Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 11

Đời học sinh – Chương 11

Gọi cho mình một ly cappuccino như thường lệ, tôi bắt đầu bàn luận vấn đề chính với thằng Sang:

– Được rồi, giờ mày có thể kể rồi đấy!

– À, đúng thật tao với thằng Thái học chung lớp hồi cấp 2 nhưng chả có tý quan hệ gì cả.

– Là sao? Mày không phải là bạn với nó à?

– Không, tao không bao giờ có thẳng bạn như nó. Trước đây nó toàn cũng với mấy đứa khác bắt nạt tao với mấy đứa yếu thế nên tao thù nó lắm. Lên lớp 10 thì nó thi rớt nên vào trung tâm giáo dục thường xuyên học, từ đó tao với nó không còn gặp nhau nữa.

– Vậy mày bây giờ phải làm gì để giải quyết chuyện của tao đây?

– Thì giờ mày cứ kể chuyện của mày cho tao trước đi!

Cảm thấy có thể tin được thằng này, tôi chệp miệng kể cho nó nghe mọi chuyện kể từ lúc giúp thằng Khanh giành lại khu đất. Vừa nghe xong, nó tặc lưỡi:

– Muốn gỡ rút thì phải tìm người thắt rút, tao nghĩ mày nên gặp thẳng mặt nó để nói chuyện!

– Mày cũng nghĩ vậy sao? Nhưng tao không biết nhà nó ở đâu.

– Tao biết đấy!

– Mày biết?

– Ừm, lúc trước nhìu lần tao cũng muốn về nhà mét ba má nó, nhưng mà cuối cùng thì tao cũng không dám mét!

– Sợ nó trả thù hả?

– Thì lúc đấy còn nhỏ, ai mà không sợ bị bắt nạt mày!

– Ừm, vậy chiều nay gặp nó được chứ? Tao nhớ là tụi giáo dục thường xuyên nó học chung buổi với mình!

– Thế thì chiều đi chung một xe đi!

Tôi tròn mắt:

– Sao chung một xe?

– Thì để có gì chạy cho dễ!

– Sặc, đừng làm tao sợ!

– Tao nói vậy thôi, đi một xe thì tiện hơn!

– Ừ, cứ quyết định như vậy đi!

Cũng như cái lần bàn chuyện với thằng Vũ, thời gian còn lại tôi dành để thưởng thức tách cappuccino còn nghi ngút khói. Tất nhiên nó vẫn không thể ngon bằng chính tay Ngọc Lan pha được. Điều đó càng làm tôi thấy nôn nao gặp nàng hơn. Vì vậy, chỉ tầm 11h tôi đã chào thằng Sang để vọt đến nhà Ngọc Lan ngay.

Cái sự hấp tấp đột xuất này xảy ra cũng như lần trước tôi gặp thằng Vũ, nhưng xét về độ nguy hiểm thì nó phải gấp 10 lần. Không như lần trước khi gặp tôi nàng chỉ hỏi qua loa, lần này thấy tôi lại đến sớm, Ngọc Lan dường như đã quen nên chạy ra mở cổng với bộ quần sóc áo thun không chún ngại ngần:
– Anh vào trong nhà đợi y, em chưa kịp thay đồ, hì hì!

– Ực, rồi có ba mẹ em hông đó!

– Hì, có mẹ thôi, ba em lên công ty rồi! Sao, bộ còn sợ hả chàng?

– Thì cùng còn hơi hơi chớ!

– Hì, vào đi, ngoài nắng lắm anh!

– À ừ, để anh dắt xe vào!

Bình thường ngoài tiếng xe cộ chạy rào rào ngoài đường nhà của Ngọc Lan khá yên tĩnh, kể cả khi có nội với Ngọc Mi ở nhà thì cũng không khá khẩm hơn là bao. Nhà nàng có chiếc TV nhưng ít ai bật xem lắm, có lẽ Ngọc Lan và Ngọc Mi có thú vui khác khi ở nhà chăng? Điều đó làm vô hình chung nhà nàng ít tiếng động và khá buồn nếu ở một mình nhưng bây giờ bù lại có con Lucky thì nhà đã có vẻ ít buồn hơn với tính hiếu động của nó.

Đặt xuống cho tôi một ly nước lạnh, nàng cười tươi:

– Mẹ em với nội ở trên lầu nói chuyện rồi, anh ở đây nói chuyện với bé Mi đợi em lên thay đồ nha!

– Ừ rồi, em tranh thủ đi!

Giờ này còn lại tôi và Ngọc Mi ngồi đối diện với con Lucky đang nằm ngủ thiu thiu trên đùi con bé, cảm giác bối rối lại chợt ùa về. Tôi bây giờ với tư cách là anh rể của con bé cũng không tự tin gì lắm. Trông nó cứ cao hơn tôi một bậc trong mọi tình huống khiến cho tôi mở lời rất khó khăn.

– Đi đường xa thế anh có mệt không?

Khi tôi còn đang loay hoay nhả trái chanh khỏi cuống họng thì nó đã cười hiền mở lời.

Được con bé trải đường tôi cũng mạnh dạn đáp:

– Ừ thì anh quen rồi, không mệt lắm! Em ở đây thấy sao, gần chị hai chắc vui lắm hen?

– Dạ, cũng vui đó anh! Mà anh nè…

Giọng con bé đột nhiên trầm xuống khiến tôi có phần lo lắng, tôi nuốt khan:

– Sao, có chuyện gì thế em?

– Hôm qua em nhìn camera có hai người cứ chạy xe qua lại trước cửa nhà mấy lần đó anh!

Hình ảnh đầu tiên bật lên trong đầu tôi là thằng Thái cùng đám đàn em của nó. Tuy nhiên tôi vẫn cố trấn tĩnh tỏ ra bình thường nhất:

– Có người chạy qua chạy lại hả? Rồi có làm gì hông?

– Không làm gì, chạy qua chạy lại trước camera rồi thôi à!

– Rồi chị em có biết không?

– Không, lúc đó chị em đang tắm rồi nên không thấy!

– Ừm, chắc là ai đó hiếu kì thôi, sau này em với chị hai ra đường nhớ cẩn thận nhìn trước nhìn sau là được!

– Dạ, em biết rồi!

– Mà anh nè…

Nó lại trầm giọng một lần nữa khiến tôi lại thấp thỏm:

– Sao em…

– Nghe chị hai nói dạo này anh đang có chuyện gì hả?

– Sao chị em lại nói vậy, anh vẫn bình thường mà!

– À, tại chị hai nói thấy anh dạo này cứ nhiều lúc bất thường…

– Ậy, không có đâu! Chắc do dạo này trời nắng nóng mệt nên anh hay đờ đờ người!

– Um, em cũng mong là vậy! Chị hai em hay nhạy cảm với mấy việc này lắm!

– Hề hề, em cứ phải gọi là yên tâm!

Tôi và Ngọc Mi kết thúc cuộc nói chuyện khi Ngọc Lan thay đồ xong và đi xuống phòng khách nói chuyện cùng tôi và con bé.

Hôm nay không phải thứ hai nên nàng mặc váy đồng phục như mọi khi. Nhưng dù cho có mặc đồng phục như thế nào, nàng vẫn xinh xắn, đáng yêu trong mắt tôi. Đó là chưa kể đôi mắt và mái tóc thật đã bị giấu đi. Nếu như là Ngọc Lan phiên bản những ngày hè có lẽ tôi đã chết vì mất máu rồi cũng nên.

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn không quen được nhưng điều con bé Mi nói trước khi Ngọc Lan bước xuống rằng có một đám người đã lởn vởn trước cửa nhà Ngọc Lan mấy lần. Tôi tự hỏi liệu đó có phải đám thằng Thái hay không? Chẳng lẽ nó đã lần ra được nhà của Ngọc Lan rồi hay sao?

Bình tĩnh nghĩ lại thì nếu nó theo dõi tôi từ lúc tan trường thì nó biết nhà Ngọc Lan cũng không phải là điều ngạc nhiên. Vậy nó lởn vởn trước nhà Ngọc Lan để làm gì? Có phải nó biết nàng hoặc ai đó trong nhà sẽ nói lại điều đó với tôi qua đó khủng bố tâm lý của tôi hay không? Nếu thật là như vậy thì đầu óc của thằng này quả thằng là thâm hiểu và cao siêu.

Nhưng dẫu sao thì chiều nay dằng nào tôi cũng sẽ đến nhà cho nó cho ra lẽ, nếu nó theo dõi tôi thì chắc chắn nó cũng sẽ ra mặt khi thấy tôi trên đường đến nhà nó.

Nói là làm. Chiều hôm đó sau khi chở Ngọc Lan về nhà, tôi đứng đợi thằng Sang ở trước cổng nhà cũ của mình. Bây giờ tôi đã quen cảm giác phải đối mặt với ngôi nhà cũ của mình rồi, dù có đôi chút không quen nhưng cảm giác không còn xót xa và cồn cào nữa.

Đợi chừng dăm phút, thằng Sang cũng đi ra với chiếc áo đồng phục đã bỏ ngoài quần. Nó nhướng mắt nhìn tôi:

– Sao giờ đi xe tao hay xe mày?

– Sẵn ở ngoài đường thì đi xe mày cho tiện vậy!

– Rồi, lên đường thôi người anh em!

Theo như thằng Sang chỉ, nhà của thằng Thái nằm ở đường Lê văn Lương về phía bên kia đường Nguyễn Văn Linh. Ở đây chỉ có độc một con đường trải dài đến cuối hoàn toàn không có bãi đất trống nào để chơi như bên xóm của tụi thằng Khanh cả. Chẳng trách nó lại đi chiếm bãi của tụi nó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa dùng vũ lực chiếm bãi của người khác là hoàn toàn sai rồi.

Đúng như tôi dự đoán, khi đến đầu đường Lê Văn Lương phía bên này, sau lưng tôi bỗng có 1 giọng cất lên:

– Tụi bây muốn gì? Sao đi về phía nhà anh Thái?

Dừng xe lại, tôi quay ra sau lưng thì thấy hai thằng đàn em của nó đã chạy sau từ lúc nào.

Tôi hừ mũi:

– Tao muốn gặp anh Thái của tụi mày!

– Mày là cái gì mà muốn gặp?

– Thì tụi mày cứ gọi cho anh Thái của tụi mày đi, xem nó muốn gặp tao không?

Dù vẫn còn ngờ vực, nhưng tụi đàn em nó cũng lúi cúi móc điện thoại ra gọi cho nó. Nghe trò chuyện được một hồi, bọn nó chẹp miệng đút điện thoại vào túi:

– Thôi được rồi, tụi mày muốn gặp thì đi theo tao!

Như vậy thì thằng Thái đã đồng ý gặp bọn tôi. Đi theo bọn đàn em của nó, chúng tôi đi thẳng tiếp con đường Lê văn Lương cho đến chợ Rạch Đĩa thì tụi nó dừng lại bên một quán bida cơ nhỏ nằm phía bên kia đường.

Cẩn trọng dừng xe trước quán, thằng Sang bỗng rùng mình:

– Ê mày, hay là tao ở ngoài đây đợi mày nhé?

– Đù, đem con bỏ chờ hả mày?

– Chứ tao sợ quá, lát không biết nó có bắt nạt tao hay không!

– Chắc không đâu, nay tới nói chuyện thôi mà! Có tao ở đây mày khỏi phải sợ!

Nghe tôi cam đoan chắc nịt, nó cũng gật gật theo sau tôi vào quán. Thú thật thì tôi cũng sợ khi phải vào một mình nên nói thế cốt chỉ để có người đi cùng cho an tâm. Bọn nó mà kéo băng đánh hội đồng như hôm bữa thì có võ công phi phàm như Lí Tiểu Long cũng không đỡ nỗi.

Vào sâu trong quán hơn, tôi thoạt đầu cũng đã thấy được mặt thằng Thái đang chơi tại một bàn bida ở góc trong cùng mấy đứa khác mà theo tôi đoán là cũng nằm trong nhóm của tụi nó. Thấy tôi, nó dừng chơi, nhường cây cơ lại cho thằng phía sau rồi khoanh tay tựa vào thành bàn phì phà điều thuốc:
– Sao, nay gan đến nỗi muốn gặp tao à?

– Nếu mày không liên tiếp chơi bẩn thì tao cũng không muốn gặp mày làm gì!

– Chơi bẩn? Mày nói gì tao không hiểu?

– Giờ này mày còn cãi sao? Không phải mày thì còn ai theo dõi tao mấy ngày qua nữa?

– Hà hà, cái đó thì phải hỏi xem mày đã làm gì tao lúc trước nữa!

– Thế mày muốn gì mới thôi chuyện này?

– Muốn gì hả? Thì phải cho nhóm của tao được toàn quyền chơi ở cái sân đó chứ gì?

– Cái sân đó không phải của tụi thằng Khanh mà mày muốn có là được!

– Thế thì đừng trách sao tao vẫn tiếp tục. Nhìn con bạn gái mày ngon đấy!

– Mày…

– Thôi đủ rồi Thái, từ đó tới giờ mày không đổi gì cả!

Thằng Thái hơi nhăn mày vì câu nói bất chợt của thằng Sang, nhưng sau khi nhìn kĩ một lúc, nó ộ lên gật gù:

– Ồ ồ, thì ra là thằng Sang đó hả? Lâu rồi không gặp mày với thằng này bây giờ học chung à?

– Không liên quan tới mày!

– Thế sao chuyện này không liên quan đến mày mà mày lại xen vào dẫn thằng Phong tới đây?

– Đơn giản vì mày vẫn chơi bẩn như hồi đó thôi!

– À…

Thằng Thái định bước tới gần thằng Sang một đoạn nhưng tôi đã đứng sang chặn đường nó:

– Chưa nói xong chuyện mày định làm gì?

– Chắc thằng Sang nó nhớ mấy trận đòn hồi đó thôi, nên tao tính cho nó ôn lại kỷ niệm xưa đó mà!

– Ôn cái đầu mày, mày chơi bời đến nỗi thi rớt mà còn chưa tởn! – Thằng Sang đứng phía sau gân cổ.

– Thi rớt kệ tao, liên quan đến mày? Lâu ngày không ăn đấm mày già mồm rồi phải không?

– Thôi im đi Sang để tao nói chuyện với nó! – Rồi tôi quay sang thằng Thái – Giờ mày nhất quyết không bỏ qua chuyện này phải không?

– Ừ đấy!

– Được, tao theo mày đến cùng!

Tôi quay đi, ra hiệu cho thằng Sang ra về nhưng thằng Thái vẫn cợt miệng dè bểu:

– Sang em, có muốn ở lại làm ván bida không, anh mày bao nè!

– Không cần!

– Thế có muốn ăn đấm không anh mày bao!

– Mày…

Thằng Sang định quay lại ăn thua đủ với thằng Thái nhưng tôi đã kịp vịnh nó lại. Có lẽ chuyện của hai đứa nó trước kia ám ảnh vào đầu thằng Sang quá nhiều nên đã làm tinh thần của nó bị kích động. Tuy vậy thằng Thái vẫn chưa thôi, nó tiếp tục:

– Mà mấy nhớ con Tuyền không Sang nhỉ?

– Mày im đi! – Thằng Sang tiếp tục gắt lớn.

– Hề hề, hồi đó tự nhiên nó yêu tao đó mày, kì ghê!

– Bốp!

Khi tôi còn chưa nói được với thằng Sang điều gì, nó đã nhặt một trái bida chọi thẳng vào mặt thằng Thái một cú cật lực khiến thằng Thái phải ôm mặt ngã vật xuống đất.

Chưa kịp nhận thức, thằng Sang đã kéo tay tôi gắt lớn:

– Chạy, nhanh!

Cho đến thời điểm hiện tại tôi vẫn chưa thể tin vào mắt mình khi chứng kiến thằng Sang chọi thẳng viên bida vào mặt thằng Thái. Pha chọi đó cứ như nó đã dồn nén biết bao uất ức suốt từng ấy năm cấp 2 vào đôi tay run rẩy vậy hiện giờ của nó vậy. Tôi có thể cảm nhận rõ sự bần thần, hoảng hốt đang hiện diện rõ trên gương mặt nó khi cùng tôi chạy ra khỏi quán.

Đúng vậy, làm một việc động trời như thế không chạy chỉ có nước chết. Sau khi thằng Thái ngã ra đất, tôi với thằng Sang chạy trối chết ra cổng nhắm tới chiếc đạp điện được dựng ở đó để thoát thân. Tôi chạy đến nổi không kịp nhìn đằng sau có những ai đang dí mình, chỉ biết cắm mặt lao ra khỏi đó rồi leo ngay lên xe phóng đi cùng thằng Sang.

Phải nói là so với lần bỏ chạy cùng Thằng Toàn hồi cái thời giúp bé Phương điều tra mụ mẹ ghẻ thì tình huống hiện nghẹt thở hơn nhiều. Lúc trước tôi chỉ rượt đuổi bằng xe đạp thì bây giờ đã lên hẳn xe đạp điện, độ kịch thích tăng theo những lần tôi cua xe luồn qua từng đám đông giờ tan tầm.

Mãi cho đến khi cổng nhà cũ của tôi hiện ra trước mắt tôi mới giảm tốc độ lại, phi thẳng vào trong sân trước sự ngỡ ngàng của cả chục công nhân trong đó có cả chú út.

Thấy bản mặt hớt hải của bọn tôi, chú út hỏi ngay:

– Hai đứa đi đâu mà chạy chạy sòng sọc về vậy?

– Ơ… à, tụi con chạy đua với tụi bạn thắng không kịp! – Thằng Sang nhanh trí bịa chuyện.

– Huầy, mấy đứa chơi đùa cho cẩn thận, lỡ gây tai nạn thì sao?

– Dạ, tụi con biết rồi!

– Mà hai đứa nãy giờ đi đâu đấy?

– Dạ tụi con đi đá banh với tụi chung lớp!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 11


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)