Lần theo đường vào nhà, chốc chốc tôi lại thấy xe con chở những vật liệu như sắt cuộn, xi măng, cát… hết chạy ra rồi chạy vào từ phía nhà của tôi.
Tiến sâu hơn một chút, thỉnh thoảng tôi lại nghe những tiếng bóc xếp vật liệu nghe ầm ầm. Nghĩ đến cảnh những người đó đang bốc xếp vật liệu trong nhà mình, tôi không khỏi cảm thấy cồn cào liền giục Ngọc Lan khẩn trương tiến nhanh trên con đường dẫn về nhà tôi.
Quả thật đúng như thằng Huy nói, nhà tôi lúc nãy đã trở thành một kho chứa vật liệu xây dựng không hơn không kém. Tôi kéo Ngọc Lan nép gần cái cột điện bên kia đường để quan sát căn nhà mình thân yêu của mình mà giờ đây tôi còn chẳng thể nhận ra được nếu như không biết rõ ngôi nhà mình đã từng ở đây.
Khoảng sân trước nhà nơi ba tôi kê những chậu cây cảnh giờ đây đang thế chỗ cho những bao xi măng chất thành đống. Của nhà bây giờ đã được thảo hẳn ra để tôi có thể thấy thấp thoáng bên trong là những vật liệu khác được chất đầy, kín bít với mật độ bụi dày đến nỗi tôi không thể nào nhìn rõ.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để tôi xác định được những gì thằng Huy đã kể với tôi là đúng. Đây không còn là căn nhà thân thuộc của tôi như trước đây nữa. Việc tôi có thể làm bây giờ là đứng nhìn người ta cứ bốc xếp vật liệu vào ra một cách bất lực.
– Ủa, tụi con tìm ai sao nãy giờ cứ đứng nhìn vào trong đó vậy?
Đang chăm chú nhìn vào căn nhà, cả tôi lẫn Ngọc Lan đều bất ngờ khi người tài xế của một xe chở hàng đột nhiên bước ra đi đến đến chỗ chúng tôi đang đứng. Có lẽ trong lúc đang chờ chất hàng lên xe, ông đó đã thấy chúng tôi đang đứng sớ rớ bên này.
Cũng phải, tự nhiên khi không có hai đứa từ đâu đến cứ đứng ngó vào trong nhà kho như thế ai mà không nghi ngờ.
May sao Ngọc Lan liền nhanh trí:
– Dạ, tụi con đang chờ bạn ở đây, chứ không có gì đâu chú!
Ông chú đó có vẻ không quan tâm lắm đến lời giải thích của Ngọc Lan. Tự nhiên ông lại nhìn chằm chằm vào tôi lúc lúc rất lâu khiến tôi có phần dè chừng. Tuy vậy, tôi vẫn thấy ông chú này có phần rất quen thuộc, ở ông có nét gì đó khiến tôi cảm thấy như đã gặp từ lúc nào không biết.
Mãi một lúc lâu, ông mới mở lời:
– Cậu trai này có quen hay có phải người nhà của ông Thanh Đẳng không?
Có phần giật mình, tôi hỏi lại:
– Dạ, sao chú lại hỏi vậy…
– À! Chỉ là chú thấy con có vài nét giống với người bạn của chú lâu rồi không gặp!
– Ông Thanh Đẳng là bạn của chú hả?
– Ừ, ổng là anh rể của chú – rồi chú chỉ về phía ngôi nhà cũ của tôi – đây là nhà cũ của ổng nè!
Chợt giật thót, tôi hỏi:
– Tầm 10 năm trước, chú thường đến đây lắm phải không?
Nghe câu hỏi của tôi, ông chú thoáng một chút ngạc nhiên. Tôi đoán ổng cũng ngờ ngợ ra được điều gì đó nhưng vẫn trả lời:
– Đúng, cách đây rất lâu chú thường đến đây thăm ông Đẳng với con của ổng. Nhưng có một số chuyện nên không đến được nữa. Hình như con là…
– Là Phong nè chú út!
– Con? Là thằng Phong con anh ba đó phải không?
– Dạ… là con! – Tôi đanh ực, có một chút bối rối.
Tôi tin chắc chú cũng như tôi lúc này, đều trong một tâm trạng bồi hồi vừa mừng vừa lo vừa xen lẫn một chút xúc động.
Chú nhìn tôi với nét mặt hiền hiền quen thuộc trong kí ức tôi:
– Mới đây mà hơn 10 năm rồi. Con giờ lớn quá chú nhìn không ra luôn!
– Dạ, nhìn chú cũng thay đổi nhiều quá con cũng xem không nhận ra!
Giờ này chú út mới chuyển sự chú ý sang Ngọc Lan đang đứng cạnh tôi với đôi mắt tròn xoe lộ vẻ ngạc nhiên:
– Bạn con đây hả?
– Dạ, con là bạn của Phong đó chú! – Ngọc Lan vui vẻ đáp.
– Ừ, con là con lai hả?
– Dạ, con tên Lanna, mẹ con là người Pháp đó chú!
– Ừm, hèn gì nhìn đẹp gái ta!
Tuy nhiên, tôi chưa kịp hỏi thêm được câu nào, chợt có một giọng gọi với từ phía bên kia chiếc xe tải nơi chú út đi ra:
– Có chuyện gì bên đó hả chú út?
– À, chú gặp người quen một chút!
Có vẻ như thấy được thứ gì đó bên đây, người đó mới rụt rịt tiến lại gần chỗ tôi. Giờ này tôi có thể thấy rõ đó là một thằng nhóc trạc tuổi tôi. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến lời kể của thằng Huy về cặp vợ chồng trung niên và một đứa trạc tuổi tôi xuất hiện trong ngôi nhà đó.
Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua vì rất nhanh, thằng nhóc đó liền chạy đến gần chúng tôi với khuôn mặt niềm nở:
– Đây là người quen của chú út hả?
– À, đây là Phong, con của chú Đẳng bên xui đó!
Thằng nhóc đó có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở về nét mặt bình thường chào tôi:
– À, ra là con của chú Đẳng hả? Giờ mới biết. Tui là Sang, con của anh ruột mẹ ông đó. Nói tên thì chắc ông không biết đâu.
Thấy tôi vẫn còn lơ ngơ, chú út mới đỡ thêm:
– Tức là Sang là anh họ của con đó. Ba của Sang là anh ruột của mẹ con đó Phong!
– À dạ, con hiểu rồi!
Thằng nhóc đó nhìn qua bên chiếc xe tải đã chất đầy vật liệu rồi quay sang chú út:
– Công nhân xếp hàng xong rồi chú, mình đi thôi!
– Ừ, vậy thôi chú đi làm việc nha Phong!
– À… dạ… chú…
Có vẻ như chú út đã đọc được suy nghĩ của tôi, ông liền lục một thứ gì đó trong chiếc túi áo rồi trao vào tay tôi. Đó là một chiếc danh thiếp của một công ty nào đó. Khỏi phải nói tôi cũng có thể đoán ra được đây có lẽ là công ty vật liệu xây dựng mà chú út đang làm.
Kèm theo tấm danh thiếp đó, chú út nói thêm:
– Ở dưới cùng là số điện thoại của chú. Chiều tối nếu có rảnh thì gọi chú cháu mình gặp nói chuyện nhé!
– Dạ, con biết rồi chú!
– Ừ, thôi chú đi!
– Tui cũng đi luôn nhé Phong! – Rồi nó quay sang Ngọc Lan nói với giọng nhẹ nhàng hơn – Mình đi luôn nghen bạn!
– Ừ hì, tạm biệt!
Chào tạm biệt chú, tôi ngước nhìn bầu trời và phả vào không trung những luồn hơi nặng nề và đầy suy tư. Gặp chú, tui vừa mừng mà cũng vừa lo. Mừng vì đã gặp lại người chú thân thuộc đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Nhưng lo vì nay mai tới đây, tôi sẽ không còn được ở ngôi nhà của mình nữa.
Dẫu vậy, buổi chiều hôm nay trời vẫn đẹp và thật bình yên với những gợn mây lăn tăn như sóng nước, thế nhưng tại sao lòng tôi lại chẳng bình yên chút nào…
Khoảng 1 tháng kể từ cái lần thám thính đó, tôi về quê hẳn không có bất cứ động thái nào thêm.
Ngay buổi tối hôm đó tôi đã có đủ thông tin từ chú út qua buổi cà phê cùng chú như đã hẹn.
Sau khi tạm biêt chú, tôi và Ngọc Lan tìm một quán cà phê có phòng lạnh để nghỉ ngơi. Bởi lẽ tôi với nàng sau khi xuống xe là đến thẳng luôn nhà tôi mà không nghỉ ngơi gì. Ba tiếng đi xe không phải là dài, nhưng đường đi từ quê tôi lên Sài Gòn cũng không phải là dễ đi.
Lúc đó đường đi vẫn chưa được trán nhưa, chúng chỉ là những con đường đất đỏ lót đá mi cùng với những cây cầu gỗ bắc ngang những con kênh. Vì thế, 3 tiếng đi xe từ quê tôi đến Sài Gòn lúc nào cũng là một hành trình gồ gề.
Gọi cho mình một cà phê sữa, tôi bắt gặp ngay ánh mắt của Ngọc Lan đang nhìn tôi với một vẻ dịu dàng pha lẫn thích thú.
Tôi ngệch mặt:
– Sao vậy? Mặt anh dính gì hả?
– Không phải! – Nàng chống cằm lắc đầu.
Sau chắc chắn là không có gì bất thường trên người của tôi lúc này, tôi lại hỏi:
– Sao lại nhìn anh cười cười vậy?
– Hì, em biết vì sao anh lại kêu ca cao đá xay nè!
– Sao nào, nói anh nghe thử!
Nàng tủm tìm tỏ vẻ lém lỉnh:
– Ừm… anh nhớ mùi cappuccino phải không?
Ngọc Lan đoán trúng phốc, đúng thật là tôi rất nhớ cappuccino của nàng. Nhưng ngặc nỗi do chọn đại nên quán này không có món cappuccino yêu thích của tôi thế nên tôi gọi một ly cà phê sữa để gọi là thay thế mùi vị lúc thiếu vắng.
Khi nghe nàng đoán trúng, tôi gãi đầu cười cười:
– Thì gọi uống cho có vị ấy mà!
Ngọc Lan không nói gì, chỉ khẽ cười rồi mở balô rút từ trong đó ra chiếc bình giữ nhiệt nàng hay sài:
– Nè, biết anh thế nào cũng thèm mà!
– Ủa, gì đây!
– Xì, mở ra thì biết! – Nàng hcun mũi dúi vào tay thôi.
Cầm chiếc bình giữ nhiệt trong tay, tôi cũng bán tín bán nghi thứ đang chứa trong đó. Nhưng để cho chắc, tôi liền mở nắp ra ngay. Ngay lập tức, một hương vị quen thuộc sộc ngay vào mũi tôi nghe lâng lâng, thơm ngát. Đó không gì khác hơn chính là hương vị cappuccino nàng hay pha cho tôi.
Vừa mừng vừa xúc động, tôi đưa tay nưng má nàng:
– Không ngờ là em chuẩn bị sẵn cappuccino cho anh đó!
– Hì, có gì đâu anh. Hồi trưa lúc soạn đồ xong còn dư một chút thời gian nên em pha phòng hờ đó. Anh uống đi!
Rót đầy một nắp bình giữ nhiệt, tôi gật gù, sướng tê trong lòng vì đã chọn đúng người con gái của cuộc đời mình. Một người con gái vừa tinh tế, đảm đang lại còn xinh xắn, dễ thương như thế nữa. Và sau khi nốc một ngụm cappuccino ngọt bùi, tôi càng chắc nịt ý nghĩ đó hơn mà tu tiếp mấy ngụm nữa cho đã cơn thèm trong lòng.
– Uống từ từ thôi anh! – Nàng lắc đầu cười cười.
– Hề hề, đi đường xá xa xôi từ trưa đến giờ phải được tận hưởng chứ em!
Nhưng rồi nàng đổi giọng:
– Mà nè! Tối nay gặp chú út, anh định hỏi gì?
– Ừm, đương nhiên là anh muốn hỏi lí do vì sao mà họ lại lấy căn nhà của anh rồi!
– Anh nghĩ chút út về phe nào?
– Sao em lại hỏi vậy? – Tôi chợt nhíu mày.
– Không! Em chỉ hỏi vậy thôi. Chắc tại em thấy chú út đi chung với họ!
– Anh cũng không biết. Nhưng anh nghĩ cho dù chú út ở phe nào thì cũng không có lí do gì chú hại tụi mình cả.
– Um, em cũng nghĩ vậy, anh đừng lo!
Chợt nhớ ra, tôi khêu nàng:
– Mà em nè! Em thấy cái thằng đi chung với chú út thế nào?
– Cái người nhìn trạc tuổi mình phải không anh?
– Đúng rồi, tính ra nó là anh họ của anh đó!
– Ừm, em thấy người cũng không có gì đặc biệt. Dù gì cũng mới gặp nhau lần đầu mà, anh đừng suy nghĩ nhiều. Uống cà phê cho thư giản đi anh!
Ngọc Lan nói đúng, dù gì đây là lần đâu tiên tôi và thằng Sang gặp nhau. Nó chẳng để lại trong tôi một chút ấn tượng nào ngoài bộ mặt kính cận đầy tính thư sinh cả. Có lẽ vì là người trong họ hàng nên nó làm ở đây cùng với chú út kiểu như đi làm thêm vào dịp hè vậy. Còn danh tính người đứng sau việc ngôi nhà tôi bị lấy đi còn phải đợi chú út mới có thể sáng tỏ được.
Tôi với Ngọc Lan nghỉ ngơi ở quán đến tầm 7 giờ hơn thì chú út đến như đã hẹn lúc chiều.
Thấy bọn tôi, chú chợt mỉm cười rồi một thoáng rồi lại trở về nguyên trạng bình thường tiến đến chỗ chúng tôi đang ngồi.
– Mấy đứa tới lâu chưa?
– Dạ, cũng mới đây à chú! – Ngọc Lan nhanh nhảu đáp.
Chú nhấp một ngụm cà phê đen rồi tầm ngâm:
– Tính ra thì cũng hơn 10 năm rồi Phong nhỉ?
– Dạ, sao chú lại không đến nhà con chơi nữa?
– Ừm, trong thời gian đó ở bên chú nhiều chuyện xảy ra lắm, nên chú không qua nhà con chơi được. Con cũng biết là bên ngoại với bên nội của con không qua lại với nhau mà phải không?
– Vậy còn chuyện căn nhà của con là sao?
– Ừm… chú biết thế nào con cũng hỏi vậy mà!
– Vậy mọi chuyện là thế nào hả chú.
Chú không trả lời ngay, chỉ với lấy ly cà phê tu thêm một ngụm rồi thừ người thở dài:
– Chuyện này có lẽ bắt nguồn từ thời ba con lấy mẹ con đấy. Lúc đó nhà ngoại con cũng thuộc diện khá giả trong vùng. Rồi vào dịp anh hai của mẹ con, tức là ba thằng Sang khánh thành công ty vật liệu xây dựng, đoàn lân sư của ông nội con mới được mời tới múa. Lúc đó ba của con cũng có mặt trong đội múa lân đó. Rồi ba của con gặp mẹ của con, hai người thương nhau. Nhưng nhà bên ngoại ngăn cấm vì không có môn đăng hộ đối. Cuối cùng thì nhà bên ngoại cũng chịu thua trước sự cương quyết từ mẹ của con. Nhưng đổi lại mẹ của con không được trở về bên ngoại nữa. Anh hai của mẹ con lúc đó vì thương tình mới cấp cho mẹ con một một miếng đất coi như của hồi môn, nay là căn nhà của con đó. Tới bây giờ vì công ty của ba thằng Sang làm ăn thua lỗ quá, nên mới lấy lại khu đất này mở kho vật liệu xây dựng để đỡ tốn kém.
Vừa nghe xong câu chuyện, tôi liên tức giận nắm tay lại:
– Sao lại như thế được. Đất này cho mẹ con rồi sao lại lấy lại?
– Vì đất này anh hai chỉ cho mẹ con, chứ không có sang tên. Nên về lí thì không ngăn cản anh hai được.
– Nhưng…
– Chú biết là con đang rất giận nhưng không còn cách nào khác đâu. Ngay cả cha con cũng phải theo ý của anh hai mà.
Tôi thở ra nói trong cơn tuyệt vọng:
– Nhưng đó dù gì cũng là ngôi nhà kỷ niệm của con từ nhỏ tới giờ mà!
– Chuyện người lớn phức tạp lắm con ơi! – Chú thở dài xoa đầu tôi như cái cách chú hay xoa đầu tôi lúc bé mỗi khi tôi bị ba tôi đánh đòn.
Điều đó không làm tôi gợi nhớ nhiều về kỷ niệm năm xưa. Tâm trí tôi lúc này chỉ hướng đến căn nhà. Nơi đã gắn liền biết bao nhiêu kỷ niệm từ bé đến lớn của tôi. Tôi không thể tưởng tượng được một ngày nào đó tôi sẽ không còn ở trong ngôi nhà đó nữa.
Dường như chú cũng biết được nỗi buồn trong lòng của tôi, chú nhìn Ngọc Lan cười xua đi không khí tĩnh lặng:
– Con là bạn gái của Phong phải không?
– Dạ… – Nàng đỏ mặt ấp úng.
Để lại một bình luận