– Ở đây đông vui quá anh ha! Làm em cũng muốn đá ghê! – Ngọc Lan hí hửng nhìn khắp xung quanh sân banh.
– Hề hề, nếu muốn thì mai mốt mình rũ mấy nhỏ con gái trong lớp đá chơi! Dù gì đội nữ lớp anh cũng vô địch đó!
– Hì, em có nghe rồi! Đội nữ có Lam Ngọc đá hay mà!
– Mà em nè! Em có nghĩ Khanh khờ với nhỏ Kiều xảy ra chuyện gì không?
– Sao anh lại hỏi vậy?
– Do thấy hôm bữa hai đứa nó ngồi riêng, còn không thèm nói chuyện với nhau nữa nên anh thấy nghi nghi.
Ngọc Lan lắc đầu cười giả lả:
– Không sao đâu anh! Cặp đôi cãi nhau là chuyện bình thường mà, vài ngày là hết à!
– Anh cũng mong như vậy chứ bữa đó nhìn mặt nó thảm lắm!
– Hì, rồi sẽ có một ngày mình cũng cãi nhau như vậy đó anh! Nhưng đây sẽ là thử thách xem hai bên có nhường nhìn vì nhau không, Qua đó mình sẽ hiểu nhau hơn!
– Ừ, anh hiểu rồi! Chắc chắn tụi mình sẽ không có chuyện gì đâu mà, hề hề!
– Đừng có nói trước chàng à! – Ngọc Lan chun mũi bẹo má tôi.
Chừng 20 phút sau, cả đám Toàn phởn, Huy đô cũng tập trung đầy đủ ở sân banh.
Hôm nay có vẻ như Huy đô mang lên đội hình mạnh nhất với sự có mặt của cặp bài trùng Bình, Tú cùng dàn cầu thủ tuyến chọn của nó mà tôi đã nhiều lần đá chung trước đây và tôi có thể chắc chắn rằng trình độ của tụi nó không thua Huy đô là bao.
Tuy nhiên, team của tôi hôm nay cũng không phải là yếu với sự có mặt của tôi, Khanh khờ, cặp bài trùng Tiến, hiếu, Toàn phởn và cả… thằng Sang nữa.
Hôm nay thằng Khang đinh bận chuyện nên không đi được, hàng thủ của đội tôi mất một hậu vệ máu lửa. Thay vào đó là sự có mặt của thằng Sang, tôi vẫn chưa biết nó sẽ chơi ở vị trí gì.
Toàn phởn có lẽ cũng suy nghĩ giống tôi, nó quay sang hỏi thằng Sang:
– Ê, mày đá vị trí gì?
– Gì cũng được, team thiếu gì tao đá đó!
– Ừm, vậy mày đá hậu về với thằng Hiếu đi! Thằng Tiến ở giữa sân đánh chặn với mồi banh, tao đá tự do hộ công cho thằng Phong! Vậy ok không?
– Ok! Hợp lí đấy!
Toàn phởn cũng đá chung với tụi thằng Huy nhiều nên cũng hiểu rõ lực lượng team địch ra sao. Tuy nhiên cũng như bọn tôi, nó cũng hiểu khá rõ thực lực bọn tôi thế nào, cho nên kèo khá là cân sức. Nhưng với cương vị là đội bóng vô địch giải trường làm sao tôi có thể dễ dàng bị bọn nó đánh bại được.
Sắp xếp team xong, Toàn phởn quay sang Huy đô:
– Sao, nay đá ăn gì, chầu nước hả?
– Ờ, đội nào thua chung tiền nước mía!
– Ok, chơi mày luôn!
Đội tôi vào trận đấu với khí thế hừng hừng. Tôi và Toàn phởn giao bóng để bắt đầu trận đấu.
Mặc dù đã lâu không đá chung với nhau nhưng xem ra đội tôi đá văn còn ăn ý lắm. Tôi với Toàn phởn về quê đá với tụi thằng Khánh thì không nói, thằng Tiến đã lâu không đá với bọn tội vẫn phối hợp với tuyến trên ăn ý không kém.
Và trong một tình huống ngẫu hứng, thằng Tiến chuyền dài lên cho Toàn phởn ở cánh trái làm thằng Bình và thằng Tú bị hút theo. Khi banh gần tới, Toàn phởn liền co giò về sau móc quả banh ngược về phía tôi đang bon bon ở trung lộ.
Nhận được đường chuyền như đặt của Toàn phởn, tôi nhanh chân tung một cú vô lê trái phá vào khung thành của nó. Thế mà may sao, quả banh dù uy lực nhưng lại ghim thẳng vào vị trí thủ môn đang đứng nên nó dùng cả hai tay phá bóng ra, tiếng chạm nghe thật chát chúa. Tôi cá tay nó phải rát lắm chứ chẳng đùa.
– Móc giò lái tinh tế ghê mày! – Tôi quay Sang Toàn phởn trầm trồ.
– Xời, anh mày hay đó giờ! Có thằng tiền đạo cùi như mày không biết tận dụng thôi!
– Xui thôi, coi lát tao ghi bàn nè!
Lời nói của tôi linh nghiệm sau đó không lâu. Lần này không phải là Toàn phởn kiến tạo mà chính là thằng Sang.
Trái ngược ngược với vẽ ngoài thư sinh của mình, thằng Sang khi đá banh khá máu lửa nhưng không phải máu lửa kiểu bò húc như Khang đinh mà máu lửa theo kiểu đậm chất kĩ thuật cá nhân như Toàn phởn.
Khi Huy đô dẫn banh dạt ra biên trái, thằng Sang liền án ngữ trước mặt nó. Huy đô sau một vài động tác đảo chân, nó bất thình lình dốc banh dọc biên ngang với ý định căng ngang vào vòng cấm.
Động tác của Huy đô rất điêu luyện nhưng thằng Sang vẫn tỉnh táo theo kèm đúng hướng dốc banh của nó. Và chỉ với một cái sủi mũi giày nó đã tước đi banh của Huy đô trong tích tắc.
Chưa dừng lại ở đó, thằng Sang tiếp tục dốc banh dọc biên với tốc độ cao và dễ dàng vượt qua thằng tiền về đội kia với động tác xỏ lổ kim. Tiếp tục dóc banh, thằng Sang chạm mặt thằng Tú ở hàng hậu vệ. Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, nó ngoặc banh sang bên trái làm thằng Tú không kịp phản ứng gì.
Mất hàng hậu vệ, thằng thủ môn đối phương bất khả kháng phải lao lên phá banh. Viễn tưởng nó sẽ qua luôn thằng thủ môn này mà ghi bàn nhưng nó lại bất ngờ chuyền sang cho tôi. Như được dọn cổ chỉ có tôi với khung thành trống và việc còn lại chỉ là đệm banh vào một cách nhẹ nhàng.
– Dôôôôô!
Do vừa chứng kiến màn trình diễn của thằng Sang cộng với bàn thắng vừa ghi được, tôi bất giác quên đi chuyện cảnh giác với thằng nó liền chạy ngay đến chỗ nó đập tay:
– Kĩ thuật qua người kinh gớm hen!
– Ông cũng chọn vị trí tốt tui với chuyền được chứ!
Giờ này phát giác ra đã muộn, tôi không có chủ đích muốn kết thân với thằng Sang. Nhưng vì đã lỡ bắt chuyện nên tôi đành phải theo lao:
– Hề hề, cố gắng đá tiếp nghen!
– Ok!
Dù sao thì tôi cũng không phủ nhận công lao đóng góp của nó vào lối chơi của đội. Nhìn cách nó đá, tôi lại liên tưởng đến những mẫu hậu vệ cánh thường dâng lên tấn công với kĩ thuật và tốc độ cực cao như Carlos, Lahm… Nó khiến lối chơi cả đội tội máu lửa hơn hẳn.
Đội Huy đô đã đấu với đội tôi nhiều lần trước đây nên nó khá am hiểu lối chơi của bọn tôi. Nhưng nó dù có am hiểu tới đâu cũng không thể ngờ được có 1 ngày lối chơi của đội tôi lại đầy kĩ thuật và sắc nét đến vậy.
Trong những tình huống sau đó, trận đấu như đã an bài khi tôi ghi thêm hai bàn liên tiếp chỉ trong 5 phút đồng hồ và người kiến tạo không ai khác chính là thằng Sang. Nó luôn kiến tạo cho tôi những đường chuyền như dọn cỗ. Và dù muốn dù không, tôi vẫn phải dành cho nó những lời khen với cái đập tay sau mỗi lần ghi bàn:
– Hay quá bồ tèo!
– Hề hề may mắn mà!
Kết quả chung cuộc thì đội Huy đô thua 3 – 0 chóng vánh. Một tỉ sổ mà dù có mang đội hình mạnh nhất tôi cũng chưa chắc nghĩ tới. Và người có công đóng góp lớn nhất vẫn là thằng Sang.
Chính Huy đô cũng ngạc nhiên về điều đó. Trong lúc thằng Sang cùng mấy đứa khác còn mãi chém gió, ăn mừng với chiến thằng vừa rồi, Huy đô bỗng cặp cổ tôi:
– Ê thằng này học chung lớp mày à?
– Ừ, nó mới chuyển tới!
– Thằng nay hình như tao thấy nó bữa hổm ở nhà cũ mày đó!
– Ừ tao biết chứ!
Huy đô tỏ vẻ khá ngạc nhiên với biểu hiện thản nhiên của tôi. Có lẽ nó đang trông chờ vào một sự ngạc nhiên hoặc thản thốt trước kẻ liên quan tới việc mất nhà của chứ không phải bộ dạng tỉnh như ruồi của tôi lúc này.
Hiểu được ý của nó, tôi nhún vai:
– Mọi chuyện chưa chắc là như vậy! Để coi sao đã!
– Ờ, sao cũng được!
Rời khỏi sân và đến chỗ Ngọc Lan, tôi được dịp hển mũi với nàng:
– Sao, thấy anh đá hay không?
– Cũng thường!
– Cái gì?
– Hì hì, Em giỡn thôi! Chéri đá hay lắm! Hat trick luôn!
– Hề hề có vậy chứ! Thôi mình ra quán nước đi em! Tụi nó ra giờ đó!
Sau trận bóng như thỏa thuận, Huy đô là đội bao tiền nước mía cho hai bên. Lúc này thằng Sang là tâm điểm chú ý khi nó được thằng Toàn khen hết lời:
– Hồi đó mày có đi đá ở đâu không, sao đá hay thế?
– À, hồi đó ở trường cũ tao ở trong tuyển trường ấy mà!
– Hèn gì! Thằng Phong giờ có hộ công tốt rồi nhá! Tao đỡ được phần sức! – Toàn phởn nhìn tôi nhướng mày.
– Xời, đỡ được phần sức gì, cũng do tao tận dụng tốt thôi!
– Thôi mày đừng có bắt chước thằng Phú! Nay được móm tận miệng không ăn được nữa thôi!
– Kĩ thuật cả, đâu phải muốn ghi bàn là được!
– Chắc tao phải đặt biệt danh cho mày là Phong nổ quá.
– Bậy rồi, hề hề!
– Mà công nhận nay đội tụi bây nay đá ghê thiệt! Mấy tháng hè luyện công dữ lắm hả! – Huy đô cũng gật gù công nhận.
– Làm gì có, kĩ thuật nó ăn trong máu rồi, không luyện cũng thế! – Tôi khoái chí chém thêm.
– Láo đi! Nay đội tao bị ngợp thôi! Mai mốt đấu lại là khác liền!
– Ok thôi, để tao chờ trận sau, hế hế!
Rồi Toàn phởn quay sang thằng Sang:
– Mà mày hồi trước học ở đâu đấy! Sao chuyển qua đây?
– À, tao hồi trước ở Ngô Quyền, mà tại chuyển nhà nên chuyển trường qua đây luôn!
Toàn phởn tất nhiên không biết gì, nghe tới chuyển nhà, nó tí tởn lôi tôi vào:
– Đù, thằng Phong cũng vừa mới chuyển nhà nè! Hai tụi bây hợp nhau đó!
– Hợp cái đầu mày!
Tôi tức tối cốc cho nó một cú long trời làm nó ôm đầu la bài hãi:
– Đệt bà! Không hợp thì thôi, mưu sát anh mày à!
– Thôi thôi mấy đứa, trễ rồi về ăn cơm tắm rửa nữa, đói thấy bà rồi!
Thằng Tiến thở dài chen ngang hai chúng tôi. Mà nói nói cũng đúng, bây giờ đã gần 6h, bụng tôi đã bắt đầu sôi cồn cào nếu tôi cứ cù cưa ở đây với tụi nó có khi chết đói trên đường về cũng nên.
Có lẽ bọn nó cũng suy nghĩ như tôi, tám chuyện thêm vài phút nữa cả nhóm bắt đầu giải tán về nhà. Nhưng tôi lại chợt nhận ra một điều, về nhà cũng đồng nghĩa với việc tôi lại phải chia xa Ngọc Lan.
Lúc trước khoảng cách nhà giữa tôi và nàng không xa nên tôi không có cảm giác bồi hồi như bây giờ. Chưa kể không biết chừng nào tôi có thể gặp Ngọc Lan trong khi còn phải gần một tuần nữa chúng tôi mới bắt đầu nhập học chính thức.
Ngọc Lan tuy không đi guốc nhưng nàng lại hiểu rõ sự cồn cào trong lòng tôi. Nàng khẽ đập lưng tôi:
– Anh! Bộ buồn hả?
– Sắp tới nhà em rồi không buồn sao được!
– Hì, có gì đâu mà! Đâu nhất thiết đi học mình mới gặp nhau! Khi nào rảnh anh có thể sang em lúc nào cũng được! Hoặc em sẽ đón taxi lên anh! Được hông nè?
– Em biết địa chỉ chỗ anh không mà lên đó!
– Sao hông? Thực ra em thuê thám tử theo dõi anh lâu rồi! Cái gì của anh mà em hông biết!
Dù biết là đùa nhưng tôi cũng có chút lạnh gáy nhỡ đâu Ngọc Lan nói thật:
– Uầy uầy, thôi đừng giỡn nghen!
– Hì hì, yếu quá à! Mới có chút mà sợ rồi!
– Ai nói anh sợ đâu!
– Thôi mà chéri!
Ngọc Lan cứ vòng tay ôm tôi cười giả lả làm tôi như chết trân không đáp lại được câu nào. Nhưng điều đó cũng làm lòng tôi ấm lại rất nhiều và cũng kèm theo một chút chộn rộn khi cả người nàng cứ ép sát vào lưng tôi nghe tê rần. Nó như giúp tôi quên đi cái nóng oi ả giữa đường phố đông nghet người buổi chập tối.
Ngọc Lan là vậy, nàng không dễ bị hoàn cảnh chi phối tình cảm. Dù là đang ở giữa đồ phố đông người, nàng vẫn vững tay ôm chặt tôi mặc cho những cặp mắt cứ soi mói. Đã thế tôi cũng không ngại gì vết bẩn mà nắm lấy tay nàng cho những cặp mắt đó cay tức tửi chơi.
Không những vậy, nhiều lúc tôi muốn thét lớn lên rằng tôi yêu nàng biết chừng nào. Nhưng nghĩ lại sợ người ta chửi khùng nên lại thôi. Tự nhiên bị bắt lên đồn vì tội gây rối trật tự công cộng thì nhục phải biết.
– Tới nhà rồi em vô đi!
Tôi chẹp miệng nhả ra câu nói một cách uể oải dù rất ghét phải nói.
Mới thoắt cái nhà Ngọc Lan đã ở trước mặt, cứ như nó tự mọc chân để đến gần tôi hơn vậy mặc dù tôi có ngó thấy chiếc cổng trắng vẫn sừng sững ngự trị ở đó như thách thức tôi bước vào.
– Em vào đó, anh về cẩn thận nha! – Ngọc Lan quay về phía tôi cười nhẹ.
– Ừ, anh biết rồi!
– Kìa anh, người ta thả diều đẹp ghê!
– Đâu!
– Chụt!
Ngọc Lan định dụ tôi quay về hướng khác để tặng trộm cho tôi một nụ hôn nhưng nàng đâu biết rằng mánh khóe này tôi đã biết thừa kể từ cái thời trẻ trâu cởi truồng tắm mưa. Thợ bắt rắn nay lại bị rắn cắn, tôi tương kế tựu kế quay mặt lại hôn vào đôi môi nàng với ý định trêu Ngọc Lan trả đũa những ngày bị nàng trêu đến khóc thét. Thế nào Ngọc Lan cũng giãy nảy lên cho mà coi.
Mà hình như có cái gì nó sai lắm! Ngọc Lan chẳng những không ngại mà còn vòng quay sau gáy tôi xiết chặt lại hôn trả. Bình thường lúc chỉ có hai người thề này tôi khoái bỏ xừ ấy chứ nhưng bây giờ đang ngoài đường, Ngọc Lan không ngại, tôi lại ngại thấy tía.
Bị người ta địa nhiều, tôi quýnh quáng ra hiệu cho Ngọc Lan nơi tay ra, vậy mà nàng vẫn kiên quyết xiết chặt hơn lại còn nheo mắt trêu tôi. Càng lúc bị nụ hôn của Ngọc Lan làm mụ mẫn đi, tôi dùng một chút tỉnh táo của mình kéo Ngọc Lan vào trong góc cổng, nơi khuất bóng hơn.
– Ọc, làm gì vậy cô nương, muốn tui tắt thở hay gì?
Trái lại với tôi lúc này đang lấy hơi lên, Ngọc Lan chun mũi tinh nghịch:
– Ai bểu thừa cơ hun môi người ta. Đã thế hun cho chết luôn!
– Sặc, vậy cũng đùa cho được!
– Xì, có người thích gần chết mà còn giả đò!
– Thích đâu…
– Hu, vậy thôi mai mốt người ta không cho hun nữa!
Cái này thì tôi đâm hoảng hơn liền cười cầu tài:
Để lại một bình luận