Home » Truyện sex dài tập » Yêu trẻ con – Quyển 1

Yêu trẻ con – Quyển 1

Nghĩ thế tôi vội vàng chạy đến bên Đan Chi để che chắn cho nhỏ. Thằng Thụy Phong và thằng Sơn “phân bò” cũng lật đật chạy theo tôi. Nhỏ Băng Linh cũng lẽo đẽo bu theo. Thấy thế, Đan Chi lạnh lùng nạt cả đám:

– Te te qua đây làm chi vậy mấy cha? Vướng chân, vướng tay.

Có một sự “nhục” nhẹ hiện lên trên gương mặt của tôi, thằng Thụy Phong và cả thằng Sơn “phân bò”. Nhưng lúc này điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là chúng tôi đang tạm thời chiếm ưu thế, về cả tâm lý lẫn thực lực, và phải tận dụng triệt để điều đó đến từng hơi thở.

– Qua để oánh lộn với em chứ làm gì.

Cái vẻ đầu gấu nửa mùa của tôi làm Đan Chi phải quay mặt đi phì cười. Chẳng biết nhỏ đã oánh lộn bao nhiêu lần trong đời, và liệu nhỏ có biết rằng võ vẽ học trên trường với thực chiến ở ngoài đời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau không, mà đứng trước bốn thằng choai choai đầu gấu, nhỏ tự tin đến lạ. Cũng may sự tự tin đó có phần áp chế được mấy thằng choai choai đang gằm ghè bên phía đối diện. Mặc dù tỏ ra giận dữ nhưng bọn nó vẫn chưa dám động thủ. Xét về tương quan lượng lực thì rõ ràng bên tụi tôi đang có lợi thế. Đó là chưa kể trên lý thuyết, thằng Minh còn phải diễn cho xong vở diễn của nó. Và ai mà biết được trong một phân đoạn anh hùng nào đó, nó buộc phải trở thành một vật cản tụi choai choai thì sao.

Tôi thoáng thấy thằng Minh ra ám hiệu gì đó với thằng Bảy Màu. Rất kín. Thằng Bảy Màu khua tay ra hiệu cho ba thằng kia lùi xuống. Nó nhếch mép cười rồi đưa ngón tay cắt ngang cổ như để lại một thông điệp đe dọa. Đoạn bốn thằng leo lên hai chiếc xe máy phóng đi. Tiếng nẹt pô vang cả một vùng.

Khi mọi thứ đã trở về bình lặng, thằng Minh mới lồm cồm bò dậy. Nó vừa ôm bụng vừa lặc lè nhấc từng bước chân khó nhọc tiến về phía cả đám đang đứng. Mày có bị đứa nào đánh vào chân đéo đâu mà cà nhắc? Tôi thầm nghĩ và sự ác cảm của tôi dành cho nó lại tăng thêm một bậc. Nó dám lấy con bé ra làm trò chơi và gián tiếp làm mấy đứa học trò của tôi bị đập. Niềm khao khát vạch mặt thằng Minh ra ngay tại đây và bây giờ làm người tôi run lên. Nhưng trộm nghĩ rằng mình chưa có chứng cứ thuyết phục, và rằng khi chưa biết rõ mục đích thực sự của nó là gì thì không nên rút dây động rừng, tôi nén sự tức giận vào sâu trong lồng ngực, nhỏ đến nỗi chính tôi phải ngạc nhiên khi thấy bản thân mình cất tiếng hỏi:

– Minh có sao không em?

Thằng Minh trả lời ngọt lịm đến đáng sợ:

– Em không sao. Anh xem bạn Phong và bạn Sơn có bị thương chỗ nào không – Rồi nó tiến tới phía nhỏ Băng Linh nhẹ nhàng hỏi han – Mình lo cho Linh quá. Linh có bị sao không?

Con bé đưa tay chùi nước mắt rồi khẽ khàng lắc đầu. Đan Chi chỉ liếc nhìn nhỏ một cái rồi chạy đến bên thằng Thụy Phong và thằng Sơn, lo lắng nhìn tụi nó từ đầu đến chân. Một thoáng chạnh lòng khiến tôi buồn bã. Nhớ những ngày đầu tiên Băng Linh mới học vẽ, Đan Chi cưng con bé đến nhường nào. Giờ đây, thậm chí đến một câu hỏi han đơn sơ cũng không hề xuất hiện. Tôi không biết con bé có buồn không, chứ tôi thì buồn tợn.

– Hai đứa bay ở đâu mà xuất hiện đúng lúc thế – Tôi quay qua hỏi thằng Thụy Phong và thằng Sơn “phân bò” để che giấu sự buồn bã của mình – Anh tưởng tụi mày về lâu rồi mà.

– Tụi em đang ăn cháo chờ ở quán này nè – Thằng Sơn chỉ tay về phía xa xa – đang xách xe ra về thì tự nhiên thấy bọn đó, nên tụi em lao ra.

Tôi gật đầu nhìn về phía con bé Băng Linh và dặn dò ba đứa còn lại:

– Ba đứa dẫn Linh về nhé. Anh về cùng chị Đan Chi.

Thằng Minh nhanh nhẩu:

– Để em dẫn Linh về được rồi. Phong và Sơn về nhà nghỉ ngơi đi.

– Không được.

Tôi đột nhiên quát lớn khiến cả đám giật mình. Biết là mình vừa để lộ những cảm xúc không hay, tôi vội vàng chữa cháy:

– À, anh sợ bọn kia nó chặn đường thì rắc rối. Đi ba đứa vẫn an toàn hơn là một mình.

Thằng Thụy Phong với thằng Sơn nhìn nhau gật gù. Riêng thằng Minh không biểu hiện một chút cảm xúc gì trên khuôn mặt. Tôi thừa biết nó đang nghĩ gì. Và điều đó khiến tôi lo sợ.

Sau khi bốn đứa học trò khuất bóng sau con lộ, tôi đèo Đan Chi trở về trên chiếc win quen thuộc của nhỏ. Sự lặng lẽ bao trùm trên con đường mà chúng tôi đang đi một lần nữa làm tôi khó thở. Phải mất một khoảng thời gian dài tựa như một thế kỷ, lời nói đầu tiên của hai đứa mới được cất lên. Và tôi ngạc nhiên khi thấy mình bối rối:

– Chuyện lúc nãy… không phải là do anh cố tình xen vào chuyện của con bé Băng Linh… mà là…

Đan Chi không cho tôi nói hết câu, nhỏ cắt ngang:

– Em hiểu.

– Em không giận anh chứ? – Tôi ngập ngừng.

– Không. Đó là điều anh phải làm lúc đó.

Tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm. Một thoáng lặng lẽ lại xen vào câu chuyện của chúng tôi kiểu như nó đã luôn luôn nằm sẵn ở đó. Đan Chi bất ngờ xé tan sự im lặng, và tôi thấy có gì đó trong lòng vụn vỡ.

– Em không giận anh nhưng anh biết không – nhỏ nhấn nhá từng chữ, từng chữ một – em sẽ không bao giờ… KHÔNG BAO GIỜ tha thứ cho bất cứ ai dám phản bội lòng tin của mình. Kể cả anh.

“Kể cả anh!”

Câu nói như một vết cứa xót xa làm tim tôi rỉ máu. Cho đến trước khi Đan Chi cất lên những lời đó, tôi vẫn luôn tin rằng mình là người hiểu nhỏ nhất. Nhưng bây giờ, giữa màn đêm xám xịt đang chụp lấy tôi và con đường dài lê thê đưa từng cơn gió lạnh chớm đông táp vào mặt, tôi đã không còn dám chắc nữa. Lần đầu tiên trong suốt hơn 3 năm qua… gặp nhau, làm việc với nhau, ở cùng nhau rồi yêu nhau… tôi bắt đầu cảm nhận được một góc khuất trong con người Đan Chi mà mãi mãi tôi không bao giờ chạm tới nổi. Góc khuất đó như một vực sâu hun hút tôi không bao giờ muốn thấy, không bao giờ muốn động chạm và không bao giờ muốn tin là nó tồn tại.

Lạnh lẽo. Tối tăm.

Vài ngày sau thằng Thụy Phong đến gặp tôi với một đống câu hỏi và thẳng thắn bày tỏ sự ngờ vực về những suy đoán của tôi dành cho thằng Minh hôm nọ. Tôi không hề trách nó. Nếu tôi là thằng Thụy Phong, tôi cũng sẽ lung lay trước diễn xuất tuyệt vời của thằng Minh trong bản hùng ca lạc nhịp hôm trước. Có thể tôi nhầm về những thứ khác, nhưng chuyện thằng Minh và thằng Bảy Màu quen nhau là điều tôi hoàn toàn chắc chắn. Chừng đó thôi là đủ ngộ ra chân tướng của vụ việc, không cần phải quá thông minh để hiểu.

Khi tôi kể ngắn gọn điều đó cho thằng Thụy Phong nghe, mặt nó chuyển dần từ hồng hào sang tím tái. Đôi môi nó cắn chặt và hai bàn tay run run vì giận dữ.

– Thằng mất dạy.

Nó đập bàn và đứng phắt dậy, không để ý thằng thầy tí nữa ngã đập mặt xuống đất vì giật mình. Tôi nhẹ nhàng bảo nó ngồi xuống dặn dò:

– Anh đã giao chuyện này cho mày nên sẽ không can thiệp vào cách mày xử lý nó như thế nào, mặc dù anh luôn bảo mày hãy bình tĩnh. Nhưng hãy nhớ, có chuyện gì cũng đừng quay về phàn nàn với anh. Đừng lôi anh vào. Hiểu không?

Hôm đó thấy nó gật đầu lia lịa. Thế mà mấy hôm sau đã thấy nó quay lại. Mặt nó dán chi chít băng gạc y tế và đôi mắt run lên những điều sợ sệt.

– Mày đã làm gì?

Tôi nhìn nó thảng thốt. Đủ để hiểu rằng điều tồi tệ nhất đã bắt đầu gõ cửa.

Thằng Thụy Phong đưa tay che che mặt, cố để không cho tôi thấy những vết bầm đang lồ lộ trên mặt nó. Tôi giựt tay nó ra để nhìn gần hơn. Những vết bầm còn mới, giống như vừa bị ai đó đập tả tơi ngày hôm qua. Đợi nó bình tĩnh lại, tôi mới bắt đầu hỏi dò:
– Mày đánh nhau à?

Thằng Thụy Phong lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì những vết thương, nó nói:

– Hôm trước, em hẹn gặp riêng thằng Minh.

– Mày gặp riêng thằng Minh? – Tôi hỏi lại.

– Dạ.

– Để làm gì?

Thằng Thụy Phong hơi ngập ngừng, mặt cúi gằm xuống. Một lúc sau nó mới trả lời:

– Em hẹn gặp thằng Minh để bảo nó tránh xa Linh ra. Em không chịu nổi khi thấy nó cứ diễn trò như thế.

Tôi trợn tròn mắt nhìn thằng Thụy Phong chờ đợi nó nói tiếp. Kiểu hình như nó sợ tôi mắng nên cứ rụt rè, cứ kể được một đoạn lại cúi gằm mặt xuống. Tôi điềm nhiên ngồi khoang tay trước ngực nghe nó nói, tỏ ra là mình không hề vội vã nhưng thực ra lòng đang rất nôn nao nghe nó kể đầu đuôi câu chuyện.

– Nó bảo chắc em hiểu nhầm nó – Thằng Thụy Phong nói tiếp – Nó vẫn cứ thích diễn trò. Nhưng khi em kể lại mọi chuyện mà anh kể với em hôm trước, nó đơ người không nói được gì nữa. Thằng chó, nó vẫn cứ vờ vịt khi em đã phanh phui nó ra như thế. Nó bảo em về đi, nó bảo em hiểu nhầm rồi, rồi sẽ đến lúc em hiểu ra mọi chuyện. Rồi…rồi…

– Rồi sao? – Tôi hỏi dồn.

– Ngày hôm qua em đi học, chợt thấy mấy thằng chặn đường. Em nhận ra có thằng tóc bảy màu hôm trước. Tụi nó đánh. Tụi nó bảo mày tránh xa những chuyện không phải là của mày. Rồi tụi nó còn dọa…bọn tao mà còn thấy mày đi với nhỏ Linh nữa, thì mày sẽ biết thế nào là hối hận.

Thằng Thụy Phong kể xong nó nhìn tôi chờ đợi. Trong lòng tôi lúc đó cảm xúc thật lẫn lộn, nửa muốn quan tâm, nửa muốn kệ mẹ. Đã cố để không để tâm đến chuyện của con nhỏ Băng Linh, đã làm mọi thứ để khiến cho con bé dần rời xa cuộc sống của tôi và Đan Chi. Mà khó quá. Không hiểu sao, cứ đến một lúc nào tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn, thì lại có một cái gì đó chen ngang kéo tôi trở lại. Lại càng không hiểu sao cứ có cảm giác thân quen khi nhìn vào đôi mắt con bé, mặc dù tôi gần như chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp nhỏ trước đây. Nhiều khi cứ muốn mình trở nên thật vô tình, nhưng mà không làm được. Đó không phải là tôi. Và mãi mãi không phải là tôi.

Khẽ thở dài nhìn thằng Thụy Phong. Sao mà nó ngu quá. Muốn chửi cho nó một trận vì cái tội hấp tấp làm hỏng hết mọi chuyện. Nhưng mà nghĩ lại chửi cũng chả được gì nên chỉ lắc đầu nói với nó:

– Thụy Phong à, chú mày rút dây động rừng rồi.

Thằng Thụy Phong tái mặt.

Chiều hôm đó con bé Băng Linh không đi học. Chưa bao giờ con bé nghỉ học mà không báo với tôi. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là con bé bận gì đó đột xuất không kịp xin phép, nhưng khi nhận ra cả thằng Minh hôm nay cũng nghỉ học thì tôi bắt đầu lo lắng. Tôi gọi cho con bé mấy lần nó đều không bắt máy. Sau đó tôi gọi cho bố con bé, nhưng thuê bao không liên lạc được và chợt nhớ ra là bố nó đã đi công tác nước ngoài mấy tuần trước.

“Gọi lại cho anh ngay!”

Tôi nhắn cho con bé một tin nhưng mãi mà vẫn không thấy trả lời. Sự lo lắng bắt đầu bủa vây trong lòng tôi như thể có ai đó vừa làm loang một vệt mực. Tôi gọi cho nhỏ Dạ Uyên, đứa bạn gái học cùng trường với con bé để hỏi xem trường tụi nó chiều nay có sự kiện gì đặc biệt phải quy tụ học sinh không thì nó bảo không có. Đang lúc bối rối không biết làm gì thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên và tôi vồ ngay nó.

“I’m ok”

Băng Linh nhắn lại cho tôi một tin gọn lỏn như thế. Cái tin nhắn có vài từ nhưng tôi đọc mất một phút. Đáng lẽ tôi phải vui khi biết rằng con bé vẫn ổn nhưng không hiểu sao sự lo lắng trong tôi lại càng trĩu xuống. Tôi vội vã lục lại đống tin nhắn mà trước đây tôi với con bé vẫn thường nhắn với nhau. Trong cả những lúc vội vàng nhất, con bé cũng không bao giờ nhắn với tôi cụt ngủn như thế. Con bé là vậy, nói chuyện lúc nào cũng dạ thưa rất ngoan. Vậy là ai, ai đang cầm điện thoại của con bé?

Những bước đi lạo xạo của sự lo lắng vang lên khắp phòng khiến bọn học trò ngẩng đầu nhìn tôi. Thấy tôi trầm ngâm và lo lắng, tụi nó không dám hỏi gì. Tôi đang bận suy nghĩ. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi vẫn không đoán ra được con bé Băng Linh đang ở đâu, mặc dù tôi gần như chắc chắn rằng thằng Minh đang giữ điện thoại của nó.

Con mèo Lucy mà Đan Chi mang về cách đây vài hôm nhảy bổ lên chiếc laptop của tôi ở trên bàn và thản nhiên nằm liếm láp. Tự nhiên trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ. Nhớ rồi. Cách đây vài hôm nhỏ Băng Linh có mượn laptop của tôi để vào mạng. Có thể con bé cũng đã vào facebook ở đó và nếu may mắn tôi có thể tìm ra.

Tôi vội vàng mở laptop lên. Chắc con bé không biết dùng chế độ ẩn danh để vào facebook đâu nhỉ, tôi thầm cầu nguyện. Và quả thật là như thế, vào được nick của con bé không hề khó. Tôi mò vào phần tin nhắn để xem những cuộc trò chuyện mới nhất và tự trấn an rằng tất cả những thứ mình đang làm đều là vì con bé. 97 tin nhắn chưa đọc cùng gần 1000 lời mời kết bạn không được đoái hoài tới. Tự nhiên tôi mỉm cười. Hotgirl có khác.

Tôi tìm đến những đứa tên Minh trong inbox. Thiên Minh, Minh Trần, Minh Nguyễn gì đều không phải. Tôi trầm ngâm một lúc và tự hỏi, vậy chứ thằng Minh là đứa nào ta? Trong lúc đang bối rối thì tự nhiên nhìn thấy một cái nick tên là Eric. Đúng rồi, thằng Minh từng nói tên tiếng Anh của nó là Eric, có lẽ nào là đây chăng. Tôi bấm vào cuộc hội thoại và nhếch mép cười.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40

TÊN TRUYỆN:

Yêu trẻ con – Quyển 1


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)