Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 11

Đời học sinh – Chương 11

Do vậy tôi ngập ngừng:

– Nhưng mà…

– Tao hiểu mày định nói gì. Đúng, tao đã chia tay Hoàng Mai từ hơn nửa năm trước rồi. Nhưng giúp là giúp, không phải vì Hoàng Mai mà tao mới đồng ý giúp mày. Mày hiểu chứ?

– Ừ, được rồi tao hiểu!

– Thế mày muốn chừng nào mới bàn kế hoạch đây?

– Sáng mai đi, sáng mai tầm 9h ở quán cà phê ngay góc đường 15. Chỗ đó có phòng kín dễ bàn việc!

– Ok, mai gặp!

Vậy là xong cho công việc buổi tối hôm nay, tôi thở phào nằm bệch xuống giường mà không khỏi nghĩ ngợi về quyết định của mình. Liệu hôm đó tôi lựa chọn bật lại bọn nó có đúng không. Và hôm nay tôi lựa chọn giấu Ngọc Lan có đúng không. Thực sự thì tôi chỉ muốn mang lại niềm vui cho nàng chứ không phải một sự rắc rối nào.

Ý nghĩ đó cứ dằn vặt mãi trong đầu tôi không sao dứt ra được. Giá mà có một thế giới nào đó chỉ có tôi và Ngọc Lan thì hay biết mấy. Tôi tự hỏi tại sao những chuyện rắc rối vẫn chưa buông tha tôi được. Tôi không trách thằng Khanh, tôi chỉ trách số của mình sao mà xui quá. Cơ mà thôi, rán qua cái vụ này hy vọng mọi chuyện sẽ bình yên hơn.

Do vậy, sáng hôm sau tôi dậy sớm để lên quán cà phê bàn chuyện với thằng Vũ. Nếu so với quán trà sữa bọn tôi hay uống thì quán này phù hợp với độ tuổi lớn hơn một tí vì đa số ở đây toàn là dân văn phòng, bàn chuyện ở đây thì không phải lo tai vách mạch rừng. Cơ mà ngặt một nỗi ở đây người lớn khá nhiều nên khi thấy một thằng nhóc ất ơ như tôi vào quán, ai nấy cũng ngó như từ hành tinh nào xuống, đã vậy tôi còn mặc đồng phục trường nữa chứ.

May sao ngồi một hồi tôi cũng quen dần với không khí tĩnh lặng của quán này, với lại tôi ngồi phòng lạnh ở trong nên cũng ít người hơn là dãy ghế bên ngoài hiên. Và tất nhiên với món cappuccino trong menu, tôi không thể nào bỏ qua được.

Sở thích của tôi là vậy, cứ thích tìm quán cà phê nào có món cappuccino để uống thử và rồi chắc mủm là nó không thể nào ngon hơn cappuccino của Ngọc Lan pha được. À mà có đấy, có một người có thể gọi là ngang ngửa với nàng đó là Ngọc Mi. Tuy phong cách và hương vị có đôi chút khác nhau nhưng cả hai đều làm tôi đổ gục bởi cái riêng của mình.

Đúng như đã hẹn, tầm 9h, thằng Vũ đã có mặt ở quán, nó đặt chiếc điện thoại lên bàn rồi chẹp miệng nhìn tôi:

– Giờ thì sao nào? Kế hoạch của mày là gì?

– Tao định dùng điện thoại của mày để ghi lại bằng chứng tụi thằng Thái!

– Vậy giờ tao sẽ phải làm gì?

– Nếu được thì nhờ mày theo dõi dùm thằng Khanh xem tụi thằng Thái có muốn hại nó nữa không.

– Chỉ đơn giản như vậy thôi chứ gì?

– Ừ, trước mắt là vậy thôi, cũng không nên manh động gì!

– Thôi được rồi, từ chiều nay tao sẽ nhờ một số anh em thân cận trông chừng thằng Khanh cho mày!

– Ừ cảm ơn mày!

– Không có gì! Cứ coi như tao trả nợ mày vậy!

Quả thật thằng Vũ đã thay đổi rất nhiều kể từ trận đánh ở bãi cát. Nó không còn là một thằng sốc nổi, háo thắng có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích nữa. Nó giờ này trầm tính hơn và trưởng thành hơn trong từng lời nói. Cũng giống như tôi, từ khi chia tay Hoàng Mai và quen Ngọc Lan đến giờ, tôi cảm thấy mình cũng chính chắn hơn hẳn. Chỉ là duy nhất trong trường hợp này mà thôi…

Bàn việc xong còn dư cũng kha khá thời gian, tôi với thằng Vũ vẫn ngồi ở quán cà phê đó nhắm nháp đồ uống của mình. Đúng thật thì ngoài việc bàn kế hoạch ra, giữa tôi và thằng Vũ cũng không có chuyện gì để nói, thế nên nó cứ nó cứ chơi game trong điện thoại của nó, tôi thì cứ nhăm nhi tách cà phê rồi nhìn về chiếc TV đang phát một bộ phim nào đó ngoài quán.

Bất chợt thằng Vũ vươn vai thở ra:

– Này! Mày biết vì sao tao với Hoàng Mai chia tay không?

Có hơi bất ngờ với lời bắt chuyện của thằng Vũ nhưng vốn sẵn tính tò mò về chuyện tình của hai đứa này, tôi liếm môi đáp:

– Chắc là hai đứa không hợp nhau?

– Cũng gần đúng! Là vì trong lúc yêu nhau tao cảm thấy trong lòng Hoàng Mai không thực sự yêu tao.

– Là sao! – Tôi nhíu mày thanr thốt.

– Tao cảm nhận được dường như trong lòng Hoàng Mai vẫn còn một trở ngại gì đó hoặc có thể là 1 ai đó!

Từng lời thằng Vũ nói không khỏi làm lòng tôi cảm thấy xốn xang. Tôi tự hỏi liệu cái trở ngại của Hoàng Mai, một ai đó của Hoàng Mai đó có phải tôi hay không? Tôi bồi hồi nhớ lại những lần gặp em sau khi em đã chia tay, mỗi lần như vậy em đều để lại trong tôi một ấn tượng nào đó rất khó tả qua những câu nói trước khi quay đi. Và trong số đó là câu “cảm ơn Phong nha!”

Nếu thoáng qua thì đó chỉ là một câu cảm ơn bình thường nhưng đối với tôi, có lẽ nó luôn xuất hiện trong câu hỏi “Phong có bạn gái chưa?” Nên luôn làm tôi cảm thấy chộn rộn mỗi khi nghĩ đến.

Tôi còn nhớ trong cái lần gặp nhau trước khi tôi “quen hờ” Ngọc Mi, em cũng từng hỏi tôi một câu như vậy và tôi cũng nhận được lời cảm ơn như thế. Như vậy có phải đó là một ẩn ý dành cho tôi hay không?

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, tôi tiếp tục tán chuyện với thằng Vũ:

– Vậy ai là người chia tay trước?

– Là tao!

– Mày?

– Ừ! Nếu là của mình rồi sẽ thuộc về mình, nếu không phải của mình thì sẽ không bao giờ thuộc về mình. Mày cũng đã từng yêu chắc mày hiểu chứ?

– Ừ tao hiểu, nếu đã không yêu nhau thì cứ cho nhau lối đi riêng vậy!

– Dù gì cũng lâu rồi, tao cũng không còn bận tâm gì nhiều. Cứ học hết cấp 3 đã tính gì tính!

– Hề hề, đúng đấy! Học hành trước đã!

Rồi nó thở ra như trút hết gánh nặng:

– Coi bộ mày lúc này yên bề gia thất rôi nhỉ?

– À… Cũng sống gió dữ lắm mới được vậy đó!

– Ờ, tao cũng từng tham gia 1 phi vụ với mày rồi còn gì!

– Hề hề, lần đó cũng nhờ vào mày cả mà!

– Thôi như có qua có lại vậy. Xong trận này là mày hưởng thụ được rồi!

– Uầy, tao cũng mong vậy chứ ngán quá rồi!

Rồi thằng Vũ lại lặng đi một lúc tiếp tục nhắm nháp ly cà phê đen của mình. Nó bỏ khá nhiều đường vào ly cà phê của mình rồi nhấp từng ngụm một. Tự nhiên tôi lại nhớ đến Lam Ngọc cũng có thói quen uống như vậy, chỉ khác ở chỗ nàng không để đường như nó, đi với tôi Lam Ngọc chỉ uống không đường, khẩu vị đó rất hợp với tính cách của nàng.

Đang miên man trong những dòng suy nghĩ, thằng Vũ lại khiến tôi trở về thực tại bởi câu hỏi xoắn não:
– Ê Phong! Nếu mà cho mày một cơ hội để yêu lại, mày có tiếp tục chọn người mày đang yêu hay không?

– Ớ?

– Sao, khó trả lời quá hay gì?

– À không! Tao vẫn sẽ chọn người yêu hiện tại của tao chứ! Còn mày?

– Tao sẽ chọn không yêu ai cả cho bớt phải gánh nặng!

– Chậc, nghe mày nói lúc nãy tao cũng đoán được mày trả lời gì rồi!

– Uầy, yêu chi cho đời đau khổ! – Nó chắp tay sau gáy dựa ra bức tường sau lưng vừa thở ra đầy mệt mỏi.

Suy cho cùng thì đây là con đường nó đã chọn, tôi không cảm thấy ngạc nhiên khi nó trả lời như vậy. Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu khi nó hỏi câu đó tôi lại lưỡng lự một hồi mới có thể trả lời được. Ngọc Lan luôn là người tôi yêu nhất và nếu cho tôi chọn lại tôi vẫn sẽ chọn yêu nàng. Tại sao tôi lại có thể lưỡng lự khi thằng Vũ hỏi như vậy được, có phải trong lòng tôi có trở ngại gì đó giống như Hoàng Mai hay không?

Ngồi thêm một chút nữa tầm 11h trưa, do còn phải đi đón Ngọc Lan nên tôi chào tạm biệt thằng Vũ để đi trước.

Từ quán cà phê qua chỗ nhà Ngọc Lan cũng không xa lắm, chỉ vòng vòng ở đường Nguyễn Hữu Thọ mà thôi nhưng tôi đi sớm cốt chỉ để có thời gian đi dạo với Ngọc Lan thêm một chút. Ngày nào cũng thế, tôi đều đi sớm một tí để trừ hao ra thời gian nói chuyện với nàng cũng như đạp xe đi dạo. Vì thế hôm nay tôi cũng qua nhà nàng sớm một tí để khỏi phải bị nghi ngờ.

Ấy thế mà tôi vẫn không qua khỏi được đôi mắt tinh tướng của nàng, với mới mở cổng nàng đã hỏi một câu đùa như thật:

– Hì, từ đâu sang mà nhìn còn khỏe khoắn vậy anh?

– À, tại nay tại sắp được ăn tối với gia đình em nên mới đầy năng lượng vậy đó em!

– Thiệt không đó? Hay tới lúc vô bàn không gắp được món nào lại nhờ em gấp dùm!

– Bậy nào! Được ăn với gia đình em vui… hông hết nữa!

– Hi hì, rán đi, chiều là được rồi!

– À hề hề! Vậy mình lên trường thôi em!

Tôi cười cầu tài mừng thầm vì số mình còn chưa tận. Vừa rồi chỉ cần tôi ngập ngừng một xíu thôi có lẽ Ngọc Lan đã tiếp tục hỏi dồn tôi cho đến khi tôi khai thật thì thôi. Không biết đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với tia nhìn sắc lẽm của nàng như thế nào nữa. Hên gì đâu!

Bất giác tôi lại nhìn ra phía sau theo cảm tính. Từ nãy đến giờ tôi có cảm giác như ai đó đang theo dõi tôi vậy, nhưng khi quay ra đằng sau thì mặc nhiên chỉ là những chiếc áo trắng học sinh vẫn đạp theo đám đông từng tốp phía sau lưng tôi như mọi ngày.

– Á Anh Phong!

Tôi giật mình bởi tiếng la của Ngọc Lan và càng giật mình hơn khi chiếc xe đạp điện của mình vừa leo ào lên lề và suýt đâm sầm vào cột điện nếu không bóp thắng kịp lúc. Điều này khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn sự chú ý vào cả tụi tôi nhưng hơn hết là Ngọc Lan ở phía sau lưng vẫn bấu chặt vào hông tôi run run như chưa hết sợ hãi.

Tôi cầm tay em trấn an:

– Em có sao không? Có bị đụng trúng chỗ nào không?

– Không sao đâu anh, em hơi giật mình một xíu à! Anh bị sao vậy? Tự nhiên cứ quay ra nhìn đằng sau hoài!

– À ừ anh…

– Có chuyện gì khó nói hả anh?

– Anh cũng không biết nữa, tự nhiên anh có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy!

– Có phải bữa hổm cũng vậy phải không anh?

– Bữa nào em?

– Cái lần ra chơi hôm bữa đó anh! Đang đi anh cũng tự nhiên đứng lại có phải vì như vậy không?

– Ừ đúng!

– Nhưng vì sao hở anh? Tại sao anh lại có cảm giác như vậy?

– Anh cũng không biết nữa, tự nhiên anh có cảm giác bị theo dõi vậy à!

Ngọc Lan bỗng thở dài một hơi, nét mặt nàng tự nhiên rũ xuống thấy rõ nhưng rất nhanh nàng cũng rạng rỡ trở lại mỉm cười với tôi:

– Thôi, không sao đâu anh! Chắc do cảm giác thôi, mình có làm gì để người ta theo dõi đâu!

– Ừ, chắc anh lo xa quá thôi, mình đi lên trường tiếp em ha!

– Ừa, đi thôi anh!

Dù lại may mắn thêm một lần nữa qua được đôi mắt tinh tường của Ngọc Lan nhưng chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy vui nổi. Phần vì tôi vừa làm Ngọc Lan hoảng sợ một phen, phần vì lại một lần nữa tôi cảm nhận được có ai đó đang theo dõi tôi.

Điều đó càng cũng cố thêm giả thuyết tụi thằng thái đã mò được thông tin của tôi để theo dõi, chờ đợi thời cơ để ra tay như bọn nó đã từng làm với thằng Khanh mà bạn của nó.

Nhưng cũng như Ngọc Lan đã nói, có lẽ tôi chỉ lo xa mà thôi…

Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi đến thẳng nhà Ngọc Lan để chuẩn bị cho buổi tối cùng với gia đình nàng.

Vừa mở cổng, con Lucky đã chạy ra quấn quýt dưới chân Ngọc Lan như mọi thường khi nàng về nhà. Mỗi lần như vậy tôi cùng đều sà xuống vuốt ve nó một cách thích thú, tôi vốn cũng không phải người yêu thích chó mèo gì nhưng con Lucky này có bộ lông mềm mượt khiến tôi không thể rời tay được.

– Anh chị vô nghỉ ngơi đi xíu đi, em với mẹ nấu đồ ăn xong rồi đó!

Đang mân mê con Lucky, giọng Ngọc Mi bỗng vang lên từ trong nhà làm tôi thoáng một chút giật mình. Thì ra con bé ở đến từ lúc nào và đang đứng ở thềm nhà túm tím nhìn bọn tôi.

Tính ra cũng hơn 3 tháng rồi tôi mới gặp lại Ngọc Mi. Con gái không gặp 1 tuần đã đổi khác đằng này là hơn 3 tháng tất nhiên con bé có ít nhiều thay đổi và hầu hết đều là những thay đổi tích cực.

So với hơn 3 tháng trước đây, gương mặt Ngọc Mi có phần rạn rỡ hơn và xinh xắn hơn. Và sự thay đổi rõ rệt nhất là ở trang phục khi lần đầu tiên tôi thấy con bé mặc quần đúi áo pull một các thoải mái đến vậy. Có lẽ do được bà nội thấu hiểu nên con bé không còn bị áp bức trong cuộc sống nữa, nét tươi tắn hiện rõ trên gương mặt.

– Sao không đợi chị về rồi nấu luôn, em qua chơi mà để em nấu cực ghê!

– Có gì đâu chị! Đợi chị về nấu thì có người lại than thở đó! – Vừa nói con bé vừa nhướng mắt về phía tôi cười đùa.

– Hì hì, thôi mình vào chuẩn bị đi! – Rồi Ngọc Lan quay về phía tôi – Anh có mang theo đồ không đó?

– Có chứ sao quên được!

– Vậy anh vào thay đồ rồi ra sô pha nghĩ xíu y, em với bé Mi lên phòng xíu rồi xuống liền!

Ok! Từ bây giờ tôi bắt đầu sẽ chinh chiến một mình khi hai hậu phương vững chắc của tôi là hai chị em Ngọc Lan đều phải tạm vắng ở căn cứ để chuẩn bị tư trang. Ngay cả con Lucky cũng theo luôn hai chị em vào phòng để lại tôi bơ vơ ở phòng khách và trước mặt tôi đây lại là ba và bà nội của Ngọc Lan.

Đứng trước hai trùm cuối, tôi thở ra khoanh tay:

– Dạ, con chào bà, con chào chú!

– Ừ, ngồi chơi thoải mái đi con! – Bà mỉm cười mời tôi ngồi.

– À, dạ!

– Lên lớp mới sao rồi có ổn không con?

– Dạ, vẫn tốt ạ! Lớp 12 thì có nhiều điều phải lo hơn!

– Ừ, mà bà nghe con bé Lan nó kể hè rồi tụi con về quê chơi phải không?

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 11


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)