Nếu thật sự là như vậy, Trương Siêu Quần trong lòng đột nhiên nghỉ đến, Lão Thiên ạ… lần này nếu lại xuyên qua, tốt nhất là xuyên qua quay về lại thời hiện đại đi, lão tử giờ đã có thể ngưu bức rồi…
Bỗng nhiên hắn nghĩ lại, không đúng… nếu quay trở về, đã trôi qua nhiều năm như vậy, lão bà đại nhân cũng không biết đã có tái giá hay chưa? Hơn nữa, nàng có còn nhận được hình dạng hắn giờ đã đã biến hình thay đổi nhiều rồi? Hắn nhớ tới lúc chính mình xuyên qua đến thế giới ỷ Thiên, ngoại hình đã muốn cải biến, chẳng những trở thành thiếu niên mười mấy tuổi, diện mạo anh tuấn so với lúc trước cũng khá hơn nhiều, rồi xuyên qua thế giới Hậu cung, tướng mạo cũng làm cho các cung tần phi tử say mê, không biết lần này thì sẽ biến hình như thế nào đây? Tưởng tượng như vậy, Trương Siêu Quần không khỏi lo lắng..
Bỗng nhiên, hắn nghe răng rắc một tiếng, tuy rằng không mở ra được đôi mắt, Trương Siêu Quần cũng có thể cảm giác được trước mắt mình ánh sáng chói lòa, tựa như thái dương đang chiếu sáng bầu trời vậy, ngay sau đó, lại nghe được tiếng ong ong không dứt bên tai, lúc này thoáng cái Trương Siêu Quần đã hoàn toàn mất đi tri giác, dường như Trương Siêu Quần nghe được tiếng vợ Cố Ngưng Hề của mình vang vọng xa xa…
Không biết qua bao lâu, khi Trương Siêu Quần mở to mắt ra nhìn, thì thấy thân mình đang nằm bên trong trong rừng cây xanh ngắt, trên không trung âm trầm tuy rằng không đỗ mưa, nhưng mây đen cuồn cuộn quần vũ xám xịt như đàn ngựa hoang chồm lên phóng nhanh, một tia chớp rồi tiếp nối một tia chớp, thỉnh thoảng vang lên hàng loạt tiếng sấm rền.
Con bà nó! Trương Siêu Quần mở to mắt câu đầu tiên hắn nói là… chửi thề!! Đây không phải là lại xuyên qua thì là cái gì nữa! Chung quanh toàn rừng cây, vừa thấy là rừng nguyên thủy, không giống như là về tới hiện đại, Trương Siêu Quần cũng không phải là lần đầu xuyên qua, tình huống như thế này, không phải xuyên qua thì còn có thể là gì? Chỉ là chung quanh ngay cả một bóng người cũng không có, cung tần phi tử của ta đâu! Các lão bà trong Ỷ Thiên thì đi đến nơi nào ? Trương Siêu Quần u buồn, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn xuyên qua?
– Hoàng hậu nương nương.
– Trần vương phi.
– Công chúa Tuyết Băng.
– Mai phi – Lệ phi…
– Mẫn Mẫn!
– Tiểu Chiêu!
– Chỉ Nhược!
Trương Siêu Quần ngửa đầu kêu to, mỗi một nàng đều kêu tên, nhưng không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng sấm rền ầm ầm, vài tia chớp lóe sáng gián đoạn ở sâu trong tầng mây, Trương Siêu Quần ngơ ngác nhìn nhìn xung quanh, lúc khôi phục được một chút ý thức, chợt nghe có người kêu to ầm ĩ.
– Quá nhi! Quá nhi!
Bà mẹ nó! Ai kêu to như vậy, giọng ghê gớm thật, Trương Siêu Quần bị chấn động màng nhỉ phát run, người này nội lực quá mạnh, có thể so sánh tương đương với mình như nhau a! Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy cánh tay của mình, nhỏ bé gầy yếu, hắn như chưa tin vào mắt mình, mở to ra hai mắt nhìn… cánh tay này đương nhiên là của chính mình rồi!
Lão Thiên ạ! Đây là… đây là… đang nằm mơ sao? Trương Siêu Quần vội vàng đứng lên, cản thận kiểm tra toàn bộ trên người mình, chẳng những cánh tay biến đổi, ngay cả tay chân, toàn thân cao thấp cũng nhỏ bé gầy gò không có mấy lượng thịt, duy nhất làm cho hắn thấy may mắn là chính giữa hai chân của mình cây thịt không biết vì duyên cớ gì, tự nhiên cương to lên! Lập tức hắn muốn kiểm tra rõ ràng, thì ra không phải là cương to, mà là bản chất nó… đã lớn như vậy… oạch… nhất trạng thái này đang là bình thường, nếu nó cương.. to thì đến cỡ nào.. !
Trương Siêu Quần hít một hơi khí lạnh, lão Thiên chuyện gì xảy ra? Ta làm sao thân thể lại biến thành như vậy? Ngẩng đầu lên nhìn thì hắn vừa thấy, chính mình đang đứng ở trên một đống đá, từ phía nơi xa, bên ngoài bìa rừng, sóng biển đang vỗ rì rào, mặt biển gợn sóng, có một hán tử trung niên mặc trường bào màu lam đang kêu…
Trong đầu Trương Siêu Quần vẫn còn ù ù, hoàn toàn không nghe được hán tử ngoài đó đang kêu cái gì, lần xuyên này quá khủng bố, lần trước xuyên qua đã là thái quá, ba mươi mấy tuổi xuất đầu biến thành 17, 18 tuổi dương quang thiếu niên, cũng may là anh tuấn, cũng liền tiếp theo, trở thành tên thái giám trong hậu cung 19, 20 tuổi, còn giờ hiện tại, nhìn qua nhiều lắm cũng tầm có chừng 14 tuổi là cùng. Con bà nó, ngoại trừ là dương vật vẫn rất lớn, còn về các mặt khác rõ ràng chỉ là một thiếu niên còn chưa có phát dục hoàn toàn!
Hán tử nọ khinh công lướt nhanh đáp trên cành trúc gần bờ biển, lão Thiên ạ, vị đại thúc này so với bổn đại gia khinh công còn trâu bò hơn! A… dường như công lực của hắn cũng đã kịp hồi phục lại toàn bộ…
Càng khiếp sợ… chính là vị đại thúc bất chợt lao thẳng tới chụp lấy hắn ôm vào trong ngực, run giọng nói:
– Rốt cục ta đã tìm được ngươi rồi, mau cùng ta trở về nhà!
Không chờ hắn phần trần, đại thúc ôm hắn xoay người phóng đi, Trương Siêu Quần vẫn còn mơ màng, chỉ cảm thấy mình như đang đằng vân giá vũ…
Không biết bao lâu, Trương Siêu Quần đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chuẩn xác mà nói, hắn mở mắt ra là do trong bụng loạn kêu cồn cào vì đói, chỉ thấy bên trong truyền đến mùi đồ ăn, trong viện có tầm năm sáu gian nhà, Trương Siêu Quần trợn tròn hai mắt, mờ mịt nhìn quanh trước mặt.
Đại thúc có chòm râu nồng rậm đem Trương Siêu Quần buông ra, hòa nhã nói:
– Quá nhi, tất cả mọi người đang đợi ngươi ăn cơm đấy!
Trương Siêu Quần mù mịt ấp úng nói:
– Đây là…
Trương Siêu Quần thấy trước sau gì vẫn kêu mình là Quá nhi, hiển nhiên nhận biết mình, này nói rỏ hơn một chút, đây không phải đơn thuần xuyên qua, mà là nhập thân vào người khác giống như là lần xuyên đến Hậu cung! Chiếm cứ lấy thân thể của người khác, chỉ là suy nghĩ thì là của chính mình mà thôi.
– Là… là muốn rửa mặt.
Trương Siêu Quần không biết nên xưng hô như thế nào với đại thúc này?
Đại thúc dẫn hắn đi xuống phòng bếp, nhìn vật dụng ở trong bếp, thì hắn càng thêm tin tưởng mình lại đi tới một thế giới vẫn như trước là thế giới cổ xưa, chẳng qua không biết đang trong thời kỳ nào, khi đi đến trước một cái thau nước, hắn vươn đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong hình ảnh trong nước ngược lại là một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn bẩn thỉu, một lần nữa Trương Siêu Quần cả kinh làm đổ cả thau nước, đúng là thật sự mình đã nhỏ tuổi hơn trước nhiều! Cũng may… cũng may, bộ dáng này vẫn còn anh tuấn, không có biến thành khó coi như quỷ điện, Trương Siêu Quần nghĩ đến mà toát mồ hôi, bỗng chính mình lại nhỏ đi, bộ dáng hoàn toàn cải biến, Trương Siêu Quần trong lòng kích động, không kềm chế được cảm xúc.
Đứng ngoài đại thúc trung niên thấy hắn giật mình làm đổ thau nước, bước nhanh đến, hỏi:
– Quá nhi… ngươi không sao chứ?
Lại nghe đến ông ta gọi tên mình là Quá nhi ! Trương Siêu Quần không khỏi ngẩn người ra, Quá nhi? Tên này sao lại nghe quen tai như vậy? Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động, liền ôm đầu kêu to lên, trên mặt giả bộ đau khổ, đại thúc trung niên nhân vội la lên:
– Ngươi làm sao vậy… ?
– Đau đầu! Ai da… đau… đau quá! Muốn nứt ra rồi…
Đại thúc trung niên nhân sắc mặt đột biến, biểu lộ sự quan tâm thân thiết làm cho Trương Siêu Quần có chút cảm động, bộ dạng này chứng tỏ tâm địa không tồi.
– Ai da… đừng lại gần đây, đại thúc… là ai? Tiểu điệt… là ai?
Thật khó cho Trương Siêu Quần, hắn phải dùng phương thức vất vả như vậy để nắm lấy tin tức hoàn cảnh hiện tại của hắn.
– Qúa nhi… tại sao ngươi bị đau như vậy?
Đại thúc trung niên nhân bị hắn hù đến mức run giọng nói tiếp:
– Quá nhi, ta là Quách bá bá của người đây! Ngươi làm sao mà không nhận biết ?
Trương Siêu Quần đột nhiên ngẩn người ra, Quách bá bá! Ông ta gọi mình là Quá nhi! Trương Siêu Quần toàn thân lạnh lẻo, này không phải… chính là Xạ Điêu anh hùng truyền, không.. không là Thần Điêu hiệp lữ! Lão Thiên, trước xuyên qua Nguyên triều những năm cuối trong thế giới ỷ Thiên, rồi đến đầu nhà Thanh trong Hậu cung, chẳng lẽ giờ lại xuyên thủng Nam Tống ?
Lão Thiên… chẳng lẽ ta lúc này xuyên qua đã biến thành Dương Quá ! Đại thúc này vẫn bảo ta là Quá nhi, hay do bộ dáng này, cùng Dương Quá giống nhau sao?
Trương Siêu Quần như chết sững giữa đương trường, không nói không hỏi gì thêm nữa.
– Phát sinh ra chuyện gì ?
Một giọng nói mềm mại tự ngoài phòng truyền đến.
Trương Siêu Quần hướng ra phía kia nhìn lại, thấy một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần, đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn mình, thiếu phụ ước chừng 27, 28 tuổi, thành thục phong vận, uyển chuyển lả lướt dáng người bay bổng di động làm cho người ta nhịn không được chỉ có thể mơ màng, nhất là bộ ngực sữa cao ngất vững vàng, giống như đào mận chín mọng mê người, dụ người muốn chết…
– Dung nhi… Quá nhi hình như là đã sinh bệnh !
Nam nhân trung niên tự xưng là Quách bá bá nói.
Dung nhi! Lão tử thật sự là không đoán có sai, chính là Quách Tĩnh! Mà mỹ thiếu phụ như tiên giáng trần này chính là Hoàng Dung!
– Quách bá bá, Quách bá mẫu, điệt nhi đã không sao, tốt hơn trước nhiều lắm rồi!
Quách Tĩnh vui mừng nói:
– Ngươi thật sự đã bớt đau rồi sao?
Hoàng Dung thì thản nhiên nói:
– Tốt rồi, chúng ta ăn cơm đi!
Nhị vị này, đúng là Quách Tĩnh và Hoàng Dung, năm xưa trên đỉnh Hoa Sơn luận kiếm, hai vợ chồng liền quay trở về Đào Hoa đảo ẩn cư, trên đường gặp được Dương Quá con của Dương Khang, bọn họ mang về Đào Hoa đảo.
Nhưng Hoàng Dung đối với Dương Quá vẫn luôn lo lắng, nữ nhi của nàng cùng với hai đứa con của Vũ Tam Thông đối với tính tình quái gở của Dương Quá rất ngăn cách, trong một lần xung đột, do Quách Phù khi dễ Dương Quá, cho nên Dương Quá đánh một cái cái tát, Vũ Đôn Nho cùng Vũ Tu Văn tương trợ Quách Phù, nhưng ngược lại suýt nữa bị Dương Quá dùng cục đá đánh cho bị thương, Dương Quá sợ bị Hoàng Dung lâu nay vẫn không có cảm tình với hắn trách đánh, liền chạy vô rừng trốn tránh, nào ngờ lại bị Trương Siêu Quần xuyên qua chiếm lấy thân thể, Quách Tĩnh và Hoàng Dung hai người làm sao có thể dự đoán được?
Thấy Hoàng Dung đối chính mình dường như không mặn chào đón, Trương Siêu Quần đương nhiên biết được duyên cớ, hắn đi theo sau lưng hai vợ chồng, ra khỏi phòng bếp, ánh mắt trừng trừng không rời khỏi cái mông đít no tròn của Hoàng Dung, mỗi bước chân đi của nàng, hai cái mông uyển chuyển uốn éo, lại từng bước bờ mông mạn diệu đó lại là uốn éo, hai mắt Trương Siêu Quần đăm đăm, quan sát cặp đùi của nàng khép chặt không có khe hở, cơ hồ kề sát chung cùng một chỗ, hắn không khỏi sợ run, dù sao nàng cũng là thiếu phụ đã cùng nam nhân ân ái, tai sao hai cái đùi đều cũng không giãn ra chẳng có khe hở, huống chi là nàng đã sinh ra một nữ hài nhi, chẳng lẽ… chẳng lẽ cây dương vật của Quách Tĩnh quá nhỏ…
Nghĩ đến bên trong chốn đào nguyên sâu thẳm của Hoàng Dung, hắn nhịn không được địa, cây dương vật bên dưới ngang nhiên dựng đứng lên, nhưng lần này làm cho Trương Siêu Quần sợ hải không thôi!
Con bà nó biễu diễn gì kỳ vậy! Trương Siêu Quần ngây dại, lúc dương vật biễu diễn dựng đứng bột khởi, so với ban đầu dài quá 30%! Lão Thiên ạ! Trương Siêu Quần bi thương suy nghĩ: Dương Quá mới 14 tuổi thân thể còn nhỏ nhắn như thế, như thế nào mà cây dương vật vĩ đại như vậy! Không phải là sinh ra để hại người sao?
Bất đắc dĩ! Trương Siêu Quần đành phải khom lưng xuống, đi theo Quách Tĩnh Hoàng Dung vào một gian nhà làm bằng trúc, không đợi bọn họ quay đầu lại, hắn che chắn đũng quần như là sắp nứt, làm bộ ôm bụng, đến cái ghế tre ngồi xuống.
Thấy hắn không biết cấp bậc lễ nghĩa, Hoàng Dung mặt nhăn mày chau lắc đầu, Quách Tĩnh nói:
– Quá nhi, đã vài ngày chưa ăn gì, ngươi đói bụng mau ăn đi, để cơm nguội lạnh thì không còn ngon nữa !
Lúc này, Trương Siêu Quần có thời gian đánh giá 3 người ngồi ở bên cạnh mình, một nữ hai nam, hai thiếu niên này so với mình còn cao lớn hơn một ít, tướng mạo cũng thanh tú, nhưng vừa rồi Trương Siêu Quần đã thấy khuôn mặt anh tuấn của mình trong chậu nước, không ai có thể so sánh nổi!
Tiểu cô nương so với tuổi của hắn cũng không sai biệt lắm, bộ dạng tú lệ, còn tuổi nhỏ mà đã hiển lộ ra vẻ một mỹ nhân bại hoại, nhất là đôi bầu vú nhỏ trước ngực, tuy mới tựa trái cam non nhưng đã tròn đầy, nhưng do tiểu cô nương đang ngồi, cho nên cũng nhìn không ra là nàng cao đến bao nhiêu, đôi mắt ướt át như ngập nước, trong veo như mùa xuân còn hai thiếu niên kia, không cần hỏi cũng biết là hai đứa con của Vũ Tam Thông, Vũ Đôn Nho cùng Vũ Tu Văn, còn tiểu mỹ nhân là Quách Phù, nữ nhi bảo bối của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, tiểu cô nương tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã có vài phần xinh đẹp mỹ mạo của Hoàng Dung.
Để lại một bình luận