Cho đến khi cửa phòng đã đóng lại tôi vẫn chưa dám quay sang Ngọc Lan, vẫn hướng mặt vào cửa phòng mà lòng nặng trĩu. Chắc chuyện quan trọng lắm nên không khí mới nặng nề như vậy. Có khi hôm nay là ngày cuối cùng tôi được đến ngôi nhà này, thậm chí là được ở bên nàng cũng nên.
Nhưng dẫu sao thì tôi cũng không đứng như thế này mãi được. Hít một hơi thật sâu, tôi chầm chậm quay lại, chuẩn bị tinh thần cho những điều xấu nhất:
– Được rồi em nói…
Tôi chưa nói tròn câu, Ngọc Lan đã bước đến ôm chằm lấy cổ tôi và trao vào môi tôi một nụ hôn thật mãnh liệt.
Khoảnh khắc đầu, trái tim tôi như muốn nổ tung bởi những luồn điện được truyền từ đôi môi ngọt ngào, ấm áp của Ngọc Lan. Nó khiến mọi thứ xung quanh tôi như cô đọng lại, toàn bộ nhưng gì tôi có thể cảm nhận được lúc này là cánh môi ngọt ngào, nóng bỏng của nàng, nó mềm mại đến nổi tưởng như chỉ cần chạm vào là có thể tan ra như viên kẹo ngọt trên môi tôi.
Giờ này tôi không còn cảm nhận được không khí lạnh từ chiếc điều hòa trong phòng Ngọc Lan nữa, cả người tôi lúc này cứ nóng bừng bừng theo từng nhịp thở của nàng. Cả cơ thể thon gọn, mềm mại của nàng cũng vậy, nó hâm nóng tôi bằng những đường cong nóng bỏng. Ôm thật chặt nàng vào lòng mà tôi cứ ngỡ như đang ôm cả cả thế giới. Một thế giới nóng bỏng, quyến rũ và đầy ngọt ngào.
Khoảnh khắc đó dần trôi qua, Ngọc Lan lùi về mỉm cười rạn rỡ:
– Coi như phần thưởng của anh ngày hôm nay đó!
– Phần thưởng? Không phải có chuyện không hay với ba mẹ em hả?
Ngay lập tức sau phần thưởng, Ngọc Lan cau mày cốc đầu tôi một cú:
– Ai nói với anh là chuyện không hay đó!
– Lúc nãy…
– Chéri ơi! Lúc nãy em chỉ nói là có chuyện muốn nói với anh thôi chứ có phải chuyện không hay gì đâu!
Đến lúc này tôi mới thả lỏng người ra ngồi bệt xuống giường nàng:
– Trời, vậy mà làm anh lo nãy giờ!
– Xì, ai biểu, hì hì!
– Vậy ba mẹ em đã nói những gì?
Nàng đủng đỉnh ngồi xuống cạnh tôi:
– Hì, cũng không có gì nhiều! Nhưng quan trọng là ba cũng không còn cấm đoán gì việc em thân với anh!
– Ớ, bộ lúc trước ba em phản đối anh sao?
– Cũng không hẳn là phản đối tại ông vẫn chưa tin tưởng vào anh nhưng sau hôm nay thì tạm chấp nhận được rồi!
– Phù, vậy thì anh đỡ lo rồi!
– Nhưng Phong nè! Anh biết lúc nãy khi anh đoán món ăn em đã vui đến suýt reo lên không?
– Sao vậy em?
– Em bất ngờ vì anh đã nhớ đến từng chi tiết nhỏ đến vậy! Cả em cũng chứ không thể nghĩ đến được, cứ tưởng anh sẽ không đoán được cơ!
– Hề hề, anh mà, vậy mới nhận thưởng được chứ! Mà ba em cũng nguy hiểm thật, không có món nào là của em nấu hết!
– Hì, đây là do ý của em đó! Đáng lẽ món bò hầm là do em làm nhưng đã để bé Mi làm thay!
– Sặc! Em cũng muốn thử anh hả?
– Hì Em muốn tăng độ khó xíu thôi mà, hông phải em đã gợi ý cho anh lúc đầu còn gì!
– Trời, khổ gì đâu!
– Gì mà khổ! Như vậy mới xứng đang nhận được phần thưởng chứ chéri ạ!
– Rồi rồi, biết rồi cô nương, lanh hết phần người ta!
– Hì hì, lanh vậy mới trị được anh chớ!
Vậy là buổi ăn tối tại nhà Ngọc Lan coi như đã thành công mỹ mãn, thậm chí là tôi có phần bội thu khi nhận được phần thưởng ngọt ngào từ Ngọc Lan, một ngày không thể thành công hơn.
Ngồi nói chuyện với Ngọc Lan thêm một chút, tầm khoảng 7h30 thì tôi bắt đầu ra về. Chưa có một ngày nào tôi khoan khoái như thế này. Lúc về sắc mặt của ba Ngọc Lan cũng tốt hơn hẳn, không còn hằn hộc như lúc đầu tôi đến nhà nữa. Cảm giác như hôm nay chính là một ngày ra mắt thực thụ vậy. Thế sau ngày ra mắt thành công là gì nữa nhỉ? Chắc chỉ còn đợi cưới thôi chứ sao nữa, hề hề!
Tôi cứ sung sướng như thế cho đến khi cái cảm giác có ai đó theo dõi chợt xuất hiện. Khác với lần trước, lần này rõ hơn nhiều, thậm chí tôi có thể cảm nhận được có ai đó đang chạy xe máy ngay ở phía sau tôi từ nãy đến giờ kể từ khi tôi rời nhà Ngọc Lan. Trên con đường thanh vắng như thế này mà chạy xe máy sau tôi quả đúng là có vấn đề.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định rẽ vào những ngã nhỏ với ý định cắt đuôi kẻ theo dõi đó, tuy nhiên đã qua nhiều ngã rẽ tôi vẫn chưa thể cắt đuôi được, thậm chí tiếng xe có phần gần hơn và nhiều hơn nữa. Lúc nãy tôi chỉ nghe được tiếng của 1 chiếc xe duy nhất, nhưng sau ngã rẽ vừa rồi, tôi có thể nghe được có đến 2 3 chiếc xe đang theo sau tôi. Không lẽ bọn nó muốn hội đồng tôi chăng?
Tôi bắt đầu đâm hoảng và rẽ theo cảm tính, đang ở trong hẻm nên tôi không thể nào nhín ga để tăng tốc bỏ xa bọn nó được, tôi thậm chí còn nghe được cả âm thanh mấy cây tuýp sắt chạm vào nhau nữa, nếu thật là tôi bị hội đồng thì chắc chắn sẽ không thể chống trả được mấy đứa có hung khí như vậy.
Càng nghĩ tôi ngày càng hoảng loạn hơn với quyết định rẽ vào hẻm nhỏ của mình thay vì hướng ra đường lớn và nhín ga bỏ xa bọn nó. Tôi sợ bọn nó sẽ theo tôi về cho đến tận nhà và điều tra ra được nơi tôi ở, nhưng xem ra bây giờ tôi còn thảm hơn.
Hết cách, tôi không còn cách nào khách ngoài cố gắng tăng ga nhanh nhất có thể trong hẻm. Tận dụng con hẻm thẳng tấp, tôi vặn ga tăng tốc hết mức có thể. Nhưng xui thay, nếu bọn nó đi xe đạp có lẽ tôi đã thoát được từ đời nào, tôi đã quên rằng bọn nó đang đuổi theo tôi bằng xe máy nên dù đã chay với tốc độ cao, bọn nó vẫn có thể bám sát tôi được.
Tưởng chừng như tôi bị bọn nó bắt kịp đến nơi thì nào đâu ở cuối con hẻm bỗng xuất hiện một chiếc xe tải đang đậu trông khá quen. Không kịp suy nghĩ gì thêm, ngay lập tức tôi vặn ga chạy đến chặn đầu chiếc xe tải đó trước khi nó kịp rời đi hòng cầu cứu sự giúp đỡ từ tài xế hoặc chí ít là làm bọn kia không dám đến gần tôi lúc này.
– Giúp với có người đang truy đuổi con… ớ…
– … con là Phong đó hả…
– Chú út? Sang?
Trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh như thế này ngay cả người lạc quan nhất cũng không thể tưởng tượng được mọi thứ lại diễn ra một cách trùng hợp đến như vậy. Tôi bị đuổi đánh lại gặp được chú út và thằng Sang, trong họa lại được phúc, trong rủi lại có cái may.
Chú út rất nhanh đã đọc được tình huống và ra hiệu cho tôi chạy qua con hẻm đó, tiếp sau ông cho xe tiến tới chặn đầu con hẻm lại không quên nói với tôi:
– Con chạy về nhà cũ đi rồi tính!
Đang bước đường cùng, tôi không còn cách khác ngoài nghe theo chú út. Có lẽ vì chú là người đáng tin cậy nhất lúc này nhưng cũng có lẽ nơi đó từng là nơi thân thuộc nhất đối với tôi nên không tạo cho tôi bất cứ cảm giác nghi ngờ nào. Và do vậy tôi cứ phóng thẳng một lèo mà không hề suy nghĩ.
Tính ra cũng đã gần 2 tháng kể từ lần cuối cùng tôi đến đây. Mọi thứ vẫn vậy vẫn là ngôi nhà với đống vật liệu hỗ lốn bên trong. Chỉ khác một chỗ, cái kho cạnh nhà nay đã được dỡ bỏ để có thêm khoảng trống chứa vật liệu. Chả hiểu sao nhìn cảnh đó mà tôi cảm thấy có một chút chạnh lòng, chỉ biết thở dài mà không thể làm gì hơn.
Đứng ở ngoài đợi một lúc, chiếc xe hơi của chú út cũng lù lù chạy tới. Tôi chợt thở phào khi cả người và xe đều không có bất cứ xây sát nào nhưng tôi cũng bối rối trước lời mời của chú út:
– Phong vô ngồi uống nước chút đi rồi về!
– À dạ…
– Có gì bất tiện hả con?
– Dạ không, con vào ngay!
Dựng chiếc đạp điện trước sân, tôi với chú út cùng thằng Sang ngồi quanh một chiếc bàn đá được đặt ở góc sân gần cổng vào. Ông rót cho tôi 1 cốc nước với vẻ mặt khá là lo lắng cùng câu hỏi như tôi đã dự đoán:
– Chuyện này là sao hả Phong? Đám người đó là ai?
– Dạ…
– Con thấy bất tiện quá thì thôi!
– Dạ, không sao mà chú! Tụi nó là cái đám học ở trung tâm giao dục thường xuyên gần đường Nguyễn Văn Linh, Do con gây xích mích với tụi nó trước đó nên giờ tụi nó mới đuổi đánh con đó!
– Trời, sao lại ra cớ sự vậy? Giờ con tính sao?
– Con cũng không biết nữa! Chắc sau này hạn chế đi vào chỗ vắng người hơn!
– Như vậy cũng không phải là cách giải quyết, tụi nó sẽ tìm con nữa đấy!
– Dạ không sao đâu chú! Rồi còn cũng tìm ra được cách giải quyết mà!
– Ừ, có gì khó khăn thì cứ gọi chú!
– Dạ, con biết rồi!
– Dám cá là cái tụi kia còn lãng vãng quanh đây đấy chắc ông không về một mình được đâu! – Thằng Sang tặc lưỡi nhìn về phía xa xăm ngoài cổng.
Nó nói đúng nỗi lo hiện hữu của tôi. Lúc nãy tôi vẫn sợ rằng tụi thằng Thái vẫn ở đâu đó ngoài kia chỉ chờ tôi về 1 mình nó lại mò theo hội đồng cho bầm dập. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy hơi bị nhức người rồi.
Tuy nhiên lại 1 lần nữa chú út lại cho tôi thêm một tia hy vọng khi đưa ra một cứu cánh không thể tốt hơn:
– Hay giờ con để xe đạp điện lên thùng xe tải đi, để chú chở con về!
– Như vậy tiện không chú, tối rồi!
– Không sao, chú giờ này cũng không còn việc gì để làm mà!
– Dạ vậy nhờ chú!
Cũng không còn cách nào khác, tôi đành phải nhận sự trợ giúp của chú út nếu không muốn bị tụi thằng Thái cho bầm dập ngoài đường.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lo sợ trước một việc đến như vậy. Có lẽ do trước đây tôi đã quen trước sự giúp đỡ của Toàn phởn và đặc biệt là Lam Ngọc mỗi khi gặp khó khăn cho nên bây giờ khi phải đối mặt một mình tôi cảm thấy khá bối rối và mất bình tĩnh.
“Giá mà có ai đó cho mình lời khuyên thì hay biết mấy!”
Tôi cứ suy nghĩ vu vơ trên xe như vậy, bên cạnh những suy nghĩ cố gắng tìm ra cách dứt điểm tụi thằng Thái, tôi mông lung mường tượng ra rằng sẽ có ai đó xuất hiện giúp mình như cách Lam Ngọc đã từng xuất hiện rất nhiều lần trước đây để giúp tôi.
Chợt tôi tự vỗ vào trán của mình đánh bốp một cái khiến chú út liếc mắt ngạc nhiên. Tất cả là vì tôi muốn đánh bật đi những suy nghĩ về Lam Ngọc khỏi đầu mình. Dạo gần đây tôi tự cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều về nàng. Tôi không hiểu tại sao mỗi khi nhìn Lam Ngọc lầm lủi tan học một mình, tôi lại thấy có một chút xốn xan trong lòng.
Nhưng cũng như lần này, tôi lại phải đánh văng nhưng suy nghĩ đó khỏi đầu mình để nhường chỗ lại cho Ngọc Lan, cô người yêu hiện tại và mãi mãi của tôi. Ngọc Lan đã chịu nhiều thiệt thòi vì tôi rồi, tôi không thể làm gì khiến nàng đau khổ hơn được.
Bất chợt giữa luồn suy nghĩ, chiếc điện thoại của tôi bỗng rung lên báo hiệu 1 tin nhắn đến nhưng bất ngờ hơn tin nhắn đó lại đến từ thằng Sang, nó không theo tôi và chú út mà ở lại kho vật liệu để làm công chuyện gì đó và giờ đây tôi lại thấy tin nhắn của nở đây.
Để điện thoại khất tầm mắt khỏi chú út tôi mở ra xem:
– [Tao có một cách giúp mày thoát khỏi tụi kia, mày muốn chứ?]
– [Tao tự có cách giải quyết rồi, không cần mày phải mất công đâu.]
– [Được thôi! Khi nào không giải quyết được cứ đến tìm tao!]
Và đó là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ nó tối nay. Khác với lời đề nghị từ chú út, tin nhắn của thằng Sang khiến cho tôi phân vân hơn. Có lẽ nhưng điều bí ẩn xung quanh thằng Sang khiến cho lời nó của nó có phần nặng kí hơn hẳn. Nhưng thực sự nếu nó nói thật tôi cũng không để tâm, bởi lẽ tôi không dự định nhờ đến sự giúp đỡ của thằng Sang, trông nó vẫn chưa có gì là để tôi tin tưởng được. Cho đến sau này…
Suốt chặng đường về nhà hôm đó tôi không phải gặp thêm bất cứ trở ngại nào. Chú út cũng biết ý nên chỉ dừng sẽ ở ngoài ngõ để tôi tự chạy đạp điện vào nhà tránh sự nghi ngờ từ ba tôi thế nên khi thấy tôi về ông chỉ hỏi:
– Sao rồi, mày qua nhà người ta ăn có xảy ra chuyện gì không?
– Ớ, chuyện gì là chuyện gì ba?
– Thì có làm chuyện gì cho người ta không vừa lòng không?
– Dạ không! Hề hề, suông sẻ mà ba! Tính chuyện làm đám hỏi đi là vừa!
– Học còn không xong ở đó mà tài lanh đi, tao vả cho rụng răng!
– Con giỡn mà hề hề!
Chỉ nói tới đó tôi lọ mọ lẫn lên lầu ngay để tránh lòi ra thêm chuyện ngoài ý muốn. Giờ này khi an toàn ở nhà, tôi mới có thể bình tĩnh phân tích lại mọi chuyện đã xảy ra từ nãy đến giờ. Như vậy bọn thằng Thái đã chuyển đối tượng tấn công sang tôi. Không biết nó có liệu được tôi đã nhờ thằng Vũ cho người theo dõi bọn nó hay không, như đây quả thực là một nước đi trên cơ của bọn nó, nếu hôm nay tôi không gặp chú út có lẽ tôi đã nằm bẹp dí ngoài đường mất rồi.
Nhưng để cho chắc ăn, tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Khanh khờ:
– Alô, tao Phong đây! Dạo gần đây tụi thằng Thái có làm gì mày không?
– Tụi nó hả? À… Không, mọi chuyện vẫn bình thường! Sao thế?
– Không, tao hỏi thăm thôi ấy mà, lỡ mày bị tụi nó hội đồng tao còn biết đường thăm bệnh, hề hề!
– Mày cứ đùa, tao mạng lớn lắm!
– Thế thằng nào bữa bị tạt sơn thế?
– Ừi, mạng lớn chứ đâu phải không bị xui!
– Chậc, vậy xem ra tao phải kêu tụi thằng Vũ theo dõi tao cho chắc!
– Ủa, tụi thằng Vũ là sao?
– À quên nói cho mày biết! Hồi trước do tao muốn nắm thóp tụi nó nên đã nhờ tụi thằng Vũ theo dõi mày nhưng giờ xem ra phải chuyển sang theo dõi tao rồi.
Để lại một bình luận