– Đại ca!
Lão Quý chỉ nhếch môi cười, hít một hơi thuốc lá rồi nhả khói trắng đục cả một góc. Từ trước đến nay tôi chỉ thấy lão hút thuốc 3 lần. Lần thứ nhất cách đây 2 năm khi lão cãi nhau to với chị vợ suýt ly dị. Lần thứ hai khi thằng Tèo em của lão bị tai nạn giao thông suýt chết. Cứ mỗi khi lão lo lắng thì lão lại hút thuốc. Và lần thứ ba là lần này. Lão đang lo lắng điều gì? Gã đàn ông đang tiến tới với nụ cười nham nhở kia chăng?
Gã đó có cái nhìn rất đáng sợ. Một điều buồn cười là lão chỉ có vài cọng râu nhưng người ta lại gọi lão là Tùng Râu. Đó là giây phút đầu tiên tôi tiếp xúc với một kẻ trong giới xã hội đen thực sự (trừ lão Quý), một kiểu tội phạm có tổ chức, ẩn mình sau những lớp vỏ bọc hợp pháp để làm những thứ mà người bình thường không bao giờ tưởng tượng được. Điều đó làm tôi thấy khó thở.
– Cơn gió nào đưa đại ca tới thăm tệ xá của đệ thế này?
Gã đàn ông râu lún phún chìa tay ra bắt nhưng lão Quý không đáp trả. Lão chỉ lặng lẽ móc điện thoại ra giơ trước mặt rồi vào thẳng luôn vấn đề:
– Mày biết thằng ôn con này chứ?
– Bao lâu rồi không gặp, nên chăng hỏi thăm nhau vài câu đã chứ đại ca nhỉ? – Gã râu lún phún cười cười.
– Dẹp mẹ đi, mày thừa biết tao đến đây không phải để thăm mày. Tao hỏi lại mày có biết thằng ôn con này không?
Gã râu lún phún nhún vai, vẫn nói giọng ôn hòa:
– Đệ chịu, không biết thằng này là ai.
Lão Quý đập bàn cái rầm, nói như hét vào mặt:
– Đm, mày đừng tưởng qua mặt được tao.
Mặt gã râu đột ngột biến sắc, gã trợn mắt nhìn thằng vào lão Quý, giọng vẫn đều đều nhưng sắc thái thì đầy sát khí:
– Từng là huynh đệ, nhưng đại ca nên hiểu bây giờ ai mới là người được phép to tiếng ở đây!
Tôi tưởng lão Quý sẽ lao vào ăn thua đủ với gã râu lún phún kia rồi, vì tính lão nóng như lửa. Nhưng không ngờ tự nhiên lão ngồi xuống, nhấp một ngụm café rồi lại rít một hơi thuốc lá. Gã râu lún phún chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Cả hai từng ở trong cùng một tổ chức. Lão Quý từng là đại ca và là quản lý của quán Cây Bàng 10 năm về trước. Lúc đó Tùng Râu là phó tướng, một kẻ lì lợm và cực kỳ khôn ngoan như lời lão Quý kể lại. Rồi lão Quý rút, lý do vì sao thì lão không nói, và Tùng Râu lên thay từ đó đến giờ. Quán Cây Bàng là một quán café, một nơi rửa tiền và là một trong những vỏ bọc của một tổ chức tội phạm. Lão Quý, Tùng Râu hoặc bất cứ quản lý nào khác của quán Cây Bàng từ trước đến nay, cũng chỉ là những kẻ “chết thay” cho giới chóp bu nào đấy không ai biết và mãi mãi không biết.
– Thằng này nó lởn vởn quanh nhà của tao – lão Quý nói, lần này nhẹ giọng hơn – Và tao biết nó hay qua quán của mày. Có phải mày bảo nó theo dõi tao?
– Chà, nó dám cả gan theo dõi đại ca à? – Gã râu lún phún nói như đùa cợt – Đại ca muốn xử nó như thế nào nói với đệ một tiếng.
– Không phải nó theo dõi anh Quý, mà là theo dõi em.
Tự nhiên tôi lên tiếng. Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí để đột ngột xen vào cuộc nói chuyện của hai gã xã hội đen như thế nữa. Tùng Râu quay qua nhìn tôi nhướn mày cái nữa:
– Theo dõi mày à? Sao mày biết?
– Vì em vừa tẩn nó một trận hôm trước.
Gã râu ngừng một chốc rồi đột nhiên bật cười khênh khếch:
– Ôi, đm, thằng em này hay ho vl – Rồi gã quay qua lão Quý – Đại ca quay lại đây sau 10 năm vì thằng em này đây hả? Haha. Mặc dù có kim bài miễn tử nhưng đại ca có cần phải liều mạng chỉ vì nó như thế không?
Lão Quý chả nói gì, chỉ lặng lẽ phì phèo điếu thuốc. Tùng Râu quay sang tôi:
– Thôi, tao chả cần phải giấu mày làm gì. Ngay từ khi thấy mày với đại ca ở đây là tao hiểu tao chẳng giấu được nữa rồi. Ừ đấy, tao bảo thằng đó theo dõi mày đấy, có người thuê tao theo dõi mày đấy. À không, chính xác là có người thuê tao tiệt đường sống của mày ở Đà Nẵng này đấy. Mày có sợ không?
– Không – Tôi trả lời gọn lỏn.
Sợ á? Ông đang đùa với tôi chắc? Tất nhiên là tôi sợ vãi cả ra quần rồi đây này! Nhưng thật may trời phú cho tôi năng lực che giấu cảm xúc đạt cảnh giới tột đỉnh. Trong bất kỳ tình huống nào tôi cũng đều có thể là một kẻ bất cần và chẳng quan tâm đến sống chết là gì, giống như hôm nay. Bình thản đến mức khó tin, tôi nhấp ngụm café của chính mình, chờ đợi một viên đạn nào đấy chuẩn bị găm vào đầu.
Nhưng không, có lẽ tôi hơi bị ngộ phim hành động, chẳng có viên đạn nào cả. Chỉ nghe tiếng gã Tùng Râu lại bật cười khênh khếch:
– Ôi, đm, thằng em thú vị vl. Lần đầu tiên có một đứa dám nói chuyện với tao như vậy đấy. Thế mày có muốn biết ai thuê tao tiệt đường sống của mày không?
– Có.
Mắt tôi sáng rực lên. Dĩ nhiên là có chứ. Tôi đến đây vì mục đích đó mà. Mà chả hiểu sao Tùng Râu lại ôm bụng cười:
– Ôi địt mẹ thằng em. Tao chết cười vì mày mất! Đéo ai dạy mày cách nói chuyện với người lớn cho nó tử tế à? Ôi, đm. Mà mày có ý thức được mày đang nói chuyện với ai không đấy? Đại ca, nói cho nó biết nó đang nói chuyện với ai đi!
Lão Quý nãy giờ chỉ ngồi hút thuốc chả thèm nói gì, cứ để mặc tôi vậy. Tùng Râu lại quay sang tôi:
– Địt mẹ, hình như mày bị thiểu năng, thôi tao chả muốn mất thời gian với mày nữa. Tao cũng đéo muốn theo dõi một thằng thiểu năng đâu. Vụ này cũng chả được bao nhiêu tiền. Thôi tao out. Tao thua mày, được chưa?
– Nhưng anh chưa nói cho em biết ai thuê anh theo dõi em? – Tôi hỏi vặn.
Tùng Râu tròn mắt:
– Ôi, địt mẹ, mày đang yêu cầu tao đấy à? Tao biết mày bị thiểu năng, nhưng mà… Thôi được rồi, lần này nghiêm túc nhé. Mặc dù tao hơi bị thích mày rồi đấy, nhưng mà… Thôi được rồi, nói cho mày biết như thế này nhé… À… ừm… Tao sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính khách hàng của tao cho bất cứ ai, đó là điều giúp tao tồn tại đến bây giờ. Ôi địt mẹ, mày có thôi nhìn tao như thế không, tao vẫn đéo thể nhịn cười được… Tao hứa với mày là tao out, được chưa, tao mà biết tao phải đi theo dõi một thằng thiểu năng thì tao out từ đầu rồi.
Lão Quý ngồi yên lặng nãy giờ cũng tự nhiên phì cười. Bầu không khí đặc quánh sự căng thẳng lúc đầu bỗng trở nên suồng sã kỳ lạ. Tôi thực sự không hiểu mình đang ở đâu nữa. Xã hội đen gì mà nhìn cũng đáng sợ mà cũng tưng tửng như thằng điên. Lần đầu tiên tiếp xúc với xã hội đen thực sự, cũng là lần đầu tiên tôi biết những thứ trên phim ảnh chỉ là giả dối. Không phải lúc nào sặc mùi chém giết.
Tùng Râu quay sang tôi nói tiếp:
– Mày có hiểu là nãy giờ mày có thể chết bao nhiêu lần rồi không?
– …
– Thôi tao đùa mày tí thôi. Chứ thực ra nếu tao biết mày là em của Quý đại ca thì tao đã không nhận vụ này. Nhưng mày phải cẩn thận, vì có kẻ sẽ vẫn muốn hại mày.
– …
– Và mày nên tránh xa con bé ấy ra. Mày sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp khi dính tới nó.
– Ý anh là ai cơ?
– Mày biết tao đang về ai mà. Từ khi sinh ra, số phận của nó là vậy rồi.
– …
Tùng Râu dắt lão Quý đi đâu đó vào sâu bên trong quán, bảo rằng tôi không được đi theo. Tôi ra bên ngoài ngồi xuống bậc tam cấp, lặng lẽ nhìn bầu trời đang dần rụng xuống. Quán Cây Bàng vẫn mờ mờ dưới những ánh đèn lồng leo lắt trước cổng. Tự nhiên thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ không cắt nghĩa được. Tự nhiên thấy mình đã cách quá xa những năm tháng bình yên của quá khứ. Số phận à? Ai đó làm ơn nói với tôi số phận của tôi là gì…
… được không?
– Nè!
– Dạ?
– Tại sao trong tên em lại có chữ Băng?
– Ba em bảo em sinh ra ở Pháp, ngày đó tuyết rơi nhiều mà lại có nắng nữa, nên đặt tên em là Băng Linh.
– Thế tại sao không phải Tuyết Linh? Nghe hợp hơn chứ.
– Em không biết… Chắc số phận của em là vậy rồi… là phải lạnh lẽo và… cô đơn như băng đó.
– Em tin vào số phận à?
– Dạ.
– Tại sao?
– Vì số phận mang anh đến với em! Hì^^
– …
– Còn anh, anh có tin vào số phận không?
– Anh không tin.
– Tại sao?
– Vì anh sẽ thay đổi nó. Anh sẽ thay đổi số phận của em. Em sẽ không còn là băng nữa! Em có tin anh không?
– Có. Luôn và mãi mãi tin anh!
– Thật không?
– Thật.
– Vì sao?
– Vì anh là số phận của em…
Chiếc xe tải nhỏ dừng kịch trước cánh cổng của căn nhà kho bỏ hoang. Lão Quý dẫn đầu đoàn xe máy đi phía sau một đoạn, gạt chân chống cái là làu bàu liền:
– Đm. Xa dữ mậy!
Tụi học trò đứng vặn tay, vặn chân một lúc rồi tự nhiên cùng hướng ánh nhìn về một điểm. Ở đó có một căn nhà kiểu Pháp đẹp mộng mơ, một cánh cổng sắt lạnh lùng lúc nào cũng đóng kín, và một bồn hoa với những khóm cẩm tú cầu trắng tinh nở rộ.
– Nhà ai đẹp dữ tụi mày.
Thằng Thụy Phong xuýt xoa chỉ trỏ. Tụi kia hớn hở phát biểu cảm nghĩ tới tấp:
– Bữa nay lớp mình chuyển qua học ở đây hả anh?
– Sang dữ zậy chời!
– Cho em đăng ký học vẽ tới già nha anh!
– Em nữa!
– Và cả em nữa!
– Bớt bớt đi mấy má. Phía này nè!
Tôi cười nham nhở rồi chỉ tay qua phía bên cạnh. Thấy một căn nhà kho cũ kỹ và quạnh hiu, mặt tụi nhỏ ỉu xìu như vừa từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục với tốc độ ánh sáng, trông phát tội. Tại tụi bây lanh chanh quá chi. Chứ tui đâu có tiền mà chơi trội dữ zậy chời!
Một người đàn ông bước ra từ phía sau cánh cửa nhà kho, là bố con bé. Ổng nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười chào tôi:
– Chà đông dữ ha! Nãy hai bố con tui có dọn dẹp chút đỉnh rồi đó.
Tôi chưa kịp chào lại thì thấy một con bé bẽn lẽn đứng nép sau thò đầu ra nhìn. Mái tóc con bé buộc cao, đôi mắt biếc long lanh và nụ cười tỏa nắng thì vẫn đẹp đến điên người.
– Ê, Băng Linh kìa tụi bây!
Thằng Sơn “phân bò” là đứa phát hiện ra đầu tiên. Và khỏi phải nói, tụi còn lại cũng bất ngờ không kém. Dễ hiểu thôi. Vì có ai trong lớp biết nhà của con bé ở đây đâu. Thằng Thụy Phong tròn mắt nhìn con bé. Một tháng rồi không đi học, không gặp nhau, chắc là nó có nhiều cảm xúc để giãi bày lắm. Tự nhiên nhớ ra là nó chưa biết chuyện giữa mình và con bé. Tự nhiên hơi chột dạ. Chắc phải nói chuyện với cu cậu sớm thôi!
– Linh, sao bà lại ở đây?
Nhỏ Dạ Uyên chạy lại cầm tay con bé lắc lắc như thể 10 năm không gặp. Con bé gãi đầu ấp úng, nhìn đâu không nhìn, tại sao lại nhìn tôi?
– Thì…
Con bé vẫn luôn ngại ngần khi nói cho ai đó biết nhà của mình ở đâu. Biết thế nên tôi chữa cháy:
– Thôi nói chuyện sau, mấy đứa giúp anh một tay dọn đồ vào kẻo trưa.
Thế là cả đám học trò, thêm lão Quý với thằng cu Bin nữa, mỗi người một tay chuyển đống đồ từ xe tải vào trong. Tầm khoảng 2 tiếng thì mọi thứ xong xuôi cả. Đồ đạc sắp xếp đâu vào đấy. Tường được sơn mới. Sàn nhà được quét dọn sạch sẽ. Đèn đóm sáng trưng. Mấy bức tranh, tượng vẽ, giá sách được lau chùi mới cóng. Thế giới của tôi lại khoác lên chiếc áo mới, một lần nữa.
Xong đâu đấy, bố con bé đi mua thùng bia với chút mồi nhắm về để cùng tôi, lão Quý với thằng cu Bin làm tí cho mát. Bọn học trò thì tụ tập uống Cocacola và nhai bim bim. Một tháng không gặp nhau có lẽ tụi nó có nhiều thứ để nói với nhau lắm. Riêng Băng Linh thì vẫn luôn là tâm điểm của mọi câu hỏi. Và đến khi cái câu hỏi quan trọng nhất “Tại sao Linh lại ở đây? ” Được giải đáp, tôi thấy cả đám thi nhau há hốc mồm.
– Cái gì? Căn bên cạnh là nhà của Linh hả?
– Lạy chúa tôi!
– Học với con nhà đại gia lâu nay mà tui không biết. Trời ơi!
– Tiểu thư, xin nhận của phận nhà quê này một lạy!
Nói xong cả bọn thi nhau cười, còn con bé thì chu môi dứ dứ nắm đấm trước mặt.
Chợt mỉm cười. Tiểu thư à! Cuối cùng thì em cũng mở lòng được nhiều hơn với mọi người rồi đấy!
Ở mặt trận bên này, lão Quý với bố con bé thì chén chú, chén anh lia lịa. Một lúc sau, khi đã ngà ngà say, hai ổng bắt đầu khoác vai nhau hát hò ỏm tỏi. Một doanh chủ và một cựu xã hội đen, hai con người ở hai thế giới tưởng như xa nhau vời vợi ấy, thế mà lại chẳng một chút khoảng cách nào. Tự nhiên thấy lòng mình hạnh phúc quá! Giữa cái Đà Nẵng xa xôi này, may mắn có được những người hết lòng vì mình mà giúp đỡ, có chết cũng mãn nguyện lắm rồi!
Khi lớp học trở lại chưa bao lâu, tôi nhận ra mình đã sắp hết sạch tiền. Cũng phải thôi. Cả tháng vừa rồi không đi dạy, lại phải mua bao nhiêu thứ tân trang lại lớp mới, rồi còn phải gửi tiền về quê cho bé Út đi học, tôi gần như đã khánh kiệt. Đến mức có mấy bức tượng bị vỡ trong khi chuyển đồ, tôi cũng không có tiền để mua lại cho tụi học trò vẽ. Mấy hôm tụi nó hỏi tôi, tôi chỉ dám bảo là chưa tìm ra chỗ bán tượng mới, rồi phải cho tụi nó chép tranh mẫu tạm, chứ thực ra là tôi không có tiền.
Em biết điều đó trong những lời nói dối vụng về của tôi.
Có hôm em sang chơi, thấy tôi đang ăn mì gói, em hỏi, tôi chỉ nói là tôi muốn đổi khẩu vị tí, chứ ăn cơm hoài chán quá. Em chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi về. Mấy hôm sau tôi lại thấy em sang chơi, em dúi vào tay tôi một cục gì đó như cục giấy. Mở ra thấy 10 triệu, tôi há hốc mồm.
Để lại một bình luận