– À à, vậy cũng được… mong là chuyện này kết thúc sớm!
– Ờ vậy thôi tao cúp để gọi cho tụi thằng Vũ đây!
Như vậy là dự đoán của tôi đã đúng, tụi thằng Thái đã chuyển mục tiêu từ Khanh khờ sang tôi. Như vậy tôi phải thay đổi kế hoạch để thích ứng với việc đó bằng cách chuyển mục tiêu theo dõi của đám thằng Vũ sang tôi, do vậy tôi liền mở điện thoại gọi ngay cho nó:
– Alô, tao Phong nè!
– Chuyện gì đấy? Mày phát hiện ra điều gì hả?
– Ừ, hôm nay tao bị tụi thằng Thái nó đuổi đánh!
– Rồi mày có sao không?
– Không sao! Hên là giữa đường tao gặp người cứu, không thì giờ này chắc chưa gọi được cho mày đâu!
– Thế giờ mày tính sao?
– Tao định nhờ mày chuyển sang theo dõi tao. Tao nghĩ tụi nó bỏ qua thằng Khanh rồi.
– À, tao cũng định như thế! Vậy từ thứ 2 tuần sau tao kêu tụi nó chuyển qua mày! Chủ nhật ngày mai tạm thời mày hạn chế ra khỏi nhà đi!
– Ờ, tao biết rồi!
“Phìu”
Tôi cúp điện thoại thở phào một hơi đầy mệt mỏi. Như vậy coi như mọi chuyện tôi đã thu xếp xong. Xem ra chuyện với tụi thằng Thái vẫn còn dài lắm, khó có thể kết thúc trong tuần này được. Thôi thì cứ trên tinh thần chiến đấu dài hạn với tụi nó dù gì tôi cũng đã quen với mấy chuyện sóng gió cứ vồ vập tới mình rồi. Tôi chỉ sợ duy nhất một điều là khi nào nó sẽ chuyển mục tiêu sang Ngọc Lan đây?
Bỏ qua ngày chủ nhật ù lì tôi chỉ ở trong nhà ngủ nghỉ. Sang đến thứ hai đầu tuần phơi phới, tôi lại sang đón Ngọc Lan như mọi ngày. Đứng từ ngoài cổng, tôi có thể thấy được có một chiếc xe đạp điện khác được dựng ngoài sân. Thật không khó để tôi nhận ra ngay đó là chiếc xe của Ngọc Mi.
Còn chưa kịp thắc mắc, Ngọc Lan đã bước ra mở cổng với bộ áo dài thướt tha mà chỉ có 1 lần duy nhất trong tuần tôi mới được thưởng ngoạn như thế này và mỗi lần như vậy, tôi chứ đứng chết trân tại chỗ bởi vẻ nét đẹp thuần khiết, dịu dàng đó. Tôi cứ đứng ngắm như thế mãi cho đến khi:
– Nè! Anh muốn đứng đây tới chừng nào nữa hả?
– Ớ hề hề! Đâu, tại vẫn chưa quen được khi em mặc áo dài!
Vừa nghe, nàng quay một vòng nhìn xuống chiếc áo mình đang mặc:
– Bộ em mặc xấu lắm sao mà anh chưa quen?
– Bậy! Tại em mặc đẹp quá nên mới chưa quen!
– Xì, nịnh là giỏi!
– Anh nói sự thật sứ nịnh gì đâu!
– Rồi rồi biết rồi ông tướng! Mình đi thôi anh nắng quá à!
– Yes madam! Mời madam lên xe!
– Hì, thiệt tình hà!
Đúng thật là sau tất cả mọi chuyện sóng gió, chỉ cần một lần được ở bên Ngọc Lan là mọi buồn phiền, lo âu dần bay đi hết. Nó như những cơn gió xuân ấm nồng cuốn bay đi những chiếc lá khô buồn bã vẫn còn sót lại đâu đó trong lòng tôi để nó giờ đây trở nên đập rộn ràng hơn nhất là khi nàng nhẹ nhàng ôm lấy hông tôi từ đằng sau bằng những ngón tay mềm mại, líu ríu. Liệu có còn cảm giác nào hạnh phúc hơn thế này không?
Chợt nhớ đến chiếc xe của Ngọc Mi, tôi liền hỏi:
– À mà hôm nay Ngọc Mi ở nhà em hả?
– Hì, không phải hôm nay mà luôn như vậy đó anh!
– Hở, là sao?
– Hì, kể từ thứ 7 tuần rồi, nội với Ngọc Mi chuyển qua nhà em ở luôn đó!
– Chà, vậy vui rồi hen, chị em không còn xa nhau nữa!
– Mà sắp tới nhà em sẽ xây lại đó anh!
Vừa nghe, tôi bỗng giật thót bởi lẽ nhà của Ngọc Lan nhìn ở góc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ như nhà mới xây mà phải xây lại thì hơi phí. Nhà của Ngọc Lan có dám chừng 5 10 năm nữa cũng chả cần phải sơn phết lại gì nhiều vì nó đã quá đẹp rồi.
Vì vậy ngay khi Ngọc Lan nói, tôi đã hỏi ngay:
– Nhà em còn mới mà sao phải xây lại!
Ngọc Lan có lẽ đã nhận ra được có gì đó sai sai nên nàng ộ lên:
– Ô, em nói nhầm! Xây thêm chứ hông phải xây lại. Hì hì, lâu lâu quên từ!
– Chà, xây thêm phải, có phải vì Ngọc Mi với nội sang ở không?
– Đúng rồi đó anh! Nhà em giờ có 3 phòng à! Một phòng của ba mẹ, một phòng của em phòng còn lại của Ngọc Mi với nội nên hơi bất tiện, dù gì bé Mi cũng lớn rồi nên nó cũng muốn ngủ riêng.
– À ra vậy, tưởng con bé thích ngủ cùng nội chứ!
– Hì, thích thì thích, nhưng cũng cần phải có không gian riêng chứ anh, con gái mà, hì hì!
– Vậy chừng nào sẽ xây lại hả em?
– Em cũng không biết, chắc cũng không lâu nữa đâu anh, đây mới là dự định của ba mẹ à!
– Thế có xây phòng nào cho anh không?
– Xí, anh làm gì mà phải xây cho anh? – Nàng hừ mũi véo nhẹ vào hông tôi.
– Thì hôm bữa ra mắt thành công quá còn gì, hề hề!
– Vậy anh muốn ở rể chứ gì?
– Hề hề, bậy nào! Mới có một bữa ăn thôi đã hành anh chết lên chết xuống rồi! Phải đưa nàng về dinh thôi chứ sao!
– Hứ, yếu chết mà bày đặt đưa người ta về dinh!
– Hế hế, chịu theo anh về mới biết chứ!
– Hì, còn lâu lắm, rán chờ đi chàng!
– Èo!
Dẫu vậy, dù là vẫn đang ngập tràn hạnh phúc với Ngọc Lan, tôi vẫn không quên liếc nhìn xung quanh mình để đề phòng tụi người của thằng Thái. Kể từ hôm tối thứ 7, tôi đâm ra cảnh giác hơn hẳn. Tôi có bị gì thì không sao nhưng tôi không cho phép Ngọc Lan có mệnh hệ gì được.
Thú thật thì tôi đã từng nghĩ đến việc nhờ thằng Toàn giúp đỡ, nếu có nó có lẽ chuyện này sẽ được giải quyết mau lẹ hơn. Nhưng nghĩ lại, chuyện này do tôi mà ra, nếu nhờ nó thể nào cũng bị nó rủa cho một trận. Nhưng lí do chính là vì tôi đã nhờ nó nhiều rồi, tôi đâu thể nào nhờ nó mãi được, thế nên lần này tôi sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
Vẫn như mọi khi, không khí trong lớp tôi vẫn xôn xao bởi tiếng cười nói của tụi Toàn phởn, Phú nổ. Khi bọn tôi bước vào không khí càng nhộn nhịp hơn. Tôi tự hỏi không biết khi nào trường mới tổ chức mấy hoạt động cho học sinh bọn tôi như hội thao hoặc hội trại như lần trước, tới lúc đó chắc tụi này quậy banh nhà lồng chứ chẳng đùa.
Vừa ngồi xuống bàn, thằng Toàn đã khều tôi:
– Sao rồi, dạo này vẫn chăn ấm nệm êm hả?
– Chớ sao, sóng gió hoài ai chịu nổi mày!
– Thế giờ hưởng thụ thôi à?
– Sao, tỵ nạnh với anh mày hay gì!
– Có đâu! Tao định cuối tuần thì làm cái kèo dã ngoại đông đông cho vui ấy mà!
– À, thế thì ok thôi! Mày cứ cáp kèo đi!
– Rồi, để ra chơi tao rũ tụi trong tổ thử!
Dù gì kể từ khi nhập học tôi cũng chưa đi chơi với tụi Toàn phởn lần nào, đây có thể sẽ là cơ hội tốt để bọn tôi có thêm những kỷ niệm học trò với nhau. Năm 12 rồi, cũng chẳng còn bao lâu nữa để mà vui đùa nên có dịp thì cứ hưởng thụ thôi.
Cơ mà có có lẽ kể từ giây phút tôi đụng đến tụi thằng Thái, năm 12 của tôi đã không còn giống với bất kì năm 12 của bao đứa khác nữa. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng, nó chính là bước ngoặc thứ hai trong cuộc đời của tôi…
Giờ ra chơi, Toàn phởn bắt đầu xúc tiến kế hoạch đi dã ngoại của mình. Kì này do không muốn làm rền ran nó chỉ chạy lên từng bàn trong tổ tôi mà hỏi từng đứa. Còn tôi do đã cáp kèo với nó từ trước nên tôi không cần phải ở lại đợi nó hỏi làm gì. Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm đó chính là… đi giải quyết bầu tâm sự ấy mà hề hề. Bởi thế người ta nói phàm là việc đại sự cứ đái xong rồi tính tiếp.
Trên đường về, đang tâm trạng phơi phới do xả được bầu tâm sự, tôi trùng hợp gặp được thằng Vũ đang ngồi ngoài băng ghế đá trước lớp nó. Thấy tôi, nó vẫy lại:
– Chà, hiếm khi thấy mày đi một mình nhỉ?
– Hề hề, thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ mày. – Ngó thấy xung quanh không gì khả nghi, tôi ngồi xuống nói nhỏ với nó – Bữa giờ sao rồi, vẫn bình thường chứ hả?
– Ừ, vẫn bình thường! Chiều nay để tao nhờ tụi nó theo mày cho tới hết cầu chữ Y thì thôi!
– Đù, hết cầu chữ Y thôi hả?
– Tao nghĩ tụi nó không rảnh đợi mày đi xa vậy mới ra tay đâu!
– Tao cũng mong là vậy!
– Mày thân thủ phi phàm như thế mà sợ ai!
– Ờ, một hai thằng thì không sợ chứ chục thằng cũng phải sợ chứ mày, tao đâu biết phân thân!
– Hề, tao giỡn thôi. Nói chung cứ yên tâm đi!
– Ok, giờ tao về lớp đây, có gì cứ nhắn tao!
Trao đổi với thằng Vũ chỉ loanh quanh có vậy nhưng nó cũng tốn kha khá thời gian so với việc trút bầu tâm sự. Điều đó tất nhiên không qua được cặp mắt tinh tướng như cú vọ của Ngọc Lan. Thấy tôi đi ra ngoài lâu hơn bình thường, vừa về đến chỗ nàng đã nheo mắt dò hỏi:
– Đi căn tin mua gì hả anh?
– Ực, đâu có! Anh đi xả nỗi buồn thôi mà!
– Lâu vậy hả anh?
– À, anh đau bụng nên lâu xíu, hề hề!
Có lẽ đáp đúng hoàn cảnh nên Ngọc Lan cũng không làm căng nữa liền lấy trong cặp ra chiếc bình giữ nhiệt quen thuộc:
– Hì, sợ anh về trễ hông kịp uống cappuccino.
– À, cái đấy em yên tâm! Không khi nào anh bỏ lỡ đâu. Tiểu nhị rót anh một ly nào!
– Xì, chỉ giỏi cái miệng! – Ngọc Lan chun mũi rót đầy một nắp cappuccino cho tôi.
Chưa xét tới hương vị, chỉ mới rót ra, mùi hương của nó đã tỏa ra xung quanh thơm lừng một góc, đến nỗi Toàn phởn bé Phương đang ngồi sau lưng phải tấm tắc khen. Tụi nó chắc cũng quen với cảnh tôi với Ngọc Lan uống cappuccino sau giờ ra chơi mỗi ngày rồi, chỉ có điều với khả năng pha cappuccino đạt mức thượng thừa của nàng vẫn chưa thế làm bọn nó quen được, ngay cả tôi cũng thế mà.
Nhắc đến Toàn phởn, tôi nhấp một ngụm rồi quay xuống hỏi nó:
– Sao rồi, kèo có ai chưa?
– À, cũng đông đấy! Có thằng Phú, Kiên, Sang cộng với mày với Lanna, tao với bé Phương là 7 đứa rồi đấy, hế hế!
– Gì, có thằng Sang nữa hả?
– Sao, nó bị gì hả?
– À không! Tại thấy nó người mới ấy mà!
– Tại tao thấy bữa đá banh nó cũng hợp nên rũ đi chơi phát xem sao!
– Ờ, thôi cũng được! Mày cứ sắp xếp đi, rồi tới đó báo giờ sau!
– Ok cu!
– Mà này…
– Sao?
– À không, tính nói gì quên rồi!
– Thằng khùng!
Vừa rồi suýt tý nữa tôi đã kể cho thằng Toàn nghe về chuyện thằng Khanh nhưng may sao tôi đã kìm lại được nếu không không chỉ thằng Toàn mà cả Ngọc Lan đang ngồi kế bên cũng đã biết được chuyện đó. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Ngọc Lan biết được chuyện này nữa, chắc lúc đó có khi tôi mỗi nơi 1 mảnh cũng không chừng.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện giữ bí mật chuyện như thế này cũng tạo cho tôi một áp lực vô hình với việc giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn lẹ và trong im lặng hoàn toàn không ai biết. Vừa rồi tôi đã có một phút gọi là yếu lòng khi buộc miệng suýt kể cho thằng Toàn nghe. Đó là kết quả của việc phải gồng mình giải quyết chuyện này trong suốt tuần qua. Tôi không biết khi nào mình sẽ lỡ miệng kể cho Ngọc Lan đây…
Giờ ra về cũng như bao ngày khác, tôi lại chen chút chở Ngọc Lan về nhà trong dòng người xô bồ giờ tan tầm. Phải nói là tôi phục khả năng cảm nhận của Ngọc Lan khi vừa dừng trước cổng nhà nàng, chưa kịp nói tạm biệt, nàng đã nhìn thẳng vào tôi hỏi:
– Bữa giờ anh có chuyện gì hả?
– Sao em lại hỏi vậy? – Tôi nuốt khan đáp.
– Tại thấy bữa giờ thấy anh cứ lầm lầm lì lì như suy nghĩ chuyện gì đó nên em hơi lo.
– À… ừm, không sao đâu em, tại mấy bữa võ đường của ba anh có vài chuyện ấy mà!
– Quan trọng lắm hả anh?
– Cũng không quan trọng lắm đâu em, rồi ba anh cũng giải quyết đâu vào đấy à.
– Ừa, vậy thì em yên tâm rồi cứ mặt trầm ngầm tối ngày ai mà không lo!
– Hề hề, cái đó không phải mặt trầm ngâm mà là mặt điềm tĩnh.
– Ghê! Còn điềm tĩnh nữa!
– Chớ sao, anh mà lị!
– Hì, thôi cũng trễ rồi, anh về đi kẻo xe lại đông hơn đó!
– Ừa hề hề! Anh về đây!
– Anh về cẩn thận!
So với lúc sáng, bây giờ tâm lý của tôi khi đi trên đường cũng thoải mái hơn, tôi biết mình chắc chắn được tụi thằng Vũ giúp đỡ. Nếu tôi có bất cứ chuyện gì tụi nó sẽ lao ra ứng phó ngay, có khi là giải quyết luôn vụ này cũng không chừng. Do đó, nhiều lúc tôi còn cầu cho tụi thằng Thái ập ra tấn công tôi để giải quyết luôn một thể luôn đi.
Ấy thế mà giống như câu nói, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Suốt cả chặn đường về tôi không thấy bóng dáng tụi nó đâu, vẫn yên ắng như mọi thường. Điều đó khiến tôi không thấy an tâm mà ngược lại càng cảm thấy thấy lo hơn. Tụi nó ẩn mặt ngày nào, nỗi lo của tôi tăng theo ngày đó, bởi lẽ trong thời gian đó, tôi đâu biết bọn nó sẽ lại nghĩ ra kế hoạch khủng khiếp gì.
Ngày hôm sau cũng vậy, hoàn toàn không có một tí động tĩnh gì cho thấy tụi thằng Thái sẽ hành động cho dù là một dấu hiệu nhỏ nhất. Ngay cả cảm giác bị theo dõi như mấy lần trước cũng không có. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang tự hỏi rằng có khi nào tụi thằng Thái thấy nản mà bỏ qua cho tôi hay không?
Tất nhiên, câu trả lời là không.
Ngay ngày hôm sao, tụi thằng Thái đã bắt đầu có hành động, thế nhưng mục tiêu không phải là tôi mà là tụi thằng Vũ.
Vào ngày hôm đó, khi đã yên vị trong phòng mình sau khi ôn lại mớ bài vở chuẩn bị cho ngày mai, tôi bỗng nhận được điện thoại từ thằng Vũ. Vừa mở máy, nó đã nói với giọng thất thần:
– Là mày hả?
– Ờ tao đây! Chuyện gì thế?
– Tụi bạn tao nhờ theo dõi mày ấy…
– Nó sao? – Tôi bắt đầu sốt sắng.
– Tụi nó bị mai phục đánh hội đồng…
– Cái…
Để lại một bình luận