Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 11

Đời học sinh – Chương 11

Trong màn đem, tiếng ếch nhái, tiếng dế và hàng chục thứ tiếng khác càng trở nên to, rõ và có phần rùng rợn hơn khi chúng tôi mò mẫm từng bước để tiến sâu vào khu rừng với cặp mắt lúc nào cũng phải mở thật to để nhìn cho rõ nhưng gì dưới đất cũng như những gì trước mặt.

Sỡ dĩ chúng tôi phải mò mẫm trong bóng tối là vì nếu cứ đi hiên ngang với cây đèn pin sáng lóe trong tay, chúng tôi sẽ dễ bị phát hiện nếu những hiện tượng trong khu rừng này là do con người gây ra. Thậm chí nếu đây là một băng cướp nào đó giả ma để hù dọa người khác tránh xa nơi này. Bọn tôi lại càng gặp nguy hiểm.

Do vậy, mặc dù có một chút nguy cơ nhưng lẳng lặng đi vào rừng dừa sẽ an toàn hơn nhiều nếu cầm theo đèn pin chiếu sáng.

– Hức… ư… ư… ahhh.

Hoang mang, khiếp đảm và căng thẳng, chúng tôi giật mình khi nghe thấy tiếng khóc bất chợt vang lên đâu đó trong màn đêm vốn dĩ chỉ có bản nhạc đông quê ếch nhái.

Trong nhóm, thằng Khanh khờ là nhát gan nhất. Ban đầu, nó định sẽ ở lại nhà thằng Long để chờ tin bọn tôi giống như Ngọc Lan và bé Phương. Nhưng vì bị bọn tôi chọc vào yếu điểm là Kiều ẹo, nó đành phải miễn cưỡng đi theo. Ngoài ra, tôi cũng đã lí giải cho nó về những hiện tượng trong rừng dừa nên nó chắc chắn cũng đã an tâm phần nào.
Nhưng bây giờ điểm yếu là Kiều ẹo cũng không giúp được nó. Những lí giải của tôi cũng không đủ sức vực dậy cái niềm tin đã dần sụp đổ đi trong lòng của nó. Không thể đứng vững được nữa, nó ngồi bệt xuống đất.

– Hức… hư… hư… ư…

Tiếng khóc thống thiết vẫn van lên trong màn đêm tĩnh mịt một cách đều đều như muốn cứa vào lỗ tai bọn tôi một thứ âm thanh ma mị và khiếp đảm đến từng cọng chân lông.

Khanh khờ sợ đến ríu cả giọng, nó méo xệch:

– Chết rồi!

Toàn phởn cũng xám ngoét mặt mày. Dù gan dạ đến mấy, trước âm thanh ma quái kia, nó cũng không khỏi sờn lòng. Sau khi kêu lên một tiếng hãi hùng, nó đứng trơ ra như trời trồng, cặp mắt ngó dáo dác xung quanh như đang bị cuốn hút theo thứ âm thanh đó.

Chỉ có tôi lúc nãy vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Dù rằng trong lòng tôi lúc này nỗi sợ đang dân một lớn lên, nó bóp nghẹt trái tim tôi đến không thể thở được. Nhưng là người dẫn đầu, tôi phải cố vực dậy tinh thần cho cả bọn.

Đợi cho tiếng khóc dần nhỏ đi, tôi hắng giọng:

– Tụi mình đi tiếp tìm nguồn gốc của tiếng khóc đó đi!

Khanh khờ nhìn tôi như nhìn một kẻ giang ác không hơn không kém:

– Cái gì! Mày điên hả Phong?

– Tao không điên! Tao đang rất bình tĩnh! – Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.

Trong khi Khanh khờ còn đang trợn mắt khiếp vía thì Toàn phởn có vẻ bình tĩnh hơn, nó thở ra:

– Như vậy mà mày còn muốn đi tiếp à?

Tôi gật gù:

– Thì mục đích của tụi mình là vậy mà! Phải tiếp tục đi chứ!

– Uầy! Đi thì đi!

Nhận ra rằng không một ai muốn trở lui, Khanh khờ giảy nảy:

– Thôi, tao không đi nữa đâu!

Tôi xua tay:

– Không thích đi thì cứ về đi!

Khanh khờ ngớ người một lúc. Có lẽ nó đang dần nhận ra tình thế tiến thoái lưỡng nan mà nó đang mắc phải. Nếu nó muốn về thì phải chờ thằng Long chèo xuồng qua đón. Nhưng chắn chắc nó cũng không dám chờ một mình khi cả hai bọn tôi đều chó chủ đích tiến sâu vào rừng dừa.

Nghĩ ngợi một hồi, Khanh khờ cuối cùng cũng chọn cách tiếp tục khám phá cùng chúng tôi:

– Thôi được rồi, tao đi với tụi bây!

– Tốt, thế mới là đàn ông con trai chứ! – Tôi vỗ vai nó bồm bộp.

Rồi tiếng khóc bỗng dưng lại vang lên trong rừng dừa sâu hun hút.

Lần này rút kinh nghiệm, tôi chặn ngón tay ngăn miệng ra hiệu cho cả bọn cố gắng giữ yên lặng và bình tĩnh nhất có thể. Có như vậy, tôi mới xác định nguồn gốc tiếng khóc đó phát ra từ đâu để tìm rõ chân tướng.

Đó là tiếng khóc của một người đàn ông đúng như những gì thằng Long kể. Có thể đó là một người đàn ông thật, cũng có thể đó là một hồn ma. Tôi không thể xác định được. Nhưng tôi có thể cảm nhận tiếng khóc đó phát ra từ một nơi rất gần.

Do đó, tôi khều cả bọn:

– Đi! Hình như nó phát ra từ chỗ cây dừa kia!

Không còn cách nào khác. Cả 3 thằng cúi rạp người xuống tiến chầm chậm tới nơi tôi cho là phát ra tiếng khóc đó. Bây giờ tôi mới thầm cảm tạ những buổi học quốc phòng đã đem lại cho chúng tôi những động tác di chuyển cực kì kín kẽ và gọn gàn.

Tuy nhiên, thật là lạ. Dù rằng chúng tôi đã duy chuyển đến cây dừa đó rồi tiếng khóc vẫn phát ra chậm rãi và thảm thiết cứ vang lên trong vô định. Nhưng nếu nghe kĩ thì nó vẫn phát ra từ một chỗ nào đó rất gần chúng tôi.

Điều đó làm Khanh khờ rùng mình:

– Ghê quá mày ơi! Nghe tiếng mà không thấy hình ở đâu hết!

Tôi tặc lưỡi bối rối:

– Nó ở đâu đây thôi! Tao chắc chắn!

Toàn phởn tròn mắt lắm le:

– Vậy nó ở đâu mới được?

Cả ba thằng nhìn nhau một lúc. Có lẽ những gì trong đầu bọn nó nghĩ cũng như tôi nên hành động cả ba thằng đều y hệt nhau, đều từ từ rút chiếc đèn pin trong balô đeo sau lưng tôi ra hướng lên tán cây rậm rạp ở phía trên.

Tôi thấp thỏm:

– Chuẩn bị chưa?

Thầm đếm trong lòng từ 1 đến 3, cả 3 thằng tôi liền mở sáng đèn pin chiếu thẳng lên tán cây phía trên.

Với ánh sáng từ ba cây đèn pin, tôi thất thần nhìn về phía được chiếu ánh sáng mà không thể giữ được đôi chân ngừng run lẫy bẫy.

Ở trên đó, nơi tuốt trên tán cây dừa cao vút là một dáng người, một hình hài với mái tóc dài thượt, bù xù che phủ cả khuôn mặt.

Cả ba chúng tôi gần như chết đứng tại chỗ trước những gì đang nhìn thấy.

– Maaaa…

Thằng Khanh Khờ thét lên làm cả tôi lẫn Toàn phởn giật mình quẳng luôn chiếc đèn pin ở lại mà co giò chạy bán sống bán chết theo đủ thứ hướng.

Chẳng lẽ bọn tôi lại gặp ma thật sao?

Dù muốn dù không nhưng quả thực tôi không còn giữ được sự bình tĩnh khi nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp trên tán cây đó nữa.
Một dáng người với ánh mắt sáng lóe ẩn sau làn tóc dài rũ xuống che phủ cả mặt.

Càng nghĩ tới, càng khiến đôi chân của tôi hoạt động nhanh hơn. Tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy đi mà chẳng còn để ý tới xung quanh mình nữa. Chỉ biết rằng, ngoài tiếng bước chân của tôi, còn một tiếng bước chân khác cũng hối hả không kém. Nó bám theo sau tôi rất sát.

Do vậy tôi cố chạy thật nhanh để thoát khỏi những tiếng bước chân ám ảnh đó. Tôi cứ chạy mãi trong vô định. Trong bóng tối, tôi không biết mình đã lao ngang qua bao nhiêu cây dừa, bao nhiêu khúc mương. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, tiếng vun vút mỗi lần chúng vụt qua.

Tôi cứ chạy như thế cho đến khi phát hiện ra một căn nhà nhỏ ở đằng xa. Dù rằng nó thật mờ ảo dưới ánh trăng rằm le lói, tôi vẫn quyết định chạy đến nơi mà tôi cho rằng đó là ánh sáng cuối đường hầm duy nhất của mình. Một căn nhà chắc chắn sẽ có người sống ở đó.

Tuy nhiên, tiếng bước chân theo tôi không vì thế mà dừng đi. Trái lại, nó càng bước nhanh hơn theo nhịp chạy hối hả của tôi.

Chẳng còn bao nhiêu sức lực, tôi dồn một mạch vào những bước chạy lao đến căn nhà trước mặt.

Tuy nhiên, do gấp rút và không có ánh sáng quan sát, tôi bỗng vướng phải một vật gì đó to như một ụ đất làm ngã sấp xuống đất đến choáng váng cả mặt mày.

Tôi rệu rã đứng dậy và thất thần nhận ra cái ụ đất mà tôi ngán phải chính là một ngôi mộ được đắp bằng đất sình.

Kinh hãi, bần thần tôi cố lết ra xa ngôi mộ thì từ đâu, một bàn tay lạnh ngắt bỗng đặt lên vai làm tôi suýt hét lên.

– Suỵt, tao Toàn nè! Mày chạy nhanh quá làm tao rượt theo gần chết!

Định thần trở lại, tôi mới ngớ người vì trước mặt mình giờ này là Toàn phởn bằng xương bằng thịt. Không phải một thứ ma mị nào đã rượt tôi từ nãy đến giờ.

Thấy tôi vẫn trơ mắt ra vì chưa hết kinh hãi, Toàn phởn nói tiếp:

– Hồi nãy tao hoảng quá nên chạy theo mày luôn, hú hồn thật!

Biết nguy hiểm đã qua đi, tôi vuốt ngực thở phào:

– Vậy mà tao cứ tưởng bị ma rượt, chạy vấp té đau quá trời!

Toàn phởn đột nhiên chuyển tâm điểm sang ngôi mộ mà tôi ngán chân phải:

– Mà mộ ai đắp giữa rừng thiên nước độc thế này? Lại còn có căn nhà kế bên nữa!

Đột nhiên, không nói không rằng, cả hai đứa tôi nhìn nhau mà rùng mình.

Trong bóng đêm huyền ảo của buổi khuya, dưới những tán cây dừa rậm rạp, ánh trăng rằm cũng không đủ soi sáng những dòng chữ trên tấm bia mộ mặc dù nó gần sát ngay chúng tôi.

Hết cách, tôi rút trong chiếc balo ra một cái hộp quẹt. Đây là ý tưởng của Ngọc Lan, lúc chuẩn bị đi, nàng đã dúi nó vào balo của tôi với mục đích phòng hờ những chuyện ngoài ý muốn. Dù sao thì có tý lửa trong cái nơi rừng rú này cũng không phải là một ý kiến tệ.

Chiếc hộp quẹt sáng lên soi rõ những dòng chữ được viết trên bia mộ bằng một lớp sơn đã phai mờ theo năm tháng. Dẫu vậy, ngay dòng họ tên người mất vẫn được hiện rõ dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc hộp quẹt. Người mất tên Nguyễn Văn Định.

Ngay lập tức, tôi giật mình đến nỗi đánh rơi cả chiếc hộp quẹt xuống đất. Cả hai bọn tôi đâu ngờ được, nấm mồ trước mặt hai đứa đây chính là nấm mồ của ông ba Định. Người đã chết do té từ trên cây dừa xuống.

Vậy ra chuyện này là thật và có lẽ những gì mà chúng tôi nghe và thấy cũng là sự thật. Mặc dù vốn không tin vào những chuyện ma quỷ nhưng những gì xảy ra từ nãy tới giờ cũng khiến tôi muốn tin cũng không được. Tay chân tôi cứ run lẩy bẩy lên vì sợ hãi.

Toàn phởn lúc này cũng sợ chẳng kém gì tôi, nó giật mình như sựt nhớ ra chuyện gì đó:

– Ê, thằng Khanh đâu?

Tôi ngớ người:

– Tao cũng không biết nữa! Tưởng nó đi chung với mày!

Toàn phởn thở dài vò đầu:

– Khanh ơi là Khanh! Mày chạy đi đâu được chứ?

Tôi vỗ vai nó an ủi:

– Thôi mày ơi! Lúc đó mình lo cho mình chưa xong còn lo cho ai được!

– Nhưng lỡ thằng Khanh có mệnh hệ gì thì biết làm sao đây?

Tôi trầm ngâm đi một lúc. Suy cho cùng tôi chính là người đã lôi kéo thằng Khanh khờ đi cùng mặc dù biết nó cực kì nhút nhát để giờ đây nó mất tích mà bọn tôi chẳng thể làm được gì ngoài ngồi tuyệt vọng một đống như thế này.

Suy nghĩ một lúc, tôi chống tay đứng dậy.

– Thôi hủy kế hoạch, không khám phá gì nữa! Bây giờ tập trung vào kiếm thằng Khanh rồi về!

Có lẽ do đúng ý của Toàn phởn nên nó cũng ngay lập tức đứng dậy:

– Ừ! Chứ biết làm sao hơn được! Có gì để tao phụ mày giải thích với tụi thằng Long.

Đột nhiên từ phía đằng xa, xuất hiện những tiếng bước chân nghe chắt nịt và nặng nề. Nếu như không phải của một người to nặng thì chắc chắn không phát ra những tiếng thùm thụp to rõ như vậy được.

Vì vậy, tôi mừng rỡ khều thằng Toàn:

– Hình như thằng Khanh đó mày ơi!

Toàn phởn nhìn về phía tôi chỉ với ánh mắt bán tín bán nghi. Có lẽ nó cũng ngờ ngợ cái bóng to lù lù kia có thật là thằng Khanh hay không. Nhưng sau cùng nó cũng đứng dậy hớn hở vẫy tay:

– Ê Khanh! Tụi tao ở đây nè!

Thật kì lạ, cái bóng đen đó vẫn lầm lủi bước đi mà không có bất cứ phản ứng nào với Toàn phởn.

– Ê! Có nghe bọn tao không vậy?

Tôi cũng đứng dậy gọi thử nhưng kết quả vẫn như vậy.

Tôi bắt đầu thì sờ sợ khi cái dáng người đó dần tiền gần tới chỗ bọn tôi. Bây giờ nhìn rõ hơn, tôi chợt phát hiện ra cái dáng đi đó không giống của người bình thường mà giống như đang vác một thứ gì đó vậy. Có thể đó chính là nguyên nhân của những tiếng bước chân nặng nề kia.

– Toàn! Lùi lại đi! Hình như không phải Khanh khờ đâu! – Tôi đưa tay gạt thằng Toàn lùi về sau.

– Không phải Khanh khờ? Vậy là ai mới được?

– Tao cũng không biết! Nhưng tao cảm giác có gì đó không ổn!

Toàn phởn trong bất kì tình huống nào đều rất lanh trí. Nó gom đống lá dừa khô dưới đất lên thành một búi nhỏ rồi dùng hột quẹt thấp sáng lên thành một ngọn đuốt nhỏ đủ để soi sáng phía trước bọn tôi, nơi cái bóng vẫn lầm lì tiến tới.

Nhưng cũng giống như những chiếc đèn pin, ngọn đuốt được thấp lên không bao lâu lại bị thằng Toàn đánh rơi xuống đất lăn long lóc và dần yếu đi.

Tất cả là vì cái bóng đen trước mặt bọn tôi không phải là là Khanh khờ. Đó chính là người xõa tóc dài che kín mặt mà chúng tôi đã gặp ở trên tán cây dừa lúc nãy. Và thằng Khanh khờ lúc này đang được nó vác trên vai như một chiếc lợi phẩm của cuộc đi săn rùng rợn.

Hoàn toàn bất lực và kinh hãi, tôi giục thằng Toàn:

– L… lẹ lên! Chạy vào nhà!

Nhưng khi vừa quay lại, một bóng đen khác xuất hiện từ sau cánh cửa căn nhà đó khiến chúng tôi giật bắn, đứng chết trân như trời trồ ng. Dưới ánh trăng huyễn hoặc của ngày rằm, vật mà bóng đen đó đang cầm trên tay sáng lóe lên khiến chúng tôi hốt hoảng nhận ra đó chính là một con dao sắc lẻm phản chiếu ánh trăng lạnh buốt vào mặt tôi.

Hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng, cả tôi lẫn thằng Toàn ngã bệt xuống đất trơ cặp mắt kinh hãi nhìn về hai bóng đen đang lù lù đi đến từ hai phía.

Không ngờ cuộc đời tôi lại kết thúc chóng vánh trong rừng dừa như thế này. Tôi còn quá nhiều tiếc nuối để kết thúc ở đây, nhưng làm sao có thể chống lại định mệnh được. Đúng là thế giới rộng lớn, chuyện kì lạ nào cũng có thể xảy ra. Ai mà biết được tôi lại chết dưới tay hai hồn ma trong rừng dừa như thế này chứ.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 11


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)