– À, không phải đâu! Tao bận thiệt mà!
– Mày bận gì ghê vậy?
– Ừ thì tao bận làm quà cho Ngọc Lan, gần tới 20/10 rồi mà, hề hề!
– À, ra vậy! Tao tưởng chuyện gì! Thôi mày cứ làm đi, chừng nào rảnh thì đá banh tiếp!
Dạo này chắc tụi thằng Thái cũng không động chạm đến Khanh khờ nữa, thấy nó vẫn bình thường như bao ngày khác. Chắc tụi kia đã bỏ qua nó và chọn theo quấy trả thù tôi cho bằng được. Tôi tự hỏi tụi thằng Thái như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi đây? Tiền, bãi đất của thằng Khanh hay những thứ khác?
Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không quan trọng, đã có Ngọc Lan kề bên, tôi tự tin cùng nàng sẽ song kiếm hợp bích giải quyết được vụ này một cách nhanh gọn và ngôi nhà bằng tăm vẫn sẽ được tặng đến tay nàng vào đúng ngày 20/10 như một lời cảm ơn đối với nhưng gì nàng đã dành cho tôi.
Thế nhưng…
Ngày 16 tháng 10 năm 2013, tức còn 4 ngày nữa cho đến ngày tặng quà cho Ngọc Lan. Tiến độ làm quà của tôi vẫn tiếp diễn đều đều.
Khác với những ngày đầu lóng ngóng dán keo dính cả bàn tay, khoảng 1 tuần sau, tôi đã quen tay hơn, tiến độ cũng ngày một tăng lên. Cho tới thời điểm hiện tại, tôi sơ bộ đã hoàn thành xong phần nội thất và bên ngoài ngôi nhà. Công việc còn lại chỉ là lắp nền và đi dây diện cho bóng đèn trang trí mà thôi.
Hoàn thành xong một phần nền theo tiến độ, tôi dừng tay và bắt đầu xúc miệng chuẩn bị đi ngủ. Tôi vẫn để căn nhà đó ở bàn học cạnh cửa sổ để cho khô keo cũng như được nhìn ngắm nó mỗi khi nằm trên giường quay sang. Cứ mỗi lần nhìn thấy nó, động lực trong lòng tôi lại thôi thúc phải hoàn thành thật nhanh. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Ngọc Lan cầm nó trên tay với vẻ mặt ngạc nhiên và xúc động, tôi cứ chộn rộn cả lên.
Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Trong cơn mơ, tôi lại thấy Ngọc Lan đang đứng trước mặt nhìn tôi với ánh mắt buồn bã và tuyệt vọng. Tôi cố gắng với theo nhưng càng ngày nàng càng xa dần và biến mất trong bóng tối sâu thẳm phía trước. Đó là lúc tôi giật mình tỉnh giấc, nghe mồ hôi ướt đẫm cả người mặc dù tôi không hề đóng cửa sổ.
Tôi không hiểu vì sao dạo gần đây tôi luôn gặp những giấc mơ tương tự như vậy trong đêm. Và cả ban trưa như trước đây khi còn nghỉ hè. Có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều về việc sẽ đánh mất Ngọc Lan vì một lỗi lầm nào đó. Nhưng tôi cũng tâm niệm rằng, giấc mơ là sự trái ngược với hiện tại và tôi vẫn sẽ hạnh phúc với Ngọc Lan dẫu có bất kì chuyện gì xảy ra.
Ý nghĩa đó khiến lòng tôi cảm thấy bình an hơn mà bật dậy khỏi giường chuẩn bị cho ngày mới. Hôm nay đã là tuần thứ 2 kể từ vụ ở thảo cầm viên, mọi chuyện vẫn yên ắng và tôi không cảm thấy có bất cứ cảm giác bị theo dõi nào kể cả trên đường đi lẫn ở trường.
Hôm nay cũng vậy, tôi vẫn bon bon đến nhà Ngọc Lan đón nàng đi học một cách thoải mái mái như bao ngày khác. Có lúc tôi đã thoáng nghĩ tụi thằng Thái sau khi trả đũa thằng Sang về vụ chọi bida vào mặt đã thỏa mãn nên đã buông tha cho bọn tôi cũng không chừng. Nghĩ vậy, lòng tôi cảm thấy thoải mái hẳn, nhìn đời cũng phơi phới hơn mà dong xe thẳng tiến đến nhà Ngọc Lan đón nàng mà không chút lo lắng.
Hôm nay vữa đến cửa lớp, tôi đã nghe tiếng nhao nhao bàn tán rõ to ở bên trong. Bình thường lớp tôi cũng nhộn nhịp lắm nhưng ồn ào như cái chợ thế này chỉ có thể là đang bàn về một chuyện động trời nào đó thôi.
Thấy bọn tôi bước vào, bọn trong lớp liền reo lên như vừa gặp được vị cứu tinh. Nhưng có lẽ người bọn nó cần không phải là tôi mà là Ngọc Lan. Vì khi vừa bước vào bọn nó đã rộn lên:
– Ô kìa, lớp phó văn thể mỹ vô rồi!
– Lớp phó văn thể mỹ tới đây rồi!
– Hay quá, Lanna tới rồi!
Tôi tự biết thân biết phận nên không nán lại cản tầm nhìn bọn nó, chỉ âm thầm mang chiếc cặp của Ngọc Lan về chỗ ngồi và nhận được nụ cười trấn an từ nàng như một lời xoa dịu cảm thông cho công việc của Ngọc Lan trong lớp.
Thấy tôi đã ngồi yên vị, Ngọc Lan hắn giọng:
– Có chuyện gì vậy mọi người!
– Kìa, bí thư lớp nói đi! – Cả lớp liền hướng về phía thằng Sang đang ngồi cuối bàn.
Có lẽ đã chuẩn bị trước, nó đứng lên dõng dạc:
– Hồi nãy tui mới đi họp đoàn về vụ diễn văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo vào tháng sau. Thấy lớp mình cũng tăng động nên tui đăng kí cho lớp mình 1 tiết mục rồi đó.
– À, vậy là giờ mình thảo luận xem sẽ biểu diễn tiết mục gì phải không? – Ngọc Lan tươi cười khi đã hiểu ra sự việc.
Đây không phải là lần đầu lớp tôi diễn văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Hồi năm lớp 10 chúng tôi đã đăng kí một lần với tiết mục đám cưới trên đường quê giữa tôi và Ngọc Lan và được mọi người cực kì hưởng ứng. Sang đến năm 11 thì có vài chuyện lục đục nên lớp tôi không có đăng kí cho đến tận năm lớp 12 này.
Lúc đầu nghe lớp lao nhao, tôi cũng có chút lo lắng không biết là chuyện động trời gì mà liên quan đến Ngọc Lan, nhưng là về việc đăng kí diễn văn nghệ thì tôi gật đầu rùm rụp ngay. Hiếm khi có dịp để bọn trong lớp tôi quậy phá với nhau, dại gì mà bọn nó không đồng ý. Vấn đề bây giờ chỉ là tiết mục mà lớp tôi sẽ biểu diễn mà thôi.
Chính vì phần này mà lớp tôi thảo luận mãi không xong, đứa thì đòi hát như năm ngoái, đứa thì đòi diễn hài, thậm chí còn có đứa đề nghị cả múa truyền thống, múa đương đại các kiểu.
Và mấy thằng Lương Sơn tổ tôi bắt đầu vào cuộc:
– Tao đề nghị tiết mục tốp ca nam! – Thằng Phú oang oang lên chen vào.
– Thôi, không có ma nào ca đâu!
– Hay diễn kịch đi! – Khanh khờ khịt mũi.
– Lớp có ai biết diễn đâu!
– Nhảy hip hop đê! – Thằng Tiến cũng láo táo chen vào.
– Thôi đi ba, lớp có thằng ôn nào biết nhảy đâu!
– Tao đề nghị một tiết mục đệm hát guitar bài Hotel California!
Giữa tâm bão thảo luận, thằng Kiên đột nhiên đứng lên đề nghị làm cả lớp im bặt như tờ. Mọi ánh nhìn đều đỏ dồn về nó như một vị cứu tính xuất hiện giữa chiến trường đẫm máu.
Toàn phởn trầm trồ:
– Đù, thằng này coi vậy mà được nha!
– Trời ơi, mày giấu nghề tới giờ hả Kiên! – Phú nổ cũng trố mắt ngước nhìn nó.
– Mày biết đàn luôn hả kiên?
– Kiên coi vậy mà ghê thiệt!
Đột nhiên bị cả lớp bàn tán, thằng Kiên nuốt khan:
– Gì thế tụi bây?
– Thì mày vừa nói là đệm hát guitar bài Hotel California còn gì?
– Đâu! Tao đâu biết đánh guitar, tao đề nghị thử thôi mà!
– Đệt bà! Vậy mà làm tao hết hồn! Thôi mày ngồi xuống cho chúng nó nhờ! – Phú nổ ôm trán lắc đầu.
Thấy cuộc thảo luận vẫn chưa đi về đâu, Ngọc Lan rụt rè ra ý kiến của mình:
– Mọi người nè! Hay là mình biểu diễn thời trang nhé?
– Biểu diễn thời gian hả?
– Nghe lạ à nghen!
Thế là từ xôn xao bàn tán về tiết mục biểu diễn, tụi nó chuyển sang bàn tán về ý kiến biểu diễn thời trang của Ngọc Lan, coi bộ không khí bàn tán còn nhộn nhịp hơn cho tới khi thằng Sang lên tiếng:
– À Lanna này! Ý kiến đó cũng hay! Mà ai sẽ phụ trách chuẩn bị đồ biểu diễn đây!
– Nếu mọi người không có ý kiến gì thì mình sẽ phụ trách việc đó, được không?
Vừa nghe, cả lớp liền ộ lên như nhặt được vàng:
– Ngon, có bà Lanna phụ trách thì yên tâm rồi!
– Được đó, được đó!
– Mà tiện thể mình cần 5 mẫu nam và 5 mẫu nữ, ai tình nguyện tham gia với mình được không?
Và đối lập với không khí cuồng nhiệt khi Lanna đề xướng tiết mục, giờ này cả lớp yên ắng hẳn, mặt đứa nào đứa này đều lấm lét vì sợ bị chọn làm người mẫu biểu diễn trước bàn dân thiên hạ. Có lẽ nó cũng rút kinh nghiệm từ những cuộc biểu diễn thời trang trước đây của những lớp khác khi những bộ trang phục của tụi nó nhìn không khác gì tarzan từ trên rừng xuống.
Tuy nhiên cũng có vài ứng cử viên tình nguyên để giúp Ngọc Lan gỡ rối trước sự im im lặng, nhát gừng của cả lớp. Đó là Lam Ngọc, người có mơ tui cũng không ngờ được.
Giữa tâm bão, nàng đột nhiên giơ tay:
– Tui sẽ tham gia!
– Ồ… – Theo sau đó là tiếng trầm trồ vang um cả lớp.
– Lạ lắm sao, tui cũng chỉ vì lợi ích chung của lớp thôi, mọi người tự giác đi!
Lam Ngọc đã tiên phong những người khác cũng không còn ngại ngần nữa. Lập tức Hoàng Mai cũng giơ tay:
– Mình cũng xin tham gia!
– Mình cũng tham gia luôn! – Nhỏ Kiều cũng dõng dạc giơ tay.
– Tui cũng tham gia! – Nhỏ Thu lớp phó lao động cũng lên tiếng.
– Hi cảm ơn mọi người, bên nữ cộng thêm mình nữa là đủ số lượng rồi! Còn bên nam thì sao nè!
Ngọc Lan bắt đầu tia cặp mắt quyến rũ vào phía bên nam, nhất là bên tổ Lương Sơn bọn tôi. Lam Ngọc lớp trưởng đã tình nguyện, không lí nào Toàn phởn lại có thể đứng ngoài trước áp lực của lớp, nó chẹp miệng giơ tay:
– Rồi, tui cũng tham gia!
– Hai thằng tui luôn! – Thằng Hiếu và Tiến cũng đi theo tiếng gọi từ người bạn hồi cấp hai của mình.
– Vậy thì tui cũng tham gia! – Với chức bí thư lớp của mình, thằng Sang cũng dõng dạc ứng tuyển.
– Vậy tao tham gia được không! – Thằng Kiên lù khù giơ tay.
– À, mày khỏi cũng được! – Phú nổ tự giác kéo tay nó xuống.
Còn một vị trí mẫu cuối cùng với tư cách là bạn trai của Ngọc Lan, tôi cũng không thể ngồi yên. Dù biết thể hình của mình cũng không phải là chuẩn gì mấy nhưng thôi, tôi cũng giơ tay:
– Rồi, tui cũng tham gia luôn!
– Ừ, thế mới phải chứ người anh em! Hế hế hế! – Toàn phởn tấm tắc vô vai tôi bồm bộp.
– Hì, vậy là mình đã chọn được 10 người mẫu cho tiết mục biểu diễn rồi! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ! Như vậy tháng sau lớp mình sẽ tổ chức biểu diễn thời trang nha!
– Ok, luôn!
Buổi thảo luận kết thúc, Ngọc Lan tung tăng về chỗ tôi với gương mặt cực kì tươi tắn, trông chỉ muốn véo má một cái cho đã thèm, nhưng đang ở lớp nên tôi chỉ tiết chế thành cái nắm tay kín kẽ dưới bàn.
– Hì, em không ngờ là anh cũng tham gia đó, vui ghê! – Nàng xiết chặt ban tay tôi cười tươi.
– Hề hề, anh mà! Sao lại không giúp em được!
– Em sẽ dành cho anh bộ đẹp nhất luôn!
– Mà nè, em biết thiết kế thời trang hả?
– Um, cũng biết chút chút đó anh! Mơ ước của em là trở thành nhà thiết kế mà hihi!
– Chà chà, cũng hợp với em đó! Như vậy thì anh khỏi phải lo mặc mấy bộ tarzan hú hét rồi!
– Hì hì, cũng không biết được! Để em lựa mấy bộ rừng rú cho anh!
– Thôi thôi thôi, cho tui xin đi madam!
– Hì, giỡn mà! Lát chiều anh chở em qua nhà cô em xíu nha!
– Cô em hả? Anh gặp lần nào chưa!
– Hì chưa đâu, cô bên nội của em! Cô đó làm nghề may em tình nhờ một xíu ấy mà!
– À anh hiểu rồi, để tan học anh chở em đi!
Buổi học sau đó vẫn diễn ra bình thường cho đến lúc tan học, Tôi với Ngọc Lan ra đến bãi giữ xe thì phát hiện bánh xe sau bọn tôi đã lép xẹp. Đây là lần đầu tiên tôi với nàng lâm vào tình cảm như vậy. Tôi cố nhớ xem mình đã chạy qua đường nào nhiều gạch đá hay không, làm gì có đường nào nhiều gạch đá ở Sài Gòn ngoài ổ gà?
Cực chẳng đã tôi với Ngọc Lan đành phải dắt xe ra khỏi trường tìm chỗ vá xe. Nhưng nhờ vậy tôi mới phát hiện ra đi bộ cũng nàng cũng khá là thú vị. Suốt khoảng thời gian dắt xe, Ngọc Lan vẫn ôm chiếc cặp đi bộ song hành trò chuyện với tôi trong dòng người xô bồ buổi tan trường. Tôi cảm giác khung cảnh xung quanh như đang trôi chậm lại hệt như trong những bộ phim tình cảm được chiếu trên TV, trông thật lãng mạn làm sao. Mọi mệt mỏi của tôi do dắt xe cũng được giảm đi hẳn.
Đi bộ một hồi cũng kiếm được chỗ vá xe. Tuy nhiên, khi dò trong thau nước một hồi, bác thợ phán một câu khiến cả tôi và Ngọc Lan nhíu mày đăm chiêu:
– Ruột không có bị lủng! Chỉ bị xì thôi!
Và để chứng minh, ông bơm bánh xe cho tôi căng cứng như cũ và gõ bong bong để xác nhận. Tôi với Ngọc Lan lúc này bốn mắt nhìn nhau và ngầm hiểu chuyện gì đã xảy đến với bọn tôi. Tôi thở hắc trả tiền bơm xe rồi chở Ngọc Lan tiếp tục đến nhà cô nàng như đã định.
– Có lẽ tụi thằng Thái lại tiếp tục rồi, chậc! – Tôi chẹp miệng thở dài.
– Không sao đâu anh! Đừng manh động là được!
– Nhưng cứ vậy hoài cũng phiền phức lắm!
– Em biết chứ! Nhưng mình còn nhiều chuyện phải lo hơn! Anh yên tâm, đã có em chịu cùng rồi còn gì, hì hì!
– Trời, nhưng vậy cũng nói được!
– Thôi mà! Coi như đang thử thách sự kiên nhẫn của mình vậy! Nhưng quang trọng là anh đừng có làm gì thiếu sót đó!
– Rồi rồi! Yes, madam!
Nhà cô của Ngọc Lan nằm trên đường Nguyễn Tất Thành quận 4. Đó là một tiệm may đồ áo dài, áo cưới kiểu truyền thống nhỏ. Tôi chắc rằng những bộ áo dài được mặc trên những con ma nơ canh trong tủ kiếng đều là do cô của nàng tự tay may. Có lẽ, để hiểu hơn về gia đình Ngọc Lan, tôi phải tìm hiểu về gia đình bên nội trước đã.
Cô của Ngọc Lan coi bộ vẫn còn khá trẻ, tôi đoán chỉ ngoài 30 mà thôi. Vừa thấy Ngọc Lan bước vào, cô đã cười tươi đón tiếp nàng. Hai cô cháu nói chuyện một lúc thì dì bắt đầu quay sang tôi:
– Đây là bạn con hả Lan?
– Dạ, đúng rồi cô!
– Thế chắc là bạn trai rồi phải không!
Để lại một bình luận