– Dạ… – Ngọc Lan cúi đầu xấu hổ.
Để đỡ lời cho Ngọc Lan, tôi đành tự giới thiệu:
– Dạ, con tên là Phong, Học chung lớp với Lan ạ!
– Ừ, cô có nghe nội nói về con rồi! Cô tên Thủy! Hai đứa ngồi ghế đi!
– Dạ, cảm ơn cô!
Chúng tôi bước vào trong, nơi treo những bộ áo dài, áo cưới kiểu truyền thống ở hai bên. Những chiếc áo cưới truyền thống làm tôi lại nhớ đến mẹ của tôi lúc trước, Không biết khi cưới ba tôi bà có mặc bộ áo cưới giống như thế này không. Chắc là có, vì đây là trang phục cưới nổi bậc thời đó mà.
– Sao, nay bé Lan qua thăm cô có chuyện gì không?
– Dạ, tại sắp tới lớp con có tổ chức biểu diễn thời trang, nếu cô không bận có thể giúp con một tay không ạ?
– À, tính nhờ giúp trang phục biểu diễn đó hả?
– Dạ, hì hì!
– À, thế là mấy cái thiết kế của con có đất dụng rồi hen!
– Hì, mơ ước của con mà cô!
– Thôi được rồi, con cứ mang mấy bản vẽ qua đây để cô giúp cho!
– Dạ cảm ơn cô, hì hì!
Tôi với Ngọc Lan ở lại nói chuyện với cô một chút trước khi chào cô ra về. Ở đây, tôi được biết thêm, toàn bộ áo dài mà Ngọc Lan mặc đi học đều do một tay cô may cho. Thảo nào những bộ đó lại vừa vặn với cơ thể nàng đến vậy. Chúng như tôn thể những đường cong quyến rũ trên cơ thể nàng làm tôi cứ ngây ngất đi mỗi khi thấy Ngọc Lan mặc áo dài mỗi tuần.
Tuy vậy tôi vẫn không quên được vụ việc hồi chiêu nay. Hơn cả là một vụ xả xì bánh xe trả thù. Điều đó chứng tỏ tay chân của tụi thằng Thái có cả ở trong trường này và cũng cho tôi biết rằng linh cảm về ai đó đang theo dõi tôi trong trường này là hoàn toàn đúng. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy lo lắng hơn cho sự ăn toàn của mình và cả Ngọc Lan kể cả khi ở trong lớp. Biết đâu tay chân của tụi nó là một ai đó trong lớp tôi thì sao?
Tôi không biết được và cả một người thông minh như Ngọc Lan cũng không thể ngờ tới. Nhưng ngay vào lúc này cả tôi và Ngọc Lan đều biết rằng, chắc chắc bọn thằng Thái đã trở lại và sẽ tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn của bọn tôi thêm một thời gian nữa.
Tôi không biết mình sẽ giữ được sự bình tĩnh trong bao lâu nữa đây?
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận