Tôi cười hiền bẹo má nàng:
– Ừ, được rồi! Trưa nay anh sẽ ghé qua sớm!
– Hì, anh tranh thủ về đi! Về cẩn thận, chéri!
Buổi sáng hôm kết thúc một cách vỏn vẹn và gấp rút như vậy. Tôi về nhà tắm rửa ăn cơm và phóng lên giường nghỉ ngơi chờ tin nhắn báo hiệu của Ngọc Lan.
Nghĩ lại vụ việc vừa rồi, tôi cảm thấy có chút tội lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên để chuyện ngoài lề đó can thiệp vào cuộc sống của tôi và Ngọc Lan. Vậy mà tôi lại để tâm chuyện đó khiến mối quan hệ của hai đứa bị ảnh hưởng. May sao Ngọc Lan là một cô gái lạc quan và thông minh, nàng đã cứu rỗi tôi khỏi cảnh phải ăn năn về hành động của mình nên giờ tôi mới có thể thở phào nằm trên giường thế này.
Nhưng nói không cảm thấy gì thì cũng không hẳn. Nằm trên giường, tôi vẫn thấp thỏm chờ tin nhắn của Ngọc Lan. Suốt cả buổi trưa, tôi cứ chăm chăm vào cái điện thoại chờ đợi tin nhắn đến. Tôi chờ mãi cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi lại mơ, trong cơn mơ tôi thấy mình nắm tay Ngọc Lan đi dạo phố. Tuy nhiên, tôi chưa kịp thưởng thức giấc mơ tuyệt vời thì Ngọc Lan bỗng dưng mờ dần trước mắt tôi. Hốt hoảng, tôi nắm chặt tay nàng nhưng mọi sự cố gắng đều vô vọng, Hình dáng của nàng cứ mờ dần đi rồi hoàn toàn mất hẳn. Cả cảnh vật xung quanh tôi cũng vậy, chúng mờ dần và để lại xung quanh tôi chỉ một màu đen lạnh lẻo. Tôi kêu gào trong vô vọng tên của nàng nhưng chẳng thấy ai đáp lại cho dù là 1 tiếng vọng.
Thật may, giấc mơ đó không kéo dài lâu, giữa cơn tuyệt vọng, tiếng chuông điện thoại bỗng réo vang lên inh ỏi kéo tôi vực dậy khỏi cơn ác mộng. Đó là cuộc gọi từ Ngọc Lan:
– Alo, anh đây!
– Gì mà em nhắn tin hông thấy trả lời vậy? Ngủ trưa hả chàng?
– À hề hề, chờ em lâu quá ngủ quên!
– Hì, ba mẹ em đang sửa soạn chuẩn bị đi rồi, giờ anh đến là vừa!
– Ừa rồi, anh đi ngay!
Lại một lần nữa tôi nằm mơ giữa ban ngày và lại một lần nữa tôi mơ thấy ác mộng phải rời xa Ngọc Lan. Có lẽ là do chuyện lúc sáng, nó chẳng những ảnh hưởng đến tôi và Ngọc Lan mà còn ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của tôi nữa. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng tôi đã gặp cơn ác mộng đó trước đây khi còn ở quê nội cũng trong một buổi trưa oi ả như thế này và sự việc lúc sáng như một chất xúc tác khiến cơn ác mộng đó trở lại khủng khiếp hơn.
Tôi thở dài quệt những giọt mồ hôi trên trán rồi ngồi dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt để sốc lại tinh thần. Tôi không thể nào vác bộ mặt hoang mang này đến nhà Ngọc Lan được. Và chắc chắn tôi sẽ không kể chuyện nàng cho Ngọc Lan biết vì nếu kể ra cũng không giải quyết được chuyện gì có khi lại làm tình hình trở nên căng thẳng hơn.
Tầm 2h30, tôi đến nhà Ngọc Lan với bộ mặt hớn hở sau khi đã sốc lại tinh thần cả chục lần ở nhà trước đó.
Vẫn như mọi khi, nàng ra mở cổng đón tôi với nét mặt tươi cười rạn rỡ mà tôi đồ rằng nếu nàng cứ nhìn tôi như thế tôi sẽ mọc rễ luôn ở ngoài cổng không chừng.
Tuy nhiên, lần này có một sự thay đổi nhỏ nhỏ. Nàng không ra đón tôi một mình mà có thêm một chú chó theo tôi biết là giống golden đang quấn quýt dưới chân nàng.
Thấy tôi cứ đứng thừ người ra, nàng cười giả lả đấm ngực tôi:
– Nè, sao đứng đó hoài vậy? Bộ có gì lạ hở?
– Lạ sao không lạ! Nó đâu ra vậy? – Tôi tròn mắt thản thốt.
– Hì, không phải em đã nói với anh là em có nuôi một con golden ở bên Pháp sao? Nó nè, hihi!
Đúng thật là nàng đã từng nói với tôi như vậy trong một lần đi chơi ở nhà thờ với tôi trước khi nghỉ hè. Nhưng khi tôi định hỏi nàng 1 thắc mắc vẫn còn trong đầu, nàng đã kéo tôi vào ngay:
– Thôi vào nhà rồi nói chuyện đi anh, ở ngoài nắng lắm!
– À rồi, hề hề!
Tính ra đây là lần đầu tiên tôi đến nhà nàng sau kì nghỉ hè 3 tháng. Ngôi nhà vẫn giữ một nét quen thuộc và ấm áp mỗi khi tôi bước vào. Nếu có gì đó khác lạ thì chắc là phòng khách lúc này có thêm một chiếc nệm tròn nhỏ màu vàng. Đây có lẽ là chỗ ngủ của chú chó cưng của nàng mà tôi hay thường thấy trên mấy phim truyền hình nước ngoài. Đúng thật là chó nước ngoài được chăm như chủ.
Đặt ly nước lạnh trên bàn, nàng ngồi cạnh tôi vừa vuốt ve chú chó đang quấn quýt dưới chân:
– Chào anh Phong đi Lucky, bạn trai chị đó!
– Nó tên Lucky hả em?
– Ừa hì hì, dễ thương hông anh? – Vừa nói nàng vừa nựng hai lỗ tai cụp dài của nó.
Nhớ tới thắc mắc ban nãy, tôi hỏi ngay:
– Mà sao em mang nó được về đây?
– Hì hì, không phải em mang, mà là bé Mi mang đó anh!
– Nó qua bên đó à?
– Um, hè vừa rồi bé Mi về Pháp nghỉ mát với nội do không dự được sinh nhật của em nên nó mang con Lucky về làm quà đó anh!
– Ngọc Mi đúng là thương em đó!
– Hihi, chị em thân thiết như vậy mà, Lucky ha? – Nàng kéo con Lucky lên ghế vừa cưng nựng.
Nhớ tới lần đầu gặp nó lúc nãy, tôi gãi đầu:
– Mà sao lúc nó lần đầu thấy anh mà hông sủa nhỉ?
– Hì, chắc là anh có mùi của em đó!
Với một câu nói đơn giản kèm theo cái hấp háy mắt tinh nghịch nàng đã khiến tôi ngượng đỏ cả mặt chỉ biết cười trừ hưởng ứng với câu nói nửa thật nửa đùa của nàng.
Có vẻ thấy được biểu hiện lạ của tôi, nàng cười phởn dí sát mặt vào tôi:
– Gì đây, tự nhiên đỏ mặt là sao ta?
– À, tại trời nóng quá!
– Chứ hông phải nghe em nói rồi nghĩ bậy chuyện gì hở chàng?
Bị bắt trúng tim đen, tôi giật thót lắp bắp:
– Nghĩ gì là nghĩ gì?
– Chứ anh nghĩ gì mà đỏ mặt đó? Hông phải mùi của em sao?
– Thôi thôi anh thua! Cô lanh quá cô nương!
Đến lúc nàng nàng mới tạm thời buông con Lucky ra tựa đầu lên vai tôi cười khì:
– Anh thấy tâm trạng đỡ hơn chưa?
Đến lúc này tôi mới nhận ra những gì Ngọc Lan làm từ nãy đến giờ là để tâm trạng của tôi tốt hơn. Và quả thực nó đã có tác dụng phần nào khi khiến tôi tạm quên đi nỗi lo âu về cơn ác mộng ban trưa và cả chuyện của thằng Sang lúc sáng.
Tôi vịnh vai kéo sát nàng vào người:
– Cảm ơn em!
– Gì mà cảm ơn! Tại em thấy trưa nay tâm trạng của anh xấu lắm, còn bỏ lơ luôn em!
– Anh xin lỗi! Tại hồi sáng mọi việc đến bất ngờ quá, làm ảnh hưởng luôn em!
– Chuyện của Sang phải không anh?
– Ừ, tự nhiên học chung với nó rồi Khanh khờ lại đột nhiên kết thân với nó nữa!
Nàng mỉm cười bẹo mũi tôi:
– Chuyện đó cũng đâu có gì đâu mà phải lo lắng anh! Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi mà với lại mình cũng chưa biết Sang là người như thế nào. Mình cứ theo dõi một thời gian hẳn tính!
– Ừ, nhưng mà chắc anh cũng phải nhắc thằng Khanh đừng chơi thân với nó quá!
– Không cần phải vậy đâu anh. Mình cứ để Khanh chơi thân với Sang, lúc đó bản tính thật của Sang sẽ lộ ra, chắc chắn Khanh sẽ nói cho mình biết mà!
Đúng thật là Ngọc Lan, liệu mọi việc thật chu toàn và gọn gẽ. Biết trước như vậy, tôi đã bàn với nàng từ hồi chiều chứ không giữ đến bây giờ cho nặng lòng để giờ được nàng đả thông một cách chóng vánh như thế này.
Thấy sắc mặt tôi đã khá hơn nàng cười tươi hấp háy mắt:
– Sao, còn chuyện gì vướng bận trong lòng không nè, nói em nghe!
Chợt nhớ đến chuyện ác mộng lúc nãy, tôi có phần chùng xuống một chút. Nhưng nhờ liệu pháp tinh thần của Ngọc Lan, tôi cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, chí ít là tạm thời loại được nó ra khỏi tâm trí để Ngọc Lan không còn phải lo lắng nhiều về tôi nữa.
Vì vậy, tôi vẫn cười tươi bẹo má nàng:
– Hết rồi cô nương!
– Hì hì, vậy làm quen với Lucky của em đi nè!
Vừa nói nàng gọi con Lucky lên ngồi vào đùi của tôi và nàng. Bộ Lông con chó thật dài và mượt, đặc biệt nó rất hiền và cực kì thân thiện. Nó chẳng những không đề phòng tôi mà còn dụi vào người tôi liếm láp nữa.
– Nhìn kìa, nó thích anh rồi đó! – Ngọc Lan cười tươi.
– Hề hề, chớ sao! Anh thân thiện thế mà!
– Xí, do Lucky của em hiền đó! Ha Lucky ha, cưng nè cưng nè!
– Hừm, tối ngày cứ Lucky này Lucky kia!
Nàng đột nhiên phởn giọng bẹo mũi tôi:
– Coi kìa! Chưa gì mà có người ghen với Lucky rồi!
– Anh có ghen gì đâu, nó chỉ là thú cưng thôi mà!
– Thiệt hông đó?
– Thiệt, ghen gì chớ!
– Hì, thôi! Em biết rồi! Anh chơi với Lucky một xíu đi!
Thấy nàng đứng lên, tôi nghệch mặt:
– Em đi đâu hả?
– Thì đi làm cappuccino chứ đâu! Hông lại có người giận tui!
– Hề hề anh giỡn thôi mà, giận gì đâu!
– Hì, nhìn cái mặt phởn chưa kìa! Thôi chơi với Lucky xíu đi, em cũng thèm cappuccino, pha hai đứa uống cho vui!
Nói rồi nàng đi nhanh vào bếp để tôi lại với con Lucky vẫn đang gác đầu lên đùi tôi thiu thiu ngủ.
Bây giờ nghĩ lại thì tôi cũng không có cớ gì phải ghen tị với con Lucky hết. Nếu tính theo thời gian, tôi là người đến sau. Vả lại chắc chắn là nó luôn làm nàng vui, không như tôi trước đây, chỉ toàn làm nàng buồn.
Có lẽ những tháng ngày chữa trị bên Pháp, nó là người bạn duy nhất của Ngọc Lan cùng nàng vượt qua bệnh tật. Đó là chưa kể khoảng thời gian nàng cố gắng học dồn cho kịp tiến độ chương trình lớp 11 tại một ngôi trường trong khu người việt bên đó để nàng có thể tiếp tục học lớp 12ở đây với bọn tôi.
Nhũng khoảng thời gian mà không ai ở bên cạnh nàng ngoài nó.
Do vậy, tôi thở ra vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó như một lời cảm ơn đã bầu bạn với Ngọc Lan trong suốt khoảng thời gian trước đây để tôi bây giờ mới có được một Ngọc Lan lạc quan, vui tươi để tôi yêu thương như bây giờ. Nghĩ đến điều đó, tự nhiên tôi thấy thân thiện với nó hẳn.
Không biết có phải vì nó là chó Tây hay hông nhưng tôi phải công nhận rằng con Lucky này ngoài hiền ra nó còn rất khôn. Sau này, tôi còn phát hiện ra nhiều điều thú vị về nó. Muốn ngủ là nó cứ nằm ngoan trong cái nệm tròn mà ngủ, không thì nó tự gặm cái nệm đó sang chỗ nó thích rồi nằm. Còn khi ăn thì chỉ cần Ngọc Lan gõ keng keng vào lon thức ăn cho chó là nó chạy ngay đến chân nàng ngồi đợi. Và bằng chứng sát thực hơn là khi Ngọc Lan đập tay lên ghế sô pha là nó tự động phóng lên ngay chỗ đó nằm. Thảo nào nàng lại cưng nó đến như vậy.
Mãi một lúc sau, Ngọc Lan mới mang ra hai tách cà phê còn nóng hổi. Lần này nàng lại làm cappuccino caramel được khò bằng lửa trên bề mặt thành một lớp bánh giòn béo, kiểu làm mà tôi đã thích mê kể từ lần nếm đầu tiên cách đây không lâu.
– Tuyệt! Lúc nào cũng ngon như lần đầu thưởng thức! – Tôi gật gù nhấp từng ngụm cà phê.
– Hì, thiệt tình! Mai mốt lỡ không có em ở đây không biết anh kiếm đâu ra uống đây!
Như có gì đó vừa đâm vào tim, câu nói của Ngọc Lan lại làm tôi gợi nhớ lại cơn ác mộng ban trưa.
Mặt khẩn trương, thấp thỏm, tôi vội bỏ ngay tách cà phê xuống ôm thật chặt nàng vào lòng:
– Em đừng nói như vậy! Hứa là em vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh nhé!
Dù có hơi bất ngờ, Ngọc Lan cũng nhẹ nhàng ôm đáp lại, xoa nhẹ bàn tay lên lưng tôi:
– Em hứa mà chéri! Anh đã gặp chuyện gì trước khi qua nhà em sao?
Chợt nhận ra hành động mất kiếm soát của mình, tôi từ từ thả lỏng nàng ra:
– Không… không có gì đâu! Em chỉ cần hứa với anh như vậy là đủ rồi!
– Em hứa mà, yên tâm đi anh!
– Ừ… ừm, cảm ơn em!
– Hì, anh uống cà phê thư giản xíu đi, trông mặt anh mệt lắm!
– Anh biết rồi, hề hề!
Nhâm nhi cà phê một hồi, nàng chuyển chủ đề sang chuyện khác để tránh khoảng lặng quá lâu:
– Anh đã gọi Huy chưa? Lát mấy giờ tụi anh đá?
– À anh có nhắn nó rồi! Tầm 4h chiều đó em!
Nghe xong, mặt nàng bỗng hí hửng:
– Hì, cho em theo coi với nha!
– Hửm, em hả?
– Sao? Hông được à? Em nghe nói kì vừa rồi lớp anh đá banh vô địch mà em đâu có coi được! Giờ coi bù, hì hì!
– Ừm, cũng được! Tại anh không muốn em gặp thằng Sang chút nào!
– Thôi mà, sẽ không sao đâu anh! Anh tưởng em là ai chứ!
– Ừm, thôi được rồi! Nhưng em phải cẩn thận đấy!
– Yes sir! Hì hì! – Nàng cười khì với ánh mắt tinh nghịch!
– Thôi mình uống tiếp đi em! Mọi chuyện buổi chiều sẽ sáng tỏ thôi!
Tầm khoảng 4h chiều, tôi với Ngọc Lan đã có mặt tại sân nhân tạo gần nhà Huy đô. Từ nay chúng tôi chỉ có thể đá ở sân này. Sân cát gần nhà thằng Huy giờ không còn nữa, nó đã được người ta quy hoạch để xây nên một tòa cao ốc văn phòng trong hè vừa qua.
Sân cát này đã gắn liền với biết bao kỷ niệm thuở bé của tôi cùng với đám Huy đô ở đây, từ những trận banh rực lửa đến những lần đánh nhau đến u đầu mẻ trán với mấy đứa xóm khác. Cả những giò chơi bắn bi, thả diều của mấy đứa nhỏ trong xóm cũng đã in sâu vào tâm trí tôi. Tuy không bình dị mộc mạc như ở dưới quê nhưng mất đi hình ảnh đó, tôi cũng có một chút chạnh lòng.
Cùng Ngọc Lan tiến vào sân bóng, tôi không khỏi thấy ngứa ran người khi hàng chục cặp mắt tăm tia vào nàng. Ngọc Lan là đứa con gái duy nhất trong khu sân banh nhân tạo này, dù đã cho nàng đeo khẩu trang để tránh sự chú ý nhưng vẫn không thoát khỏi những cập mắt soi mói đó.
Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên tôi dẫn con gái đi đá banh. Còn nhớ cách đây không lâu, tôi đã từng một lần dẫn Ngọc Mi đi theo, và lần đó đã xảy ra chuyện xích mích với mấy thằng trong sân đến nổi suýt đánh nhau. Đó là lí do vì sao tôi hạn chế dẫn theo con gái đến sân banh. Cơ mà Ngọc Lan thì vẫn là ngoại lệ thôi nếu nàng muốn.
Để lại một bình luận