– Alo! Ai đấy?
– Tao Phong đây sao mày không bắt máy số của tao?
– Ơ, mày hả… Đâu có đâu, tại tao bận tý!
– Thôi được rồi tao tin mày! Tao chỉ hỏi mày một câu thôi! Mày biết nhà tao đang xảy ra chuyện gì phải không?
Nó lặng đi một lúc, mãi cho đến khi tôi hỏi lần hai nó mới ấp úng:
– Tao không biết gì đâu! Sao mày lại hỏi vậy?
– Hồi sáng mày mới nói tao lên Sài Gòn trễ trễ 1 tý! Nói đi, mày biết gì đó hả?
– Thì tao nói vậy thôi! Chứ biết gì đâu mà!
Tôi cố gắng giữ mình thật bình tĩnh cùng với cái nắm tay của Ngọc Lan:
– Huy! Nếu mày còn là bạn thân của tao thì nói cho tao biết nhà của tao trên đó có chuyện gì được không?
Thằng Huy lại lặng đi một lúc. Chắc nó đang phải dằn vặt suy nghĩ dữ lắm với quyết định có nên nói sự thật cho tôi biết hay không.
Và rồi trong điện thoại vang lên tiếng thở ra:
– Thôi được rồi! Mày nhớ là phải thật bình tĩnh nhé!
– Được, tao hứa!
Đột nhiên, nó trầm giọng:
– Nhà mày… bị người ta chiếm rồi!
Những lời nói của thằng Huy tựa như những tiếng sét đánh vào tai tôi nghe rầm rầm. Dù cho đã chuẩn bị tinh thần đón nhận những chuyện xấu nhất nhưng tôi vẫn không khỏi bàng hoàng khi biết rằng ngôi nhà thân yêu của mình ở Sài Gòn đã bị ai đó chiếm mất.
Nếu như là mọi thường, tôi sẽ không bao giờ tin vào chuyện này và cho rằng đó chỉ là những lời nói đùa của thằng Huy mà thôi. Nhưng với những gì tôi đã nghe từ cuộc nói chuyện giữa ba tôi và nội, tôi không muốn tin cũng không được.
Không cam tâm, tôi tiếp tục hỏi thằng Huy:
– Mày còn nhớ những người đó gồm những ai không?
Thằng Huy tần ngần một chút, nó tặc lưỡi:
– Tao cũng không nhớ rõ lắm! Nhưng hình như là 2 – 3 người gì đó! Một cặp trung niên với một thằng nhóc trạc tuổi tụi mình. Nhưng hổm giờ thì chỉ thấy thằng nhóc đó hay ghé qua quản lí công nhân khuân vác thôi.
Tôi nhíu mày:
– Sao? Công nhân khuân vác?
– Ờ, nhà mày giờ không còn là nhà ở nữa mà thành cái kho hàng rồi! Hình như kho vật liệu xây dựng đó.
– Thật à? Nhà tao giờ thành kho vật liệu xây dựng?
– Ừ, tao thấy ngày nào xe tải cũng qua lại chỗ đó chuyển hàng hết!
Tôi thở dài:
– Thôi như vậy là được rồi! Trước mắt mày cứ ở đó dòm chừng nhà dùm tao đi! Từ từ tao sẽ nghĩ cách!
– Ờ ờ, vậy thôi nghen!
Cứ như sợ tôi sẽ hỏi thêm điều gì, nó cúp cái rụp ngay khi tôi vừa nói hết câu.
Cũng không trách nó được, nó chỉ là một người ngoài cuộc tình cờ thấy được những biến cố đang xảy trong ngồi nhà của tôi mà thôi. Nó hoàn toàn không biết mọi chuyện có liên quan đến bên ngoại tôi đâu. Mà cho dù biết được nó cũng không biết 3 người đó là ai kể cả tôi.
Bên ngoại đối với tôi luôn mà một dấu hỏi lớn mà tôi chưa bao giờ dám hỏi bất ba mình. Vì thế cho dù có biết mặt 3 người đó ra sao, tôi cũng không thể biết được họ là ai trong gia đình bên ngoại.
Nhưng điều tôi thắc mắc nhất là tại sao họ có thể hiên ngang biến căn nhà của tôi thành một cái kho chứa mà không có sự phản kháng nào từ ba tôi.
Đó là căn nhà từng gắn liền với biết bao nhiêu kỷ niệm của tôi từ thuở từ bé cho đến giờ. Bây giờ đột nhiên nói căn nhà đó không còn là của tôi nữa. Trong lòng tôi tự nhiên thấy trống trãi vô cùng. Tại sao ba tôi lại chấp nhận lui bước trước họ như vậy?
Nhận lại điện thoại từ tôi, Ngọc Lan tròn mắt:
– Sao vậy anh? Có chuyện gì rồi phải không?
Tôi tặc lưỡi, giọng trầm ngâm:
– Ừm, nhà anh bị bên ngoại lấy rồi!
Đúng như tôi dự đoán, Ngọc Lan không lấy làm ngạc nhiên. Có lẽ nàng đã đoán ra được kể từ khi nghe về chuyện thời xa xưa về ba và mẹ tôi. Cũng giống như nội tôi, nàng có cùng câu hỏi:
– Sao bên ngoại lại làm như vậy chứ?
Tôi tiếp tục thở dài:
– Anh cũng không biết. Từ nhỏ tới giờ anh chưa từng tiếp xúc với bên ngoại. Chỉ có chú út thuở nhỏ hay qua nhà anh chơi thôi, giờ cũng không còn thấy nữa.
Ngọc Lan không nói gì, chỉ khe khẽ nắm tay tôi, lặng thin, líu ríu, mắt nhìn đâu đâu về khoảng không phía trước, thỉnh thoảng lại ghé mắt sang nhìn tôi một cách đầy lo lắng rồi lại trở về khoảng không đâu đâu trước mặt.
Giờ này tôi không suy nghĩ được thêm chuyện gì, chỉ biết xiết chặt tay nàng, phả những luôn thở dài nặng nề như cái không khí tĩnh mịt đang đặc quánh trong căn phòng mà mọi thường tôi cho là nơi thoải mái nhất trong ngôi nhà này.
– Ngày mai anh sẽ lên Sài Gòn!
Mãi đến một lúc lâu sau đó, tôi mới đi đến quyết định cuối cùng để giải quyết tình huống này. Tôi không thể ở mãi chỗ này để tiếp tục suy đoán tính hình nhà tôi ở trên Sài Gòn được. Do vậy tôi sẽ tự mình bắt xe lên Sài Gòn để nhìn tận mắt chuyện gì đã xảy ra với ngôi nhà của tôi.
Dĩ nhiên với quyết định chớp nhoáng này, Ngọc Lan có phần bất ngờ:
– Anh định về nhà ở Sài Gòn sao?
– Ừm… dù gì anh cũng muốn tận mắt thấy.
Nàng nhíu mày nhìn kĩ vào mắt tôi:
– Là anh nói hay rượu nói?
Thực sự thì tôi cũng đã thấm rượu, ly nước chanh của ngoại cũng không giúp tôi đỡ hơn phần nào. Tôi còn gượng được tới lúc này tất cả là do những chuyện sốc về ngôi nhà của tôi cứ vồ dập liên tục khiến cho tâm trí tôi không thể chìm vào hơi men ngay được.
Tuy vậy, tôi vẫn rất tỉnh táo để trả lời câu hỏi của Ngọc Lan cũng như xác nhận quyết định của mình:
– Là anh nói, chắc chắn!
Và không cần nghĩ ngợi gì nhiều, nàng quyết định ngay:
– Vậy em sẽ theo cùng anh.
Tôi trố mắt:
– Ý, không được đâu! Kì này không biết lên đó như thế nào, em lên theo nguy hiểm lắm!
Nàng vỗ vai tôi cười xòa:
– Trời, là bên ngoại anh cứ có phải xã hội đen bắt cóc tống tiền đâu mà lo!
– Nhưng cũng nguy hiểm lắm! Mình đâu biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì!
Dẫu vậy nàng vẫn một mực:
– Không sao hết, anh yên tâm đi! – Và để thêm phần thuyết phục, nàng cung tay gồng lên – Với lại em còn có võ nữa mà, gia truyền nhà họ Trần luôn đó!
Dẫu trong tình thế dầu sôi lửa bổng, nàng vẫn không khỏi khiến tôi phì cười mà nguôi luôn cái ý định đi lên Sài Gòn một mình.
Tôi tặc lưỡi:
– Thôi được rồi, em đi cùng anh cũng được! Nhưng nhớ là chỉ xem tình hình thôi đừng manh động đó.
– Um, em biết rồi mà!
Tới đây thì tôi chính thức hết sức. Hơi men trong người khiến tôi không thể chịu được lâu hơn. Thế là tôi nằm bệt luôn xuống giường và chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó.
Vì để tránh chuyện phiền phức có thể phát sinh thêm nên tôi chỉ cho thằng Toàn biết mà thôi. À mà miễn cưỡng bé Phương biết cũng được vì cái thằng này có giữ kin miệng với ai chứ với bé Phương nó nói ra hết ráo.
Toàn phởn khi nghe tin này nó cũng tỏ ra sửng sốt lắm. Chính nó là người đốc thúc tôi nên tranh thủ lên đó thám thính tình hình để còn nghĩ cách giải quyết mặc dù tôi không chắc là có giải quyết được tẹo nào hay không. Nhìn nó cứ như một quân sư thứ thiệt vậy.
Và để che giấu chuyến đi thám thính kì này, tôi bèn nghĩ ra cách nói với mọi người rằng tôi sẽ đi thăm nhà người bà con ở Giồng Trôm như cái lần tôi đi thăm thím Năm bán phở, nơi mà bé Linh từng làm việc trước đây. Kèm theo cái cớ đó, tôi sẽ giới hạn lại số người sẽ đi theo cùng tôi xuống còn 1 vì lí do người bà con đó bị bệnh nên chỉ cần một hoặc hai người chăm sóc mà thôi. Dĩ nhiên, người đi theo tôi sẽ là Ngọc Lan rồi.
Phối hợp cùng với tôi là Toàn phởn, Nó sẽ đóng vai trò là một thằng bàn ra khi có ai đó vòi đi theo chơi như Khanh khờ:
– Ê ê! Tụi bây cho cả nhóm theo với, phụ được gì thì phụ!
– Thôi mày ơi! Tụi nó đi thăm bệnh chứ có phải đi chơi đâu! Nhà người ta nhỏ, đi một hai người được rồi! – Toàn phởn tặc lưỡi lắc đầu không quên kéo Khanh khờ cách xa khỏi tầm có thể vòi tôi bất cứ chuyện gì.
Tuy vậy, đối phó với tụi khờ khờ như Khanh khờ, thằng Mậu hay thằng Khánh thì còn dễ nhưng với nội tôi lại khác.
Vừa xong thằng Khanh khờ, ra đến ngoài bậc thềm đã thấy nội đang ngồi tóm tém nhai trầu ở đó. Bà nhìn tôi với ánh mắt hiền hiền pha lẫn một chút dò xét:
– Nhà bà con nào sao nội không nhớ hả Phong?
– Dạ… à, bà dì của nhỏ Nhung đó nội! Nhỏ bận công chuyện nên nhờ con lên thăm. Chắc chừng 1 2 ngày là con về à – Tôi bối rối vội bịa ngay.
– Ừ, chắc nội mày già rồi nên không nhớ hết! Thôi mày vào thu xếp đi để xe tới người ta đợi!
– Dạ, hề hề! Con đi ngay!
– Cái thằng! Đi thăm bệnh người ta mà mặt mày vui vậy?
– Dạ đâu có nội! Thôi con vào soạn đồ nha!
Khỏi phải nói, tôi liền kéo Ngọc Lan rút lẹ vào trong.
Nội tôi là một người khá hiền và dễ tính nhưng song song đó bà cũng có đôi mắt nhìn người rất tin tường. Nếu càng ở lại nói chuyện với nội, tôi e là không giữ kín được chuyện này lâu. Chi bằng 36 kế tẩu vi thượng sách.
Ngọc Lan cũng cảm nhận được điều này, nàng vừa đi vừa thúc hông tôi:
– Anh làm em hồi hộp quá chừng! Sao nói chuyện với nội mà run vậy?
– Trời, run sao không? Là nội anh đó. Sở hở là bà biết ngay!
– Ừm, cũng không trách anh được. Thôi em về phòng chuẩn bị đồ đây. Anh cũng chuẩn bị đi!
Nói là chuẩn bị thì tôi cũng không có gì để chuẩn bị hết. Chuyến đi này tôi dự định chỉ ở lại tầm 1 ngày là nhiều nên tôi chỉ gói một bộ quần áo vào cái balo nhỏ mà thôi. Thời gian còn lại tôi dành để ngã lưng, suy nghĩ về những việc mình phải làm khi lên đến nơi.
Có lẽ tôi sẽ bắt xe đến thẳng nhà mình để xem xét tình hình ở đó.
Thật là kì lạ! Ai lại đi dò xét chính căn nhà của mình chứ?
Tôi không biết trước đây thời ba mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mọi chuyện đã trải qua một quảng thời gian khá dài rồi, tại sao tới bây giờ vẫn còn âm ỉ? Tại sao bên ngoại tôi lại đối xử với gia đình tôi như vậy? Và rốt cục những người đã chiếm nhà tôi là ai?
Những câu hỏi đó cứ quanh quẫn trong đâu tôi không tài nào giải đáp hết được. Tôi cứ gác tay sau gáy suy nghĩ như thế cho đến khi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
“Lan à, Lan… Sao em lại đứng đó một mình vậy? Sao em lại quay lưng với anh?”
“Chờ anh với! Em chạy đi đâu vậy? Sao càng ngày em càng xa anh vậy?”
“Lan ơi, em đi đâu đó? Sao càng ngày em càng mờ dần vậy? Lan… Lan…”
– Lan… Lan…
– Em đây, sao vậy anh? Anh gặp ác mộng hả?
Tôi giật mình tỉnh giấc trong vòng tay líu ríu của Ngọc Lan. Cả người tôi ướt mem, nóng hổi. Sau một hồi trấn tỉnh, tôi mới biết mình vừa gặp ác mộng. Một ác mộng kì lạ và đáng sợ giữa ban ngày. Nó làm tôi sửng sốt và bầng thần đến nổi quên luôn sự hiện diện của Ngọc Lan cạnh bên.
Mãi cho đến khi nàng lên tiếng lần nữa, tôi mới hoàn hồn:
– Em đang soạn đồ bên kia phòng nghe anh cứ gọi tên em hoài! Bộ anh thấy em trong ác mộng hả?
– À… ừm, tại anh thấy em giành cây cà lem của anh chạy đi mà anh đuổi hoài không kịp nên a gọi vậy đó!
Nàng nhíu mày tỏ vẻ ngờ vực:
– Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?
– Thật? – Tôi đánh ực.
Thật may là Ngọc Lan không dồn ép tôi thêm, nàng nhìn đồng hồ:
– Thôi gần tới giờ lên xe rồi, anh tắm thay đồ cho khỏe đi!
– Ừ, anh biết rồi!
Uể oải lết thân mình vào nhà tắm. Vừa đi, tôi cứ nghĩ đến cơn ác mộng ban trưa lúc nãy. Xưa nay tôi rất ít khi nằm mơ giữa ban ngày. Đúng hơn là kể từ cái lần ở quê năm trước thì đây là lần thứ hai. Liệu có phải nó đang dự báo cho tôi biết trước điều gì đó sắp xảy ra hay không?
Suốt buổi trưa hôm đó cho tới khi chào tạm biệt mọi người để lên xe, trong đầu tôi lại có thêm một nỗi lo, một điều để suy nghĩ xen vào những chuyện mà tôi sẽ phải làm khi lên Sài Gòn. Nó chiếm hết thời gian riêng tư của tôi đến nỗi Ngọc Lan ngồi cạnh phải lên tiếng nếu không muốn đánh mất tôi lơ lửng trong những nỗi lo.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Chuyện gì là chuyện gì em?
– Anh suy nghĩ chuyện gì mà cứ như người mất hồn vậy? Em thấy anh cứ vậy từ hồi gặp ác mộng tới giờ đó!
– Do anh nghĩ về chuyện lên Sài gòn nên vậy đó em, không phải chuyện gặp ác mộng đâu!
Ngọc Lan có vẻ chưa bị thuyết phục bởi lí do của tôi, nàng nheo mắt:
– Thật không đó! Em là em nghi lắm!
– Không có gì đâu mà madam!
– Thôi được rồi, nhưng anh đừng như vậy nữa!
– Ừ, anh hứa!
– Hì, vậy là được rồi… hơ… oáp! – Nàng che miệng, lộ rõ nét mệt mỏi.
– Sao vậy em, mệt hả?
– Không có gì đâu anh! Tại lúc nãy em soạn đồ nên chưa được ngủ miếng nào.
Tôi có phần bất ngờ:
– Đi có một hai ngày mà soạn nhiều đồ vậy hả em?
– Xí, em con gái khác chứ! – Nàng chun mũi thúc nhẹ vào hông tôi.
Ngọc Lan chỉ tinh nghịch với tôi một chút thì cơn mệt mỏi lại ùa về bao trùm lấy nàng. Có lẽ không thể chịu được thêm, nàng mới dụi mắt ngã đầu vào vai tôi mà dần dần khép mắt theo tấm rèm cửa tôi kéo lại để che đi những tia nắng óng ả chói chang, những tia nắng luôn muốn lom ngom, chơi đùa theo những tán cây lao vút qua cửa xe từng hồi.
Tôi và Ngọc Lan đến nhà xe ở Sài Gòn tầm xế chiều. Sau đó chúng tôi bắt xe ôm đi một quảng còn lại đi đến nhà. Tất nhiên bọn tôi không thể để xe ôm dừng ngay trước cổng nhà được. Do đó, tôi và Ngọc Lan cho xe dừng lại ở ngã rẽ vào nhà tôi rồi từ từ đi vào do thám.
Để lại một bình luận