– Ú, ai đây ai đây? Người yêu mới của mày hả Phong?
– Đúng rồi đúng rồi! Tui vừa dành ông Phong từ tay con nhỏ tóc vàng mắt xanh hồi hè đó! – Ngọc Lan hấp háy mắt tinh nghịch.
Không biết thằng Phú nói thiệt hay nói chơi, nhưng nó liền ôm mặt thản thốt cứ như Ngọc Lan là một người mới hoàn toàn vậy:
– Chời ơi! Thiệt luôn đó hả, vậy bạn phải coi chừng thằng Phong kĩ vô nha! Nó hám gái ghê lắm!
– Ê ê, mày nói cái gì đấy? Tao hám gái hồi nào? – Tôi sững cồ cãi lại.
– Ủa, hông có hả? Hông có thì thôi làm ghê! Chắc tao lộn với thằng Toàn!
– Cái gì, cái gì? Mới sáng mà đã muốn hửi mùi nhan rồi hả con trai? – Toàn phởn túm cổ thằng Phú nổ vừa hăm he.
– Bậy nào, lâu rồi không gặp tụi bây nên giỡn xíu cho có không khí thôi mừa, hế hế!
– Ê Phong!
Kiên lảng đột nhiên nghiêm mặt làm tôi cũng hồi hợp theo:
– Gì mày?
– Bộ mày chia tay nhỏ Lanna thiệt hả?
– Chia cái đầu mày! Anh mày đang chăn ấm nệm êm đừng có nói gỡ!
Giữa muôn vàn những gương mặt có chút ngu ngơ về diện mạo mới của mình, Ngọc Lan mới cười giả lả xua tay:
– Hì hì, mình là Lanna nè, do mình nhuộm tóc với đeo len để đỡ bị chú ý đó, mọi người hông nhận ra hả?
– Hừm, hèn gì thấy quen quen, tưởng bà có chị em song sinh chứ! – Phú nổ vuốt cằm gật gù.
– Vậy mà tao tưởng thằng Phong chia tay thiệt! – Kiên lảng vẫn nghệch mặt gợi đòn.
– Đệt, cái thằng này! Thèm nhan đèn rồi phải không?
– Hì hì, thôi không sao mà anh! Mình vào lớp đi đừng ngoài nói chuyện nhiều người để ý lắm!
Ngọc Lan cười khì căn ngăn bọn tôi, chắc nàng vẫn chưa quen với việc bọn tôi bạo dâm thằng Kiên lảng mỗi khi nó chỏ mỏ đâm xuồng bể. Nhưng quả thật thằng này một ngày mà nó không ăn cốc thì chắc nó chịu không nỗi. Và điều đó nghiễm nhiên trở thành truyền thống đầy lòng “nhân ái” của bọn tôi với Kiên lảng vậy.
Sau cuộc nói chuyện, bọn tôi bắt đầu vào lớp. Khỏi phải nói với sự xuất hiện của Ngọc Lan, những ai đã từng học chung với nàng trong lớp đều không khỏi kinh ngạc và tò mò. Kinh ngạc với sự xuất hiện của nàng là 1 còn với đôi mắt của nàng đến 10.
Bởi lẽ những thành viên của lớp 10a4 trước đây đều đã quen với một Lanna có đôi mắt xanh biếc nay lại thình lình trở về với một đôi mắt đen láy như người thường. Có lẽ bọn nó cũng như tôi trước đi khi gặp Ngọc Lan, cũng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn một chút bàng hoàng. Thậm chí có vài đứa còn há hốc mồm hỏi:
– Ủa, có phải Lanna đó không?
– Là Lanna đó hả, sao lạ vậy?
– Mắt xanh đâu mất tiêu rồi?
Sự xuất hiện của Ngọc Lan đã làm cả lớp một phen nháo nhào lên khiến Toàn phởn phải vỗ bàn bồm bộp:
– Nghe nè nghe nè tui bây!
Nghe tiếng Toàn phởn, cả lớp tạm thời ít ồn hơn những vẫn còn lắt nhắt vài tiếng. Thấy tình hình đã ổn định, nó hắn giọng nói tiếp:
– Chắc với mấy đứa học ở lớp 10a4 trước đây thì ai cũng biết rồi, nay tui nói luôn cho những ai mới vào luôn. Đây sinh giới thiệu Lanna Dương, cựu thành viên kiêm bí thư chi đoàn lớp 10a4 trước đây. Do có một số chuyện nên bạn này phải về nước giải quyết, giờ thì trở lại với lớp mình rồi đó. Bỏ qua vụ màu mắt màu mè đi mọi người vô tay chào đón đi nè!
Có phần tò mò và thích thú, cả lớp bao gồm thành viên cũ lẫn những đứa mới đều vỗ tay giòn như bắp rang khiến Ngọc Lan ngượng ngùng chỉ biết đứng nép vào tôi mà cười cười với đôi má hồng hây hây.
Tôi biết đa số cả lớp sẽ nhiệt liệt chào đón khi nàng trở về, bởi lẽ lúc trước nàng rất được lòng những thành viên trong lớp bởi tính cách tinh nghịch, cởi mở của mình và nàng luôn là đầu tàu trong mọi cuộc vui của xóm bên nữ để cân lại những trò đùa lanh mà từ bên nam của Toàn phởn trong những buổi sinh hoạt ngoài giờ.
Tuy nhiên, lớp tôi dù có nhộn nhịp mấy thì khi đến giờ vào lớp, tụi nó cũng buộc phải giảm âm lượng lại chút đỉnh nếu không muốn bị giáo viên cho vào sổ đầu bài thần thánh. Cũng giống như bây giờ vậy, khi cái thằng mo chuyên gia được bọn tôi phân công canh cửa đề phòng giao viên rú lên báo hiệu, cả lớp liền mạnh ai ấy ngồi vào chỗ ngay dù rằng vẫn còn những tiếng xì xầm to nhỏ.
Ấy thế mà sự yên ắng này chỉ tồn tại được chừng 5 phút ngắn ngủi. Vì khi giáo viên chủ nhiệm vừa vào, bọn nó đã vỡ òa sung sướng vô bàn vỗ ghế, gào thét ỏm tỏi khi biết được giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp 12 này chính là cô Thanh chủ nhiệm cũ hồi lớp 10 của tôi.
Thậm chí thằng Toàn phởn còn đứng dậy hô hào cả đám trong lớp:
– Cả lớp nói theo tui nè, 2 3… cô thanh! 2 3… cô Thanh! 2 3… cô Thanh!
Làm cô chỉ biết cười mỉm, lắc đầu với đám khỉ ở hoa quả sơn này.
Cô tuy có một chút khó tính, nhưng xét về nhiều mặt thì vẫn hơn thầy Tuấn một chút về mặt cưng học trò của mình. Và lí do chính để tụi nó thích cô là vì môn anh văn của cô sẽ dễ thở hơn nhiều, vốn là môn đa số tụi lớp tôi sợ còn hơn ma ám nhất là trong năm cuối điểm số quan trọng như thế này.
Nhưng có lẽ điều đó vẫn chưa đủ sức làm tôi kinh ngạc bằng thành viên cuối cùng xuất hiện trong lớp. Nó vào sau cô chỉ tầm 5 phút ngay khi cả lớp vừa kết thúc bài hô hào chào mừng cô trở về của Toàn phởn, nó sồng sộc lao vào:
– Dạ em thưa cô!
Vốn chỉ là buổi gặp mặt giáo viên nên cô chỉ nhỏ nhẹ:
– Em tên gì, sao đi trễ vậy em?
– Dạ, em tên Trần Thanh Sang! Tại xe em hư nên ghé tiệm sửa chút đó cô!
Cô Thanh và cả lớp lúc đó chỉ biết nó là thằng học sinh mới tên Trần Thanh Sang như bao thằng học sinh mới khác nhưng đối với tôi và Ngọc Lan lúc này, đó chính là thằng Sang anh họ tới – giờ – mới – biết của tôi.
– Được rồi các em trật tự đi! Trước khi phân tổ, cô cho mấy đứa tự do xếp chỗ cho mình trước đấy!
Sau câu nói của cô, cả lớp tôi bắt đầu nháo nhào lên chọn cho mình chỗ ưa thích hoặc đổi sang ngồi gần những đứa bạn thân của mình. Tuy nhiên cũng có vài đứa vẫn ngồi chỗ cũ vì đã tìm được chỗ ngồi ứng ý trước đó như tôi đây.
Đối với tôi, dãy bàn sát cửa sổ phía bìa lớp là một nơi khá là lí tưởng. Ngồi ở đây, tôi vừa có thể đón những cơn gió mát mẻ từ ngoài cửa, lại vừa có thể ngắm cảnh vật ở dưới sân với những cây bàn rụng lá, những ngọn phượng rải từng đợt lửa cuối cùng báo hiệu mùa hè sắp kết thúc. Đó là lí do vì sao tôi chỉ ngồi ở dãy bàn cạnh sửa sổ suốt 3 năm cấp 3 mà thôi.
Sau một lúc lộn xộn, tụi nó cũng tìm được chỗ ngồi ưng ý cho mình. Ở dãy đầu tiên từ cửa vào, gương mặt nổi bật nhất là Hoàng Mai ở bàn đầu ngồi cùng với Nhi lùn. Em vẫn thế, vẫn xinh xắn và dễ thương với nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ nhưng đó giờ chỉ là một thứ gì đó quá xa với đối với tôi bây giờ.
Ngoài ra ở dãy 1 còn có sự xuất hiện của nhỏ Kiều ẹo và nhỏ Thu cựu lớp phó lao động. Với lực lượng đông đảo những kì tài như vậy, tôi tin đây là một tổ khủng bố có thể chiếm giữ ngồi đầu trong cuộc thi đua mỗi tuần.
Trái lại với tổ 1, ở tổ 2 chỉ có một gương mặt nổi bật duy nhất là Lam Ngọc, nàng vẫn ngồi chỗ quen thuộc của mình ở bàn 2. Đó là chỗ nàng hay ngồi kể từ khi đổi chỗ với phú nổ hồi năm lớp 11 đến nay.
Nhắc đến Lam Ngọc tôi lại chợt nhớ đến chuyện nàng đã từ chối tình cảm của Huy đô vừa qua. Nhưng dù tôi đã nhìn thật kĩ tôi vẫn không thể nào bắt gặp một cảm xúc gì trên gương mặt lạnh lùng của nàng. Đó là vì nàng đang ngồi trước tôi hay là vì nàng chỉ xem chuyện này như chuyện thoảng qua mà thôi.
Kế đến là tổ 3 với sự xuất hiện của thằng Khang và Tuyên. Tôi không đánh giá tổ này cao cho lắm vì tổ này cũng toàn những gương mặt bình thường như như bên Lam Ngọc. Còn hai thằng này thì tất nhiên không so sánh được với một Lam Ngọc lạnh lùng và kỉ luật được.
Và cuối cùng chính là tổ 4 của tôi, nơi được gọi là Lương Sơn Bạc thu nhỏ khi có sự góp mặt của những kì tài, hảo thủ đến từ khắp nơi trong giang hồ như Phú nổ, Kiên lảng, Tiến, Hiếu, Toàn phởn, bé Phương, Khanh khờ và tất nhiên không thể thiếu tôi và Ngọc Lan rồi được rồi.
Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi được ngồi cạnh nàng một cách chính thức như thế này. Dù rằng trước đây khi học lớp 10 đã không ít lần tôi được ngồi cùng Ngọc Lan nhưng đó không phải là chỗ ngồi chính chủ của nàng và hầu như tôi hoặc nàng phải trở về chỗ của mình khi giờ học bắt đầu.
Còn bây giờ nàng đã nghiễm nhiên có chỗ ngồi chính chủ ở cạnh tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc dù có ra chơi hay đang học nàng vẫn luôn ở đây, ngay sát bên tôi và không còn phải xa cách nhau trong giờ học như trước đây nữa. Chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã sung sướng đến rung người lên rồi.
Tuy nhiên, ngoài những cái lên quen thuộc, tổ tôi vẫn có một số thay đổi nhỏ. Thằng Khang đinh trước đây vẫn luôn ngồi ở dưới bàn chót nhưng giờ nó đã đổi sang tổ 3 ngồi chung với thằng Tuyên. Thay vào chỗ trống đó là một thành viên tuy mới mà quen, đó là thằng Sang.
Lúc nãy khi cô Thanh bắt đầu cho đổi chỗ tự do, tôi cũng không để ý lắm vì ngồi cạnh tôi đây đã là Ngọc Lan rồi nên tôi cũng không có nhu cầu phải đổi chỗ, chỉ ngồi trò chuyện với nàng cho hết thời gian xếp chỗ. Ấy vậy mà khi tôi quay xuống, thằng Sang đã ngồi ở bàn cuối từ lúc nào, kế bên nó còn có cả Khanh khờ nữa.
Chuyện này thật lạ! Xưa nay thằng Khanh đeo Kiều ẹo như sam, nó luôn tận dụng mọi cơ hội để được ngồi cạnh nhỏ Kiều. Tôi cứ tưởng nó sẽ tận dụng cơ hội đổi chỗ nghìn năm có một này để tìm cách ngồi chung với Kiều ẹo, ấy thế mà giờ nó lại ngồi chần dần với thằng Sang. Trông mặt nó thảm đến phát tội, cứ như nó vừa trải qua điều gì đó kinh khủng lắm vậy.
Ngó sang nhỏ Kiều ẹo lúc này vẫn vô tư cười đùa với con nhỏ ngồi cạnh mình và gương mặt trầm ngâm, bất cần đời của Khanh Khờ, tôi như ngợ ra điều gì đó định bụng sẽ bàn với Ngọc Lan nhưng ngay vào lúc đó, cô Thanh bắt đầu cho bầu ban cán sự mới khiến tôi bỏ lơi luôn câu hỏi đó mà quay lên bảng và dần dần, câu hỏi đó cũng bị chìm đi đâu mất trong muôn vàng những kí ức mới được tiếp nhận của tôi.
Thực ra thì tôi cũng không hẳn là quên câu hỏi đó tuy nhiên câu hỏi chỉ thoáng qua đầu tôi lúc đó và tôi muốn bàn với Ngọc Lan và thằng Khanh khờ ngay tắp lự nhưng khoảng thời gian sau đó, tôi dẫn cảm thấy tính chất của nó ít quan trọng đi với những chuyện xung quanh tôi găp. Thế nên nó mới dần chìm luôn lúc nào không biết.
Sau khi xếp chỗ xong là đến phần bầu tổ phó, tổ trưởng. Đây là chức cho cũng không ai dám làm vì tính chất công việc khá lằng nhằng cho nên cực chẳng đã mấy đứa đã từng là tổ trưởng hồi năm 11 lại tiếp tục được bổ nhiệm làm tổ trưởng nhiệm kì cuối này.
Phần mà tôi mong chờ nhất chính là việc bầu ban cán sự nồng cốt của lớp. Bởi lẽ tôi lúc nào cũng muốn phục hưng lại thời kì hoàng kim lớp 10 lúc trước, thuở mà các ban cán sự lúc nào cũng là đầu tàu tổ chức ra những hoạt động vui vẻ mà tiêu biểu nhất là hội đi chơi của Toàn phởn mỗi khi có dịp lễ tết và đương nhiên lúc nào cũng được đông đảo người tham gia.
Thằng Hiếu cũng hiểu ra điều đó. Ở lớp 11 nó chỉ hoàn thành nhiệm vụ lớp phó học tập của mình ở mức tròn vai chứ không có bất kì vai trò nào nổi bật hơn. Do vậy, khi được cô Thanh xướng tên lớp phó học tập năm trước, nó đã dõng dạc đứng dậy:
– Dạ thưa cô… em xin tiến cử 1 người!
– Ai vậy em?
– Dạ là bạn Nhật Toàn! Năm vừa rồi thành tích bản tốt hơn em nên để bạn Toàn làm sẽ tốt hơn!
Cho thằng hiếu ngồi xuống, cô Thanh nhìn một loạt cả lớp:
– Rồi, bạn Hiếu đề cử bạn Nhật Toàn, lớp có ai muốn ứng cử nữa không?
Trong năm học vừa qua, lớp cũng có khá nhiều học sinh giỏi đơn cử như bé Phương, Hoàng Mai, nhỏ Thu, Nhi lùn cùng hơn chục đứa khác. Tuy nhiên người có thể đảm nhiệm chức vụ này ngoài Toàn phởn ra thì khó ai có thể thay thế được. Bởi lẽ ngoài học lực có thể sánh ngang với bé Phương ra, nó còn rất mạnh về khoảng hoạt động nhóm hội. Chính vì vậy, không còn ai dám đứng lên để lãnh thay cái chức lớp phó học tập của nó cả.
– Nếu không có ai ứng cử thì bạn Nhật Toàn sẽ là lớp phó học tập mới nhé!
– Dạ, tán thành luôn cô! – Cả đám tổ 4 bọn tôi cùng một số đứa tổ khác hô hào khí thế.
Vừa được khôi phục chức vụ, Toàn phởn đứng dậy hắn giọng nghiêm nghị:
– Hèm! Cảm ơn mọi người đã tin tưởng giao cho tui chức lớp phó học tập. Tui xin hứa sẽ đưa cả lớp lên bậc cao nhất Toàn trường!
– 2… 3… dzô! – Vẫn là cả đám tổ tôi hô hào chẳng khác gì một bữa tiệc nhậu.
Xong phần bầu lớp phó học tập, cô Thanh tiếp tục đến phần bầu lớp trưởng. Đây là chức nắm giữ quyền khá quan trọng trong lớp, nó được thằng Tiến nắm giữ năm lớp 11 trước đây, Ngoại trừ khoảng thời gian đầu bị nó hành thì thì gian về sau khi giải quyết mâu thuẫn, nó cũng chỉ dừng lại ở mức tàn tàn, không quá nổi bật.
Do đó, cũng như thằng Hiếu, đến lượt mình, nó cũng đứng dậy nghiêm giọng:
Để lại một bình luận