Thằng Long gãi đầu đần mặt ra:
– Ủa, bộ ba mẹ tao có liên quan gì hả?
– Có chứ! Nói chung là cái gì cũng có huyền cơ ở trong đó, mày không nên biết nhiều quá sẽ tẩu hỏa nhập ma đó!
Thằng Long là một đứa cực kì nhát gan và mê tín, vừa nghe bọn tôi hù vài câu, nó đã sợ tái xanh mặt không dám hỏi gì nữa chỉ lẳng lặng chèo xuồng chở bọn tôi về phía bên kia bờ mà chẳng dám nhìn về phía rừng dừa một lần nào nữa.
Ngọc Lan cùng bé Phương đứng chờ bọn tôi ngay ở phía bên kia bờ. Vừa bước lên, nàng đã chạy đến ôm chằm lấy tôi với giọng hớn hở pha lẫn một chút giận dỗi:
– Ahhh, anh Phong! Hì hì!
Tôi cười khổ nựng má nàng:
– Sao không ở trong nhà đợi mà hai người ra đây làm gì vậy?
Nàng cau mày đấm nhẹ vào ngực tôi:
– Còn nói! Lúc tụi anh đi vào trong đó cứ liên tục phát ra tiếng khóc rồi cả tiếng thét nữa! Làm bọn em không ngồi yên được!
Tôi chợt chột dạ vì Ngọc Lan đã nghe được tiếng thét của tụi tôi khi gặp anh Thiên lúc nãy. Nhưng đã vì không muốn bị bẽ mặt trước nàng nên tôi liền đùng qua cho thằng Khanh:
– À, tại thằng Khanh nó gặp những thứ không hay nên mới vậy đó, chứ không có gì đâu!
Ánh mắt nàng càng lo lắng hơn, nàng nép sát tôi nhỏ giọng:
– Những thứ không hay là sao anh? Bộ mọi chuyện là có thật hả?
Tôi nháy mắt nàng:
– Chuyện đó lát anh sẽ kể sau. Giờ cứ vào nhà trước đã! Đứng ngoài này sương xuống dễ bệnh lắm!
Tạm thời để thằng Khanh khờ nằm ở trong phòng với Ngọc Lan và bé Phương, tôi với Toàn phởn vào nhà tắm thay đồ để trút bỏ đi bộ quần áo đầy mồ hồi và lắm lem bùn đất do phải lăn lộn cả đêm trong khu rừng dừa.
Vừa thay, nó liền hỏi tôi:
– Ê Phong! Sao mày không nói sự thật cho thằng Long biết luôn?
– Hề hề, như vậy mới tăng phần hấp dẫn của câu chuyện chứ! Với lại người mà mình muốn nhắm tới là ba của thằng Long mà!
– Vậy mày nghĩ ra cách gì chưa?
– Cách giúp anh Thiên hả?
– Chứ còn ai?
– Ừm, tao cũng đang suy nghĩ! Mà thôi cứ ngủ trước đi, để sáng tính chuyện đó sau!
Toàn phởn nghe thế không hỏi nữa, nó tròng nốt cái áo vào người rồi cùng tôi trở về phòng.
Phòng của thằng Long rất chật nên dùng để ngủ trưa thì không sao nhưng muốn ngủ qua đêm này thì chắc chắn là không tài nào được. Chưa kể bọn tôi chỉ là khách, không thể chiếm phòng của chủ nhà để ngủ được.
Do đó, cả đám bọn tôi dọn hết mùn, mền, chiếu, gối được thằng Long tài trợ ra bộ ván ngựa sau hè tập kết ở đó. Đây chính là chỗ ngủ đàng hoàng nhất mà tôi có thể tìm được trong nhà thằng Long.
Đáng lẽ ra bọn tôi cũng có một phòng riêng. Nhưng hôm nay, mấy ông bạn của ba thằng Long nhậu quá chén nên đã xin ở lại ngủ nhờ. Thành thử ra bọn tôi phải bị đày ải ra chốn tận cùng này.
Thằng Long cũng nhận thức được điều đó, nó cứ đứng sớ rớ ở cửa sau ậm ừ:
– Tụi bây chịu khó đêm nay nha! Để mai mốt tao kêu pha tao xây phòng lớn chút cho tụi bây ở!
Bọn tôi suýt bật cười vì những lời nói ngây ngô của thằng Long. Nhưng xem ra đó là những lời nói thật lòng của nó chứ không phải một câu giỡn chơi gì. Dù mới gặp nó có vài lần nhưng tôi cũng cảm thấy nó có một số nét tương đồng với Khanh khờ. Nhất là về khoảng khờ khạo và nhút nhát.
Do vậy, tôi cười xòa xua tay:
– Ùi, không sao đâu! Có mái che đầu là được rồi! Mày vô ngủ đi để tụi tao bàn chuyện trừ ma cho!
Thằng Long nghe lời răm rắp. Nó chào bọn tôi rồi nhanh nhảu đóng cửa như sợ nếu để lâu sẽ có thứ gì chui vô vậy.
Giờ đây chỉ có tôi, Toàn phởn, Ngọc Lan và bé Phương ở ngoài này. Thằng Khanh khờ thì coi như vô phương rồi. Nó cứ ngủ ngon lành trên ván mà tưởng chừng như chả có thứ gì có thể đánh thức nó được.
Nhưng không có nó cũng không sao, quan trọng là những cái đầu thông minh như Toàn phởn và Ngọc Lan vẫn còn hiện diện ở đây. Và tất nhiên, nếu muốn nhận được sự trợ giúp từ Ngọc Lan, tôi phải kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho nàng biết.
Có lẽ vì sợ những gì mà tôi với Toàn phởn sắp kể ra đây toàn là những thứ ghê rợn nên nàng đã ngồi sát vào tôi ngay từ đầu, cũng như bé Phương lúc này cũng trùm tấm mền lên người mà nép sát vào Toàn phởn.
Cũng phải thôi. Từ chỗ bọn tôi nhìn ra là khu rừng dừa bạt ngàn đang chìm trong bóng tối huyền ảo. Nếu không phải là tôi đã đi vào tìm hiểu thì chắc chắn tôi cũng sẽ run sợ như nàng bây giờ khi phải ngồi đối diện với khung cảnh kinh dị như thế.
Do vậy, tôi không muốn chọc ghẹo gì, chỉ lẳng lặng kể hết mọi chuyện cho Ngọc Lan và bé Phương biết.
Lúc đầu khi kể từ đoạn bước chân vào rừng dừa cho đến khi gặp anh Thiên trong rừng. Tôi có thể thấy nỗi kinh sợ tột độ trong ánh mắt của hai nường. Nhưng phàm là những người sợ ma lại càng có xu hướng thích nghe kể chuyện ma, hai nường vẫn chăm chú lắng nghe từng lời kể của tôi.
Cũng như chúng tôi, nét mặt hoảng sợ của hai nường chỉ biến mất khi đến đoạn gặp cô Tâm ở căn nhà trong rừng. Rồi từ đó được thay bằng nét tò mò và hiếu kì đến từng lời kể.
Xong xuôi, Ngọc Lan với thở ra nhưng vẫn còn nép sát vào tôi:
– Không nhờ trên đời vẫn còn những hoàn cảnh như thế anh nhỉ?
Bé Phương bên kia không khá khẩm hơn chút nào, con bé vẫn còn quấn mền quanh người vừa thở dài nhìn tôi:
– Ừm, tội nghiệp anh Thiên ghê! Có cách nào giúp anh ấy hông anh?
Tôi nhún vai:
– Anh chưa nghĩ ra! Chuyện này có liên quan đến người lớn nên phức tạp lắm!
Con bé vẫn dịu giọng:
– Hông lẽ mình cứ để mặc anh Thiên như vầy hoài sao anh?
– Tất nhiên là không rồi! Chắc chắn là tụi mình sẽ giúp được gì đó cho ảnh!
Như thường lệ, Ngọc Lan luôn tỏ ra chính chắn trong những cuộc hội bàn, nàng luôn tiếp lời tôi:
– Anh Phong nói đúng đó! Tại việc này liên quan đến người lớn nên mình không làm bừa được! Phải suy nghĩ cho thật kĩ.
– Ừa, em biết rồi, hơ… ơ… oáp! – Và con bé cũng ngáp luôn một hơi dài mà không kịp che miệng.
Toàn phởn nhìn đồng hồ vừa bẹo má bé Phương:
– Giờ này cũng gần 12 giờ đêm rồi! Phương buồn ngủ rồi phải không?
Bé Phương dụi mắt nũng nịu:
– Ừa, có bao giờ Phương thức khuya vậy đâu, tại Toàn đấy!
Toàn phởn cười khổ xoa vai bé Phương:
– Thôi đừng giận coi chừng máu lên làm mất ngủ đó! Giờ cũng trễ rồi, Phương ngủ đi!
– Ừa, Phương biết rùi! – Rồi con bé quay sang tôi và Ngọc Lan – Anh chị cũng đi ngủ đi, thức khuya không tốt đâu!
– Ừ, anh chị biết rồi, hề hề!
Nhưng bây giờ chúng tôi lại gặp một trở ngại khác cũng không kém phần rắc rối.
Số mền gối mà thằng Long đưa cho chúng tôi thì không thiếu nhưng cái mà bọn tôi cần nhất là chỗ ngủ thì lại thiếu trầm trọng.
Bộ ván ngựa vốn chỉ vừa bốn người nằm nay lại có đến năm người thì tất nhiên sẽ phải có 1 người ngủ ngoài võng.
Do vậy, chẳng còn cách nào khác, tôi chính là người tình nguyện ngủ ngoài võng.
Nguyên do cũng vì trong lúc cùng Toàn phởn thay đồ, nó đã nhờ tôi tạo cơ hội làm sao để nó được ngủ cùng bé Phương đêm nay. Tất cả là vì nó muốn được trải nghiệm cảm giác ngủ cùng người mình yêu nhiều hơn mà thôi.
Tôi dự định hôm nay cũng muốn nằm cạnh nàng để biết cảm giác. Chắc chắn là nó sẽ lâng lâng hơn những lần nàng lén chui vào phòng tôi mỗi sáng khi bà nội đi vắng rồi, ở đây tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Nhưng tính ra thì số Toàn phởn hơi nhọ hơn tôi một chút nên tôi sẽ hi sinh tạo điều kiện cho nó lần này vậy.
Do đó trên ván ngựa hiện có theo thứ tự từ trái sang là Khanh khờ, Toàn phởn, bé Phương, và Ngọc Lan.
Khanh khờ thì chắc chắn chẳng phải lo gì nữa, ngủ như chết, thỉnh thoảng lại còn ngáy o o. Toàn phởn tất nhiên là được vinh dự nằm cạnh bé Phương dù rằng vẫn cách một cái gối. Có lẽ con bé mắc cỡ khi có sự hiện diện của chúng tôi ở đây. Nhưng nếu nhìn kĩ tôi có thể thấy tay hai đứa vẫn ngầm nắm lấy nhau ở dưới gối. Cuối cùng, cạnh bé Phương ngoài bìa, chính là cô người yêu xinh xắn của tôi, Ngọc Lan.
Có vẻ nàng thích nghi rất tốt với chỗ ngủ mới của mình, chỉ mới nằm xuống ít lâu, tôi đã thấy nàng nhắm mắt thở đều như đã vào giấc ngủ.
Với chỗ ngủ hiện tại của mình trên chiếc võng, tôi cũng không lấy làm khó chịu là bao. Ở Sài Gòn tôi cũng thường mắc võng trên sân thượng để ngủ trưa nên ngủ võng ở một nơi trăng thanh gió mát như thế này cũng không hẳn là tệ.
Nhưng chỉ có điều ở Sài Gòn không nhiều muỗi như ở đây. Ở bên ván ngựa chỗ đám Toàn phởn đã được mắc mùn thì không lo gì. Còn ở chỗ tôi chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc võng cùng với số gối mền. Nếu cứ ngủ như vậy suốt đêm nay tôi e là đến sáng tôi chỉ còn da bọc xương.
May sao, chiếc võng thằng Long đưa cho là loại võng vải 2 lớp. Chỉ cần tôi mở khoảng giữa hai lớp đó ra là có ngay một chiếc võng kim luôn túi ngủ thật tiện lợi. Vừa có thể tránh muỗi, lại vừa có thể cách ly với cảnh vật bên ngoài làm tôi thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng như tôi đã nói, tôi không thể ngủ ngay. Sau chuyên đi khám phá khu rừng dừa. Trong lòng tôi xuất hiện nhiều chuyện khiến tôi phải trằn trọc suy nghĩ. Một trong số đó chính là việc giúp anh Thiên hồi phục cũng như giúp tụi nhỏ trong xóm thoát khỏi những tin đồn thất thiệt về hồn ma ông ba Định trong rừng dừa.
Nói là vậy, đến lúc nghĩ cách lại là một chuyện khác. Đây không phải là những chuyện cỏn con trong lớp, cũng không phải là chuyện bạn bè hay xảy ra với nhau. Mà đây là chuyện liên quan đến cả một vùng nơi đây. Thế nên phải giải quyết một cách khéo léo nếu không muốn cả hai mẹ con anh Thiên gặp bất lợi.
Đang gát tay lên trán suy nghĩ, tôi bỗng cảm nhận được có ai đó đang khều ngoài võng cũng với tiếng thỏ thẻ:
– Chéri! Anh ngủ chưa?
Nhận ra Ngọc Lan, tôi vội mở võng ra ngay. Nàng lúc này đang ngồi cạnh chiếc võng của tôi với đôi mắt xanh pha lẫn một chút mệt mỏi.
Tôi ngồi dậy vuốt mái tóc nàng:
– Sao vậy em? Giờ còn chưa ngủ?
Nàng chu mỏ:
– Em bị mất ngủ!
Tôi tròn mắt:
– Lúc nãy anh tưởng em ngủ rồi chứ!
– Chắc do chỗ ngủ lạ nên em đã cố nhưng không ngủ được!
– Thôi em ngủ võng đi, anh qua chỗ Toàn phởn ngủ!
– Nói gì đó?
Chỉ mới đùa một câu nàng đã trừng mắt lườm khiến ba hồn bảy vía tôi bay hết sạch.
Tôi cười xòa dỗ dành nàng:
– Hề hề, thôi anh đùa tý mà! Giờ cũng trễ rồi, em rán ngủ đi!
– Nếu là vẫn chỗ đó em không ngủ được đâu!
Tôi nghệch mặt:
– Giờ chỉ còn chỗ đó thôi mà em?
Trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn dây tóc treo gần đó, tôi có thể nhận ra ở Ngọc Lan có một chút gì đó lúng túng pha lẫn trong đôi mắt biếc long lanh của nàng. Đôi má nàng cứ đỏ ửng lên cùng với những luồn hơi thở chộn rộn.
Nàng thỏ thẻ, líu ríu những ngón tay lên bắp tay tôi:
– Cho em mượn…
– Hề hề, em muốn mượn gì? Anh cho luôn cũng được mà!
Nàng chậm chậm ghé sát vào tai tôi với những luồn hơi thở ấm nóng:
– Em muốn anh…
Lúng túng và có một chút xốn xang, tôi cười hỏi:
– Muốn anh cùng em nói chuyện đến sáng hả chérie?
Có lẽ do đùa nhây nên Ngọc Lan cau mày cốc đầu tôi một cú muốn tóe lửa rồi không nói không rằng leo lên võng nằm rút vào lòng tôi gọn ơ.
Cảm giác như tim vừa nhảy ra ngoài, tôi thở ra:
– Ch… chuyện gì vậy em?
Nàng nhỏ giọng với những ngón tay lướt trên ngực áo tôi:
– Thì em mượn… đêm nay…
Tôi thở nhẹ một hơi như thay cho tiếng à, một hơi đầy sự bình yên.
Thì ra nàng muốn ngủ cạnh tôi đêm nay. Ngọc Lan đáng yêu quá. Có lẽ nàng cũng giống tôi, cũng muốn được bên cạnh người mình yêu mọi lúc mọi nơi, kể cả trong những giấc ngủ.
Tôi bẹo má nàng và tự cười thầm khi đã thoáng nghĩ rằng nếu không có nội ở nhà mỗi đêm chắc nàng sẽ lẻn vào phòng tôi ngủ luôn ấy chứ. Mà cho dù không thì tôi cũng sẽ lẻn vào phòng của nàng mà thôi. Vì kể từ khi nghe nội nói, tôi không muốn rời xa Ngọc Lan một phút giây nào. Tôi chỉ muốn ở cạnh và bảo vệ nàng mà thôi.
Phát hiện ra cái cười thầm của tôi, nàng nhướng mày lên:
– Cười gì đó?
Tôi giật thót:
– À không! Tại anh thấy vui thôi!
Nàng nhíu mày:
– Em mất ngủ mà vui?
– À không phải!
– Vậy anh nói em sai?
– Không, em lúc nào cũng đúng mà!
– Vậy là anh vui vì em mất ngủ?
Tôi bí đường ngửa cổ thản thốt:
– Trời ơi! Tha cho anh đi mà chérie, khuya rồi!
Nàng che miệng cười khút khít:
– Cho chừa! Ai biểu anh lúc nãy giỡn nhây với em làm gì!
Tôi cười khổ vuốt tóc nàng:
– Sao giờ em ngủ chưa, hay còn muốn nói chuyện?
Nàng cười nhẹ vì biết tôi hiểu ý nàng. Nhưng cũng nhanh chóng sau, sắc mặt nàng bỗng xìu đi, những ngón tay cứ loay hoay trên ngực áo tôi:
– Em mất ngủ cũng là vì đột nhiên em cảm thấy bất an!
Khẽ đóng lớp vải của chiếc võng lại để chống muỗi, tôi ngạc nhiên:
– Bất an? Em bất an chuyện gì?
Nàng lắc đầu thở dài:
– Em cũng không biết! Nhưng có cảm giác như một chuyện gì đó xấu lắm sắp ập tới vậy?
Nhớ tới lời dặn của nội, tôi càng ôm nàng chắc hơn:
– Chỉ cần em luôn bên cạnh anh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Để lại một bình luận