đã múc sẵn đồ ăn ra hai cái bát. Nhìn qua thấy cái gì sóng sánh như sợi phở, tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá không phải là cháo nữa. Nhỏ tâm lý vậy trời. Mấy ngày nay toàn ăn cháo muốn phát bệnh, giờ mà còn cháo nữa chắc tôi chết luôn cho rảnh nợ.

– Nè.

Nhỏ bưng cho tôi một bát phở và giữ lại cho mình một bát. Đã lỡ quan tâm rồi còn tỏ ra lạnh lùng chi nữa cho khổ vậy trời, còn bày đặt kéo ghế ngồi xa ra nữa chứ. Tôi liếc nhìn nhỏ và cười tủm tỉm. Thấy thế nhỏ ném cho tôi một cái trợn mắt:

– Cười gì?

– Không có gì.

– Đồ điên.

– Uhm.

Sự im lặng lại xen vào giữa tôi và Đan Chi như thể nó vẫn luôn ở đó, chờ đợi cơ hội để vọt ra chắn ngang giữa hai người. Không biết tôi đã nói câu nói này bao nhiêu lần về trước, nhưng có vẻ là nhiều lần về sau sẽ vẫn còn nói lại. Giữa tôi và Đan Chi luôn có một cái gì đó ngượng nghịu tôi không cắt nghĩa được. Kiểu như đứa nào cũng bất cần, đứa nào cũng thờ ơ, đứa nào cũng không muốn mình phải là người mở lời trước. Khi mọi thứ đang trở nên không thoải mái, vừa may ông bác sĩ hồi tối bước vào. Nhìn thấy Đan Chi, ổng nói ngay:

– Người nhà bệnh nhân hả? Ra làm thủ tục nhập viện giùm đồng chí này nhé. Còn đồng chí, chuẩn bị đi chụp phim.

Đan Chi lanh lẹ cầm lấy túi đồ của tôi ra làm thủ tục nhập viện. Còn tôi, đi cùng ông bác sĩ qua phòng chụp phim. Hôm đó tôi được chẩn đoán là bị tụ máu não do va chạm mạnh. Nhưng may mắn là khối máu tụ nhỏ không cần phải phẫu thuật, chỉ cần tiêm thuốc và nghỉ ngơi là có thể tan máu. Ông bác sĩ bảo thời gian này không được suy nghĩ nhiều, cần để đầu óc thoải mái mới mau lành bệnh. Mèn ơi, ổng ra cái điều kiện chi khó quá trời. Bảo tôi làm gì cũng được, chứ bắt tôi không được nghĩ ngợi, nhất là vào lúc này thì làm sao tôi chịu nổi.

Khi tôi mới từ phòng chụp phim trở về, Đan Chi giựt ngay tờ chẩn đoán trên tay tôi rồi trề môi:

– Người ngợm như mắm mà oánh lộn dữ ha!

Tôi chỉ cười, chăm chú quan sát cái vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt của nhỏ. Đan Chi hơi đỏ mặt trước cái nhìn của tôi. Nhưng nhỏ vẫn giữ đủ sự lạnh lùng để ném trả tờ chẩn đoán cho tôi và quay lưng bước về phía cửa. Nhỏ ngồi trên băng ghế đá ngoài hành lang rồi lôi một cuốn sách ra đọc. Còn tôi, lại thả mình lên chiếc giường và nhìn bâng quơ ra cửa sổ, cố gắng quên đi cơn đau đầu thỉnh thoảng vẫn cứ nhá lên không báo trước. Dù tâm trạng đã khá hơn.

Đan Chi ở bên tôi cho đến tận chiều. Phần lớn thời gian nhỏ ngồi làm bài tập, sách vở giăng đầy trên gường tôi. Nhỏ chỉ ngẩng đầu lên khi tôi kêu khát nước hay đói bụng, còn không thì không có gì lôi nhỏ ra khỏi sự tập trung đó. Thậm chí cả khi tôi bước ra ngoài đi dạo khi trời đã xế chiều, nhỏ cũng không hề hay biết. Một lúc sau mới thấy nhỏ lân la ngồi xuống bên cạnh tôi trên chiếc ghế đá cạnh hồ nước, khi tôi đang thả hồn vào mấy áng mây màu gạch đỏ trôi lững thững phía chân trời xa.

Thấy nhỏ, tôi không chào. Nhỏ cũng không bận tâm hỏi tôi đang nhìn gì đó. Cả hai cứ lặng lẽ ngồi bên nhau như thế một lúc lâu và rất lâu nữa. Người ta đi qua đi lại không biết bao nhiêu đợt. Mặt trời lặn xuống rồi mặt trăng mọc lên không biết bao nhiêu vòng. Thế mà chẳng ai thèm nhìn người kia lấy một lần, chẳng ai muốn mình phải là người mở lời trước. Cứng đầu y chang nhau.

– Anh.

Cuối cùng nhỏ cũng chịu lên tiếng.

– Gì? – Tôi hỏi lại.

– Không có gì.

– Uhm.

– Hôm nay không đi làm đồ án nữa hả?

– Có.

– Sao chưa đi đi.

– Kệ. Thích ngồi đây.

– Đi ăn ha?

– Không đói.

– Sao không đói?

– Không biết.

Cứ thế, những câu chuyện của tôi và Đan Chi cứ vụn vặt không đầu không cuối. Xen giữa đó là những khoảng lặng cũng không đầu không cuối. Nhiều khi tôi nghĩ, ở với nhau mấy tháng trời, tôi với Đan Chi nói chuyện với nhau nhiều nhất chắc cũng chẳng hết nổi một tuần trà. Tôi với nhỏ lúc nào cũng vậy. Bất cần y chang nhau.

Rồi tự nhiên tôi nghe thấy vai mình run run. Liếc nhìn qua thấy nhỏ đang khóc nức nở. Giật mình hoảng hốt, tôi lay nhẹ vai nhỏ:

– Nè nè… sao tự nhiên khóc? Điên à?

Nhỏ không nói gì, chỉ càng khóc to hơn. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy nhỏ khóc nức nở như vậy. Nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú ấy, làm cho những nét lạnh lùng thường ngày của nhỏ biến đi đâu mất, chỉ còn lại một Đan Chi mong manh thật lạ. Nhỏ quay qua gục đầu vào vai tôi, đôi tay ôm chặt lấy người tôi, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

– Anh đó, lúc nào cũng vậy… lúc nào cũng im lặng… lúc nào cũng bất cần… lúc nào cũng làm theo ý mình… không quan tâm đến em… Nhiều khi em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa… Em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa… Anh vô tâm quá… Muốn mặc kệ… nhưng không làm được… Em không biết mình có thể chịu nổi đến bao giờ… Em sợ không bao giờ giữ nổi anh cho riêng mình… Em ghét anh… nhưng lại rất nhớ anh… huhu.

Tôi im lặng không nói gì, chỉ khẽ đưa tay lau nước mắt cho nhỏ. Những điều nhỏ nói làm tôi bất ngờ và xót xa quá. Nhỏ vẫn cứ ôm siết lấy người tôi, đầu gục vào vai tôi thổn thức. Màn đêm buông xuống lạnh kinh người, nhưng thấm vào đâu so với cái lạnh trong lòng tôi đang cảm thấy.

– Mình… chia tay anh nhé!

Nhỏ ngầng đầu nhìn tôi, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Trong lòng tôi lúc đó trống trơn không cảm giác. Không đau mà cũng không vui. Hững hờ đến đáng sợ.

Thế đấy! Tôi và Đan Chi chia tay nhau như thế đấy. Đơn giản và gọn gàng như người ta nhấp một ngụm nước. Nhiều khi tự hỏi không biết nên gọi mối quan hệ này là gì. Nhưng thôi kệ. Giờ là gì cũng có còn quan trọng nữa đâu. Tôi đã luôn biết rằng cái ngày này rồi cũng đến. Có lẽ như thế là tốt hơn cho nhỏ. Từ này về sau, sẽ không còn ai làm nhỏ phải muộn phiền nữa. Sẽ không còn ai nữa đâu… Tôi cười… Một nụ cười chua chát…

– Vào trong ha.

Nhỏ gật đầu rồi buông người tôi ra. Đêm đó nhỏ không chịu về. Nhỏ nằm ngay bên cạnh tôi trên chiếc giường bệnh chật chội. Thế giới này chắc chỉ có một người như nhỏ, chia tay rồi mà vẫn không chịu rời xa. Nhỏ nằm vùi đầu vào ngực tôi, thỉnh thoảng lại nấc lên những tiếng nghẹn ngào. Đêm đó tôi không ngủ. Vén mái tóc lên để quan sát nhỏ kỹ hơn. Thiệt tình, ngủ rồi mà vẫn còn lạnh lùng cho được. Gương mặt thanh tú này, bờ môi đỏ mộng ấy… từ ngày mai sẽ không còn nhìn thấy nữa… Những cơn gió chớm đông lại vi vu bên ngoài khung cửa sổ… Đêm Đà Nẵng bình yên đến nao lòng…

Mười ngày sau tôi xuất viện. Thằng Huy chở tôi về nhà. Tôi bảo nó nán lại đợi tôi một chút để dọn đồ đi luôn. Cánh cổng sắt nhà Đan Chi lặng lẽ mở. Vẫn ngôi nhà ấy, vẫn khoảng sân ấy… nhưng sao lần này trở về thấy xa lạ quá. Thấy tôi cứ đứng tần ngần ở đó một lúc lâu, thằng Huy lo lắng hỏi:

– Mày ổn chứ?

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu để nó biết là tôi vẫn ổn. Lặng lẽ đi vào trong rồi lặng lẽ mở khóa. Ngôi nhà lạnh tanh không một bóng người. Tôi bắt đầu đi gom hết đồ đạc của tôi lại. Cũng không có gì nhiều, chắc chỉ một balo và 2 thùng carton là vừa đủ. Nhìn lại căn nhà lần cuối, bao nhiêu ký ức lại lặng lẽ ùa về… Cái ghế sofa này, nơi tôi và Đan Chi thường ngồi tranh nhau cái remote, cũng có khi nhỏ nằm trên đùi tôi đọc sách và thiếp đi ở đó… Cái cầu thang này, nơi mỗi buổi sáng tôi vẫn thường thấy Đan Chi bước xuống với cặp bưởi thả rong đong đưa trong làn áo mỏng… Căn nhà tắm này, mỗi lần Đan Chi bước ra là mỗi lần lòng tôi lại rạo rực, mùi con gái ngào ngạt khắp nhà… Bờ hiên này, tôi và Đan Chi hay ngồi hóng gió mỗi buổi tối, và thi thoảng tôi và nhỏ cùng khe khẽ cất lên bài hát quen thuộc:

Em, kề vai tôi ngồi bên thềm.

Bỏ lại đằng sau những khúc quanh co…

Giờ sẽ không còn ai cùng tôi kề vai ngồi bên thềm nữa. Đành phải nói lời tạm biệt, chia xa những gì đã gắn bó bấy lâu nay.

Cánh cổng sắt nhè nhẹ khép lại sau lưng. Tôi khệ nệ ôm mấy thùng đồ ngồi lên xe. Thằng Huy rú ga định chạy nhưng đột nhiên tôi bảo dừng lại. Tôi ngoảnh đầu nhìn lên tầng hai, chỗ cái lan can Đan Chi tỏ tình với tôi dạo nọ. Bất giác thấy nhỏ đứng đó. Chẳng biết từ bao giờ. Đưa đôi mắt dõi theo tôi cho đến khi tôi khuất sau con lộ. Nước mắt lăn dài…

Gặp lại nhau trong một ngày trời đổ nắng. Tháng Tám hanh hao giấu hết những cơn gió đi đâu mất, chỉ còn lại cái nóng hừng hực của mùa hè đỏ lửa. Và tiếng ve râm ran nghe như ai đó đang chiên một cái bánh rán giòn nóng bỏng. Tôi thấy những tán cây im lìm trong nắng. Màu xanh hình như cũng nhạt đi so với nhiều năm trước thì phải. Hay là đã quá lâu rồi tôi mới trở lại. Nên chẳng còn nhớ nổi những sắc xanh?
Lâu thật. Chẳng nhớ nổi lần cuối cùng tôi ở đây là khi nào nữa. Hình như là kể từ ngày tốt nghiệp, chưa bao giờ tôi đặt chân đến trường cũ dù chỉ một lần. Đối với tôi, những năm tháng đại học chẳng có gì nhiều lưu luyến. Không bạn. Không bồ. Một đứa nhà quê cứng đầu như tôi lấy đâu ra thời gian và tiền bạc cho những điều xa xỉ đó. Mỗi ngày đi học về là tôi phải đi làm thêm để nuôi sống mình. Bạn bè rủ đi đâu cũng không đi, rủ chơi gì cũng không chơi. Riết một hồi chẳng còn ai nhớ trong lớp có một thằng như tôi nữa.

Tôi nhớ thời đó một dĩa cơm trưa 5k, một cái bánh mì 2k, một tô hủ tiếu 3k. Mỗi ngày tôi ép mình không được tiêu quá 10k. Số tiền còn lại để dành nộp học phí. Nhưng không phải lúc nào cũng đủ. Những khi hết sạch tiền, tôi lại dùng cái chiêu cũ thời mình xa nhà lên tỉnh học cấp 3. Mua 3k thịt mỡ, 2k cải chua. Về kho thật mặn để ăn trong một tuần. Vừa ăn vừa khóc. Rồi cũng sống qua được những năm tháng đắng cay đó. 10 năm rồi chứ ít đâu.

Hôm nay quay trở lại không phải vì tôi nhớ trường xưa, lớp cũ. Hôm nay quay trở lại là vì lời hứa với một người. “Anh sẽ đến vào ngày em tốt nghiệp chứ?”. “Uhm, anh sẽ đến”. “Hứa đi”. “Hứa”.

Nhỏ đứng đó trong bộ lễ phục tốt nghiệp, ánh nắng hắt vào làm làn da đỏ ửng. Nhỏ vẫn đẹp quá. Nét đẹp thanh tú đó vẫn luôn làm nhỏ nổi bật hoàn toàn so với tất cả. Hình như hôm nay nhỏ trang điểm. Một chút phấn hồng, một chút son môi khiến nhỏ lại càng rạng ngời. Chẳng mấy khi có dịp thấy nhỏ trang điểm. Nhưng tôi vẫn chỉ thích nhỏ để mặt mộc hơn. Quen rồi. Quen nhìn thấy nhỏ đẹp tự nhiên như ngày ấy. Chợt thở dài.

Em về điểm phấn tô son lại,

Ngạo với nhân gian một nụ cười…

Tôi đứng tựa lưng vào gốc cây xà cừ, nhìn nhỏ từ một góc khuất. Nhỏ bận rộn quá. Ai cũng muốn chụp hình chung với nhỏ. Chẳng biết lúc nào nhỏ mới rảnh được một giây để tôi gặp nhỏ nữa. Thấy một thằng cu đi qua, hình như là sinh viên năm nhất, tôi gọi lại:

– Này em trai, anh nhờ chút.

Thằng cu nhìn tôi đầy ái ngại nhưng vẫn dừng lại nghe tôi nói. Tôi đưa cho nó bó hoa và chỉ tay về phía nhỏ đang đứng:

– Đưa bó hoa này cho chị ấy giúp anh.

Thằng cu lúc đầu còn ngần ngừ. Nhưng khi thấy người con gái mà tôi chỉ đẹp quá, mắt nó sáng rực lên, đầu gật lia lịa:

– Ok anh zai, không vấn đề gì, để đó em.

Đi được vài bước chợt nó quay lại gãi đầu hỏi:

– Nhưng mà phải nói ai tặng đây anh zai?

– Cứ bảo là… một kẻ cứng đầu.

– Ok anh zai.

Nói rồi thằng cu vọt đi. Còn tôi, rảo bước nhanh về hướng ngược lại. Nhìn bầu trời trong veo không một gợn mây, dù nắng vẫn hanh hao chiếu lên từng tán lá đã kém xanh so với nhiều năm trước, lòng tôi bỗng thấy nhẹ hều.

Tôi dắt xe ra khỏi nhà xe, vừa lên số thì nghe có tiếng ai đó gọi giật lại:

– Này, kẻ cứng đầu.

Tiếng gọi của ai mà nghe thân quen quá. Tôi khẽ quay đầu lại. Cái bóng dáng cao cao ấy, cái ánh nhìn lạnh lùng ấy, không hiểu sao cứ làm trái tim tôi rung lên từng hồi thổn thức. Đan Chi đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn nhỏ. Đã một năm trôi qua rồi. Vẫn vậy. Vẫn chẳng ai muốn mình phải là người lên tiếng trước. Vẫn cứng đầu y chang nhau.

Căng tin trường đại học râm ran những lời chúc tụng, những câu chuyện vui cười. Ở đó, một góc nhỏ dưới tán cây trứng cá, có hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau. Không phải là không có gì để nói. Mà có quá nhiều điều để nói nên chẳng biết nói gì.

Tôi nhìn vu vơ ra đâu đó ngoài sân, cố gắng tránh đi ánh mắt tha thiết của Đan Chi nhìn tôi từ nãy đến giờ. Tay xoay xoay ly café sữa, mãi một lúc sau nhỏ mới chịu cất lời:

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40

TÊN TRUYỆN:

Yêu trẻ con – Quyển 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)