– Cái gì đây?
– Anh đừng giấu em nữa. Em biết anh đang gặp khó khăn. Anh cầm lấy mà lo cho mình và mua đồ cho lớp vẽ nha.
– Không. Anh tự lo được. Cầm tiền của em về đi.
Tôi dúi lại đống tiền vào tay em nhưng em đẩy ra kiên quyết:
– Anh đừng như vậy nữa. Hãy để em giúp anh một lần, được không?
Tôi thấy mắt em rưng rung. Trời ơi, lại khóc nữa. Sao dễ khóc quá vậy nè! Rồi em đột ngột ôm chầm lấy tôi, nức nở:
– Em nhớ anh nhiều lắm. Huhu.
Tôi cứ để cho em ôm tôi một lúc lâu như thế. Không gian xung quanh dường như cũng lặng im một lúc lâu như thế. Rồi tôi đưa tay choàng lấy người em. Anh cũng nhớ em nhiều lắm, tiểu thư à!
– Mấy hôm nay anh đi đâu sao em không thấy? – Em thổn thức.
– Anh có chút việc phải làm.
– Sao anh không gọi cho em?
– Chẳng phải bây giờ anh đã ở đây rồi còn gì!
Em dụi đầu vào ngực tôi, cười khúc khích.
Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng em hay mang đồ ăn qua cho tôi, mặc dù lần nào tôi cũng ăn không hết. Lúc thì thịt bò, lúc thì trái cây, lúc thì bánh bông lan. Rồi có hôm em lại mang qua ba chậu hoa oải hương màu tím đặt phía sau chỗ tôi ngủ, dặn tôi phải tưới nước mỗi ngày không được lười. Hic, hoa của ai thì người đó tự chăm đi chứ mang qua chi làm tui phải khổ vậy nè! Em chu đôi môi lên cong cớn “Nó mà héo thì đừng trách em!”
Nói vậy thôi chứ ngày nào tôi cũng ngắm mấy chậu oải hương, như đang ngắm em vậy!
Một buổi tối khuya leo lên sân thượng nhà kho hóng gió tí cho mát, chợt nhìn thấy cửa sổ phòng em đang sáng đèn. Qua ô cửa kính mờ mờ, tôi có thể nhận ra em đang đứng thẩn thơ trên ban công, hình như, cũng hóng gió giống tôi. Mỉm cười nhắn cho em một tin:
– Khuya rồi, đứng hóng gió thì khoác áo vào đi kẻo lạnh.
Một lúc sau thấy em nhắn lại:
– Ơ, sao anh biết em đang hóng gió?
– Anh có thể nhìn thấy em mà!
Em vội vàng chạy qua bên này mở toang cửa sổ. Tôi khẽ núp vào trong.
– Anh ở đâu, sao em không thấy anh?
– Chỉ cần anh thấy em là được rồi.
– Đáng ghét, anh theo dõi em à! Hihi.
Mỉm cười. Ừ, anh đang theo dõi em đấy, cô bé à! Kể từ bây giờ anh sẽ luôn ở đây nhìn em từ phía xa, anh sẽ bảo vệ em bất cứ lúc nào em thấy lòng mình chao đảo. Tùng Râu nói số phận à! Đối với anh nó chẳng là gì cả. Nếu như số phận của em là lạnh lẽo và cô đơn, thì số phận của anh là thay đổi nó. Chỉ cần em còn tin anh!
Tôi chuyển qua đây chỉ là một quyết định trong chớp mắt. Kể từ cái hôm ở quán Cây Bàng, gặp gỡ và nói chuyện với Tùng Râu, tôi hiểu rằng mình đang phải đối mặt với một cái gì đó bí ẩn và đầy thế lực. Một cái gì đó liên quan đến cô gái bé nhỏ của tôi, xấu xa và tàn nhẫn, chỉ muốn tôi biến mất khỏi nơi này. Tôi sợ chứ. Rất sợ. Nhưng khi nghĩ đến em, mong manh như sương mai ấy, ai sẽ che chở cho em khỏi những biến cố của cuộc đời, lòng tôi lại đầy sức mạnh.
Tất nhiên em còn có ba mẹ, có gia đình. Nhưng trực giác vẫn bảo tôi rằng sẽ có lúc em cần tôi bên cạnh. Giữa tôi và em có một sợi dây gắn kết mông lung gì đó tôi không thể giải thích được. Mọi thứ vẫn chỉ là ảo ảnh, nhưng chưa bao giờ tôi mất niềm tin vào trực giác của mình. Giống như cái lúc cứu em đi khỏi thằng Minh ngày đó, cũng chỉ là trực giác đấy thôi.
Nhưng vẫn hy vọng là tôi sai…
Căn nhà kho của tôi và căn biệt thự của em cách nhau chỉ một khoảng sân nhỏ, tôi hay gọi là một khoảng trời. Có những hôm đứng trên sân thượng nhìn qua, thấy những ánh đèn lung linh dát vàng lên bức tường thạch cao trắng, tự nhiên nghe lòng mình chùng lại. Thế giới đấy khác thế giới của tôi quá. Hai thế giới khác nhau ngăn cách bởi một khoảng trời. Bé thôi mà thấy như xa vời vợi…
Tôi hay leo lên đây hóng gió và thỉnh thoảng “nhìn trộm” em qua ô cửa sổ. Tất nhiên là em không biết và tôi cũng không nói cho em biết. Vì tôi muốn nhìn thấy em những lúc hồn nhiên nhất. Cái hồn nhiên đó chính là thứ cuốn hút nhất của em. Con gái đẹp trên đời này thiếu gì. Nhưng đẹp trong trẻo và ngây thơ như em, đến bây giờ tôi mới thấy. Không giống như rượu uống vào là say, em nhẹ nhàng như một nhánh oải hương vừa nở, chẳng dám hái xuống mà chỉ dám nâng niu và trân trọng.
Kể một chuyện này mong các bạn đừng chửi tôi. Hì hì. Có hôm tôi lỡ nhìn thấy em… thay đồ. Cũng tình cờ thôi, hôm đó lên sân thượng hóng gió như và ngắm em như mọi bận, tự nhiên thấy hôm nay cửa sổ kéo rèm. Mà em cũng vô tâm lắm cơ. Kéo rèm gì mà hờ hững, để lộ cả một khoảng trống, nhỏ thôi nhưng ở vị trí của tôi thì có thể thấy rõ bên trong. Thực ra cũng không trách em được, vì phía này đâu có cái nhà nào đâu, tôi ở gần nên mới có thể nhìn qua cái khe hở đó, chứ người đi ngoài đường chắc chắn là không.
Con trai mà, nhiều khi chẳng thể thắng được bản năng. Tôi tò mò lắm. Chẳng biết em làm gì mà hôm nay phải kéo rèm. Rón rén nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm, thấy em bắt đầu cởi tung chiếc áo ra vứt lên giường. Giật hết cả mình! Hóa ra đang thay đồ. Mái tóc buông xõa nhìn sẹc – si đừng hỏi. Em đung đưa người trước gương một lúc, hình như đang kiểm tra xem vòng một của mình dạo này có ổn không. Hic, ổn lắm cô bé à! Cực ổn luôn ấy chứ. Máu mũi phọt tùm lùm, tà la rồi đây này.
Ôi, thiên thần nhỏ của tôi! Sao em chẳng có một chút gì tì vết nào vậy. Tâm hồn cũng không, cơ thể cũng không!
Đến lúc em trút bỏ nốt chiếc quần dài của mình, để lộ đôi chân trắng nõn và bờ mông căng mọng, tôi liền quay mặt đi. Mình đang làm cái quái gì thế nhỉ? Muốn gì thì đàng hoàng mà lấy. Quang minh chính đại. Chứ lại phải rẻ rách như thế này sao?
Kể từ đó tôi không lên sân thượng nữa.
Một hôm tôi ngỏ ý muốn nói chuyện với bố mẹ của em để xin phép được quen nhau, em gạt liền:
– Đừng anh!
– Tại sao? – Tôi hỏi lại.
– Mẹ Hương không đồng ý đâu. Mẹ Hương khó lắm!
– Anh không muốn cứ lén lút như thế này. Mình đường hoàng có gì mà sợ!
Em đưa tay xoa má tôi:
– Đợi em thi xong đại học, rồi anh với em sẽ nói chuyện với ba và mẹ Hương. Nha anh! Nha, nha.
Em véo má tôi một cái rồi nheo mắt cười. Nhìn nụ cười dịu dàng của em, lòng tôi xuôi xị. Ừ, chỉ cần em muốn, thì tôi thế nào cũng được.
Tôi hỏi tại sao em không gọi mẹ em là mẹ như những người khác, mà lại gọi là mẹ Hương, em cười bảo mẹ của em đã mất hơn 10 năm trước rồi. Trong nụ cười ấy, có những nỗi buồn khó mà nguôi ngoa được. Chợt nhận ra em và mẹ Hương hình như không thân thiết lắm. Có lẽ đằng sau cuộc sống giàu sang của em, là những mảng màu buồn.
Thực ra tôi cũng không có mấy ấn tượng tốt với dì Hương. Ngay từ lần đầu tiên về nhà em ăn cơm từ hơn 1 năm trước, tôi đã thấy vậy rồi. Cho nên thỉnh thoảng bố con bé hay gọi tôi qua ăn cơm cùng gia đình, tôi toàn lấy cớ từ chối. Tôi không đánh giá gì dì Hương cả, chỉ là chưa thể khớp nhau được vào lúc này, có lẽ cần thêm nhiều thời gian nữa để hiểu nhau hơn.
Một chiều thứ Bảy chẳng có tiết dạy nào, đang nằm thiu thiu trên giường thì có tin nhắn của em:
– Anh, đang làm gì á?
– Đang ngủ.
– Chời ơi, chiều tối rồi còn ngủ. Dậy đi. Đi chỗ này với em!
– Đi đâu á?
– Thì anh cứ dậy đi đã.
Lồm cồm bò dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Bước ra đã thấy em thò đầu ngoài cửa:
– Chở em qua nhà bạn dự sinh nhật nha!
– Ớ, giờ á?
– Dạ, anh thay quần áo đi, em đợi đầu hẻm.
– Ờ ờ.
Hic, làm gì mà gấp gáp dữ vậy trời. Tôi lật đật đi thay quần áo, lấy chai dầu Phật Linh bôi vào nách tí cho thơm, rồi khóa cửa đi bộ ra đầu hẻm.
Lúc nào cũng vậy. Từ bây giờ mỗi lần đi chơi với em là toàn phải chiến thuật như thế. Em ra trước đợi tôi đầu hẻm, một lúc sau tôi mới đi ra. Chỉ là để tránh những ánh mắt soi mói của hàng xóm, và để mẹ Hương của em không biết. Thở dài. Yêu đương gì khổ vậy trời!
Đó là tiệc sinh nhật tại nhà của đứa bạn cùng lớp em. Nhìn thấy tôi, lũ bạn kéo em ra hỏi han tới tấp:
– Ai đây Linh?
– Anh chàng kute nào đây?
Tôi chưa kịp nói gì thì em đã phủ đầu ngay:
– Bạn trai Linh á!
Tin này như tiếng sét rạch ngang bầu trời khô khốc. Tụi con trai trong lớp nhìn tôi như nhìn một kẻ thù. Em giới thiệu tỉnh rụi như không. Ở nhà thì giấu giấu, ghiếm ghiếm, ra ngoài thì phơi hết cả hàng họ ra như thế này đây. Thiệt là làm tôi bối rối. Mấy đứa bạn con gái của em còn ghẹo:
– Chồ ôi, nhìn dễ thương ghê ha. Hihi.
– Anh gì ơi, anh học ở trường nào á?
Tôi gãi gãi đầu:
– À… ờ… tớ học ở… à mà anh học ở đâu em nhở?
Tôi quay qua hỏi làm em phì cười tợn. Bọn con gái ôm bụng cười ngặt nghẽo, chưa gì đã anh anh, em em rồi, lại còn khen em kiếm được anh nào đã dễ thương còn biết cách pha trò nữa chứ. Tui hông có dễ thương nha mấy má. Dễ thương không có trong từ điển của đàn ông. Mà tui cũng đâu có ý định chọc cười mấy má đâu. Tại tui không biết tui học ở trường nào ở đây chứ bộ T – T.
Ngồi dự tiệc với tụi bạn em một lúc chả nói được câu nào. Tụi nó cứ Lee Min Hoo với cả Min Móm gì đấy tôi chả biết. Loanh quanh mấy câu chuyện phim Hàn, hotboy rồi hotgirl trên trường… Nói chung thế hệ cách xa nhau quá nên chả góp chuyện được. Giả bộ đi vệ sinh rồi ra ngoài sân đi dạo. Thấy có con chó Husky đẹp quá nên ngồi nghịch với nó. Khổ thân. Người chơi không được nên phải ra chơi với chó vậy.
Tiệc chưa tàn, em đã xin về trước. Tôi hỏi sao về sớm vậy, em cười:
– Thực ra em chỉ muốn tranh thủ đi chơi với anh thôi. Hì.
Trời tháng 11 lành lạnh. Em ngồi sau ôm chặt lấy tôi, lang thang khắp thành phố. Đà Nẵng này có biết bao con đường làm sao tôi nhớ nổi, nhưng con đường nào có em, tôi đều nhớ. Ở đó có một con đường gọi là “đường ngại ngùng”. Tôi và em đi trong một ngày tháng 11 lành lạnh như hôm nay. Em lèn chặt tay em vào tay tôi. Nhẹ nhàng, bối rối. Má em ửng đỏ, chẳng biết có phải vì trời đang lạnh…
Em bảo tôi đi qua “đường kem” để em chạy vào tiệm mua 2 hũ kem bự. Rồi tôi và em sẽ dừng lại ở “đường gió thổi”, em thả chân đong đưa trên cây cầu Thuận Phước, buông mái tóc thướt tha như dòng sông Hàn đang chảy. Tôi nhìn vào đôi mắt biếc của em. Đó là con đường đẹp nhất!
– Anh.
– Gì?
– Đưa điện thoại đây em xem nào!
– Hơ, tự nhiên…
– Em xem chút thôi.
– Nhưng mà làm gì mới được chứ?
– Thì anh cứ đưa cho em đi. Mệt ghê!
Tôi miễn cưỡng móc điện thoại ra đưa cho em. Chả hiểu định làm gì. Con bé này nhiều khi cứ điên điên vậy đó. Em cầm điện thoại của tôi, lấy trong ba lô ra một cái móc điện thoại rồi đính vào, cầm lắc lắc trước mặt tôi rồi cười tít mắt:
– Nè, đẹp hôn?
Tôi cười nham nhở:
– Ờ đẹp, đẹp.
Cái móc điện thoại có hai chữ BL, chả biết em đặt làm hay có sẵn, nhưng mà đẹp lắm. Rồi em lấy ra một cái khác móc vào điện thoại của em, chữ N.
Nhìn hai dòng chữ đong đưa trong gió. Ngồ ngộ. Vui vui.
Phù! Từ bây giờ sẽ phải tập quen dần với thế giới của cô gái nhỏ. Thế giới ấy khác xa với tôi lắm, nhưng tôi sẽ làm được. Con đường phía trước, thậm chí còn dài hơn nữa. Nhưng có hề chi, con đường đi chính là cuộc sống.
– Mày chửi anh đi!
– Dạ?
– Hôm nay cho phép mày chửi anh đấy!
– Anh bị làm sao vây? Tự nhiên chửi anh?
Tôi mở đầu cuộc hội thoại như thế. Chẳng giống như cái cách tôi với thằng Thụy Phong hay nói chuyện với nhau. Tất nhiên là thằng Thụy Phong bối rối. Nhưng cái cảm giác đó nhanh chóng tan đi khi Băng Linh xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi, thay vào đó là một chút thẫn thờ, một chút tiếc nuối và có cả tuyệt vọng.
Nếu bạn là nó thì bạn có giận tôi không? Tôi nghĩ là có. Và tôi có thể nhận ra điều đấy trong ánh mắt của Thụy Phong, mặc dù nó cố giấu đi bằng một nụ cười gượng gạo. Có điều gì buồn bã hơn bằng việc thấy người mình thầm thương trộm nhớ lại thích một người khác, mà lại là người trước đây ra sức tác hợp cho cả hai?
Tôi cũng chả biết phải giải thích với nó thế nào. Mọi thứ đến quá tự nhiên và bất ngờ mà ngay chính bản thân tôi, nhiều khi nhìn lại vẫn không hiểu nổi, tại sao tôi và con bé có thể đến với nhau theo cách như thế. Thằng Thụy Phong không chửi tôi, nhưng nhiều hôm về sau không thấy nó đi học nữa.
Gần đến 20/11, trường em tổ chức văn nghệ. Tối tối hay thấy em đi tập cùng mấy đứa bạn. Đến hôm biểu diễn, em bảo tôi chở em đi. Tất nhiên vẫn phải áp dụng chiến thuật em ra trước đứng chờ ở đầu hẻm rồi tôi ra sau thì mới đi cùng nhau được.
Đi cùng em vào trường cứ thấy ngại ngại, vì ai cũng nhìn và chỉ trỏ. Nhất là bọn con gái cùng lớp em, thoáng thấy tôi là tụi nó reo ầm lên trêu chọc:
– Ôi, chàng trai quốc dân của chúng ta kìa tụi bây ơi!
– Anh gì ơi, anh lạc đi đâu vậy?
– Bỏ con Linh yêu em đi anh ơi!
Em chả thèm để ý, tỉnh bơ kéo tôi một mạch vào trong. Ở nhà thì như trẻ con, ở trường thì lạnh lùng thấy sợ, ai bắt chuyện em cũng làm lơ. Phải đến tận trường em mới biết, cái tên Băng Linh được chú ý đến mức nào. Em bảo tôi ngồi xuống một cái ghế đá dưới gốc cây bàng, dặn dò:
Để lại một bình luận