Home » Truyện sex dài tập » Yêu trẻ con – Quyển 1

Yêu trẻ con – Quyển 1

Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, dường như con bé đọc được suy nghĩ của tôi. Tự dưng nhỏ đưa ngón tay chạm vào môi tôi, nói khẽ:

– Đừng. Chú đừng nói gì cả.

Ngạc nhiên và lúng túng như một kẻ trộm bị bắt, tôi sững người. Hình như con bé biết hết mọi suy nghĩ trong đầu tôi, nhỏ nhìn tôi trìu mến nói:

– Chú có nói gì cũng không thay đổi được con đâu… Con đã hứa rồi…Con sẽ đợi được khi nào chú cô đơn. Rồi con sẽ lại tìm chú…

Dường như gió vừa ngừng thổi… “Con sẽ đợi được khi nào chú cô đơn…Rồi con sẽ lại tìm chú…” Quen quá…Nghe quen quá…Hình như tôi đã nghe câu nói này ở đâu rồi thì phải…Ngẩn ngơ một hồi tự nhiên sực nhớ…Phải rồi… Cũng một đêm trời se lạnh như hôm nay, cái đêm đã làm thay đổi nhiều thứ sau này, một năm trước ngoài bờ biển, con bé đã nói với tôi như thế. Nhưng lúc đó chỉ nghĩ là con bé nói cho vui, kiểu suy nghĩ đơn giản của một đứa mới lớn, rồi cũng sẽ quên nhanh thôi. Nhưng giờ khi nghe con bé nói câu đó một lần nữa, tôi biết rằng mình đã sai. Tự nhiên nghe lòng thắt lại.

Rồi con bé lại khóc. Lần này rất nhẹ. Tôi chỉ kịp nhận ra khi thấy nước mắt rưng rưng trên đôi mi của nhỏ. Có cảm giác mọi thứ đều trở nên xấu xí khi đặt bên cạnh tâm hồn con bé. Thứ tình cảm mà con bé dành cho tôi nó tinh khiết quá, khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ khi đón nhận. Tôi có gì đặc biệt đâu mà con bé tin tưởng tôi đến thế nhỉ, một thứ niềm tin gần như tuyệt đối. Không nghi ngờ. Không trách móc. Và luôn chờ đợi.

Tự nhiên nghe có cái gì đó lớn lên như chồi non đâm qua khe đất. Tự nhiên thấy lòng ngập tràn niềm vui. Tự nhiên cười.

– Khóc hơi nhiều đấy cô bé ạ!

Tôi đưa tay ôm con bé vào lòng. Đột ngột và lặng lẽ. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, cuối cùng tôi cũng cắt nghĩa được thứ tình cảm của tôi dành cho con bé là gì. Nhỏ hơi giật mình khi tôi ôm lấy nhỏ. Nhưng rồi cũng nhẹ nhàng ép đầu vào ngực tôi bẽn lẽn. Mùi hoa oải hương vẫn cứ nồng nàn, ngây ngất. Tôi không đưa tay lau nước mắt cho nhỏ nữa. Cứ để cho gió sông Hàn hong khô gò má.

– Có phải là…

Con nhỏ ngập ngừng hỏi tôi gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Lặng im một lúc rồi nhỏ hỏi tiếp:

– Sao chú không nói gì vậy?

– Thế đứa nào mới bảo đừng nói gì nữa đấy? – Tôi trả lời.

Nhỏ cười rúc rích, tay ôm chặt lấy người tôi hơn.

– Người ta đang nhìn kìa nhóc.

– Kệ.

– Người ta cứ chỉ trỏ hoài kìa.

– Kệ.

– Ôm cứng quá vậy?

– Vì…con đang vui.

– Sao vui?

– Không biết.

– Sao cái gì cũng không biết vậy?

– Không biết.

Bó tay.

Một chốc im lặng rồi một chốc nữa. Đêm Đà Nẵng lặng như tờ. Có vẻ như loài người đã biến hết đi đâu mất. Mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại. Chỉ còn lại hai kẻ sống sót cuối cùng trên Trái đất này, đôi tay đan vào nhau đứng nhìn dòng sông Hàn hững hờ chảy. Nhìn con bé nhiều lúc thấy ngồ ngộ. Đôi khi ngây thơ như một đứa trẻ con. Đôi khi lại quyến rũ như một thiếu nữ. Nhất là lúc nhỏ hất mái tóc qua một bên, để lộ cái gáy trần trắng trẻo và mùi oải hương thơm nức, người tôi như chết lặng. Đã rất lâu rồi mới thấy lòng mình vui như vậy. Rồi tự nhiên hát lên khe khẽ. Con bé quay qua đưa đôi mắt biếc long lanh hỏi:

– Chú hát bài gì đó?

– Một bài từ rất lâu rồi, nhóc không biết đâu. – Tôi trả lời.

– Bài gì?

– Với anh em vẫn là cô bé. À nhầm. Với chú con vẫn là cô nhóc.

Nhỏ bất cười rồi đấm vào vai tôi cái.

– Đừng gọi con là nhóc nữa. Con lớn rồi.

– Vậy chứ ai cứ chú chú con con hoài vậy?

Nhỏ đỏ mặt quay đi. Những lúc thẹn thùng như thế trông nhỏ dễ thương đến kỳ lạ. Một lúc sau thấy nhỏ khẽ gối đầu lên vai tôi ngập ngừng. Lần đầu tiên tôi thấy nhỏ bối rối đến thế. Mặt nhỏ đỏ ửng lên như vừa bước ra từ bếp than hồng. Mãi một lúc mới thấy nhỏ cất lên tiếng gọi thỏ thẻ. Tiếng gọi bé thôi mà tôi nghe như dội mãi trong trái tim mình.

– Anh.

Tôi sững người mất một lúc. Có phải con bé vừa gọi tôi không nhỉ? Nhỏ gọi tôi là gì cơ? Ngạc nhiên những vẫn giữ cho mình vẻ bất cần vốn có, tôi hỏi:

– Gì thế?

– Không có gì.

– …

– Anh nè.

– Gì nữa?

– Hứa đi.

– Hứa gì?

– Đừng bao giờ lạnh lùng với…em…nữa nhé!

Tôi gật đầu rồi ôm con bé vào lòng. Chú và con. Anh và em. Ngồ ngộ.

Khẽ hát bài hát đã từ rất lâu rồi mới hát. Đêm Đà Nẵng êm đềm đến lạ. Ngày mai không biết sẽ ra sao. Nhưng thôi kệ. Chỉ biết là bây giờ muốn ngồi mãi ở đây. Để nghe tiếng gió reo, tiếng sông Hàn chảy và mùi oải hương của ai đó cứ mãi vấn vương bên cạnh. Thế thôi!

Tình yêu non nớt em dành.
Nhỏ xinh và rất vô tư
Nụ cười em đó khi kề bên anh
Chỉ biết khóc khi mong nhớ anh thôi
Đó, là chính những lúc anh lo.

Lâng lâng trong thứ tình yêu ngọt ngào vừa mới chớm ấy, nhưng tôi vẫn không quên rằng rằng ngày mai thôi là mình phải rời khỏi nơi này. Lúc thông báo cho lũ học trò, tụi nó xôn xao cả lên với những câu hỏi, phần lớn là hỏi bao giờ đi học lại. Tôi trấn an lũ nhỏ bằng một lời khẳng định chắc nịch, mặc dù trong lòng thực sự không biết ngày mai sẽ ra sao.
– Chỉ là chuyển lớp thôi mà mấy đứa. Chắc cỡ tuần sau là xong xuôi hết thôi. Yên tâm đi.

Tôi gọi cho lão Quý bảo cho em qua ở tạm vài ngày. Lão cười hà hà kêu để anh mày cử mấy đứa em qua phụ dọn đồ. Tôi bảo không cần đâu, đồ có tí tẹo à. Lão cười cười bảo ok. Nhưng khi nhìn thấy một chiếc xe tải cỡ nhỏ dừng kịch trước nhà, lão gầm lên:

– Đm, sao mày bảo đồ có tí tẹo hả thằng kia?

Tôi gãi đầu cười cười:

– Thì có tí tẹo mà đại ca. Bình thường em chuyển là cả hai xe.

Lão vẫn chửi đổng:

– Đkm, nhà tao đâu rộng dữ vậy mày.

Lão nói xong tự nhiên đứng thộn mặt ra. Mắt đăm đăm nhìn về một điểm nào đó phía sau lưng tôi.

– Đứa nào nhìn quen quen ghê bay? – Lão hỏi.

– Cháu chào chú.

Giọng con bé Băng Linh ngồi phía sau cất lên tinh nghịch. Lúc chuyển đồ, nhỏ cứ nằng nặc đòi đi theo cho bằng được. Tôi bảo chuyển đồ thôi mà đi theo chi vậy bà nội. Nhỏ ngúng nguẩy bảo kệ em. Bữa nay hết kiểu chú chú, con con rồi. Bữa nay chuyển qua gọi anh anh, em em luôn rồi. Lúc đầu gọi như thế, má nhỏ cứ ửng hồng. Nhưng vài lần rồi cũng quen. Ngồi sau xe tôi thỉnh thoảng cứ thò đầu lên gọi “Anh”. Tôi hỏi gì thế. Nhỏ bảo không có gì. Thiệt tình…

Thấy con bé, mặt lão Quý tự nhiên giãn ra, lão đổi giọng nhanh như điện:

– À…ừm…Thôi được rồi, để gọi mấy thằng em qua share đồ giùm. Nhất mày rồi đấy. Bé con càng lớn càng xinh đẹp ha. Mấy tuổi rồi?

– Con 18 rồi. – Nhỏ trả lời.

– Đủ tuổi để…ấy ấy đấy rồi. Há há.

Lão cười thô thiển. Thấy tôi hằm hè, lão giả bộ e hèm cái rồi quay mặt đi. Con bé thò đầu lên hỏi “ấy ấy” nghĩa là gì. Tôi bảo “ấy ấy” nghĩa là…sắp thi đại học. Nhỏ lẩm bẩm à à… Thiệt tình…Con bé không biết gì trên đời thiệt hả trời!

Một lúc sau thấy mấy anh em trong hội xăm hình của Quý Đại Bàng tụ tập qua nhà lão. Mỗi người một tay bưng bớt đồ của tôi về nhà. Tự nhiên thấy áy náy ghê. Chuyện của mình làm phiền nhiều người quá. Con bé chạy đi đâu đó không rõ. Lúc dọn đồ xong thì nhỏ cũng vừa quay lại, trên tay cầm một túi bia ướp lạnh với mấy gói khô bò. Tôi tròn mắt nhìn nhỏ hỏi gì đó. Nhỏ nháy mắt bảo em mua về để mọi người uống cho vui, chứ không cảm ơn mấy chú sao được. Tự nhiên bật cười. Tinh tế vậy. Có phải là người yêu ngớ ngẩn của tôi đây không ta?

Xong xuôi hết cả, tôi kêu mấy anh em lại uống tí bia cho mát. Quý Đại Bàng xoa tay mở túi bia của con bé ra, đoạn tròn mắt:

– Hả. Có nhiêu đây ai uống ai nhịn đây bé con?

Tôi nhìn vào cái túi bự, tá hỏa thấy có bảy lon bia, còn lại bao nhiêu là khô bò và đồ ăn vặt. Con bé cười tỉnh bơ:

– Thì bảy người, bảy lon bia đúng rồi. Con có đếm thiếu ai đâu!

Cả bọn im re một lúc xong bật cười sặng sặc. Tôi cũng bụm miệng cười. Có ai kêu người ta nhậu mà mua cho mỗi người một lon như nhỏ đâu trời. Thấy cái túi bự chà bá, hóa ra toàn đồ ăn trong đó. Con bé giận dỗi nhéo tôi một cái. Thấy mấy người cứ nhìn mình cười, nhỏ đỏ mặt:

– Chứ sao ạ?

Quý Đại Bàng xua tay phần phật:

– Không sao, không sao cả bé con à. Bé con đếm chuẩn rồi, nhưng mà còn mấy người chưa đến nữa lận. Thằng Tèo đi mua thêm mấy thùng về đây mậy.

Lão Quý nói vậy cho con bé khỏi nghi ngờ thôi, chứ tất nhiên là làm gì có ai nữa đâu. Nhỏ tin vậy nên chả hỏi gì nữa, e ấp nép vào người tôi rồi xé gói khô bò ra chóp chép một mình. Đây rồi, đây mới chính là Băng Linh ngớ ngẩn mà tôi biết chứ. Haha.

Chiều đó con bé cùng tôi đi tìm nhà. Ngồi phía sau nhỏ cứ khe khẽ hát cái bài mà tối hôm trước tôi hát. Đoạn nào không thuộc nhỏ lại thò đầu lên hỏi tôi. Giọng hát trong veo và nhè nhẹ, nghe êm đềm như tiếng gió thổi trên mặt hồ thu.

Tình yêu non nớt em dành,
Nhỏ xinh và rất vô tư…

Lại tủm tỉm cười. Con bé hỏi anh cười gì đó. Không biết. Sao lại không biết? Thì không biết thôi. Nhỏ nhéo tôi một cái đau điếng.

– Anh đó.

– Sao?

– Đừng có trêu em.

– Uhm.

– Đừng có uhm nữa.

– Uhm.

Nắng cứ nhạt dần trên vòm lá. Đi hoài cuối cùng cũng tìm được một căn nhà ưng ý. So với chỗ cũ thì không bằng được nhưng vậy là tốt lắm rồi. Bác chủ nhà cũng dễ thương, biểu gửi tiền nhà ba tháng một lần thôi cũng được. Mà công nhận dẫn con bé đi theo có ích ghê. Cái kiểu nói chuyện dễ thương của nhỏ khiến người ta cảm tình cực. Thỏa thuận cái gì người ta cũng ưng. Tự nhiên thấy tội tội lão Quý. Biết mà tìm được nhà sớm thế này thì khỏi phải phiền lão rồi.

Đoạn ra về, bất chợt nhớ đến buổi gặp với anh chàng Duy Nhật hôm nọ. Ảnh tới gặp tôi đúng cái lúc tôi vừa mới được thông báo phải chuyển nhà. Tôi cố gắng xua đi cái suy nghĩ rằng hai việc này có một mối liên quan gì đó với nhau và tự nhủ đó chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng dù có cố tỏ ra thanh cao cách mấy, lòng tôi vẫn không khỏi lăn tăn tự hỏi liệu có phải anh ta là nguyên nhân khiến tôi phải chuyển đi? Và nếu anh ta có liên quan thật, thì có nghĩa là Đan Chi… Nghĩ đến đó tự nhiên lòng chùng xuống.

Nhưng thôi, tìm được nhà rồi, lăn tăn làm gì nữa cho mệt.

Tưởng mọi thứ đã xong xuôi, tự nhiên đêm hôm đó bác chủ nhà gọi cho tôi, bảo xin lỗi vì không thể cho tôi thuê được nữa. Tôi gặng hỏi vì sao thì bác ta không trả lời, cứ vòng vo một hồi rồi cụp máy.

Lúc đó tôi cũng không băn khoăn gì nhiều lắm, chỉ nghĩ là chắc do số mình xui xẻo. Nhưng khi ngày mai sự việc y chang lại lặp lại thêm một lần và một lần nữa, tôi mới bắt đầu ngờ ngợ. Cứ lúc nào tưởng thuê được nhà là y như rằng tối đó chủ nhà gọi lại bảo không cho thuê nữa.

Có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế nhỉ? Tôi lặng người tự hỏi.

Đến lần bị từ chối thứ năm, tôi gần như đã có thể chắc chắn rằng đây không còn là một chuyện gì đó quái quỷ nữa. Rõ ràng có ai đó đang cố tình chơi xấu tôi sau lưng. Vì lý do gì thì tôi không biết, và là ai tôi cũng không dám kết luận. Nhưng nếu phải kể ra một cái tên, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một người, đó là Duy Nhật. Nếu đó là Duy Nhật thì mọi thứ tự nhiên trùng khớp hoàn hảo. Tôi bị đuổi khỏi chỗ thuê nhà rồi anh ta đến gặp tôi đưa ra lời đề nghị. Tôi từ chối và rồi chẳng thể tìm được chỗ thuê nào khác. Nếu không phải anh ta thì là ai được nữa?
Nhưng nếu là Duy Nhật thật, tôi vẫn không tài nào hiểu được tại sao anh ta lại làm như thế. Giữa tôi và anh ta không hề có hiềm khích gì cả. Thậm chí còn chẳng hề biết nhau cho đến khi tình cờ gặp nhau trong lễ tốt nghiệp của Đan Chi. Hay là chuyện này liên quan đến cô ấy? Nghĩ đến đó lòng tôi bỗng nhiên se thắt lại.

“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai dám phản bội mình. Kể cả anh!”

Câu nói của Đan Chi ngày trước vọng về như một nhát dao đâm xuyên qua lồng ngực. Có phải tất cả những điều này đều là Đan Chi gây ra để buộc tôi phải nhớ rằng, nhỏ vẫn còn một chút gì đó hận tôi dù chưa bao giờ thể hiện? Nghĩ thế tự nhiên nhếch môi cười và chửi mình vớ vẩn. Đan Chi mà tôi biết không phải và không bao giờ là một người như thế. Đan Chi mà tôi biết dù có thể lạnh lùng và ương ngạnh, nhưng tôi tin rằng nhỏ sẽ không bao giờ làm hại tôi.

Nhưng có phải ai rồi cũng sẽ khác?

Cứ nằm thao thức hoài trên căn gác nhỏ nhà lão Quý. Những bông hoa oải hương rung rinh dưới ánh trăng khuya chảy tràn qua khung cửa sổ. Ngửi thấy mùi hương của chúng, tự nhiên nghĩ tới một con bé nọ. Ai rồi cũng sẽ khác nhưng con bé này chắc không khác đâu. Tự nhiên bật cười. Tự nhiên thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên hẳn. Có lẽ đã đến lúc để đối diện với sự thật, và xóa hết đi những ký ức vẫn còn vấn vương trong lòng để dành chỗ những yêu thương của hiện tại. Thời gian đã đi qua lâu lắm rồi mà…

Thế là tôi hẹn gặp Đan Chi vào một chiều cuối tuần trời mưa nhè nhẹ, trong một quán cafe có view nhìn ra biển rất đẹp. Nhỏ xuất hiện ở ngưỡng cửa, và như mọi lần, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cái dáng người cao cao và gương mặt thanh tú ấy. Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra nhỏ. Nhỏ khác trước nhiều quá. Nhỏ mặc một chiếc váy đầm màu kem, đi một đôi giày cao gót màu đen, vai mang một cái túi xách nhỏ sang trọng và mái tóc buông xõa ngang vai như một quý cô kiêu kỳ. Đan Chi hoang dã với áo thun, mũ phớt và quần jean ngày trước đã biến mất. Trước mặt tôi đây là một Đan Chi rất khác. Đẹp hơn. Trưởng thành hơn… Và xa lạ hơn.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40

TÊN TRUYỆN:

Yêu trẻ con – Quyển 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)