Nàng chun mũi phản đòn:
– Xì, vậy mà có người bỏ người ta ở lại phòng vào rừng dừa một mình!
Có một chút chột dạ, tôi cười xòa:
– Đâu! Tại vào rừng dưa nguy hiểm lắm! Anh sợ có bất trắc thôi!
– Vậy anh để em ở lại phòng chắc gì đã không có bất trắc?
Tôi gãi cổ giải thích:
– Thì ít ra cũng còn bé Phương với thằng Long ở đó, vẫn an toàn hơn anh đi vào rừng dừa!
Nàng cấu nhẹ vào ngực tôi một cú:
– Em không biết! Sau này có đi vào mấy nơi nguy hiểm thế em phải theo! Có chết thì cùng chết!
Tôi trố mắt nhìn nàng:
– Trời! Nói chuyện gì ghê vậy em!
Nàng cười xòa:
– Hì hì! Chí ít là được bên nhau! Bộ không muốn ở cùng em hay gì?
– À, lúc nào mà anh chả muốn, hề hề!
Nàng chồm lên bẹo mũi tôi:
– Vậy thì phải cho em theo nghe chưa! Lén đi đâu thì chết với em!
– Ây da, biết rồi mà!
Yên tâm về phần tôi, nàng lại chuyển sang đề tài khác:
– Mà chuyện của anh Thiên anh đã nghĩ ra cách chưa?
Tôi thở dài:
– Cách thì cũng có! Nhưng anh không biết có hiệu quả không!
– Cách gì nói em nghe thử y!
Tất nhiên là với người tôi tin tưởng nhất, tôi sẵn sàng kể cho Ngọc Lan nghe ngay. Dù gì tôi cũng cần một người quân sư thông minh, hiểu ý như nàng.
Quả nhiên sau khi kể xong, nàng liền à lên:
– Em biết rùi! Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến hai mẹ con cô Tâm phải không?
– Ừ, dù gì cũng là chuyện của người lớn! Mình đâu đủ lớn để hiểu được!
Nàng trầm ngâm một lúc như đang suy nghĩ chuyện gì đó rồi bất ngờ vỗ vào ngực tôi:
– Nè! Em có một bổ sung cho kế hoạch của anh đó!
– Bổ sung? Là gì vậy em?
Tuy nhiên nàng không cho tôi biết, chỉ đưa ngón tay lên miệng:
– Hì, bí mật! Bây giờ mình ngủ trước đi anh, mai phải dậy sớm đó!
Tôi càng ngạc nhiên hơn:
– Dậy sớm hả em? Làm gì vậy?
– Vì mình sẽ trở lại rừng dừa!
Thật sự thì tôi biết ơn Ngọc Lan lắm, trong những chuyện khó khăn như thế này sự giúp đỡ của nàng luôn là một liều thuốc tinh thần, một nguồn động lực để tôi có thể giải quyết mọi khó khăn trước mắt.
Lần này cũng vậy, trong lúc đang trằn trọc suy nghĩ cách giúp đỡ anh Thiên, nàng đã đến với tôi và cho tôi một gợi ý cực kỳ quan trọng mà theo tôi, đó có thể là mấu chốt để giải quyết vấn đề mà tôi đang băn khoăn.
Vì vậy, tờ mờ sáng hôm sau, khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ, tôi cùng Ngọc Lan đã thức dậy sửa soạn đồ đạc để trở lại rừng dừa.
Lần này đã quen nên tôi cũng không mang theo bất kì đồ vật nào để tự vệ cũng như dự phòng. Nhưng Ngọc Lan lại khác, vì là lần đầu vào rừng dừa nên nàng cũng có một chút khẩn trương, cứ bạ vật gì hữu ích lại nhét vào balô khiến tôi phải cười xòa ngăn nàng lại:
– Không có gì nguy hiểm đâu mà, em không phải đem nhiều đồ thế đâu!
– Hì, tại em lo thế thôi mà. Dù sao đó cũng là rừng, đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Do vậy tôi cũng đành để nàng vác theo cái balô mà tôi đồ rằng nó cũng đồ sộ chẳng khác gì balô của bộ đội hành quân năm xưa. Và tất nhiên tôi mới là người phải vác cái balô nặng trịch đó lặn lội vào rừng dừa cùng nàng.
Sau 5 phút chèo xuồng băng qua con mương ngăn cách, chúng tôi cũng đã sang đến bờ bên kia. Rừng dừa giờ này rất khác so với rừng dừa tôi đã khám phá vào tối hôm qua. Nó bây giờ không có một sự u ám, huyền ảo nào. Mà chỉ là một cách rừng dừa bạt ngàn như bao cánh rừng khác.
Nhưng do trời vẫn còn sáng sớm, ánh mặt trời vẫn chưa đủ sáng để soi chiếu toàn bộ cánh rừng này. Nhà của cô Tâm vì thế cũng khuất mãi sau những thân cây dừa cao vút, đồ sộ mà tôi nghĩ rằng dù trời có sáng chắc tôi cũng không biết được nhà của cô đang ở đâu. Vì vốn dĩ tôi tìm được nhà cô Tâm là một sự tình cờ, và ra khỏi rừng dừa cũng là nhờ anh Thiên.
Do vậy thấy tôi cứ lóng ngóng tìm đường, Ngọc Lan đã tròn mắt:
– Sao vậy anh? Không nhớ đường hả?
Tôi vẫn dòm dáo dác xung quanh mong có thể tìm được một dấu hiệu quen thuộc nào:
– Do tối qua loạn quá nên giờ anh cũng không nhớ đường cho lắm!
Nàng cười khì vỗ lưng tôi:
– Bình tĩnh thôi anh! Anh có nhớ lại hôm qua anh đã đi theo lối nào không?
Cố gắng lần mò theo kí ức từ hôm qua, tôi dẫn Ngọc Lan men theo những gì đã nhớ trong đầu. Thực ra thì tôi cũng có nhớ chút đỉnh đoạn đường từ chỗ bờ kênh cho đến chỗ bọn tôi gặp anh Thiên trên cành cây. Chỉ là lúc hoảng sợ quá tôi lại cắm đầu chạy một hướng cho tới khi đến được nhà của cô Tâm. Và giờ thì quên bén luôn đường đến nhà cô.
Do vậy phải mất một lúc khá lâu, tôi với Ngọc lan mới lần mò ra được nhà của cô. Nó nằm tít sâu trong khu rừng dừa đến tận gần bờ bên kia giáp với khúc kênh dẫn ra sông lớn. Nhờ vậy cô có thể dễ dàng đi xuồng men theo khúc sông đó ra chợ Lách bán hàng như chồng cô đã từng làm trước đây.
Lúc bọn tôi đến, cô Tâm đang chất dừa lên xuồng để chuẩn bị ra chợ bán. Thấy có hai bọn người ở đằng xa, cô nhíu mày lại để nhìn cho rõ nhưng rồi cũng giản ra khi thấy gương mặt vừa quá cảnh vào nhà cô đêm qua là tôi đang lò mò đi đến cũng Ngọc Lan.
Dù vẫn còn bất ngờ nhưng cô cũng bỏ buồng dừa xuống đất để tiếp chuyện với bọn tôi:
– Ủa là con đó hả? Sao sáng sớm lại vào đây nữa vậy?
Tôi gãi đầu ấp úng:
– À dạ tụi con có một chút chuyện muốn nói với cô!
Hiểu được dụng ý của bọn tôi, cô chậm chầm ngồi xuống gốc dừa thở ra:
– Thôi mấy đứa chịu khó nói chuyện ở đây nhé! Giờ này thằng Thiên nó ngủ trong nhà rồi, chật chội lắm!
– Dạ không sao đâu cô con thích kiểu tự nhiên mà!
Chợt cô lại cười nhắc đến lời phịa của tôi đêm qua:
– Hai đứa định vào đây cắm trại nữa à?
Tất nhiên Ngọc Lan không biết gì về vụ cắm trại đêm cả, nàng tròn mắt:
– Ủa, cắm trại gì vậy anh?
– À không… Không có gì đâu em đừng bận tâm! – Rồi tôi quay sang cô – Dạ, đây là bạn của con tên Lanna ạ!
Lần đầu nghe một cái tên nước ngoài, cô khá bất ngờ, nhưng khi nhìn thật kĩ Ngọc Lan, cô à lên:
– Vậy chắc đây là con lai phải không, nghe giọng cũng không sỏi nhỉ?
Nàng gãi đầu cười xòa:
– Dạ hì hì! Con tập hoài mà nói vẫn vậy à! Cô gọi con là Lan cho tiện nói chuyện cũng được!
Để tránh mắt thời gian buôn bán của cô, tôi vào đề ngay:
– Cô ơi, nếu có cơ hội, cô muốn đưa anh Thiên đi chữa trị không?
Ánh mắt cô bỗng buồn đi, nhìn về phía căn nhà nơi anh Thiên vẫn đang nằm ngủ:
– Cô biết Thằng Thiên cứ mỗi tối lại làm đủ trò hết! Do vậy người ta mới đồn trong rừng dừa này có ma! Nhưng cô đâu có nhiều tiền để đưa nó đi chữa trị đâu. Với lại thằng Thiên nó mến tay mến chân cô lắm, xa cô thế nào nó cũng ầm ỉ lên thôi…
Đúng thật là với điều kiện như thế này, việc đưa anh Thiên đến bệnh viện chữa trị là một điều bất khả thi. Chưa kể cô thân đàn bà con gái ở trong rừng dừa một mình, có anh Thiên còn đỡ đần được phần nào nỗi buồn sợ. Nếu anh Thiên cũng đi mất, chắc chắn cô sẽ buồn lắm.
Ngọc Lan có vẻ cũng hiểu được điều đó, nàng dịch sang ngồi cạnh nắm tay cô Tâm:
– Tụi con cũng biết gia đình cô khổ tâm lắm! Anh Phong cũng đã kể cho con nghe về gia đình của cô với ba của bạn Long. Cô không định giành một chút ít gì về cho mình sao?
– Trước khi ba thằng Thiên mất, ổng cũng có nói với cô về tờ di chúc. Ổng dặn khi nào nhà khó khăn quá, hãy dùng đến nó. Vì ba thằng Thiên là một người hết mực thương em mình. Ông luôn nhường cho em mình những đều tốt nhất mà.
– Nhưng cô à, cô cũng phải nghĩ cho anh Thiên. Không thể để ảnh cứ thế này mãi được.
Cô bóp trán thở dài:
– Khó lắm con ơi! Bây giờ tự nhiên cầm tờ di chúc sang bên đó, ai mà chịu! Nhiều khi còn thưa kiện lại mình nữa!
Tôi thản thốt:
– Nhưng chú đó là em của chú Định, không có tình cũng còn nghĩa chứ cô?
– Tụi con còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu! Thế giới của người lớn phức tạp lắm!
Tuy vậy Ngọc Lan vẫn không bỏ cuộc, nàng vẫn thuyết phục cô:
– Nhưng cô vẫn sẽ để tụi con thử một lần chứ?
Cô gật đầu những vẫn kèm theo sự lo lắng:
– Ừ, nhưng mấy đứa cũng đừng làm gì quá lên nhé!
– Dạ, con biết rồi!
Tạm biệt cô Tâm, bọn tôi lại men theo lối cũ đã vào rừng dừa để trở về. Nhìn cái balô đầy ắp đồ mà nàng đã chuẩn bị sẵn, tôi vừa vát vừa bông đùa:
– Uầy, thấy chưa! Anh bảo là không cần phải mang nhiều đồ vậy đâu mà!
Tuy nhiên khác với mọi khi, Ngọc Lan bây giờ vẫn đặt tay trước cằm trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó mà phải gọi đến tiếng thứ 3 nàng mới giật mình trả lời tôi:
– Hì, xin lỗi anh nghen! Em đang suy nghĩ cách để giúp anh Thiên!
– Vậy em nghĩ ra được cách gì chưa?
Nàng vẫn cong mỏ suy nghĩ:
– Chưa biết nữa! Nhưng chắc chắn chúng mình sẽ cần gặp riêng ba của Long để nói chuyện đấy!
Tôi tặc lưỡi:
– Không biết chú có chịu nghe hai đứa con nít bọn mình nói chuyện không nữa!
Tuy nhiên nàng vẫn cười rạn rỡ đánh bay đi nỗi lo trong lòng tôi:
– Hì hì, không sao đâu anh! Không thử sao biết được!
Quả thật nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nàng mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng hay tuyệt vọng. Tôi không biết được nếu không có nàng cạnh bên tôi sẽ sống ra sao. Dù không đoán được như tôi có thể cảm nhận những ngày đó sẽ là một chuỗi dài nhưng ngày ảm đạm và tối tăm. Chí ít là không phải bây giờ.
Việc rời đi lúc sáng sớm của chúng tôi tất nhiên là cả đám chả ai biết. Thế nên, khi thấy tôi chèo xuồng mang Ngọc Lan về từ phía rừng dừa, đứa nào đứa nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Nhất là thằng Long, nó đứng chết trân:
– Gì vậy? Đừng nói là hai đứa bây vào rừng dừa từ sáng giờ nhé?
Tôi hắn giọng nghiêm túc, tiếp tục che mắt thằng Long:
– Ừ, tao phải vào rừng dừa để thú thập thêm thông tin! Như vậy mới phá giải được âm khí ở đó!
Khỏi phải nói trong nhóm đứa nào cũng biết tôi đang ba hoa vẽ chuyện với thằng Long. Nhưng tất nhiên tụi nó đang theo phe tôi nên chỉ đứng nhịn cười mà nhìn thằng Long cứ ngẩn ra:
– Vậy mày thu thập thông tin sao rồi?
Tôi chẹp miệng sờ cằm:
– Ừm, cũng ổn rồi! Để tao bàn chuyện với ba mẹ của mày chút đã!
Thằng Long Không dám ý kiến gì về đề nghị của tôi, nó chỉ dợm:
– Có ảnh hưởng tới ba mẹ tao không mày?
– Không! Tao cao tay ấn lắm, mày yên tâm!
– Vậy hả?
Yên tâm với lời hứa chắt nịt của tôi. Thằng Long chạy một mạch một vào nhà để kêu ba mẹ của nó.
Đám Toàn phởn dù cũng biết đôi chút sự thật nhưng nó cũng đâu ngờ bọn tôi lại tự mò vào rừng dừa sáng sớm như vậy. Nhất là Toàn phởn, thằng Long vừa chạy khỏi, nó đã khều tay tôi tròn mắt:
– Ê, mày vào rừng dừa làm gì vậy? Bộ không sợ hả?
Tôi nhún vai gỏn lọn:
– Sợ gì nữa? Có phải ma cỏ gì trong đó đâu! Tao vào để nghe cô Tâm kể thêm một chút về chuyện gia đình thôi!
Toàn phởn hơi nhắn mày:
– Mày tính giúp cô Tâm thiệt đó hả? Chuyện người lớn lỡ có hệ lụy gì thì sao?
Tôi chẹp miệng phủi tay nhắc lại câu nói của Ngọc Lan vữa nãy:
– Ui dào, không thử sao biết! Tao cũng không muốn anh Thiên cứ thế mãi được.
Toàn phởn vừa nghĩ vừa gật:
– Cũng đúng! Thấy ảnh tội quá, lại còn ảnh hưởng đến cả xóm nữa!
Thoắt sau đã thấy cánh tay vẫy vẫy của thằng Long từ ngoài thềm nhà với ý rằng kêu bọn tôi khẩn trương đi nhanh vào. Có lẽ ba mẹ nó đã đồng ý nói chuyện với tôi.
Ngọc Lan dường như cũng cảm nhận được điều đó, nàng xiết chặt tay tôi hơn như muốn tiếp thêm phần dũng khí cho tôi.
Hơn ai hết cả tôi và nàng đều nhận thức rõ tính chất phức tạp của chuyện này. Một nước đi sai lầm cũng khiến cô Tâm và cả anh Thiên đều bị luyên lụy. Chưa kể chúng tôi vẫn chưa tiếp xúc nhiều với ba mẹ của thằng Long nên không biết tính cách của cô chú thế nào. Chỉ biết họ gặp bọn tôi vẫn vui vẻ cười chào mà thôi.
Khi gần đến trước thềm, tôi quay sang bảo đám Toàn phởn:
– Tụi bây ra sau hè chơi đi! Để tao với Lan đi được rồi!
Toàn phởn thản thốt:
– Gì, tụi bây tính đẩy bọn tao ra rìa à?
Tôi chẹp miệng:
– Không phải! Chuyện này quan trọng, càng ít người càng tốt chứ không có cách ly gì tụi bây đâu!
Bé Phương luôn là người hiểu chuyện, con bé kéo thằng Toàn phởn lại phía mình:
– Hi, em hiểu rồi! Thôi hai anh chị đi đi!
Và khi bé Phương đã kéo nó đi được một đoạn, tiếng Thằng Toàn vẫn còn vang lên:
– Nhớ nói tình hình cho tụi tao biết nghen!
Trước bật thềm giờ này là ba mẹ của thằng Long cùng với một bà già đang móm mém miệng với vài cánh trầu trên tay. Tôi đoán đó chính là bà nội của thằng Long. Vì nó cũng đã từng nói với tôi rằng nó đang sống với ba mẹ và cả bà nội nó nữa.
Thắng hai đứa con nít bọn tôi, cô chú ôn tồn:
– Sao, hai đứa muốn nói chuyện gì với cô chú hả?
– Dạ, con muốn nói về chuyện của cô Tâm…
Chú trố mắt:
– Cô Tâm…
– Dạ… cô Tâm trong rừng dừa…
Ngay lập tức cả cô lẫn chú đều khẩn trương đứng lên đưa bọn tôi vào phòng riêng trước sự ngỡ ngàng của nội. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng được đóng kín, cả hai người mới lên tiếng nhưng với giọng rất khẽ:
– Vì sao con biết được chuyện này? Có phải hai đứa đã vào rừng dừa phải không?
Để lại một bình luận