Đang ngồi cười cợt thì tự nhiên thấy con nhỏ từ đâu bước tới đứng trước mặt tôi.
– Gì nữa? – Tôi làu bàu.
– Chú có tưới nước cho mấy chậu cây không thế?
Giật mình. Bỏ mẹ rồi, mấy hôm nay quên béng đi mất mấy chậu cây hôm bữa con nhỏ mang tới. Tôi lúng túng trả lời:
– À…à…Có chứ. Có tưới chứ.
– Có tưới mà thế này à?
Nhỏ giận hờn chìa ra trước mặt tôi một chậu cây quéo quắt với những chiếc lá rũ xuống trông rất tội nghiệp. Tôi gãi đầu ngụy biện:
– Chắc là…tưới chưa đủ nước đấy. Chứ ngày nào anh cũng tưới mà.
Con nhỏ lườm tôi một cái sắc lẻm. Trước khi trở vào trong, nhỏ tự nhiên quay lại nói với tôi, đôi mắt long lanh và nụ cười tinh khôi đến lạ:
– Màu xanh cỏ cây sẽ giúp tâm trạng của chú tốt hơn. Chú nhớ chăm sóc cho chúng thường xuyên nha. Sẽ thấy bớt cô đơn hơn đấy!
Tôi sững người nhìn con bé. Tại sao nhỏ biết tôi cô đơn?
Từ hôm đó tôi bắt đầu có một thói quen mới. Sáng thức dậy mở toang cửa sổ cho nắng hắt vào, hoặc để cho gió thổi qua làm rung rinh những chiếc lá nhỏ. Con bé mua cái bình xịt nước để sẵn ở bục cửa. Tôi chỉ việc đổ nước vào rồi tưới cho mấy chậu cây. Lúc đầu làm việc này chỉ vì ngại con nhỏ cằn nhằn. Nhưng khi những chậu cây bắt đầu xanh mơn trở lại, và có lúc nhìn thấy những giọt nước li ti bắn lên tung tóe màu cầu vồng dưới nắng, tôi bất giác mỉm cười. Hóa ra con bé nói đúng. Cỏ cây thật kỳ diệu. Nó giúp tâm trạng con người ta trở nên tốt hơn. Và lòng bỗng nhiên thấy nhẹ hều như cánh diều no gió.
Từ ngày tôi chăm tưới cây, con nhỏ cũng bớt mò vào phòng tôi hơn. Hóa ra trước đây nhỏ siêng vào là để nghía xem tôi có chăm cho mấy chậu cây của nhỏ không. Giờ mỗi lần nhỏ vào, là mỗi lần tôi thấy phòng tôi trở nên gọn gàng và sạch sẽ hơn hẳn. Con mèo Lucy có một cái máng ăn mới, không còn phải ăn trên mảnh đĩa sứ vỡ như trước đây nữa. Tôi thì có một cái thảm chùi chân mới, không phải chùi trên cái áo rách cũ trước đây nữa. Mấy thứ đồ linh tinh tụi học trò cũng đã dọn bớt ra phía sân sau hoặc cho lên sân thượng. Thành thử phòng tôi rộng hơn hẳn, để được thêm một cái bàn và thêm một cái tủ áo nữa. Toàn đồ con nhỏ mua chứ tôi nào biết. Hỏi hết bao nhiêu để gửi lại tiền, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy bảo hẻm cần, đồ thừa ở nhà con đem qua. Chịu.
Một hôm nghe tiếng con nhỏ reo lên từ trong phòng tôi:
– Chú ơi, nhìn này!
– Gì đấy?
Tôi bước vào, thấy con nhỏ nheo mắt cười rạng rỡ, tay chỉ vào một chậu cây vừa chớm nở mấy bông hoa li ti màu tím.
– Đẹp ha.
Con nhỏ mỉm cười gật đầu, bưng chậu cây lên áp vào má nũng nịu.
– Hoa gì đấy? – Tôi hỏi.
– Oải hương chú ạ. – Nhỏ trả lời.
– Tên đẹp ha.
– Dạ.hihi
– Nhóc thích hoa này hả?
– Dạ.
Nhỏ mỉm cười rồi đặt chậu cây xuống. Tôi đưa tay thích thú vuốt ve. Những bông hoa oải hương khẽ rung rinh trong nắng sớm ngọt ngào.
Con bé Băng Linh đó, ừ thì công nhận lòng tôi cũng có lúc xuyến xao. Như mặt hồ tưởng bình yên mà lao đao vì một hòn sỏi nhỏ. Những chăm sóc nhẹ nhàng. Những quan tâm bé bỏng. Ngày qua ngày, chúng gom góp lại như những viên than hồng tung tăng quanh bếp tro đã nguội lạnh. Nhưng khi đống than đó còn chưa kịp bùng lên thành một thứ tình cảm đặc biệt, thì lập lòe trong ánh lửa vừa mới chớm, một hình bóng vừa lạ vừa quen đứng chắn trước tâm trí tôi, như một áng mây đen vắt ngang bầu trời u ám.
Từng có ai đó nói với tôi rằng, một tháng sau khi chia tay, buồn nhất là người con gái. Nhưng một năm sau khi chia tay, chính con trai mới là người dằn vặt mãi. Khi những nỗi cô đơn bắt đầu ngấm vào cơ thể, sẽ phải rất lâu sau mới trả lại được một trái tim tinh khôi để đón chào một hình bóng mới. Ai nói với tôi quên mẹ rồi. Nhưng ai nói chả quan trọng. Quan trọng là nó đang đúng một cách đau đớn.
Thật khó để có thể rũ bỏ hình ảnh của Đan Chi trong từng nỗi nhớ của mình. Một người con gái đã cùng tôi đi qua hết những năm tháng đam mê và khó khăn nhất của thằng con trai buổi đầu lập nghiệp, để rồi một ngày rời xa không một lời giải thích hay níu kéo. Những điều gì dở dang thường khiến con người ta nặng lòng mãi. Nhưng dù nặng lòng bao nhiêu, nếu được làm lại, tôi nghĩ rằng mình sẽ vẫn chọn cách để em ra đi vào cái buổi tối em nói chia tay trong bệnh viện. Vì trong thâm tâm tôi và em đều hiểu rõ một điều rằng, hai chúng tôi có những góc khuất giống nhau quá, như những mảnh ghép giống nhau trong trò chơi xếp hình, sẽ chẳng bao giờ khớp được với nhau cả. Sớm hay muộn gì rồi cũng phải rời xa.
Biết thế mà đến bây giờ tôi vẫn cứ giữ cho lòng mình khép lại… Thật khó để nguôi ngoai nỗi nhớ em…
Và tôi chọn cách đứng ở xa. Để những tâm ma trong tôi không làm hỏng mất tâm hồn tinh khiết của con bé. Băng Linh không mảy may nghi ngờ gì khi tôi bê những chậu hoa oải hương của nhỏ ra phía trước cửa lớp, nhỏ chỉ hồn nhiên hỏi:
– Chú mang mấy chậu cây đi đâu thế?
– Mang ra trước sân cho nó hít thở không khí trong lành tí. Tối lại mang vào.
– Dạ.
Nhỏ cười tinh nghịch rồi quay đi mà không hỏi thêm gì nữa. Thực ra để mấy chậu hoa trên cửa sổ có khi chúng lại được hít thở không khí trong lành hơn chỗ bụi bặm ngoài này. Nhưng tôi mang chúng ra đây không phải vì mục đích đó, mà để con nhỏ không có cớ chui vô phòng tôi nữa. Tôi cũng cố gắng dọn sạch sẽ phòng ốc của mình, cho con mèo Lucy ăn uống đầy đủ để con nhỏ bớt có chuyện nói với tôi. Những hôm con bé đi học, tôi hay giả vờ có việc phải đi ra ngoài và giao lớp lại cho thằng Thụy Phong, để con bé bớt hỏi bài tôi hơn.
Cứ thế, tôi cứ cố tình tránh xa con bé một cách rất nhẹ nhàng. Đủ nhẹ để con bé không nhận ra.
Có một hôm thằng Thụy Phong thủ thỉ với tôi rằng nó muốn tỏ tình với con bé, tôi giục ngay:
– Làm lẹ đi. Tụi mày năm cuối cấp rồi, định chờ đến bao giờ nữa.
Tôi còn tạo điều kiện để cho thằng Thụy Phong luôn có cơ hội gần gũi con bé. Nhất là cái hôm cả lớp chuẩn bị đi dã ngoại để thực hành vẽ màu trong khóa học Diễn họa. Khóa học này chỉ dành cho mấy đứa sinh viên, nhưng tôi bảo mấy đứa lớp dưới đứa nào muốn đi thì cứ đăng ký, coi như đi để học tập. Con bé Băng Linh đăng ký ngay. Và kéo theo đó là hơn hai chục đứa khác cũng đăng ký vì Băng Linh đi thì tất nhiên tụi nó phải đi. Nhưng đông quá nên tôi chỉ giới hạn mười đứa, tính cả thằng Thụy Phong. Lúc xếp xe để đi chung, đứa con trai nào cũng tỏ ý mình muốn chở Băng Linh, nhưng tôi rào ngay:
– Thụy Phong chở nhỏ Linh nhé. Đi trước dẫn đường cho các bạn luôn.
Làm cả bọn con trai tiu nghỉu.
Hôm đó cả lớp đi vẽ trên một gềnh đá hoang vu ngoài biển tít trên bán đảo Sơn Trà. Thằng Thụy Phong chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh con bé trên một gờ đá lớn bằng phẳng. Đoạn nghe nó nói:
– Linh nè.
– Gì á? – Nhỏ hỏi, mắt vẫn dán chăm chăm vào tờ giấy vẽ của mình.
– Trong lớp… có người thích Linh đó – Thằng Thụy Phong rụt rè nói.
– Uhm.
Con bé trả lời tỉnh bơ, không thèm quay qua nhìn thằng Thụy Phong một cái. Mặt cu cậu méo xệch, ấp úng không biết nên nói gì. Cuối cùng nó phọt ra một câu mà mẹ ơi, lúc nghe được mấy từ đó, tôi chỉ muốn chạy lại táng cho nó một phát.
– Uhm là sao?
– Là uhm chứ sao.
Mặt cu cậu ỉu xìu trông đến tội. Cả buổi hôm đó chả hó hé được thêm câu nào với con bé nữa. Chán mày quá Phong ạ. Mất công anh mày tạo cơ hội.
Được ra ngoài biển, một bãi biển hoang sơ và sạch sẽ, con bé thích lắm. Vẽ vời chưa được bao lâu, nó rủ tụi con gái tung tăng đi lội biển. Xong rồi chạy lên bãi cát đi tìm mấy bông hoa muống biển, ngắt lên cài vào mái tóc. Nhìn con bé, tôi lại càng có lý do để không muốn tôi và nhỏ đi xa hơn trong mối quan hệ này. Bởi nhỏ còn ngây thơ quá. Trong sáng và hồn nhiên quá. Đối với nhỏ, cuộc sống vẫn chỉ toàn là một màu hồng mơ mộng. Còn tôi, dường như đã cách xa nhỏ cả một tuổi trẻ. Tâm hồn già cỗi này, chẳng còn chỗ để chứa những ngây dại tuổi mới lớn nữa rồi.
Mà cái lũ mới lớn, thật sai lầm khi dẫn tụi nó đi theo. Tự nhiên tôi trở thành một bảo mẫu bất đắc dĩ, chẳng còn tí thời gian nào để hướng dẫn vẽ bài cho bọn lớp trên nữa. Vì tôi mà lơ mắt khỏi tụi nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì ở nơi hoang vu này thì chẳng biết phải xoay sở thế nào.
Bọn con trai ngồi rảnh háng tự nhiên rủ nhau leo lên mấy mỏm đá trên cao chơi. Thấy thế tui nạt:
– Ê, xuống ngay. Ngã chết hết cả lũ bây giờ.
Tiếng nói còn chưa kịp vang đến tai tụi nó, đã thấy thằng Sơn “phân bò” láu táu leo lên mấy bờ đá, phía dưới là tụi con gái đứng nhìn. Leo thêm vài bước nữa, nó trượt chân một phát nhưng may mắn bám kịp vào một mỏm đá khác. Lại còn quay mặt nhìn xuống bọn con gái cười hì hì ra vẻ. Tôi bực mình đi lại chỗ tụi nhỏ, định la cho bọn nó một trận thì bỗng thấy một viên đá to cỡ hai bàn tay lung lay ở vị trí mà thằng Sơn vừa trượt chân, ngay trên chỗ con bé Băng Linh đang đứng. Không kịp suy nghĩ gì, tôi lao tới đẩy con bé ra và hứng trọn viên đá vào đầu. Rồi ngất xỉu.
Có lẽ là tôi đã ngất xỉu quá nhiều lần về trước nên chẳng lạ gì khi thấy mình tỉnh dậy ở trong bệnh viện. Đầu băng trắng xóa. Nhìn thấy một nhỏ y tá đang lúi húi bên cạnh, tôi hỏi:
– Ai đưa anh vào đây?
Nhỏ y tá hất đầu về phía hàng lang, nơi cả lũ học trò đang đứng chật cứng. Rồi nhỏ y tá nói lớn:
– Mấy đứa vào thăm được rồi. Nhưng chỉ 3 người một lần thôi.
Thằng Thụy Phong, nhỏ Dạ Uyên và con bé Băng Linh vào trước. Tôi nhìn thấy mắt con bé đỏ hoe. Hình như lại khóc lóc nữa rồi. Nhỏ cầm lấy tay tôi mấp máy môi định nói gì đó nhưng tôi lắc đầu ra hiệu đừng nói gì cả. Rồi tôi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay con bé. Dù vừa bị đá rơi vào đầu nhưng tôi vẫn nhớ mình đang cố gắng để cách xa con bé như thế nào. Đến cả những việc nhỏ nhất tôi cũng lờ con bé đi.
– Uyên lấy cho anh ly nước.
Tôi gọi nhỏ Uyên lấy nước giúp tôi mặc dù cái bình nước ngay bên cạnh con bé Băng Linh. Nhưng Băng Linh vẫn chưa biết rằng tôi đang cố tình lờ nhỏ. Chỉ đến khi tôi được cho ra viện một tiếng sau đó vì cứ nằng nặc bảo rằng mình không sao và giấu nhẹm chuyện mình đã từng bị chấn thương đầu, nhỏ chạy lại định đỡ tôi dậy nhưng tôi gạt đi, lúc đó nhỏ mới đứng thẫn thờ một hồi, rồi lờ mờ nhận ra tôi đang cố tình cách xa nhỏ. Và rưng rưng…
Tai nạn bất ngờ này lại khiến tôi chìm trong những cơn đau đầu không dứt. Ký ức về cú đánh kinh hoàng của thằng Minh ngày trước chưa bao giờ lại hiện về rõ ràng đến thế. Nhiều khi đang ăn cơm tự nhiên nôn thốc, nôn tháo vì choáng váng. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất xảy đến với tôi. Điều tồi tệ nhất lại đến vào một buổi chiều bình lặng, khi ông chủ nhà bỗng nhiên đến gặp tôi và bảo:
– Cuối tháng này bác lấy lại nhà, cháu chuẩn bị chuyển đi nhé.
Tôi sửng sốt đến không nói nên lời. Trong đầu tôi có thể lường trước được rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, sẽ có lúc phải chuyển đi khỏi nơi này một cách đột ngột như thế. Cái nơi mà tôi đã gắn bó gần 4 năm trời, đủ thân thiết và tín nhiệm để không cần phải làm hợp đồng thuê nhà gì cả. Mấy năm qua tôi cứ thế dạy vẽ ở đây, đến tháng lại qua gửi tiền nhà cho bác chủ. Nhiều lúc thiếu tiền không gửi kịp, bác cũng thông cảm và cho khất đến lần sau. Thế mà tự nhiên hôm nay bác chủ đến và bảo tôi chuẩn bị dọn đi, không một lý do.
– Tại sao lại… đột ngột vậy bác? – Tôi vội vã hỏi.
– Cậu thông cảm, bác cũng không muốn thế đâu.
– Bác có thể thư thư cho cháu vài tuần được không? Gấp quá cháu e không tìm được chỗ mới kịp.
– Cậu phải tự lo thôi. Chuyện nhà gấp gáp bác cũng không làm khác được.
Bác chủ nhà rời đi, để lại cho tôi biết bao câu hỏi không có câu trả lời. Cuối tháng. Vậy là còn chưa tới một tuần nữa. Phải đi tìm chỗ mới. Rồi còn phải dọn dẹp, tân trang lại. Có mấy khóa học đang đi vào giai đoạn quan trọng, tôi chỉ lo không kịp hoàn thành cho tụi nhỏ. Chuyển lớp là bao nhiêu thứ ngổn ngang đang chờ đợi. Nghĩ đến đó thôi là đầu tôi lại nhức như búa bổ. Và bao tử lại cuộn lên những cơn buồn nôn chỉ chực chờ phát tiết.
Những hôm đó tôi như kiểu người tia chớp, suốt ngày cứ chạy vù vù ngoài đường để tìm chỗ mới. Nhưng kiếm ra một chỗ đủ rộng và phù hợp với tình hình tài chính eo hẹp của tôi đâu phải dễ dàng. Chỗ nào cũng đắt đỏ và đều phải đặt cọc trước tiền nhà sáu tháng đến một năm, tôi không thở nổi. Có lúc móc điện thoại ra định gọi cho một vài người quen để mượn tiền, nhưng chợt nhớ ra mình đã thề độc với bản thân sẽ không bao giờ nhờ vả bất cứ ai trên đời chuyện tiền bạc, nên lại lặng lẽ cất điện thoại vào túi quần rồi đi tiếp.
Người duy nhất tôi gọi là Quý Đại Bàng, nhưng không phải để mượn tiền mà là nhờ lão tìm hộ coi có chỗ nào cho thuê nhà rẻ rẻ không, vì lão cũng kiểu quen biết rộng. Nghe tôi sắp bị đuổi, lão nói như hét trong điện thoại:
Để lại một bình luận