Cô giáo em, người xinh xinh
Cô hay cười mắt cô long lanh
Cô rất yêu dòng kênh xanh
Cô rất yêu dòng kênh xanh
Uốn quanh cánh đồng
Thơm mùi lúa mới
Em yêu cô, em yêu ruộng đồng có đàn sáo bay
Cô vẫn dạy là quê hương em đó, suốt dời em yêu.
Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngay khá đẹp trời, chúng tôi đang trong giờ thể dục của ngày đầu tiên bước vào lớp 10. Nghĩ nghĩ nhiều khi lớp 10 mà tôi cứ như học sinh tiểu học, cứ ngơ ngác vô tư chả biết gì. Bạn bè nó yêu nhăng nhít tùm lum mà giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai làm thuốc. Hic!
– Học sinh nghiêm! – Đó là tiếng nhỏ Duyên, lớp trưởng lớp tôi.
– Được rồi, các em ngồi xuống đi. Sau này cứ tập hợp lại thôi nhé, lớp trưởng không cần hô nữa.
Nhìn ông thầy ngồi trên cái ghế đem từ cantin đang chăm chú tìm danh sách lớp, tranh thủ thời gian “quý báu” tôi quay qua tán chuyện với một thằng ngồi kế bên, ý là làm quen chơi ấy mà
– Các em trật tự, thầy điểm danh nhé!
– Kim An! – Dạ có
– Bảo Ân? – Thưa có
– Văn Chung? – Có
– Trung Cẩn..
– Trung Cẩn.. ? – Chắc nó chưa tới thầy ơi, có một vài đứa trong lớp “bào chữa” dùm.
…
– Hoàng Nguyên? – Thưa có.. !
– Là nam hay nữ đây nhỉ?
Ông thầy thể dục chậc lưỡi tự hỏi làm tụi con trai thì ngoác mỏ cười, lũ con gái cũng có đứa che miệng “run vai” cười hích hích, rõ ràng chúng nó thấy tôi hô, mà tôi là ai? Một thằng con trai chuẩn men đẹp dzai vô cùng (không điêu nhé các bác ).
Đang ú ớ chưa há được cái mồm đính chính thì thằng bạn khi nãy bắt chuyện nhảy vô đớp:
– Nó là con trai thầy ơi… Nhưng tội cái là gay…!!
Nó vừa phát ngồi xong thì cả lớp tôi hùa nhau mà cười ngặt nghẽo, còn chỉ chỉ vô mặt tôi bảo đang dần đỏ lên nữa chứ.
Ôi.. Đệch! Hôm nay anh mày bị chơi khá nhiều vố nhệ.
– À à, cứ tưởng tên con gái, nhà thầy có nhỏ cháu cũng tên Nguyên – Ông thầy cười cười.
Hay nhỉ, ông có cháu ở nhà trùng tên tôi thì kệ ông chứ, cái tên Nguyên nam nữ đều được, mắc chứng gì lại nghi ngờ sex (giới tính) của người ta?
– Vớ vẩn – Tôi buộc miệng thốt lên thật nhỏ.
– Thôi được rồi mà, thầy nhầm có xíu mà – Nhỏ Hạnh, bạn thân tôi từ cấp 2 thì thầm bên tai.
– Aishxxx ổng đẹp trai nên mày bênh phải.. !!! – Tôi gân cổ.
Đang chửi đổng chưa hết câu tôi bất giác quay người lại nhìn thì nhận thấy bốn mươi mấy cặp mắt đang đổ dồn vào mình, cả ông thầy cũng nghe nữa thì phải. Hic, xong đời em.
Hành động tiếp theo của tôi là… Im lặng rụt cổ xuống.
Buổi học đầu tiên kết thúc mà không có gì hot để bổ sung thêm nữa. Trường tôi xếp lớp 10 và 11 học buổi chiều (vì lên 12 tách ra còn 20 người mỗi lớp thôi nên số lượng lớp tăng lên gấp đôi). Vì cái cảnh đó mà lớp tôi là A1 buộc phải học thể dục buổi sáng đầu tuần. Học xong có đứa nhà xa ở lại trường chiều học luôn thể. Còn những đứa nhà gần?
– Hộc, sao mà hôm nay đi quài không tới vầy nè – Tôi thở dốc chống 2 tay xuống đầu gối nghỉ mệt.
Số là gần nhà tôi có hai trường cấp 3. Trường Nguyễn Thị Minh Khai tôi đang học đây cách nhà tôi hơn cả cây số gồm có cấp 2 và cấp 3 luôn, trường còn lại là CVA cách khoảng 200m là cùng. Tôi thì tuy sống gần nhưng tuyệt không thích lũ học sinh trường ấy, với cả nghe đâu trường đó chạy theo thành tích, học sinh điểm cao ngất mà kiến thức thì chả biết gì. Nên thôi, bất chấp nhà xa, tôi quyết vẫn học Nguyễn Thị Minh Khai lấy lý do với bậc phụ huynh là: “Con muốn học chung với bạn con”, mặc dù lớp 9A2 của tôi vào 10A1 chẳng có mấy đứa là bao.
Và thế là giờ vẫn cuốc về nhà như xưa. Nếu bình thường thì một cây số chẳng là gì với trai làng, tất nhiên tôi tuyệt không phải là thằng “yếu”, nhưng trước khi về ông thầy quý hóa phán một câu xanh rờn:
– Nữ chạy 2 vòng sân, nam chạy 4 vòng. Tính thời gian! – Mặt ổng tỉnh lịnh.
– Hả!!!?!!?!
Sau thì vài thằng kì kèo trả giá, ổng không ngại ngần nâng lên mức 5 vòng cho lũ con trai. Bờ mờ mấy cái thằng mặc váy, điên mất thôi !!
Và tôi là một trong những đứa hứng hậu quả nặng nề nhất sau “cuộc càng quét”.
Két.. két….
– Ê em trai, lên đây chị chở về nè! Xe đạp hư hả?
– Hửm? – Quay lại nhìn thì ra là nhỏ Hạnh đang mỉm cười thật tươi, nó làm gì đi đường này nhỉ, nhà nó ngược hướng mà. – Mày đâu đây?
– Ra chợ mua vài thứ, lên đi, hay muốn chở? – Nhỏ ngồi trên yên bóp bóp thắng xe.
Thật ra tôi cũng muốn lên rồi, chỗ đang đứng cách nhà tôi cả đoạn dài nữa, nhưng không biết sao nhìn cái mặt nó tôi lại nhớ đến ông thầy.
– Cóc thèm – Tôi phang hai từ rồi bước tiếp.
– Ơ, sao vậy? – Nhỏ rề xe theo sát lê đường. – Mà đừng nói là mắc bệnh sĩ diện nha, thôi mà lên đi.
– Uầy, về đi! – Tôi khá bực rồi đó.
– Năn nỉ đó, định cuốc bộ luôn à ?! – Nhỏ vẫn không từ bỏ, sao mà lì kinh.
– Ừ đấy, cóc ngồi chung với con mê trai! – Để cho nó nghe hết câu rồi tôi đi nhanh hơn.
Rồi khoảng hơn chục bước, cảm thấy nhỏ không rề theo tiếp thì tôi hơi chột dạ, chẳng lẽ bị giận rồi? Quay đầu nhìn lại thì thấy người và xe đang chạy ngược hướng mình. Ủa mà nói ra chợ mua đồ mà, sao giờ lại.. ?? Rồi, bị giận thật rồi.
Mặc kệ, tôi tiếp tục lê bước trên quãng đường còn lại.
Về đến nhà thì tứ chi rã rời, tôi ngã người trên cái nệm ở phòng khách, được vài phút thì nhìn đồng hồ. Bờ mờ, mới đó đã 10 giờ rồi, bắt nồi cơm cái tính gì tính.
Để lại một bình luận