Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 11

Đời học sinh – Chương 11

Hôm nay là ngày đi gặp giáo viên chủ nhiệm nên tôi thức từ rất sớm, chỉ mới tầm 5 giờ rưỡi hơn là tôi đã vận trong người bộ đồng phục học sinh thuở nào của mình. Bởi lẽ tôi không chắc lắm về thời gian từ chỗ tôi qua chỗ Ngọc Lan là bao xa. Nếu như là bình thường thì tầm gần nửa tiếng là tới. Nhưng buổi sáng tôi chỉ sợ kẹt xe sẽ hỏng kế hoạch mà thôi. Đó là lí do mà tôi đã thức từ rất sớm để trừ hao bất trắc.

– Giờ mày đi lên trường đó à?

Ba tôi cất giọng trầm trầm pha lẫn một chút ngái ngủ khi nghe tiếng tôi đang lò dò dắt chiếc đạp điện của Ngọc Lan ra.

Nhà chỉ có một phòng ngủ nên ba tôi ngủ ở tầng dưới để tiện canh chừng nhà cửa. Mặc dù tôi cũng có kêu ba lên ngủ ở tầng trên chỗ khoảng trống giữa phòng tôi và ban công nhưng xem chừng ông thích ngủ ở dưới hơn. Tầng trên tuy mát nhưng ở cái khoảng trống đó nắng hay lùa vào mỗi sáng nên ba tôi không thích là vậy.

Nghe câu hỏi của ba, tôi liền đáp:

– Dạ, con đi sớm để qua đó cho kịp giờ!

– Ừm, đi đi! Đường xa chạy xe cộ coi chừng!

– Dạ, con biết rồi!

Đóng cửa cẩn thận, tôi leo lên xe nhín ga lao vút đi. Ngoài đường bây giờ xe đã dập dìu đông dần thành từng dòng kéo dài một khúc đường. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy từng tốp học sinh cũng đi sớm như tôi, nhưng tôi chắn chắc không có đứa học sinh nào về quận 7 như tôi đâu.

Suốt dọc đoạn đường đi có lẽ cảnh sông Sài Gòn là thứ khiến tôi ấn tượng và ăn sâu vào tâm trí của tôi nhất. Cũng một phần vì nó hiện hữu suốt dọc đường đi của tôi đến trường. Nhưng lí do chính là vì nó gắn liền với rất nhiều kỷ niệm trước đây của tôi nhất là những lần hóng gió sống với Lam Ngọc và sắp tới đây là những kỷ niệm sau không mấy hay ho sau này nữa. Những kỷ niệm mà tôi muốn chôn vùi nhất.

Ra khỏi đường Võ Văn Kiệt tôi tiến gần hơn đến nhà của Ngọc Lan. Lúc này đã gần 6h, đường lúc này đã đông hơn. Mà nói thật thì theo cảm nhận của tôi, Sài Gòn không khi nào là vắng cả. Chỉ tầm 5h trở đi xe đã dập dìu trên đường. Và chỉ cần không canh đúng thời điểm ra khỏi nhà, có khi giờ này tôi đã kẹt ở đâu đó gần cầu Nguyễn Văn Cừ rồi cũng nên.

Do vậy, khoảng tầm 6h hơn tôi đã có mặt trước cổng nhà của Ngọc Lan sớm hơn dự định những 30 phút. Và chính nàng cũng ngạc nhiên qua giọng nói từ cái loa gần chuồng cổng phát ra:

– Trời đất, anh qua sớm vậy?

– Hề hề, anh đi sớm trừ hao, ai dè sớm quá!

– Đợi xíu em ra mở cổng cho anh!

Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, người ngạc nhiên nhất bây giờ là tôi mới đúng. Khi vừa mở cổng ra, Ngọc Lan đã xuất hiện trước mắt tôi với mắt tóc màu đen tuyền quen thuộc trước kia. Tôi không ngạc nhiên lắm, vì nàng đã nói trước với tôi rằng khi nàng đi học sẽ nhuộm tóc lại và để len đen để tránh bị chú ý. Điều đó làm tôi chợt nhớ đến lần đầu đèo nàng đi học cũng trong hoàn cảnh như thế nàng đã làm tôi ngất ngây trong bộ áo dài trắng cùng đôi mắt xanh biếc.

Nhưng bây giờ chẳng cần đến bộ áo dài đó cũng chẳng cần đến đôi mắt xanh, chỉ với một bộ đồ ngủ pijama sọc vàng đang mặc, nàng cũng đã đánh bại tôi hoàn toàn mà không cần bất cứ hành động nào. Nó quá ư tự nhiên và huyễn hoặc.

Thấy tôi cứ đứng chết trân, nàng cũng đã đọc ra tình huống liền chun mũi kéo tôi vào đóng cửa ngay:

– Ai biểu tới sớm quá làm gì, người ta mới chải đầu chưa kịp thay đồ gì hết đã tới rồi!

– Hề hề, trừ hao mà, để lần sau anh rút kinh nghiệm nướng thêm xíu nữa!

– Thiệt tình à! Anh ngồi ở ghế đá đợi em xíu đi!

Nói rồi Ngọc Lan chạy nhanh vào nhà với bộ dạng gấp gáp. Tôi biết Ngọc Lan cũng ngượng khi đang mặc bộ pijama đó ra mở cổng cho tôi, dù gì nó cũng là đồ ngủ mà. Dám tôi là một người khác chắc nàng đã cho tôi đợi mục xương ngoài cổng vì tội gây hoang mang trước giờ quy định rồi cũng nên.

Do vậy hoàn cảnh bây giờ của tôi không phải là éo le cho lắm. Dù bị cho ngồi ngoài sân nhưng tôi vẫn có thể ngắm những chậu kiểng nhà Ngọc Lan. Chúng chẳng những không kém cạnh những chậu kiểng của ba tôi mà có phần thơ mộng hơn bởi phần lớn trong số chúng là những chậu hoa Lan. Đó là sở thích của nàng và tôi cũng được vinh dự được nàng tặng chậu đẹp nhất trong số chúng, lan hồ điệp.

Nhắc đến Ngọc Lan, tôi lại nhớ đến chắc không biết nên gọi là thói quen hay là thói xấu nữa mà dường như con gái ai cũng sửa soạn lâu ơi là lâu. Sau khi tôi đã thưởng thức chán chê mấy chậu kiểng nhà nàng thí điều còn chưa lại ngửi từng chậu thì giọng Ngọc Lan trong nhà mới vọng ra:

– Hì hì, xong rồi nè anh!

– Làm cái gì mà… ớ…

Nghe tiếng của Ngọc Lan, tôi định bụng quay ra sau trêu nàng một xíu về chuyện sửa soạn. Tuy nhiên chưa kịp nói tròn câu, nàng đã khiến tôi choáng váng với hình ảnh xinh lung linh trong bộ váy đồng phục trắng tinh.

Đúng! Nàng đang mặc trên người bộ áo đồng phục của trường tôi kèm theo đó là mái tóc xoăn dài của nàng nay lại được điểm thêm một chiếc kẹp hoa xinh xắn xéo xuống trán làm nàng cứ y như một thiên thần từ đâu giáng xuống để cho dân đen như tôi được tận mắt chứng kiến nét đẹp lung linh, thuần khiết của nàng mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy được.

Tất nhiên đây là lần đâu tiên tôi tôi được nhìn thấy Ngọc Lan trong bộ váy đồng phục. Điều mà tôi đã mong chờ hơn 1 năm trời kể từ khi nàng về nước để chữa trị căn bệnh quái ác của mình. Thuở đó, mỗi lần đến trường tôi đều tưởng tượng ra cảnh Ngọc Lan váy đồng phục sẽ như thế nào và rồi tự đắm chìm mình trong vô vàn những hình ảnh đó.

Giờ thì nàng đã ở ngay trước mắt tôi còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng trước đây. Điều đó có phần làm tôi thấy một chút chộn rộn và xốn xang trong lòng. Nó khiến tôi cứ nhìn nàng trân trân mà không biết phải mở lời bằng câu gì sau khi đã bác bỏ ý định trêu chọc nàng trước đó.

Để gỡ rối, Ngọc Lan cười khì bẹo mũi tôi:

– Làm gì mà nhìn người ta hoài vậy? Tui tính phí đó nghen!

– À hề hề! Tại hôm nay lần đầu thấy em mặc váy đồng phục mà!

– Hì, váy này em mượn của bé Phương đó! Hết tuần này em mới có đồng phục mới!

Nghe nàng tôi, tôi mới để ý kĩ bảng tên trên ngực áo nàng đúng là của Ngọc Phương. Và nếu để ý kĩ hơn là chiếc váy ngắn hơn bình thường do chiều cao của bé Phương và Ngọc Lan cũng lệch nhau khá nhiều. Nhưng như vậy tình cờ làm nàng trở nên gợi cảm hơn bao giờ hết.

– Hì hì, thực ra thì trường cho mặc quần tây áo sơ mi nhưng mà như vậy dễ bị người ta để ý lắm, nên em mượn của bé Phương cho chắc ăn. – Nàng chắp tay ra sau, ngọ nguậy đôi giày trắng vừa nói.

Tôi vẫn ngồi đấy trầm trồ nhan sắc của Ngọc Lan. Chỉ mới là đồ mượn mà nàng đã xinh xắn như thế này rồi, đến khi có đồ vừa y với nàng thì không biết còn xinh như thế nào nữa chứ?

Tôi cứ trầm trồ như thế mãi cho đến khi giật mình bởi mấy động tác phẩy tay trước mặt của Ngọc Lan:

– Hồn ở nơi đâu mau về mau về!

– Ớ, em làm gì vậy?

– Hì hì, thì gọi hồn anh về chứ gì, bay tới nơi nào rồi hả?

– Hề hề, bay tới nhà em rồi!

– Xì, thôi đi ông! Gần tới giờ rồi đó, đi đi coi chừng trễ bây giờ!

– Rồi, mời madam lên xe!

– Hì, cảm ơn à!

Phải nói rằng được chở người yêu đến trường là một trong những cảm giác hạnh phúc nhất đối với tôi. Điều đó càng đúng hơn gấp trăm lần khi người đó là Ngọc Lan. Đã lâu rồi tôi mới được có lại cảm giác được chở nàng đi học như thuở còn học lớp 10. Toàn bộ cảm xúc vẫn chộn rộn y như ngày nào và cả những cặp mắt dèm pha, ganh tị xung quanh nữa.

Càng gần đến trường, những cặp mắt đó càng nhiều hơn. Nhưng tôi vốn đã quá quen với những tia nhìn này kể từ khi tôi bước chân vào lớp 10 và lần đầu chở nàng đi học rồi. Bây giờ cả thế giới nhìn tôi còn không sợ nữa chứ huống chi là chỉ vài tốp học sinh. Đường phố rồi sẽ dần quen với hình bóng của Ngọc Lan đi học mỗi ngày mà thôi.

Hôm nay đúng chất là một ngày tựu trường sớm của trường tôi khi mà mới vừa đến trường, học sinh tụ tập hai bên cổng và cả ở trong sân trường thành từng nhóm nhỏ, số thì mua đồ ăn vặt bên ngoài, số thì ngồi ăn gần cổng, số còn lại thì tụm năm tụm bảy nói chuyện đông y như trẩy hội. Trông chẳng khác gì một buổi học thường ngày ở trường tôi cả.
Ngọc Lan khi thấy cảnh này cũng không khỏi chộn rộn:

– Trường đông quá anh ha!

– Gì vậy em, lúc trước em cũng học ở đây rồi còn gì?

– Hì hì, tại khi em học khu bên đó không có nhộn nhịp đông đúc như này đâu!

Tôi cười bẹo má nàng:

– Phải vậy mới là không khí của học sinh chứ em!

Đúng thật thì nếu đem so tiếng ve với tiếng trống trường và tiếng học sinh cười đùa thì tôi thích cái sau hơn. Bởi lẽ tiếng ve dù làm tôi nôn nao nhưng nó cũng mang lại cho tôi biết bao nhiêu chuyện rắc rối, đau thương. Lần trước là Ngọc lan về nước, lần này lại mất luôn căn nhà yêu dấu. Nhưng sau cùng thì tôi lại có được Ngọc Lan, điều đó khiến tôi bớt ghét tiếng ve hơn một chút.

Sau khi cất xe trong bãi, tôi với Ngọc Lan nhanh chóng đi về phía đám đông đang tụ lại bảng thông báo gần văn phòng trường. Ở đó đang treo sơ đồ phân chia phòng học cho các lớp sáng chiều. Vì vậy, có rất đông học sinh đang chen vào coi cho bằng được phòng học của mình.

Tất nhiên tôi và Ngọc Lan cũng không là ngoại lệ, chỉ có điều với lực lượng chen chân đông đảo thế này tôi với Ngọc Lan khó lòng có thể tiếp cận được tấm bảng kia, huống hồ chi là đọc được mấy con chữ nhỏ xíu trên cái sơ đồ chằn chịt như như mạng nhện đó.

May sao, ngay khi tôi vừa định bảo Ngọc Lan đứng đợi ở ngoài để tôi một mình một ngựa lao vào chiến tuyến thì tiếng thằng Toàn từ đâu cất lên:

– Ê Phong, ở đây nè!

– …

– Ê, đây nè ku!

– …

– Anh hông thấy hả, Toàn đứng ở tầng trệt gần đầu dãy bên kia kìa anh!

Nhìn theo hướng chỉ của Ngọc Lan, tôi mới phát giác ra thằng Toàn đang đứng ở đầu dãy tầng trêt bên kia. Trông nó hí hửng lắm, xem ra cái phòng nó đang đứng trước là phòng học của bọn tôi. Thế nên tôi ngay lập tức dẫn Ngọc Lan sang đó hội mặt.

Quãng đường từ chỗ tôi đến chỗ thằng Toàn không quá dài, những nó cũng đủ để khiến bao cặp mắt nhìn Ngọc Lan với vẻ tò mò, lạ lẫm. Lạ lẫm với những đứa mới vào lớp 10 gặp nàng lần đầu và tò mò đối với những đứa biết nàng từ năm trước và bất ngờ khi thấy sự trở lại của nàng. Dám tụi nó đang nghĩ nàng đã trốn học 1 năm giờ trở lại học tiếp lắm. Nhưng chắc là tò mò đôi mắt xanh của nàng đã đi về đâu hơn.

Đó cũng là ánh mắt của Toàn phởn khi nhìn thấy trong bộ dạng cải trang “thường dân” này. Nó nhướng mày:

– Chà chà, ai đây? Học sinh mới hả?

– Mới chứ còn gì nữa, tui lên Lanna, hân hạnh làm quen, hì hì! – Ngọc Lan cũng nheo mắt hùa theo.

– Ê Toàn, lớp mình ở đây hả?

– Ừ, năm nay thì học ở tầng trệt, đúng là càng ngày càng gần đất xa trời!

Thằng Toàn nói đúng, phòng tôi học càng ngày càng xuống thấp theo mỗi năm. Còn nhớ lúc học lớp 10 bọn tôi được học chiễm chệ ngay tầng cao nhất. Đến năm lớp 11, tôi được chuyển xuống tầng hai và cho đến năm lớp 12 này, lớp tôi bị đày hẳn xuống tầng trệt. Thật đúng y như Toàn phởn đã nói là gần đất xa trời mà.

– Ủa mà bé Phương đâu rồi Toàn, ông thường đi với bé Phương mà?

Ngọc Lan hỏi sau khi nhìn ngang dọc cả ngoài và trong lớp mà không thấy Ngọc Phương đâu.

– À, ẻm đi lên thư viện có chút chuyện rồi, lát về ngay ấy mà!

– Đâu, để tao coi danh sách lớp coi có ai mới không.

Vén thằng Toàn ra một bên, tôi hướng mắt về tờ danh sách được dán ở gần cửa lớp.

Sau khi nhìn những cái tên cốt cán như Toàn phởn, Khanh khờ, Phú nổ, Tiến, Hiếu, Kiên lảng, Khang Đinh vẫn đầy đủ, tôi chuyển tiếp sang tên các nường như Lam Ngọc, Ngọc Phương, Hoàng Mai, Kiều ẹo và đặc biệt là sự trở lại của cái tên đã vắng bóng trong lớp suốt 1 năm nay, Lanna Dương.

Xem chán chê những cái tên quen thuộc, tôi lần mò xem những cái tên mới được chuyển đến lớp tôi. Tổng cộng chỉ có 3 4 đứa, nên tôi cũng không quan tâm nhiều lắm, những đứa này chuyển đến lớp thường cũng nhập gia tùy tục và khá là hòa đồng. Duy chỉ có một cái tên mà tôi hơi lưu tâm đó là Trần Thanh Sang. Dò tới cái tên đó, tôi đột nhiên có một linh cảm không hay cho lắm.

Tuy nhiên, chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Toàn phởn đã đập vai tôi đánh bay đi hết những suy nghĩ vẩn vơ:

– Sao rồi? Tìm ai mà dò hoài vậy?

– À, hề hề! Tao dò tên bấy bì của tao thôi mà! – Tôi tức cảnh phịa ra lí do và ăn ngay cú véo ngầm của Ngọc Lan sau đó.

– Hề hề, tên chình ình mày có ngưng dò cũng không có chuyển qua lớp khác được đâu!

– Ủa, lớp mình ở đây đó hả?

Ngay lúc đó giọng Khanh khờ vang lên ngay từ đằng sau, theo sau nó là thằng Phú nổ và Kiên lảng. Có lẽ tụi nó mới xem xong sơ đồ rồi chạy sang đây.

Đúng như dự đoán, Phú nổ vừa thấy Ngọc Lan, nó đã rú lên thích thú:

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 11


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)