Dương Tiêu nói:
– Một khi tình hình đã như vậy, tôi sẽ trở về triệu tập Ngũ Hành Kỳ cùng Thiên, Địa Phong, Lôi quay lại đây để đối phó.
Trương Siêu Quần chậm rãi lắc đầu, nói:
– Minh giáo trải qua lần này hạo kiếp, thực lực bị sút giảm đáng kể, đang cần người, huống chi, quý hồ tinh bất quý hồ đa (nghĩa là quý chất lượng, không quý số lượng, hoặc chất lượng quan trọng hơn số lượng ), chúng ta cũng không phải là đi đánh giặc.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
– Dương tả sứ, Vi bức vương, cường địch đang rình rập xung quanh, sau này phải cẩn trọng trong mọi việc, các người nghỉ ngơi một chút, sau đó quay về Quang Minh đỉnh, điều phối cho Ngũ Hành Kỳ và các huynh đệ lại đây, ta có sắp xếp.
Vi Nhất Tiếu ngạc nhiên hỏi:
– Giáo chủ… không phải mới vừa rồi đã nói là sẽ không vận dụng đế Ngũ Hành Kỳ sao? Sao bây giờ lại…?
Trương Siêu Quần liếc mắt nhìn về các cô nương rồi, nói:
– Đoạn đường sắp tới, nguy cơ trùng trùng, ta không thể mạo hiểm mang theo các nàng đi, cho nên nhờ Ngũ Hành Kỳ đến, hộ tống các nàng quay về lại Quang Minh đỉnh.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng sớm có ý này, đều gật đầu nói phải.
Đinh Mẫn Quân liền nói:
– Siêu Quần, ngươi nói cái gì? Ngươi đi đâu, thì ta sẽ đi theo, ta không trở về Quang Minh đỉnh đâu.
Các nàng đồng loạt đứng lên phản ứng, ai cũng không muốn quay trở về.
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Ta biết là mọi người luyến tiếc không muốn rời ta, nhưng non xanh còn đó, nước biếc còn đây, lo gì mà chúng ta không gặp lại..
Ngón tay hắn chỉ hướng về nhóm người Chu Cửu Chân vẫn còn mê man nói tiếp:
– Các nàng xem, bọn họ đang bị thương thành ra như vậy, nếu không phải là may mắn chúng ta đến đây kịp lúc, thì bọn họ đã chết rồi, giang hồ đang loạn thế bên trong, ta muốn tất cả các nàng phải an toàn trước đã, bất luận trong các nàng, ai gặp bất trắc, ta có sống cũng như là chết đi…
Nghĩ đến vừa rồi cứ nghĩ đến Chu Cửu Chân cùng các nàng trong Hồng Mai sơn trang đã chết, trong lòng hắn lại bị kích động.
Dương Tiêu thấy tình hình giữa bọn họ có chút đặc dị là lạ, nên liền kéo tay áo Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ, tôi cùng Vi huynh đi ngay bây giờ, để tránh đêm dài lắm mộng.
Trương Siêu Quần gật đầu, nói:
– Mọi người lại bôn ba, vất vả rồi..
Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ đừng nói vậy..
Vi Nhất Tiếu cũng nói:
– Chúng ta đi nhanh về nhanh, Giáo chủ bảo trọng.
Hai người cáo từ, liền dùng khinh công phóng đi.
Bên trong mật thất, các nàng không còn thấy người ngoài, nên chẳng còn cố kỵ, ngồi vây quanh ở bên cạnh Trương Siêu Quần, các nàng sâu kín thở dài, than oán không vui.
Không khí nặng nề, Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Tất cả mọi người làm sao vậy? Đừng mặt ủ mày chau như vậy nữa, chúng ta bất quá là tạm thời tách ra, hắc hắc… tiểu biệt thắng tân hôn thôi mà!
Chu Chỉ Nhược chu miệng nói:
– Cái gì tiểu biệt thắng tân hôn, không biết xấu hổ, mới vài năm không gặp, võ công của ca ca tiến nhanh, da mặt cũng dầy theo.
Tiểu Chiêu ngơ ngác nhìn chung quanh, nàng chỉ biết Trương Siêu Quần ở trước mặt mọi người đã cầu thân với Đinh Mẫn Quân và Chu Chỉ Nhược, nhưng nàng lại không biết những cô nương còn lại cùng với hắn là loại quan hệ gì đây, thấy hắn nói câu tiểu biệt thắng tân hôn kia, tựa hồ cũng gom cả mình vào chung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xấu hổ nói:
– Các tỷ tỷ đều là phu nhân của công tử, chỉ có tiểu muội là không phải, tiểu muội chỉ là một tiểu nha hoàn cho công tử..
Trương Siêu Quần cười nói:
– Vậy ngươi còn không gọi cho đúng danh xưng của các nàng?
Noi xong hắn chỉ vào Đinh Mẫn Quân hỏi:
– Đây là ai vậy?
Tiểu Chiêu nháy nháy ánh mắt, nói:
– Đại phu nhân!
Trương Siêu Quần vỗ tay nói:
– Khá lắm… khá lắm! Mọi người cùng nhau gọi Đại phu nhân đi!
Các nàng đều cười, đồng thanh nói:
– Đại phu nhân!
Đinh Mẫn Quân xấu hổ mặt đỏ bừng, nói:
– Siêu quần, đừng hồ đồ ồn ào nữa! Để cho các nàng kia nghỉ ngơi.
Trương Siêu Quần cứu được các nàng trong Hồng Mai sơn trang, tâm tình giờ rất tốt, lại chỉ vào Kỷ Yên Nhiên hỏi:
– Còn đây thứ bậc gì?
Không cần hắn hỏi lại, Tiểu Chiêu cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đồng loạt nói:
– Nhị phu nhân!
Kỷ Yên Nhiên mị nhãn như tơ nhìn Trương Siêu Quần, hắn liền cười nói:
– Kỳ thật, không cần phân chia lớn nhỏ, tất cả đều là phu nhân của ta, ai có chuyện gì xảy ra thì ta đều đau lòng.
Nói xong, hắn vươn song chưởng, đem Kỷ Yên Nhiên cùng Chu Chỉ Nhược ôm vào trong, bàn tay của hắn ở trên cái eo nhỏ nhắn phía trên hai nàng nhẹ nhàng dao động…
Chu Chỉ Nhược “ ưm “ một tiếng, cũng không né tránh, hôn thì cũng đã từng bị hắn hôn qua, ôm cũng đã ôm qua, cho nên nàng cũng thấy bình thường, ngược lại Kỷ Yên Nhiên, còn động đậy vài cái né tránh, nhưng không thoát được ma chưởng của hắn, liền cũng từ bỏ ý đình, tùy ý để hắn ôm.
Hai tay, mỗi bên một nàng, để trên bầu vú sờ soạng vài cái, dần dần không thành thật, lặng lẽ dời xuống đế trên âm hộ các nàng, hai nàng khuôn mặt ửng đỏ, động cũng không dám động, cũng may chỉ có cây đuốc ánh sáng lập lòe mù mờ, nhìn qua cũng không thấy rõ ràng.
Trương Siêu Quần sờ soạng mà thấy các nàng ngồi nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn, trong lòng thích ý, một tay duỗi vào trong cái tiểu khố của Chu Chỉ Nhược, đầu ngón tay vừa chạm vài sợi lông tơ thì nàng bỗng nhiên đứng lên, bàn tay của Siêu Quần nhất thời bị thất bại.
– Mọi người đều mệt mỏi, chúng ta đêm nay ngủ ở nơi nào đây vậy Mẫn Quân tỷ tỷ?
Chu Chỉ Nhược thật thông minh, bất động thanh sắc địa đã thoát ly được ma chưởng.
Đinh Mẫn Quân liếc mắt nhìn Trương Siêu Quần nói:
– Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ngay tại nơi này, ở tại đây có việc gì xảy ra cũng có thể ứng phó chiếu cố lẫn nhau.
Trương Siêu Quần nói:
– Ừ… đúng rồi.. theo tình huống hiện nay, chúng ta không nên ra ngoài, nhỡ các nàng kia tỉnh lại thì nhìn thấy chúng ta..
Buông ra bàn tay đang ma sát dọc theo cái khe thịt âm hộ của Kỷ Yên Nhiên hắn nói tiếp:
– Nơi này tuy rằng u ám, nhưng lại không có mùi máu tanh, để ta mang Chu trang chủ bàn đi ra ngoài hỏa táng, các người qua bên kia nhìn xem, dường như ngách bên kia nơi đó có các loại đồ vật gì đó..
Khe khẽ thở dài, rồi hắn đứng thẳng lên.
Nói xong hắn đến tìm tòi, thì thấy lại có một gian thạch thất cỡ vừa, chẳng những có đệm giường, mà còn lại có rất nhiều hàng hóa, Chu Trường Linh có thể duy trì một gia nghiệp lớn như vậy, đương nhiên tài sản cất giấu phong phú, chỉ tiếc là sau khi chết đi, ngay cả một bộ quan tài cũng không có, Trương Siêu Quần âm thầm cảm khái, suýt chút nữa thì ngâm ra một bài thơ cảm động lòng người…
Hắn tìm được một cái bao lớn, tháo dây nhìn bên trong đều là vải dệt tơ lụa cao cấp, nghĩ đến đây là hàng hóa của Chu Trường Linh tích trữ, Trương Siêu Quần xé ra mảnh lớn bọc lấy thi thể của Chu Trường Linh, rồi ôm đến ở bên ngoài mật thất phóng hỏa thiêu xác.
Lúc hắn quay trở lại thì thấy các nàng đã dồn mấy tấm đệm giường vào chung một chỗ, không bao lâu đã làm xong một cái giường lớn, đệm chăn tất cả đều không thiếu, lại thấy Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Yên Nhiên hai người ở phía xa xa trong góc lại chuẩn bị một cái giường nhỏ, hắn tò mò hỏi:
– Cái giường kia sao đặt ở nơi đó? Ai ngủ vậy?
Đinh Mẫn Quân cùng Kỷ Yên Nhiên phì cười, Đinh Mẫn Quân nói:
– Đó là cái giường chuẩn bị cho ngươi đấy!
Trương Siêu Quần nhìn trân trối nghẹn họng, phản đối:
– Ai nói là tiểu đệ phải ngủ nơi đó? Phu quân là phải cùng ngủ với phu nhân thiên kinh địa nghĩa, mặc kệ… mặc kệ, có đánh chết tiểu đệ cũng không ngủ ở đó.
Các nàng đồng loạt trên mặt đều là hồng hồng, nhất là Tiểu Chiêu và Chỉ Nhược, hai tiểu cô nương thân thể vẫn là hoàn bích trong sạch, nghe hắn nói cùng nhau ngủ, hai khuôn mặt diễm lệ lại hồng đỏ như trái táo chín, Đinh Mẫn Quân lớn tuổi nhất, xem như là đại tỷ, đi đến bên cạnh Trương Siêu Quần, nhỏ giọng nói:
– Ngươi đừng lộn xộn nữa, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhược thì ngủ ở đâu?
Trương Siêu Quần vỗ bộ ngực, son sắt nói:
– Yên tâm, có các người ở đây, chẳng lẽ tiểu đệ còn có thể ăn thịt hai nàng?
Đinh Mẫn Quân liếc hắn, lại thấp giọng nói:
– Ngày trước ngươi cũng nói cái gì cũng không làm, chỉ là uống chút rượu, hoa tay chơi trò đánh tay, kết quả cuối cùng không phải là…
Nàng lại đỏ mặt lên, nhớ tới ngày ấy hắn đem mình cùng Kỷ Yên Nhiên dùng dây trói chặt, mặc sức mà trêu đùa trên thân thể hai người.
Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói:
– Như vậy đi, cứ để cho Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhược ngủ ở bên cạnh tiểu đệ, tiểu đệ hứa không làm cái gì đâu! Cứ hỏi thử các nàng đi…
Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng, xoay người nhìn Tiểu Chiêu cùng Chu Chỉ Nhược nói:
– Các ngươi nói đi, có chịu như vậy không?
Chu Chỉ Nhược ngập ngừng nói:
– Muội… muội không biết!
Trương Siêu Quần nhanh cướp lời nói:
– Không biết chính là đồng ý, còn Tiểu Chiêu, ngươi nói đi?
Tiểu Chiêu “um” một tiếng, vội vàng tránh ở phía sau Tiểu Ngư, run giọng nói:
– Tiễu nữ ngủ trên cái giường nhỏ…
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi không tin công tử sao?
Lần này, hắn không có nói sai, hắn thật sự không nghĩ đến chuyện đem Tiểu Chiêu và Chu Chỉ Nhược ra làm…
Không phải là hai nàng đối hắn không có lực hấp dẫn, mà là Siêu Quần không muốn dưới tình huống bên trong mật thất u ám như vậy mà chiếm lấy lần đầu sự trong sạch của hai nàng, Chỉ Nhược và Tiểu Siêu vẻ đẹp giống nhau, một trong sáng, một tính cách ôn nhu, Trương Siêu Quần luyến tiếc trinh tiết các nàng, làm gì thì cũng phải trong một hoàn cảnh thơ mộng, lãng mạn.. lúc ấy động thủ cũng không muộn…
Tiểu Chiêu áy náy, nói:
– Không phải, tiểu nữ tin công tử…
Trương Siêu Quần vỗ tay nói:
– Vậy thì đúng rồi! Công tử ta nói như thế nào cũng là đồ đệ của Trương chân nhân, chỉ là lão nhân gia sống hơn 100 tuổi, nhưng vẫn còn là lão xử nam, bản công tử thì không chính phái giống như lão nhân gia, nhưng tốt xấu gì cũng có dính vào một chút… tiên khí, đến đây, ta kể mọi người nghe chuyện xưa!
Trương Siêu Quần thích nhất là náo nhiệt, ở thế giới quá khứ trước kia của hắn, lúc còn thiếu niên người mà hắn tối cao sùng bái không phải là các nữ minh tinh Hongkong, cũng không phải là Beckham cùng Lưu Tường, mà chính là truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, dưới ngòi bút đầy vận cứt chó Vi Tiểu Bảo là nhân vật huyên náo mà hắn ưa thích nhất! Vi Tiểu Bảo có 7 phu nhân a! trên cái giường lớn, muốn chơi người nào liền chơi người đó, thần tiên cũng không trâu bò khoái hoạt bằng Vi Tiểu Bảo!
Hiện giờ hắn tự nhiên cũng bùng nổ, xuyên qua đến ỷ Thiên thế giới, đây cũng là nơi mà rất nhiều nam nhân hiện đại tha thiết ước mơ giấc mộng! Hiện tại chính mình đã có được, hơn nữa so với Vi Tiểu Bảo càng ngưu xoa gấp không biết nhiều ít lần!
– Bây giờ ta kể chuyện xưa cho các người nghe! Mọi người có muốn nghe hay không?
Trương Siêu Quần cười hắc hắc.
Tiểu Nhạn hỏi:
– Công tử kể lại chuyện xưa lần trước, đến đoạn Vi Tiểu vẽ một con rùa trên mặt tiểu quận chúa, tiếp theo rồi ra sao?
Siêu Quần nói:
– Lần này, ta kể chuyện khác vui hơn! Đến đây Tiểu Nhạn, ngươi ngoan nhất, ngồi bên cạnh ta đây này!
Các nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn là leo hết lên trên giường, hắn bắt đầu hắng giọng kể chuyện:
– Trên một thảo nguyên rộng lớn, có một tiểu cô nương đáng yêu, có một ngày vào lúc họp chợ, nàng mang theo một túi sữa dê của nhà mình đến chợ bán, hy vọng có thể bán được giá tốt, ai ngờ, ngày hôm nay chợ thì người rất đông, nhưng mọi người lại tới để xem lôi đài chọn rể, trong lúc người qua lại tấp nập chen chúc nhau chèn ép làm vỡ cái túi sữa dê của tiểu cô nương rơi vãi khắp nơi, tiểu cô nương huhu khóc lớn lên, la lớn:
– Đừng lấn ép ta nữa, sữa của ta bị các người ép chảy ra hết rồi…
– Hừ.. hừ… Công tử không đứng đắn…
Tiểu Nhạn ngồi bên hắn nói rồi đứng lên, các nàng đều chê hắn không đàng hoàng, Đinh Mẫn Quân âm thầm lắc đầu, chính mình tại sao lại yêu thích một con người như thế này vậy? Lúc hắn đứng đắn, động thân ra bênh vực lẽ phải, chính khí nghiêm nghị, khẩu chiến cùng các tông sư lục đại phái, cứu Minh giáo trong tình trạng vô vọng, đó là hàng người làm cho người ta tâm động, nhưng đôi khi lại vô cùng háo sắc, hoang dâm, một cách tinh quái, không có việc gì sẽ trêu chọc tất cả mọi người! Hỡi ơi… hắn làm giáo chủ Minh giáo, thì Minh giáo gặp phúc hay họa, thật là khó có thể lường được…
Nhìn các phu nhân của mình hơi cáu giận, Siêu Quần trong lòng cũng nhột nhạt, hắn cười đánh trống lãng, đứng lên, song chưởng múa một cái, đem toàn bộ những cây đuốc trong thạch thất đều tắt.
– Sắc trời đã tối muộn, mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, các phu nhân cũng cũng mệt mỏi, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi!
Để lại một bình luận