– Em không ngủ hả? – Tôi dụi mắt ngáy ngủ.
– Không, em ít ngủ lắm khi nào mệt lắm mới ngủ một chút thôi.
– Ừm, mới đây mà hè qua nhanh quá. Chưa gì đã phải đi học lại rồi!
Ngọc Lan cười khì thúc nhẹ vào tay tôi:
– Thời gian phải trôi chứ anh, thời gian mà không trôi thì…
– Thì sao? – Tôi ngệch mặt.
– Thì sao mà mình cưới nhau được, hì hì!
– Sặc! Thôi anh thua, ham quá đi bà! – Tôi rụt cổ chịu thua với độ bạo dạn của Ngọc Lan.
Bình thường có lẽ Ngọc Lan sẽ trêu tôi thêm một lúc nữa đến khi tôi đỏ mặt tía tai mới thôi nhưng lần này trong xe có nhiều người nên nàng chỉ pha trò một câu rồi thôi. Thế mà chỉ nhiêu đó cũng khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Khổ gì đâu!
Đi hết đại lộ Nguyễn Văn Linh, tôi lại trở trở về với quận 7 quen thuộc. Lần này, do nhà của tôi đã bị chuyển đi nên bọn tôi sẽ không dừng ở chỗ cũ như mọi năm. Thay vào đó chúng tôi sẽ tập trung ở nhà thằng Toàn vì nhà nó là nơi cất xe của Khanh khờ và bé Phương.
Với lại từ nhà nó đến nhà Ngọc Lan và những đứa khác trong nhóm cũng không xa là mấy. Tôi đồ rằng 3 đứa nó sau chuyến đi này cũng bơ phờ đi ít nhiều rồi. Bằng chứng là khi vừa xuống xe mặt đứa nào đứa nấy nhìn lờ đờ như xác sống.
Trong số đó có Khanh Khờ là ỉ oi nhiều nhất mặc dù nó cũng là thằng ngủ nhiều nhất trên xe.
Khi vừa đáp xuống bậc thềm nhà thằng Toàn, nó đã nằm bẹp dí ở đó vừa tru tréo:
– Trời ơi, đất liền đây rồi!
– Dậy mày, làm như mới mới lạc ở ngoài đảo về không bằng! – Toàn phởn tặc lưỡi đá nhẹ vào chân nó.
– Thì cũng khác gì nhau đâu, ngồi xe hơn 3 tiếng không chạm đất rồi!
– Cái thằng… vậy cũng nói được! Kiểu này nó mà nằm giường chắc mỗi sáng thức dậy nó hun nền nhà chồng chộc không chừng!
Khanh khờ khì mũi chống chế lại:
– Bậy mày, ngủ 7 – 8 tiếng khác với đi xe chớ!
– Chứ tao thấy mày trên xe cũng ngủ như heo còn gì?
– Thôi thôi mấy đứa, đi xe không mệt mà nghe tụi bây cãi mới mệt đó! – Tôi nhíu mày tặc lưỡi.
Cơ mà thằng Khanh Khờ cũng nói đúng, ngay bây giờ không có cảm giác gì tuyệt vời hơn việc bước xuống và xà ngay vào cái ghế sô pha nhắm mắt hưởng thụ. Không còn mùi máy lạnh khó chịu nữa làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Ấy vậy mà Ngọc Lan lúc này vẫn tỉnh rụi như sáo, cứ như việc đi xe hơi đối với nàng là chuyện thường ở huyện vậy.
– Rồi giờ tính sao nè! Thằng Phong về bằng gì mày?
Toàn phởn đặt phích nước đá xuống bàn vừa hỏi.
– Ừm, lát chắc tao đi xe ôm về! Tụi bây ở đây nhà gần mà!
– Anh, để lát em đi taxi về cùng anh! – Ngọc Lan kéo nhẹ áo tôi thì thầm.
– Hay lát em về cùng bé Phương cho gần, nhà em gần đây mà!
– Không được đâu, cái vali của em bự lắm phải đi taxi thôi!
– Đúng dồi, anh Phong đi với chi Lan đi, hai vợ chồng hủ hỉ cho vui, hì hì! – Bé Phương cười cười hùa thêm.
Tất nhiên là tôi đồng ý ngay, hiếm khi có dịp đi riêng với nàng như vậy làm sao mà tôi không tận dụng cho được. Huống chi là sắp tới đây tôi phải chuyển nhà lên tận Chợ Lớn, hai đứa lại cách xa nhau một quảng đường dài thênh thang, những lúc thế này cần phải trận trọng hơn bao giờ hết.
– Vậy là từ nay mày sẽ ở Chợ lớn à? – Toàn phởn khoanh tay trước ngực hỏi.
– Ừ, hết cách rồi, giấy tờ người ta đứng tên, sao mà làm được gì!
– Hên cho mày là năm 12 này học buổi trưa đó, không thì ba mày dễ gì để mày học ở trường này!
– Mà anh Phong! Lỡ học thể dục buổi sáng thì sao anh? Thế phải đi sớm lắm đó!
– Ừ hén!
Bé Phương bỗng tình cờ nhắc tôi một câu hỏi mà tôi vẫn chưa nghĩ tới trong suốt thời gian qua. Mặc dù học chính thức buổi trưa nhưng tôi vẫn sẽ có 2 3 buổi học thể dục vào buổi sáng. Đó là chưa tính tới chuyện sau khi học thể dục xong rồi tôi chỉ còn một ít thời gian để nghỉ ngơi trước khi học buổi trưa. Với thời gian ít ỏi đó, tôi không thể nào chạy lên rồi chạy về được.
Đang đắn đo suy nghĩ, Ngọc Lan bỗng cười xòa thúc vai tôi:
– Có gì đâu mà căng thẳng vậy anh? Sợ không kịp thì anh có thể qua nghỉ ở nhà em rồi đi học buổi trưa luôn cũng được mà!
– Ừa, chị hai nói đúng đó, như vậy anh đỡ phải mất công đi về nhiều lần mất thời gian, lại còn được ở cạnh chị Lan nữa, hihi!
– Hì, bé Phương này chọc chị hoài! – Ngọc Lan cười giả lả nhưng đã ửng hồng đôi má vì bị bé Phương bói trúng tim đen.
Duy chỉ có một thằng không vui từ nãy đến giờ. Khanh khờ tằn hắn:
– Hèm, tui còn sống đó nha, chứ không phải chỉ có hai cặp mấy người đâu!
Lúc này thằng Toàn liền phởn mặt choàng vai nó:
– Gì đây chú em! Chú cũng có em Kiều ẹo mà phân bua chi thế?
– Thôi thôi, mấy người có ngọt thì ngọt chỗ khác, ở đây nuốt không có trôi!
Toàn phởn tiếp tục cù nhây:
– Thôi anh hiểu mà, chú cũng nhớ em Kiều lắm rồi phải không, nói để biết anh cho về sớm!
– Thôi dẹp tụi bây đi, còn gì để bàn nữa không bố về ngủ, đi xe mệt vãi!
Vừa nghe, Toàn phởn thản thốt:
– Gì, mày ngủ trên xe 2 3 tiếng đồng hồ chưa đã hả?
– Ngủ bù buổi sáng dậy sớm mày. Rồi tao còn ngủ trưa nữa!
– Tao nói mày ngủ vừa thôi, còn giấc ngủ ngàn thu nữa mà ngủ chi cho cố!
– Ngàn thu cái đầu mày á! Có gì thì bàn nhanh đi còn buổi họp gặp giáo viên chủ nhiệm nữa mà lo gì!
Như chợt nhớ ra, Toàn phởn gật gù:
– Ờ há, nhắc mới nhớ, ngày mốt là mình lên nhận lớp với gặp giáo viên chủ nhiệm đó bây!
– Nghe Thu nói năm nay có thể cô Thanh chủ nhiệm mình nữa đó!
Vừa nghe cô Thanh, tôi như sáng bừng cả người liền hỏi ngay:
– Cô Thanh dạy anh văn đó phải không?
– Chứ còn ai nữa, mày là học trò cưng của cô Thanh mà!
– Hề Hề, còn phải nói!
Họp nhận giáo viên thì tất nhiên sẽ có cả việc bầu ban cán sự nữa. Thế nên, tôi quay sang Toàn phởn:
– Ê, năm nay mày có tính làm lớp phó học tập nữa không Toàn?
– Lớp phó học tập hả? Tao cũng đang suy nghĩ!
– Hề hề, năm cuối rồi, mày cứ làm đi cho lớp nó xom!
– Cũng ăn thua hên xui lắm, còn phải coi tụi nó có bầu cho tao không đã, chứ như năm trước thì cũng như không!
Bé Phương cười xòa lắc đầu:
– Hihi, không sao đâu! Năm nay có chị Lan học cùng thì chắc chắn cả lớp sẽ thích lắm!
– Ủa mà bà Lanna không học lớp 11ở đây vẫn được chứ hả?
– Được mà, trong lúc chữa trị bên đó tui cũng có học tiếp lớp 11ở khu người Việt mà, yên tâm, hì hì!
– Hề hề, vậy thì ngon!
– Mà bà Lanna có chắc chắn là sẽ học chung lớp với tụi mình không?
Ngọc Lan cười tươi giơ ngón tay hình chữ ok:
– Mọi người cứ yên tâm, lúc ba mẹ tui xin vô trường có nhờ hiệu trưởng xếp lớp cùng với mọi người mà!
– Hề hề, vậy thì vui rồi đó nghen! Năm nay là năm cuối rồi, cứ có hoạt động nào thì quẩy hết mình đi!
– Dzô tụi bây! – Toàn phởn giơ ly nước lên hô hào.
– Gì vậy mày, thèm nhậu rồi à?
– Đâu có, cạn ly cho nó có không khí xíu ấy mà, hề hề!
Nhìn đồng hồ lúc này cũng gần điểm tới 12h, bọn tôi bắt đầu ra về để kịp giờ ăn trưa.
Khanh Khờ, bé Phương có xe riêng nên đã về trước, giờ chỉ còn tôi ở lại với Ngọc Lan trong phòng khách của thằng Toàn để đợi taxi đến đón. Giờ này không có ai, Toàn phởn mới ngồi thừ ra cùng với cốc nước lọc trên tay, giọng có phần nghiêm hơn:
– Thế là mày tính an phận như vậy luôn hả Phong?
– An phận sao?
– Thì an phận ở võ đường luôn đó! Hai đứa có tính tìm cách gì để lấy lại căn nhà không anh phụ cho một tay!
Tôi xoa cằm trầm ngâm:
– Ừm, bây giờ thì chắc là không. Tao cần chờ một thời gian tìm hiểu thêm nhà ngoại tao nữa!
– Ừ, thôi rán đi, dù gì cũng có Lanna giúp mày rồi còn gì, hai vợ chồng bây hiệp lực chắc có mà núi lở!
– Hì hì, nhưng có gì nhờ Toàn giúp một tay nghen!
– À rồi rồi, dù gì thì xưa giờ tui cũng giúp nó cua…
– Hèm… giúp tao chọn mấy con cua ngon hồi đó mày nhỉ?
– À đúng rồi, mua mấy con cua, quên, hề hề!
Ngọc Lan ngay lập tức nhíu mày tinh tướng. Với độ thông minh của nàng, tôi tin chắc nàng cũng đoán ra được Toàn phởn vừa lỡ miệng điều gì. Thế nhưng nàng vẫn tinh nghịch dồn ép hai đứa tôi:
– Mua cua hồi nào vậy ta? Bạn nữ nào trong lớp bán cua mà nhờ Toàn chỉ cách mua hở anh?
– Bậy nào, tụi nó làm gì có bán, hề hề, cua ngoài chợ chứ đâu!
– Đúng rồi, hồi trước khi Lanna về nước Phong nó nhờ tui chọn cua dùm nó nấu ấy mà!
May sao lúc đó xe taxi cũng vùa đến nếu còn kéo dài lâu, tôi sợ thằng Toàn tinh thần không vững lại làm bể chuyện. Ai chứ thằng này dám lắm, từ hồi quen bé Phương nó nhát gái đi hẳn, không còn là Toàn phởn suốt ngày trêu gái như trước đây. Có thể nói bé Phương đã thuần hóa nó thành công mĩ mãn. Nhìn nó tôi thấy lo cho tương lai sau này gì đâu!
“Em sẽ không vì những chuyện này mà thụi anh chứ?”
Sau khi xếp hành lí của Ngọc Lan vào cốp xe, chúng tôi bắt đầu lên đường về nhà. Nói là đi chung nhưng nàng chỉ có thể đi cùng tôi một quãng ngắn. Chỉ tầm 5 phút chạy taxi, chiếc cổng trắng nhà nàng đã hiện ra trước mắt. Mặc dù tiếc hùi hụi nhưng tôi cũng đành xuống xe đỡ vali xuống cho nàng vào nhà.
Có lẽ Ngọc Lan cũng biết được những ngỗn ngang trong lòng tôi lúc này, nàng nhăn mũi với giọng lí nhí:
– Đừng buồn mà anh, mốt là gặp nữa rồi!
– Hề hề, anh có buồn đâu mà, em đừng lo!
– Thiệt hông, mặt nhìn chù ụ kìa!
– Tại mệt thôi! Một năm anh còn chờ được huống chi là một ngày!
Trong khi tôi cứ cố gắng vỗ ngực chứng minh rằng nếu thiếu nàng một vài ngày thì chẳng thành vấn đề gì thì Ngọc Lan vẫn chứng minh rằng nàng đang đi guốc trong bụng tôi từng bước một:
– Hì, em biết rồi! Khi nào về tới nơi thì nhắn tin cho em biết nha. Khi mình không gặp nhau thì có gì cứ liên lạc qua điện thoại là được, chịu hông nè?
– Rồi, rồi! Không sao đâu mà cô nương!
– Vậy thôi em vô á! Anh về cẩn thận!
– Ừ, em vô nghỉ ngơi đi!
– Um, nhớ sáng mốt sang đón em đó!
– Rồi yên tâm đi madam!
Nhìn Ngọc Lan từ từ bước vô nhà mà lòng tôi cứ như có ai đó vừa thả một tảng đá to vào, có một chút buồn và bâng khuâng.
Sở dĩ, tôi dối Ngọc Lan rằng mình không buồn vì tôi muốn nàng có thể yên tâm với tôi hơn. Trước đây tôi đã làm khổ nàng nhiều thế nên tôi không muốn nàng phải lo lắng bất cứ chuyện gì về tôi nữa. Do vậy tôi phải kiên cường mới có thể làm chỗ dựa vững chắc cho Ngọc Lan được.
Chiếc taxi rồi cũng từ từ rời xa ngôi nhà của Ngọc Lan. Ngồi trong xe mà tôi thấy lòng thật xốn xang, cảnh bên ngoài cứ chuyển tiếp mà tôi lại cảm thấy mình như ngưng đọng lại. Trước đây không ít lần tôi đã đến võ đường ở Chợ Lớn luyện tập, nhưng tôi đâu ngờ một ngày nào đó, nó lại là chỗ ở của tôi đâu.
Cảnh vật với dòng xe nhộn nhịp buổi nghỉ trưa vẫn trôi nhanh và liên tục ngoài cửa xe cho đến khi nó chậm dần và dừng hẳn khi trước mắt tôi là võ đường quen của ba. Tôi rệu rã đi vào trong sảnh nơi mọi người lúc này đang ngồi nghỉ ngơi cơm nước.
Thấy tôi bước vào anh Phước cũng là một người trong đoàn lân đã reo lên:
– Ô, thằng Phong lên rồi kìa, có ăn gì chưa lại đây anh mày còn dư một hộp cơm nè!
– Dạ thôi, em ăn rồi! Ba em đâu rồi anh?
– Ổng ở trong sảnh riêng đó, vô chào ổng đi!
Bước dọc theo hành lang, tôi vào sảnh riêng là nơi chỉ có ba tôi và những người thân cận luyện tập. Do vậy nó cũng chỉ là một căn phòng nhỏ và với chỉ một tiếng động mở cửa phòng của tôi, ông đã nhận biết được ngay.
– Thằng Phong đó à! Mày lên lâu chưa?
– Dạ con mới lên!
– Thế có ăn uống gì chưa?
– Dạ cũng chưa!
– Ừm, tao có nấu sẵn cơm bên nhà trọ lát mày qua lấy mà ăn! Mà này…
– Dạ, sao ba?
– Chắc mày cũng có ghé qua bên nhà cũ rồi chứ gì?
– Dạ…
– Không cần phải giấu, với cái tính của mày tao hiểu quá mà!
– Tại sao bên đó lại lấy nhà của mình vậy ba?
Ông lắc đầu, mắt nhìn ra hướng cửa sổ:
– Tao không biết, đất nhà người ta người ta muốn lấy khi nào lấy, mình không ý kiến được. Nhưng mày yên tâm đi, tao có nhờ mấy người quen ở đây tìm một căn trọ rộng rãi gần đây rồi.
– Vậy mình sẽ ở trọ hả ba?
– Ừ, đồ tao cũng dọn qua hết rồi. Lát tao đưa chìa khóa cho mày rồi kêu anh Phước dẫn mày qua đó sắp xếp lại đồ phòng mày lại đi!
– Dạ… – Tôi chần chừ cứ đứng khư khư ở đó.
Có vẻ như đoán được những biểu hiện lạ của tôi, ông khoanh tay trước ngực hỏi:
– Sao? Mày còn điều gì muốn nói à?
– Dạ, còn muốn hỏi là dạo này ba có gặp chú út không?
Vừa nghe qua câu hỏi của tôi, ông thoáng nhíu mày ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở về vẻ điềm tĩnh ban đầu:
– Sao thế? Bộ mày gặp chú út hồi nào à?
– Dạ, con gặp lúc qua thăm nhà cũ!
– Thế chú út mày sao rồi, vẫn khỏe chứ?
– Dạ, vẫn khỏe! Chú út giờ đang làm ở chỗ kho vật liệu đó ba, bộ ba chưa gặp sao?
– Ừm, chưa! Lúc đó chỉ có chú hai bên sui qua nói chuyện với tao thôi!
– Dạ, con biết rồi!
Cả tôi và ông đều im lặng đi một lúc. Có lẽ ông là người chủ động im lặng trước. Nhìn đôi mắt ông cứ để ở đầu đó xa xăm ngoài cửa sổ. Tôi có với theo ánh mắt đó nhưng không có gì ngoài cảnh nhà san sát ở bên ngoài. Chắc trong mắt ba tôi lúc này chỉ có những hình ảnh trong những kí ức hoài niệm mà thôi.
Để lại một bình luận