Trương Siêu Quần có trong tay ngự tứ kim bài của Hoàng thượng, cho nên lúc xuất cung cũng không cần chuẩn bị gì, vừa thấy kim bài trong tay hắn, thủ vệ ngự cấm quân đều ngoan ngoãn mở cổng thành cho hắn
Ra khỏi hoàng cung, Trương Siêu Quần cảm nhận được là ngoài cung ồn ào tươi mát tốt hơn trong cung rất nhiều, hắn cũng không có trực tiếp đi ngay đến phủ đệ của đô đốc Phương Anh Sơn, mà là hỏi thăm rồi tìm đến Di Hồng viện nơi trú ngụ trong truyền thuyết đệ nhất danh kỹ Hoa Tuyết Vi, đương nhiên, trên đường Trương Siêu Quần mua một bộ quần áo mới thay đổi, vì chính mình cũng không thể cứ mặc y phục thái giám mà tìm đến Hoa Tuyết Vi a.
Lúc đến đến Di Hồng viện, một đám cô nương trang điểm xinh đẹp vây quanh lại Trương Siêu Quần, những cô nương này nắm lấy tay của Trương Siêu Quần vuốt ve, cô nương này hỏi tới mua vui phải không? Cô nương kia lại nói tiện nữ có giúp được gì không? Nháo nhào một mảnh.
Đối với các cô nương nhan sắc bình thường, Trương Siêu Quần đương nhiên là không đoái hoài đến, hắn sãi bước đi vào liền gọi tới tú bà, điểm danh để cho Hoa Tuyết Vi đến hầu hạ mình.
– Ai u… thiếu gia, cô nương nhà ta hiện đang bận rộn, nơi này có nhiều cô nương xinh đẹp khác, ngài trước cứ tạm thời chỉ điểm được không?
Tú bà tiến tới Trương Siêu Quần biên, trong tay cầm cái khăn tay phấn hồng khoát lên vai của hắn.
-Ta chỉ muốn gặp Hoa Tuyết Vi, sợ ta không có tiền phải không?
Trương Siêu Quần móc ra ngân phiếu một trăm lượng để ở trên mặt bàn nói tiếp:
– Hôm nay ta đến nơi này là tìm Hoa Tuyết Vi đấy.
– Thiếu gia.. thật sự là xin lỗi a, cô nương nhà của chúng ta Hoa Tuyết Vi đang ở cùng một vị đại quan uống rượu rồi
Tú bà cơ hồ là muốn nhào tới trong lòng Trương Siêu Quần, mang theo nụ cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngân phiếu trên cái bàn mặt.
– Đại quan ?
Trương Siêu Quần thừa biết trong đôi mắt của tú bà này chỉ có tiền, hắn lại móc ra thêm tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
– Ư… nhưng đó là một vị đại quan, ta không dám đắc tội…
Tú bà liền tiến tới bên tai Trương Siêu Quần nhẹ giọng nói:
– Là đô đốc đương triều: Phương Anh Sơn a.
– Là đô đốc?
Trương Siêu Quần bất giác mỉm cười thản nhiên, không thể tưởng ra được được Phương Văn sơn này vừa thay thế vị trí đô đốc, cứ như vậy mà không chút kiêng kỵ, quần thần trong triều đều biết Hoàng thượng ghét nhất chính là thần tử của mình tới những chỗ như thế này.
– Tú bà, ngươi hãy mang ta đi gặp Phương đô đốc một chút..
– Chuyện này… chuyện này có điểm hơi khó…
Tú bà nhìn Trương Siêu Quần, lắc tay mím môi.
– Này bao nhiêu đây đã đủ chưa?
Trương Siêu Quần móc ra thêm một xấp ngân phiếu.
– Hảo, ta đây sẽ dẫn thiếu gia đi.
Tú bà cười hì hì đem những tấm ngân phiếu nhét vào mình bên trong tay áo của mình, nàng đương nhiên không biết Trương Siêu Quần làm cái gì, cũng không muốn biết hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, cái nàng muốn đúng là tiền.
Tại bên ngoài cánh cửa phòng, hai người ngừng lại, tú bà dùng ngón tay chỉ vào trong phòng nói:
– Bọn họ đang ở bên trong đấy
Lúc này bên trong phòng truyền ra tiếng tỳ bà, điệu khúc nhàn nhạt lộ ra một tia thê lương, tựa như là một cô nương tịch mịch cô gái một mình trong khuê phòng u oán, nghe tiếng tỳ bà này, Trương Siêu Quần chỉ biết, có thể đánh ra giai điệu tuyệt hảo như vậy thì đúng phải là một tuyệt đại giai nhân đang trút ra nỗi lòng của mình, xem ra chính mình lần này tới đây là đúng rồi, thật đúng là phải thật tốt hầu hạ Hoa Tuyết Vi một chút, không biết khi cái đó chui vào bên trong cơ thể của nàng sẽ là một cái cảm giác dạng gì đây.
Trương Siêu Quần bình thản đẩy cửa phòng vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn thấy một hán tử trung niên đang ngồi ở phía trước bàn với chén rượu, tướng mạo đường đường, chính là đô đốc Phương Anh Sơn trong truyền thuyết rồi, hắn cười nhạt, rồi đưa ánh mắt nhìn đến Hoa Tuyết Vi, chỉ thấy một cô nương cực kỳ xinh đẹp đứng cầm cây đàn tỳ bà.
Mỹ nhân như họa, đường cong hình chữ S mê người, đôi bầu vú cao ngất, bờ eo thon bé bỏng, tóc dài đen nhánh được một mảnh lụa màu tím thắt chặt, đang mặc nhạt bộ xiêm y màu tím nhạt, mặt trái xoan, miệng như hoa anh đào, ung dung đẹp đẽ cao quý, phảng phất tựa như tiên nữ từ trên trời giáng phàm, bờ mông cạnh tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài, lộ ra dáng điệu uyển chuyển, Trương Siêu Quần đã từng thấy nữ nhân cũng không ít, nếu như chỉ là đơn thuần gợi cảm, thật không có người so ra mà vượt nàng! Chính giữa mi tâm chấm một vòng điểm đỏ, đôi bàn tay non mịn như ngọc trắng hờ hững ôm cây đàn Tỳ Bà, những ngón tay búp măng nhẹ nhàng khuấy động lấy vung tiếng lòng, không biết vì sao, hậu cung có nhiều mỹ nhân như vậy, mà chưa có nữ nhân nào vừa nhìn thấy một lần mà làm cho Trương Siêu Quần động tâm, nhưng vừa thấy Hoa Tuyết Vi thì Trương Siêu Quần lại xúc động tim đập thình thịch, đã có một cảm giác muốn cùng nàng bách niên giai lão.
– Ngươi là ai? Sao dám xông vào đây?
Đương nhiên khi Trương Siêu Quần xông vào, làm cho Phương Anh Sơn mất hứng, vỗ bàn đứng lên, giữa hai lông mày nhíu lại, đôi mắt tóe ra sát khí.
– Phương đô đốc, làm gì mà giận dữ như vậy?
Trương Siêu Quần mỉm cười ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Hoa Tuyết Vi lẩm bẩm:
– Thật đúng là mỹ nhân, quả thật chẳng khách nào thiên tiên..
– Hừ… ngươi đã biết là bản đô đốc, còn dám tự tiện xông vào, chẳng lẽ ngươi chán sống rồi sao?
Phương Anh Sơn ép thế nhìn chằm chằm Trương Siêu Quần.
– Nếu Phương đô đốc biết hoàng thượng ghét nhất là thần tử của mình xuất hiện những nơi như thế này, thì Phương đô đốc nên sớm một chút rời khỏi nơi đây đi.
Trương Siêu Quần cũng không hề liếc nhìn qua Phương Anh Sơn, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn Hoa Tuyết Vi, còn nàng thì tựa hồ là không nhìn thấy Trương Siêu Quần bước vào vậy, vẫn như cũ, say mê chìm đắm trong khúc nhạc tỳ bà.
– Ngươi… ngươi đến tột cùng là ai?
Phương Anh Sơn run người một cái.
– Nô tài là ai cũng không trọng yếu, quan trọng ngài là một đô đốc đương triều.
Trương Siêu Quần đem tấm kim bài để lên mặt bàn, cười lạnh nói:
– Nô tài không muốn đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng biết, bất quá nô tài hy vọng ngay bây giờ có thể trở về phủ đệ của ngài chờ nô tài, một hồi nữa nô tài sẽ đi đến bái phỏng.
Nhìn thấy Trương Siêu Quần lấy ra kim bài của hoàng thượng, mặc dù là trong lòng không muốn, Phương Anh Sơn vẫn phải lui ra, nếu chuyện này truyền đến tai của hoàng thượng, tin rằng vị trí đô đốc mới nắm này liền không giữ được, vì thế Phương Anh Sơn cắn răng chịu nhịn quay trở về.
– Tiếng đàn tỳ bà của cô nương vì sao lại thấm đượ, sự tịch mịch ưu thương như vậy?
Trương Siêu Quần nghiêm trang nói.
– Công tử… nghe hiểu được ư?
Hoa Tuyết Vi run lên, nàng dừng lại động tác của mình, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Trương Siêu Quần, khi hai đôi mắt chạm nhau, Trương Siêu Quần thấy từ trong ánh mắt của nàng tràn đầy nỗi buồn man mác, còn Hoa Tuyết Vi từ trong ánh mắt của hắn thấy như là có lửa..
-Ta không những có thể nghe, mà còn có thể giúp cô nương giải quyết dự tịch mịch trong lòng.
Vừa nói Trương Siêu Quần nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoa Tuyết Vi, sau đó giờ tay ôm lấy cái eo nhỏ, ôm nàng vào trong ngực, không nói thêm lời gì ngay tại trên gáy ngọc non mịn bóng loáng nàng hôn lên.
– Công tử không nên làm như vậy, tiểu nữ bán nghệ chứ không bán thân đâu.
– Làm cái nghề này, mà còn nói không bán thân sao?
Trương Siêu Quần làm sao còn quản nhiều như vậy, một bàn tay của hắn kéo tấm khăn trãi bàn vứt xuống đất, ôm Hoa Tuyết Vi đưa nằm lên bàn, sau đó đè ép thâm mình lên:
– Tiếng đàn tỳ bà của cô nương tịch mịch như vậy, ta tin rằng cô nương nhất định là tưởng nhớ đến chuyện đó.
– Công tử, có nghe tiểu nữ giải thích qua một chút không?
Hoa Tuyết Vi hai tay đẩy Trương Siêu Quần ra, thở hổn hển nói.
– Được, nhưng ta không muốn nghe cô nương dựng ra chuyện xưa để gạt ta đấy.
Trương Siêu Quần để tay trước ngực của nàng, sau đó cách xiêm y va chạm một chút vào đôi bầu vú nói:
– Cô nương nói đi.
– Tiểu nữ tuy ở nơi chồn phồn hoa nhơ nhớp này, nhưng tấm thân vẫn còn trong sạch, cho tới nay cũng chưa từng có ai bức bách qua, công tử… nếu công tử thật là muốn làm loại chuyện như thế này, thì tiểu nữ phải gả cho công tử mới được đấy.
Hoa Tuyết Vi uốn éo thân người để trốn tránh ma trảo của Trương Siêu Quần, nàng cố ý đem sự tình nói thật là nghiêm trọng:
– Nếu không thì tiểu nữ sẽ tự sát chết ở trước mặt của công tử, nhưng còn như công tử muốn thật sự mang tiểu nữ về nhà của công tử, thì gia đình của công tử sẽ nghĩ như thế nào đâu này? Bọn họ có thể chấp nhận một nữ tử ở nơi phong nguyệt như thế này hay sao?
– Ta vẫn không tin, cô nương là người lừng danh ở chốn phong nguyệt này mà chỉ là bán nghệ không bán thân, lấy gì để chứng minh?
Trương Siêu Quần nhìn Hoa Tuyết Vi nằm từ phía dưới thở hổn hển, trong lúc nàng thở dốc, hai bầu vú hắn đang đè lên không ngừng phập phòng, làm cho Trương Siêu Quần có điểm không chịu nổi, bất quá hắn hoàn muốn thử xem Hoa Tuyết Vi đến tột cùng là dạng gì, mặc kệ nàng nói cái gì, nàng muốn thế nào, hôm nay nàng gặp mình coi như là nàng xui xẻo..
– Trước giờ tiểu nữ vẫn luôn là trong sạch như vậy, rất nhiều người tới nơi này đều chỉ là nghe tiếng đàn tỳ bà của tiểu nữ, cũng có rất nhiều người có ý giống như công tử đây, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì tiểu nữ, bởi vì trong kình thành này, tiểu nữ nhận thức rất nhiều đại quan, một khi nếu quả thật đã tiểu nữ chết đi, những người đó sẽ vì tiểu nữ mà báo thù cho đấy, công tử vừa rồi cũng đã nhìn thấy đô đốc Phương Anh Sơn, chúng ta là bằng hữu, vì thế tiểu nữ hy vọng công tử có thể thay đổi ý định của mình.
Vừa nói xong những lời này xong, Hoa Tuyết Vi đang bị Trương Siêu Quần tiếp tục nắm bóp đôi bầu vú nên thở hào hển.
– Ý của cô nương là muốn dùng đô đốc để hăm dọa ta?
Trương Siêu Quần mỉm cười, tuy rằng đô đốc Phương Anh Sơn hiện nay quyền hành rất lớn, nhưng vị trí của hắn vẫn chưa ổn định, cho nên cũng chưa dám làm gì Trương Siêu Quần, nếu hắn tại trước mặt hoàng thượng gièm pha vài câu nói bậy, cho dù là Phương Anh Sơn đàng hoàng, cũng khó mà tránh khỏi khốn đốn…
– Không có, tiểu nữ chỉ muốn nói cho công tử suy tính thận trọng mà thôi.
Hoa Tuyết Vi nhìn chằm chằm Trương Siêu Quần nói.
– Nếu như là ta không muốn thay đổi ý định thì sao?
Trương Siêu Quần một tay đã lên lên âm hộ của nàng sờ soạng ma sát.
– Đã là như vậy, thì công tử phải rước lấy tiểu nữ về nhà, hoặc là tiểu nữ báo quan.
Hoa Tuyết Vi kiên định nói, bất quá bên dưới hạ thể của nàng đã xảy ra rõ ràng biến hóa, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, bị Trương Siêu Quần thúc ép như vậy làm, thân thể nàng hơi run, Hoa Tuyết Vi cắn răng nói:
– Kính xin công tử cân nhắc.
– Tốt lắm… ta sẽ lấy ngươi.
Trương Siêu Quần đưa bàn tay vào bên trong xiêm y của nàng, sau đó cỡi cái yếm của nàng ra.
Hoa Tuyết Vi sắc mặt càng thêm đỏ hồng, đôi mắt như nước trong veo liếc nhìn Trương Siêu Quần, sau đó hai tay ôm lấy bầu vú, hai chân thuận theo mở ra hai chân, Trương Siêu Quần nhìn xem chính giữa hoa non như ngọc phiến mở ra, âm hộ của nàng hồng hào màu sắc tươi mới, hắn cúi thân xuống, hô hấp trở nên như là lửa nóng, Hoa Tuyết Vi lúc này mở hai mắt trống rỗng nhìn trên cao, cái bụng trắng noãn bằng phẳng nhúc nhích có chút nhấp nhô lên xuống, Trương Siêu Quần một tay dọc theo eo nhỏ của nàng hướng xuống dưới sờ soạng, bàn tay thô sáp ôm lấy bờ mông phấn nộn, rồi chui vào cái rãnh âm hộ mơn trớn, đầu ngón tay mềm nhũn, chạm được một lớp mềm nhẵn mật thịt, Trương Siêu Quần sau đó dùng đầu ngón tay mở ra cái khe âm hộ của nàng, Hoa Tuyết Vi ngượng ngùng nghiêng mặt qua, tại giữa cặp đùi mềm mại đóa hoa tươi bị lột tràn ra, một màu đỏ màu đỏ hồng sáng bóng.
Trương Siêu Quần dương vật sưng trướng như muốn bạo liệt, hắn ôm vòng eo của nàng, thân hình vững vãng, quy đầu đính trụ ngay cửa miệng âm đạo nhó né của Hoa Tuyết Vi, hắn chậm rãi cắm quy đầu dương vật vào trong cơ thể của nàng, cho dù lúc này hoàn cảnh rất là nóng bức như thân thể của Hoa Tuyết Vi vẫn y nguyên ôn mát, khiến cho Trương Siêu Quần nhớ tới theo trong lời đồn danh kỷ Hoa Tuyết Vi băng cơ ngọc cốt, thanh tao thoát tục quả thật là không sai, trung gian hai mép nhỏ hơi ẩm ướt, vừa trơn lại vừa mát, quy đầu dương vật nhấn về phía trước một chút, lách vào mở ra chui vào vòng thịt mềm nhẵn thật nhỏ âm đạo, Trương Siêu Quần có chút lui thân mình thoáng một phát, sau đó lại động thân về phía trước, cửa miệng âm đạo non mềm bị quy đều ấn vào lõm xuống, sau đó trơn trợt, vách thành âm đạo bao lấy quy đầu, thân thể Hoa Tuyết Vi run lên, khuôn mặt biệu lộ sự đau đớn.
Để lại một bình luận