Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
– Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
– Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
– Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
– Mình lạc rồi à… huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
– Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
– Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
– Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
– Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh. ”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
– Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
– Dạ, con biết rồi. – Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
– Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
– Sao vậy chú?
– Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni – lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch – ni – lon – chết – chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
– Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
– Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
– Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
– Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chúng tôi đi qua một vài cung đường nữa, thoát được một vài cái bẫy nữa (thực ra là tụi đi trước đã dính hết rồi, khửa khửa) thì cuối cùng cũng đến nơi. Sào huyệt là một khu hồ tuyệt đẹp với làn nước trong veo có thể nhìn thấy đàn cá nhỏ lùa qua chân mình. Rặng cây bạch đàn xanh mướt rũ xuống những cơn gió cuối thu nghe lành lạnh. Một áng mây lơ đãng trôi bồng bềnh trên mặt hồ và nhòa đi trong tiếng mái chèo khua nước xa xa.
Thấy tôi xuất hiện, thằng Thụy Phong vẫy vẫy tay kêu to:
– Anh Nhân, bên này.
Tôi và nhỏ Linh hình như là 2 thành viên đến muộn nhất của đội Chân Bùn. À mà không, hình như là muộn nhất cả sào huyệt. Cũng tại cái đoạn con nhỏ ngồi khóc nhè khiến tôi mất ối thời gian dỗ dành này nọ. Chúng tôi rảo bước nhanh về vị trí tập hợp của tất cả mọi người. Sau khi đội Chân Bùn báo cáo đủ thành viên, một người thuộc Đấng Tối Cao bước ra lạnh lùng tuyên bố:
– Đội Chân Bùn bị tước 2 huân chương.
Bị tước 2 huân chương đồng nghĩa với việc chúng tôi bị tụt lại cuối bảng. Nhưng hình như không có ai trong đội Chân Bùn tỏ ra buồn rầu vì điều đó bởi tất cả đang nhìn chằm chằm về phía tôi, nơi có con bé mít ướt bẽn lẽn núp sau lưng và thỉnh thoảng đỏ mặt một cách đầy e thẹn. Bọn con trai thốt lên:
– Chồ ôi, dễ thương quá!
Trước khi tiếp tục câu chuyện, cho phép tôi tua lại một khúc thời gian, vì hình như tôi quên mất giới thiệu mình là ai, và tất cả những thứ tôi vừa kể là cái thứ gì.
Tôi là Nhân, một sản phẩm lỗi của trường ĐH BK Đà Nẵng. Tôi tốt nghiệp năm 2012 và sau đó đi làm 1 năm. Vì bất mãn với thời cuộc nên tôi quyết định nghỉ việc, hùn vốn với 1 vài người bạn mở lớp dạy vẽ kiếm sống qua ngày. Sau gần 3 năm cày cuốc như con trâu với những chiến lược marketing bài bản, lớp vẽ của chúng tôi bắt đầu trở nên có chút tiếng tăm trong vùng, học viên tới ngày càng đông và hung hãn. Và cũng sau 3 năm, những người trước kia làm việc cùng tôi đã ra đi xây dựng sự nghiệp mới. Chỉ còn tôi và một cô bé dạy vẽ tên là Đan Chi ở lại. Cô bé đang học năm cuối của khoa Kiến trúc, và nói thật, lũ sinh viên nữ Kiến trúc chỉ có hai loại: 1 là bẩn bẩn và bựa lòi, 2 là xinh đẹp và đầy cá tính. Và thật may, Đan Chi là tổng hòa của cả hai kiểu đó.
Nhỏ Đan Chi thường đi dạy trên chiếc xe wind bụi bặm với chiếc áo caro cột ngang hông và chụp lên đầu cái nồi cơm điện vẽ hình đầu lâu có hai cục xương chó bắt chéo. Nhỏ học võ Vovinam chẳng biết đến đai gì mà có lần đùa nhau với bọn học viên, nhỏ vật một thằng cu xuống đất làm nó chảy máu tè le. Nhỏ kéo thằng cu lên, lấy bông băng, thuốc đỏ rửa vết thương cho nó rồi xoa đầu bảo: “Đừng giận chị nghen nhóc, tự chơi thì tự chịu nghen!” Tội nghiệp thằng nhỏ, nước mắt ứa ra đỏ hoe vì đau mà cũng phải cắn răng gật gật “Hổng giận, hổng giận”.
Nhỏ Đan Chi tính cách có vẻ hoang dại vậy thôi chứ cực kỳ tình cảm, thương và quan tâm tụi học trò như chị gái, lại có vẻ ngoài xinh đẹp nữa nên tụi học trò đứa nào cũng thích chị Đan Chi. Mấy đứa khóa trước thỉnh thoảng vẫn vào Group của lớp kêu nhớ chị Đan Chi quá, muốn gặp lại chị Đan Chi quá mà méo có thằng nào kêu nhớ anh Nhân. Bọn mất dại.
Miềng giữ xe cho tụi nó cả năm trời mà chả đứa nào nhớ. Huhu.
Lớp vẽ của chúng tôi chủ yếu dạy cho tụi học sinh cấp 3, là tụi học vẽ để thi vào các trường Kiến trúc, Mỹ thuật trên cả nước, hoặc chỉ đơn giản là mấy đứa học vẽ vì thích vẽ thôi. Thường thì khi ai đó đi học vẽ sẽ chỉ nằm một trong hai trường hợp đó, nên tôi cực kỳ ngạc nhiên khi ngày nọ, một cô bé tới đăng ký học vẽ với lý do như sau:
– Con học vẽ vì muốn hiểu bản thân mình hơn.
Tôi tròn xoe mắt nhìn cô bé hỏi lại:
– Để hiểu bản thân mình hơn á?
– Dạ – Cô bé trả lời.
Tôi thực sự bối rối bởi đây là lần đầu tiên tôi gặp một trường hợp như vậy. Nếu cô bé học vẽ để thi, tôi sẽ chỉ cho cô bé cách tạo khối, đánh nét, sắc độ… và đủ thứ khác. Nếu cô bé học vẽ vì thích vẽ, tôi sẽ hỏi cô bé thích vẽ chân dung hay phong cảnh, vẽ chì hay vẽ màu. Còn học vẽ để hiểu bản thân mình hơn á? Tôi phải làm gì với cô bé bây giờ?
– Em chắc chứ? – Tôi hỏi lại vì sợ cô bé trêu mình.
– Dạ, tất nhiên là không ạ! – Cô bé bụm miệng cười khúc khích.
Tôi đã nghi nghi rồi mà ai ngờ con nhỏ lật kèo nhanh như điện. Mặt tôi thộn ra như một đứa mặt thộn, mí mắt giật giật như kiểu “tao cạn lời với mày luôn”. Thấy tôi có vẻ hơi kỳ kỳ, con nhỏ lại cười:
– Thôi con đùa đấy, hihi. Chú cho con đăng ký học vẽ đi.
Tôi nhăn mặt:
– Chú chú con con cái gì. Anh còn trẻ, gọi anh là được rồi.
– Chú bao nhiêu tuổi.
– 27.
– Hơn con những 10 tuổi.
– 10 tuổi chỉ đủ tuổi làm anh.
– Dạ.
Con nhỏ dạ vậy rồi lại chú chú con con ngon ơ. Tôi mệt phải đôi co với nhỏ nên thôi mặc nhỏ gọi gì thì gọi. Tôi gọi con nhỏ là “nhóc” và xưng anh.
– Tại nhóc dễ thương nên anh mới cho học thôi đấy nhé. Mới vào đã đòi lừa thấy rồi. Đây, điền thông tin vào đây.
Tôi đưa cho cô bé tờ giấy đăng ký. Nhỏ ngồi lúi húi viết một lúc rồi đưa lại tờ giấy cho tôi kèm theo một nụ cười sáng như mặt trời mùa hạ. Trần Nguyễn Băng Linh, cái tên nghe cũng hay ha.
Lớp học của tôi cứ vài tháng lại tổ chức đi dã ngoại cho toàn bộ học viên một lần. Mục đích là để gắn kết cả lớp và xả xì – chét sau những giờ vui chơi căng thẳng. Đợt dã ngoại lần này chúng tôi tổ chức ở một khu hồ tuyệt đẹp và thay vì tập trung rồi đi như những lần trước, lần này chúng tôi giữ bí mật địa điểm cho đến phút cuối cùng. Tất cả học viên sẽ chia ra thành 5 nhóm, mỗi nhóm khoảng 7 – 8 người và tham gia vào một trò chơi.
Để đến được địa điểm dã ngoại mà chúng tôi gọi là “sào huyệt”, 5 nhóm phải lần lượt vượt qua các thử thách tìm đường, giải mật mã này nọ, và phải cẩn trọng tránh khỏi những cái bẫy do những người tổ chức (bọn học viên gọi đểu là Đấng Tối Cao) tạo ra. Một trong những cái bẫy đó đã được kích hoạt như các bạn đã biết.
Đáng lẽ tôi đã là một thành viên của Đấng Tối Cao nếu như một hôm nọ con nhỏ Băng Linh không chạy lại giật giật vạt áo tôi.
– Chú ơi, con đăng ký đi dã ngoại được không? – Nhỏ nhìn tôi hỏi.
– Được chứ. Nhóc đăng ký với chị Đan Chi đi. – Tôi chỉ về phía nhỏ Đan Chi đang ngồi vẽ.
Ngập ngừng một lúc rồi nhỏ Linh hỏi tiếp:
– Nhưng con không có xe, chú chở con nha?
– Không được, tôi xua tay, anh phải tổ chức chương trình rồi. Để anh sắp xếp nhóc đi với một bạn khác.
– Nhưng không quen ai hết, con không đi đâu.
Tôi đang nhiều việc mà con nhỏ cứ nũng nịu khiến tôi phát bực:
– Thế thôi ở nhà.
Tôi mới chỉ nói có thế thôi mà mặt nhỏ Linh như sắp mếu, hai mắt nó rơm rớm nhìn tôi khiến tôi giật mình. Tôi nhìn qua Đan Chi cầu xin một sự giúp đỡ nhưng nhỏ chỉ nhún vai kiểu “Anh xả thì tự hốt đi!”. Thế là tôi cứ đứng tần ngần ở đấy nhìn nhỏ Linh mếu máo một lúc, cho đến khi không khí đã bắt đầu đặc quánh sự ngượng ngịu, nhỏ Đan Chi mới lên tiếng cứu rỗi:
Để lại một bình luận