– Ừm!
Chú út không nói gì, chỉ ngoái nhìn tôi mtột cái rồi trở vào trong kho làm việc của mình. Có lẽ chú còn thắc mắc tại sao hai tụi tôi đột ngột chơi thân với nhau như vậy mặc dù trước đó chả rủ nhau đi đâu một lần nào cả. Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như đã quên bẳn đi lời khuyên của chú từ lúc nào.
Chú út mất dạng, tôi với thằng Sang mới ngồi bệch xuống băng ghế đá gần đó thở phì một hơi. Hiện giờ tinh thần tôi mới dần ổn định lại sau một lúc tập trung cao độ lái xe như luồn lách như đua moto chuyên nghiệp. Thằng Thái cũng không khá gì hơn khi mặt nó lúc này cứ như vừa bị mất sổ gạo.
Tôi quay sang hỏi:
– Ê, sao mày gan vậy? Không sợ bọn nó đuổi theo đánh à?
– Tao cũng sợ nhưng mà tao không tự chủ được khi nghe nó nói như vậy!
– Nó ảm ảnh mày đến vậy sao?
– Mày không từng trải qua mày không hiểu được cái cảm giác ngày nào lên lớp cũng có người lấy mày ra làm trò cười đâu!
– Nhưng mày làm vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì, giờ không biết nó sẽ làm gì kế tiếp đây!
– Chậc! Là lỗi của tao, không giúp gì được mày mà lại làm mày thêm rắc rối!
– Thôi, chuyện lỡ rồi, tao cũng không cần mày làm gì thêm. Giờ chắc tao về đây!
– Mày không sợ tụi nó tìm mày à?
Câu hỏi của nó khiến tôi có phần chùn chân, biết đâu tụi thằng Thái vẫn còn ngoài kia? Tuy nhiên, tôi không thể nhờ đến sự trợ giúp của chú út đưa tôi về như lần trước nữa, chú út sẽ nghi ngờ ngay tôi lại gặp chuyện liên quan đến tụi nó, do vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự về một mình.
Tôi quay lại thở ra:
– Ừ, giờ biết sao được! Tao số lớn lắm, không chết được đâu!
– Ờ, vậy mày về cẩn thận!
Chào thằng Sang, tôi leo lên xe phi thẳng ra về. Trời giờ này đã chập chiều khi ánh nắng đỏ thẳm cũng đang dường tắt nhường chỗ cho màn đêm kéo đến. Để tránh nguy cơ bị mai phục bất cứ lúc nào, tôi chọn đi con đường Nguyễn Thị Thập đông ngùn ngụt. Như thế này tụi nó có muốn theo dõi tôi cũng khó.
Tuy nhiên, điều làm tôi bận tâm nhiều hơn không phải là làm sao để tránh mặt tụi nó mà là tại sao tôi với thằng Sang có thể thoát dễ dàng khỏi quán bida đó đến vậy. Tôi có thể cảm nhận rõ không có một sự truy đuổi nào suốt dọc chặn đường tôi chạy từ đó về nhà cũ, và kể cả khi ở quán bida, tôi và thằng Sang cũng dễ dàng chạy thoát khỏi đó để lên xe dong đi mà theo như lẽ thường tôi và thằng Sang đã phải bầm dập từ lâu.
Nhưng dù đã thoát, tâm trạng tôi vẫn không khá hơn là bao, nó như ta đổ một cốc nước vào một đám cháy to vậy. Đám cháy đó vốn đã lớn, sau vụ này nó còn bùng lên khủng khiếp hơn như được châm cả thùng xăng.
Tuy nhiên, đám cháy đó không cháy âm ỉ từng ngày quấy rối tôi như trước đây mà nó chỉ chựt bùng lên vào một ngày nào đó đẹp trời. Và nó đã đến vào một ngày nghiệt ngả nhất và không ngờ nhất.
Đúng như điều tôi đã lo sợ những ngày kế tiếp không có bất kì dấu hiệu quấy rối, theo dõi nào của tụi thằng Thái cả, điều đó kéo dài cho đến khi chúng tôi bắt đầu tổ chức đi chơi như kèo thằng Toàn phởn đã hẹn.
Tầm 9h sáng chủ nhật, chúng tôi bắt đầu tập trung ở trước cổng trường. Hôm nay tất cả những đứa Toàn phởn đã mời đều có mặt kể cả thằng Sang. Khác với ấn tượng ban đầu khi nghe tên của nó trong danh sách mời của thằng Toàn, tôi ít ác cảm với nó hơn cũng một phần vì đồng cảm với quá khứ không tươi đẹp gì của nó.
Đúng như thằng Toàn nói, kể từ lúc nhập học tới giờ cũng hơn 1 tháng chúng tôi chưa có dịp đi chơi gì với nhau. Hôm nay chỉ tiếc một điều là Khanh Khờ không có mặt. Cũng phải thông cảm vì nhà nó nấu rượu, mấy ngày cuối tuần thế này nó hay phải đi giao hàng cho mấy quán nhậu nên hiếm khi nó đi chơi được với bọn tôi trừ nhưng dịp đặc biệt như liên hoan hoặc sinh nhật. Nhưng bằng này cũng đã đủ, chúng tôi bắt đầu lên được đến điểm hẹn đã chọn.
À cũng phải nói qua về điểm hẹn đã. Để chọn ra một nơi đi chơi nhóm ở gần Sài Gòn thì dễ, ở trong Sài Gòn mà nhiều cây xanh thì chỉ có ở thảo cầm viên là thích hợp nhất. Ý tưởng nay có từ khi tôi dẫn con bé Mi đi chơi cùng với đám Toàn phởn Phú nổ. Nay lại tiếp tục được Toàn phởn áp dụng khiến cho tụi thằng Phú nhíu mày, nó chẹp miệng:
– Bộ Sài Gòn có một chỗ để đi chơi hả bây?
– Chịu thôi, gần đây thì chỉ có mỗi chỗ đó rộng rãi thoáng mát! Hay mày muốn đi Bò Cạp Vàng bằng xe đạp? – Toàn phởn nhíu mày.
– Có gì đâu! Tao đi chơi Củ Chi bằng xe đạp hoài chứ gì!
– Dốc láo hả mạy! Thế cuối tuần có đi không?
– Đi chớ mày, hề hề!
– Thế cũng lằng nhằng! Còn mày Kiên?
– Tao hả? Cuối tuần đi đá banh hay gì?
– Banh bóng gì giờ này, ngáo hả mạy? Tao hỏi có đi thảo cầm viên không?
– Ờ đi chớ mạy!
Cơ mà dù có hai tụi nó hay không thì mục đích chuyến đi này cũng không thay đổi. Dịp này tôi chỉ muốn dành cho Ngọc Lan, tôi muốn dẫn nàng đi đến những nơi nàng chưa từng đến hoặc chi đơn giản là khiến nàng vui nhất có thể sau những tháng ngày phải chịu thiệt thòi vì tôi. Nhưng tôi nào có làm được?
Từ trường tôi đến thảo cầm viên cũng khá xa, tầm gần 1 tiếng nếu đi bằng xe đạp. May thay Cả tôi, Toàn phởn và thằng Sang không phải chịu cảnh phải đạp bộ đến thảo cầm viên như vậy. Tôi tất nhiên là chạy xe đạp điện đèo Ngọc Lan, Toàn phởn thì cũng mượn xe đạp điện của bé Phương để chở con bé, còn thằng Sang cũng có xe đạp điện riêng của nó. Duy chỉ có thằng Phú là lẹt đẹt chiếc xe đạp chân.
Thằng Kiên coi lù đù vậy mà khôn, vừa tập trung nó đã nhảy sang xe của thằng Sang ngay vì nó đi một mình làm thằng Phú trố mắt:
– Gì đây, tạo phản hả thằng kia?
– Đâu, tao nghĩ cho mày đó! Lát mày phải đạp bộ tới thảo cầm viên, chở thêm tao chi cho nó nặng!
– Đù, cái thằng này…
Thằng Toàn liền phởn mặt thọc vào:
– Lúc nãy mày nói hay đạp xe ra địa đạo Củ Chi chơi mà, đạp ra thảo cầm viên có xá gì!
– Ờ thì vậy…
– Mày yên tâm, anh em không có bỏ mày đâu mà lo, mày đạp sao tụi tao theo y vậy!
– Aghh, tự nhiên tao thấy đau chân quá! – Phú nổ đột nhiên nhăn mặt co chân lên suýt xoa.
– Thôi đừng có diễn với tụi anh. Không đi thì ở lại! Xuất phát thôi mấy đứa!
– Ế ế, chờ tao!
Tầm 10h hơn, chúng tôi đã có mặt ở trước cổng thảo cầm viên. Trông mặt đứa nào đứa nấy đều hồ hởi thấy rõ. À tất nhiên là có một thằng ngoại lệ, đó là Phú nổ. Phải đạp xe gần chục cây số, mặt nó méo xệch như đưa đám nhìn hài không chịu được.
Đến mức Toàn phải phải buộc miệng chọc:
– Sao vậy? Đường này khác với đường lên Củ Chi nên không quen hả?
– Đâu, tại trời nóng quá tao chảy mỡ thôi!
– Thấy ghê vậy! Thôi giờ còn sớm, mình lấy xe đi dạo 1 vòng quận 1 đã rồi hẳn vào thảo cầm viên chơi!
– Thôi dẹp, cất xe vào bãi ngay cho anh mày!
– À rồi, làm ghê!
– Ê Phú! – Thằng Kiên khịt mũi.
– Sao mày?
– Thằng Toàn nói đúng mà!
– Đúng đầu mày, đi cất xe ngay!
Sau khi cất xe, chúng tôi bắt đầu mua vé vào thảo cầm viên. Hôm nay cuối tuần nên khá đông người đi chơi. Đa số là gia đình dẫn con cái, số khác là các cặp đôi, còn lại là nhóm bạn đi chung như chúng tôi đây.
So với lần trước cũng đi chung với nhóm thằng Toàn, lần này tôi cảm thấy có gì đó đặc biệt hơn và chộn rộn hơn. Đó chắc chắn là cảm giác do Ngọc Lan mang đến, nó khác hẳn với cảm giác đi cùng với Ngọc Mi lần trước chỉ với danh nghĩa là người yêu trên giấy tờ. Lần này Ngọc Lan là người yêu chính chủ của và mọi cử chỉ tôi dành cho nàng đều xuất phát từ tình cảm chân thật nhất.
Không biết khi ở Pháp Ngọc Lan đã từng đi đến thảo cầm viên lần nào chưa, nhưng ở Sài Gòn này thì chắc là lần đầu tiên khi đi đến đâu nàng đều nhìn dáo dác xung quanh đến đó với đôi mắt thích thú, hớn hở. Điều đó càng làm tôi có thêm động lực để tiếp tục dẫn Ngọc Lan đi khắp những nơi mà nàng muốn để được thấy nhiều hơn đôi mắt hồ hởi, ngây thơ như thế.
– Ê Kiên! Bạn mày kìa sao không lại chào! – Thằng Phú réo inh lên chỉ con hả mã dưới hồ.
– Bạn tao hồi nào?
– Nhìn mặt nó đù đù giống mày kìa!
– Đù cái đầu mày! Con vẹt lúc nãy mới giống mày ấy!
– Làm gì giống tao?
– Cái miệng nó cũng láo táo như mày!
– Úi xời, vậy cũng nói, non lắm con ạ!
– Ê Phú… Phú… – Toàn phởn đột nhiên gọi tên thằng Phú.
– Gì mày?
– Phú… Phú… làm gì thấy tao vừa chạy vừa la làm vậy? – Toàn phởn vừa lùa mấy con gà lôi làm nó kêu chí chóe.
– Bà mày thằng cờ hó. Chơi anh mày à?
– Chơi đâu, tao kêu mấy con gà lôi, mắc mớ gì tới mày mạy!
– Sao mày kêu tên tao?
– Ai biết, lỡ đâu nó cũng tên Phú giống mày sao!
– Giống tía cưng!
– Thôi mấy đứa, tới giờ ăn rồi kiếm chỗ nào ngồi nghỉ lấy đồ ăn trưa ra đi bây!
Thấy hai thằng cự nhau chí chóe, tôi chẹp miệng can ngang vì cũng đã tới giờ ăn trưa.
Hôm nay theo như thống nhất từ đầu, bọn tôi đã mua sẵn đồ ăn nhẹ và cơm hộp sẵn trên đường đi nên đến giờ, khâu chuẩn bị chẳng khác gì như lần đi chơi trước đây. À có khác một chút, lần trước tôi may mắn được thưởng thức bữa cơm trưa do Ngọc Mi tự chuẩn bị. Lần này ngoài món cơm hộp, Ngọc Lan mang đến cho tôi một hương vị phương Tây hơn đó là món bánh sandwich kẹp thịt. Khỏi phải nói, ngon gì đâu!
– Thằng Phong sướng ghê bây! – Toàn phởn chống cằm nhìn tôi chẹp miệng.
Ngay lập tức bé Phương liếc nó cháy mắt:
– Sướng sao Toàn?
– À đâu, Toàn nói lộn! Thằng Phong nó khổ gần chết!
Và cũng ngay lập tức Ngọc Lan cũng lườm nó cháy mắt nhưng với nét mặt phởn hơn đầy ý định bơm xăng:
– Khổ sao Toàn?
Bí thế Toàn phởn giả lơ:
– Ủa, Toàn có nói sướng khổ gì hả? Anh em có nghe nãy Toàn nói gì không?
Biết ý Toàn phởn, mặc nhiên không có ai lên tiếng phản bác gì cả, duy chỉ có một thằng:
– Ủa mày mới nói mà. Tao còn nhớ nè!
Không ai khác ngoài cái mõ hay thọc gây không đúng lúc của Kiên lãng làm Toàn phởn suýt phun hết cơm ra ngoài và lãnh ngay cái véo tai chóe lửa từ bé Phương. Nhưng chả ai trách nó được cả vì ngay sau đó nó cũng bị Toàn phởn cốc cho một cú muốn lủng gáo.
Sau khi ăn trưa, chúng tôi tiếp tục đi tham quan vườn thú và chụp hình lưu niệm các kiểu. Đến tầm 4h chiều sau khi đã ngắm hả hê hết 1 vòng thì chúng tôi bắt đầu ra về. Buổi đi chơi có lẽ đã kết thúc tốt đẹp nếu không có sự xuất hiện của tụi thằng Thái một cách bất ngờ và không báo trước từ ngoài cổng.
Bọn tôi vừa đi ra, tụi nó đã đứng ngoài đó từ lúc nào như đợi sẵn. Thằng Thái lúc này đeo một cặp kính đen che mắt nhưng nếu nhìn kĩ vẫn sẽ thấy vết bầm mờ mờ ở mắt phải của nó.
Thấy bọn tôi đi ra, nó thẳng thừng ném thẳng trái bida đang cầm trên tay vào mặt thằng Sang khiến nó thất kinh ngã bệt ra đất ôm mặt.
Ném xong nó còn phủi tay hất hàm về phía thằng Sang:
– Cái này là trả cho mày vì dám ném bida vào mặt tao! – Rồi nó ngước nhìn tôi đầy thách thức – Còn mày nữa Phong, lần sau là tới mày ấy, những thằng nào đụng đến tao, tao không để yên đâu!
Xong rồi nó quay đi, phóng lên xe máy cùng mấy thằng đợi sẵn. Toàn bộ tình huống chỉ xảy ra trong phút chốc đến nỗi tôi vẫn còn đờ người chưa hết bàng hoàng. Chợt nhớ đến thằng Sang vẫn còn ôm mặt ngồi bệt dưới đất, tôi vội cúi xuống đỡ nó dậy:
– Có sao không mày?
– Không sao, u đầu xíu à, hên là nó không chọi trúng mắt!
– U đâu mà u, có máu nè mày! Lấy miếng khăn giấy chặn đi!
Cả đám xung quanh tôi mặc nhiên không ai lên tiếng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra và nguyên do vì sao. Tất cả như đang dõi mắt theo tôi và thằng Sang để cố tìm một chút thông tin gì đó lí giải cho những chuyện đã xảy ra từ nãy đến giờ. Nhưng trong số đó, có một người ngoài lệ là Ngọc Lan.
Chứng kiến Toàn bộ sự việc, nàng vẫn bình tĩnh quay sang thằng thằng Phú:
– Phú đi chung xe với Sang thì chở Sang đến trạm y tế nào gần đây khám được không?
– À ờ được!
Rồi nàng quay sang thằng Sang:
– Sang cảm thấy không vấn đề gì chứ?
– Ừm, không! Sang còn chịu được mà!
– Vậy thì Sang theo Phú đến trạm y tế khám xem sao nha, trễ rồi nên tụi mình phải về trước kẻo kẹt xe!
– Ừ, ừm! Mọi người về cẩn thận!
Trước cách xử lí của Ngọc Lan, tôi hoàn toàn đờ người ra không biết nói gì ngoài cúi gầm mặt xuống cùng với cảm giác tội lỗi đang ngày một ngập tràn trái tím. Ấy thế mà nàng vẫn mỉm cười kéo tay tôi đi với giọng nói nhẹ nhàng:
– Giờ mình về thôi anh!
Trước nụ cười như thiên thần đó tôi càng cảm thấy lo sợ hơn. Sau khi xảy ra sự việc nghiêm trọng vừa rồi mà nét mặt Ngọc Lan vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy đến, vẫn một nụ cười và giọng nói ấm áp khiến trái tim tôi có chút nhói như ai đó bóp nghẹn. Ngay lúc này tôi tự hỏi, có phải Ngọc Lan lại đang diễn hay không?
Lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, tôi mới thấy Ngọc Lan có những biểu hiện lạnh lẽo đến như vậy. Bọn Toàn phởn có vẻ cũng cảm nhận được điều đó khi răm rắp nghe theo lời của nàng mà không một lời thắc mắc. Giữa đám đông là vậy, khi một mình còn rợn tóc hơn. Suốt dọc đường về, Ngọc Lan vẫn biểu hiện bình thường với tôi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nàng cười véo nhẹ vào hông tôi:
Để lại một bình luận