Tuyết Băng nghe được Trương Siêu Quần nói là tìm biện pháp, nhìn hắn nói:
– Ngươi có cách gì? Nếu có thể đem Mẫu hậu của ta cứu ra ngoài, ta nhất định sẽ vô cùng cám ơn ngươi.
Hoàng hậu tựa hồ nhìn ra vấn đề:
– Ta bây giờ vẫn chưa phải lúc đi ra ngoài, cho dù là có đi ra ngoài, hậu cung lúc này đầy phong hiểm, cũng chưa chắc gì có thể bảo trụ được mạng của ta.
– Vậy thì chúng ta cũng phải tính toán, sợ đến lúc đó trở tay không kịp.
Vì thế Trương Siêu Quần liền tích cực bày mưu tính kế, bất quá đều là những biện pháp không thể thực hiện được vì hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, rất nhanh là hai canh giờ trôi qua, nhìn xem trời đã xế, công chúa số ruột nói không thương lượng nữa để tính sau, lúc này Trương Siêu Quần mới đi theo nàng ra khỏi lãnh cung, vừa đến tẩm cung của nàng, thì một tiểu thái giám cứ chạy tới bẩm báo:
– Bẩm Công chúa, Tiểu Huyền Tử bị Cao tổng quản bắt đánh.
– Cái gì? Lão dựa vào cái gì đánh người của ta?
Công chúa vừa nghe xong lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
– Bẩm nô tài nghe nói là có người tố cáo Tiểu Huyền Tử lấy cắp đồ vật trong cung.
Tiểu thái giám vội vàng đáp lời.
– Bẩm Công chúa, chuyện này nô tài cảm thấy tốt nhất là hỏi trực tiếp Tiểu Huyền Tử thì mới rỏ ràng được.
Trương Siêu Quần trong lòng âm thầm cười, hắn rõ ràng nhất, trong hậu cung này đồ vật nào cũng có giá trị, bởi thế bất cứ tên thái giám nào đã ở trong cung một thời gian lâu dài thì ai cũng ít nhiều lấy một vài món, sau đó bằng cách nào đó chuyển ra bên ngoài, tuy rằng xuất cung không phải làm một chuyện dễ dàng.
Tuyết Băng công chúa nghe xong, cố dằn lửa giận trong lòng, trực tiếp liền vọt đến gian phòng của Tiểu Huyền Tử, cau mày hỏi:
– Vì sao Cao tổng quản lại đánh ngươi.
Tiểu Huyền Tử vừa thấy Tuyết Băng công chúa đến, liền nước mắt, nước mũi chảy dài, khóc óc nói:
– Bẩm công chúa… công chúa hãy làm chủ cho nô tài… Cao tổng quản nói nô tài lấy đồ vật trong cung, nhưng từ trước tới nay thì nô tài đều là an phận thủ thường, lúc nào vẫn luôn hầu hạ bên cạnh công chúa.
– Rốt cuộc là người có lấy đồ vật gì hay không?
Tuyết Băng lạnh băng nhìn tên thái giám.
– Nô tài… nô tài chỉ có… cầm một thứ… đồ vật nhỏ…
Tiểu Huyền Tử lúc này không còn khóc nữa…
– Chết tiệt nô tài.
Tuyết Băng công chúa mắng một tiếng liền bước đi ra, nàng trở lại đại điện vẫn còn thở hổn hển.
– Theo nô tài thấy, Cao tổng quản hiện tại đã tìm tới cửa, trong hậu cung có nhiều thái giám như vậy mà hắn không đi tìm, lại cố tình đến tẩm cung công bắt người, đây rõ ràng là khiêu khích đấy.
– Hừ… Cao tổng quản, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tuyết Băng co lại nắm đấm, trong đôi mắt như là phun ra lửa.
Thấy mình đã thành công theo kế hoạch, Trương Siêu Quần liền đi qua bên cung của Cao tổng quản, loại lửa nóng như thế này nếu không khéo xử lý, chiến tranh giữa bọn họ nhất định sẽ bạo phát trong thời gian không bao lâu.
– Cao tổng quản, vừa rồi nô tài cùng công chúa về tới tẩm cung, công chúa biết chuyện liền tứa giận như muốn giết người, nếu không có nô tài ngăn cản, hiện tại đã kéo người đi qua hặp Cao tổng quản rồi.
Trương Siêu Quần nói.
– Cái gì? Chỉ bằng dựa vào mình công chúa? Bản công công không sợ, bất quá nếu quả là thật công chúa muốn giết ta, thì cùng lắm ta sẽ tiên hạ thủ vi cường.
Cao tổng quản trong ánh mắt phụt ra tinh quang.
– Đúng vậy, công chúa quả thật là chướng ngại của chúng ta. À… đã điều tra ra tên thái giám có đi đâu chưa?
Trương Siêu Quần hỏi.
– Đã điều tra ra được, sau khi công chúa đi, thì tên thái giám nói là công chúa sai hắn đi đến nơi của các cung nữ ca vũ để tìm vũ nương Trần Nhược Nhược, vì buổi tối công chúa muốn thưởng thức vũ nương ca múa, nhưng vừa gặp Trần Nhược Nhược thì nàng nói là trong người không khỏe đang bị bệnh, cho nên vũ điệu tối nay không thể biễu diễn được cho công chúa xem.
Cao tổng quản nói.
– Cái gì? Tên thái giám đi gặp Trần Nhược Nhược?
Trương Siêu Quần không ngờ chuyện này lại còn dính dấp đến Trần Nhược Nhược, hắn nhíu mày, sau đó nói:
– Cũng không thể nào có quan hệ đến với vũ nương Trần Nhược Nhược được, nếu vũ nương muốn vào hậu cung, chỉ cần nói với Hoàng thượng một tiếng, thì có thể đã làm một phi tử.
Nhưng lúc này Trương Siêu Quần lại đang suy nghĩ, vũ nương Trần Nhược Nhược trước mặt Hoàng thượng thì giả vờ rất thanh thuần, đã vậy còn nói với hắn là muốn vào hậu cung nên cần nhờ sự giúp đỡ của hắn, quả thật là cao tay ấn.
Cao tổng quản lúc này cũng rờ cằm của mình lẩm bẩm.
– Ừ, ta nghĩ cũng là như thế, vậy hung thủ thật sự phía sau tấm màn đen đến tột cùng là ai chứ?
– Nô tài xin lui xuống trước, để về suy nghĩ..
Trương Siêu Quần nói xong cũng quay trở về.
Trên đường đi, với khả năng tiềm ẩn của hắn, thừa biết rằng có người đang theo dõi phía sau, hắn không âm thầm cười khuẩy, xem ra Cao tổng quản vẫn chưa có hoàn toàn yên tâm với mình.
Vì thế hắn cũng không có trực tiếp đi thẳng đến nơi ở của vũ nương Trần Nhược Nhược, mà là trở lại tẩm cung Mai phi, cũng là nghỉ ngơi một chút, để chờ cho tên thái giám theo dõi mình rời khỏi, thì lúc này Trương Siêu Quần mới bò dậy, thừa dịp trời tối lặng lẽ đi đến gian phòng của vũ nương.
Bởi vì đã từng cùng Trần Nhược Nhược làm cái loại chuyện đó, cho nên việc âm thầm tìm tới khuê phòng của nàng đối với Trương Siêu Quần không gì khó khắn cả, nương theo ngọn đèn mơ hồ cửa sổ, hắn thấy được bóng dáng Trần Nhược Nhược đang trong phòng, lúc này hình như là nàng đang cởi xiêm y, từng món một ở dưới ánh đèn từ từ rời khỏi thân thể nàng, tuy rằng thấy không rõ cái âm hộ của nàng, nhưng Trương Siêu Quần có thể cảm giác được qua những tầng lụa mỏng kia hình dáng cái âm hộ mập mạp của nàng đến cỡ nào, nhìn một chút Trương Siêu Quần không chịu nổi, liền đi tới gõ cửa.
– Ai đấy?
Trần Nhược Nhược nghe thấy tiếng động truyền tới.
– Là nô tài..
Trương Siêu Quần cười nói…
– Ngươi chờ một chút, để ta mặc vào xiêm y…
Trần Nhược Nhược nhẹ giọng nói.
– Mặc vào làm gì, thân thể của Vũ nương thì nô tài đã đều xem thấy qua, hạ thân cũng đã bị nô tài đâm vào, còn có ngượng ngùng gì nữa, nhanh chút mở cửa, chậm trễ một hồi sau sẽ có người biết nô tài đến đây.
Trương Siêu Quần thúc giục.
– Vậy.. ngươi vào nhanh đi..
Trần Nhược Nhược cũng không muốn để cho tất cả đều biết Trương Siêu Quần đã trễ thế này mà còn đến khuê phòng của mình, vì thế trần truồng cũng không có mặc gì, trực tiếp liền mở cửa ra.
Xuất hiện ở Trương Siêu Quần trước mặt vẫn là một tuyệt thế mỹ, khoác vội trên người một lớp lụa mỏng, có thể thấy rõ ràng một bên bầu vú đã bị hơn nữa mái tóc dài che khuất, óng ánh tuyết cầu trơn trượt ngạo nghễ vễnh lên, tràn ngập khí tức thanh xuân, cái âm hộ của nàng như ẩn như hiện, dưới ngọn đèn làm nổi những sợi lông mu da thịt sáng tỏ, hiển nhiên là do diễm quang chiếu vào người mỹ phụ, bờ mông nàng rất tròn, mông thịt đầy đặn non tơ, bóng loáng cái khe mông kéo dài xuống là cặp đùi mượt mà bạch mỹ, toát ra thành thục diễm lệ phong tình, thân thể hiện trắng noãn của nàng chợt tỏa ra dâm mỹ hương thơm khác thường…
Ngửi thấy thấy trên người Trần Nhược Nhược mùi hương nhàn nhạt, bỗng dưng lý trí Trương Siêu Quần tựa như mất hết, trong cơ thể dục hỏa bùng cháy mạnh mẽ hơn bình thường gấp nhiều lần, trong cơ thể hắn phảng phất có vô số đạo nhiệt lưu bắn ra bốn phía tán loạn, hắn không biết là trong cơ thể hắn đã trúng dâm trùng thông qua mùi hương trên cơ thể của Vũ nương.
Trước mắt dục tính bạo phát khiến cho Trương Siêu Quần phun ra khí thể càng ngày càng nóng bỏng, hắn chụp lấy đôi chân của Trần Nhược Nhược dùng sức tách ra, khe thịt nho nhỏ non mịn lập tức lộ ra một màu hồng đỏ, Trần Nhược Nhược thân thể đột nhiên kéo căng, da thịt lạnh tựa như hàn băng, trắng noãn óng ánh, không có chút nào độ ấm, nhưng Trương Siêu Quần thì hoàn toàn không để ý điều bất thường này, đầu khấc dương vật lửa nóng kê lên phía trước cửa miệng âm đạo, sau đó cứ thế mà đút vào, đầu khấc như côn sắt nung đỏ, mất thăng bằng chen vào hang động của nàng, âm đạo của Trần Nhược Nhược hẹp nhưng sâu vô cùng, vòng eo của nàng bị hắn nắm chặt, hai bầu vú trắng như quả cầu bằng ngọc buông xuống ở trước ngực, thân thể cứng ngắc, tay chân cũng đều bị quấn quít lấy, mặc cho do dương vật càng tiến càng sâu, từng điểm từng điểm chen sâu vào trong cơ thể, Trương Siêu Quần bị trúng dâm trùng kích thích cuồng tính, dương vật rút… ra một chút, lại hung hăng đút vào, một hồi dày đặc tiếng va đập thân thể tại trong gian phòng vang lên, Trần Nhược Nhược thân thể càng phát lạnh buốt, ngay cả hai núm vú hồng cũng giống như bao phủ một tầng sương, trở nên trắng bệch.
Trương Siêu Quần trong cơ thể liệt diễm lại bốc lên, dương vật sung huyết không ngừng đem nhiệt lưu đưa đến vào trong âm đạo nàng, hắn đã gấp gấp rút thở dốc, trong thân thể bị thiêu đốt dương như tìm được một cái cửa hang động ra vào dũng mãnh lao tới để phát tiết…
Cuối cùng rất nhanh chân khí tràn trề như nham thạch nóng chảy bộc phát, lập tức phún rót vào âm đạo, tinh dịch cứ như không ngừng cứ trào ra rót đầy tử cung đến mức sâu trong âm đạo của Trần Nhược Nhược không còn tiếp tục dung nạp thêm nữa…
Tinh dịch, màu trắng đục đặc dính hòa với âm tinh tràn ra bên ngoài, bên trong âm đạo non mềm đột nhiên buộc chặc, kẹp lấy dương vật, lại để cho tinh dịch chảy vào trong chỗ sâu cơ thể nàng, đồng thời một làn khí lạnh thông qua mã nhãn dương vật đã chen chút chảy vào đan điền của Trương Siêu Quần, ở bên trong cực kỳ nhanh xoay tròn lấy, càng lúc càng phát dồi dào mạnh mẽ…
– Nguy rồi..
Trong đầu Trương Siêu Quần linh quang vừa xuất hiện như vậy thì đã không còn kịp nữa rồi…
Chính hắn đã bị gậy ông đập lưng ông, vừa rồi hắn đã phát hiện ra loại độc dược được thoa lên dương vật của Hoàng thượng, nhưng khi đem dương vật của mình đưa vào bên trong âm đạo các phi tử, loại độc dược này sẽ hòa tan với dịch nhờn trong âm đạo, sau đó sẽ phát tác độc chết các phi tử, hắn biết vẫn thật là có một loại độc dược như vậy trên đời, loại này chỉ cần gặp được âm tinh của nữ nhân sẽ lập tức hòa tan, rất nhanh làm cho trái tim nữ nhân ngừng đập, sau khi chết thì chất độc lại sẽ tan biến vô hình, cho nên dù là đã có kiểm tra, cũng căn bản không tra ra được cái gì.
Mà loại độc dược này chỉ có ở Tây Vực, nhưng hắn lại không ngờ đến là đã gây hại được cho nữ nhân, loại độc này cũng sẽ giết chết nam nhân bằng cách tương tự như vậy, chỉ cần gia giảm thay đổi các loại dược liệu, kẻ núp trong màn đêm đã dùng phương cách này để thủ tiêu hắn, bên trong âm đạo của Trần Nhược Nhược đã được thấm vào độc dược, chỉ cần hòa tan với tinh dịch thì hắn sẽ chết tương tự như các phi tần đã từng bị…
Rất nhanh, từ phía dưới âm đạo của Trần Nhược Nhược hứng lấy toàn bộ tinh hoa của Trương Siêu Quần, nàng sau đó hơi nhắm mắt lại thở hào hển, khóe mắt tựa hồ ứa ra hai hàng nước mắt, không biết là nàng thương cảm mình, hay là xót thương cho Trương Siêu Quần…
Lúc này tim của Trương Siêu Quần tựa hồ như ngừng đập, cũng là lúc ít ỏi nội lực Cửu dương thần công còn lại trong cơ thể hắn tự phát huy, chất độc từ trong âm đạo Trần Nhược Nhược thuộc về khí âm, trong cơ thể của hắn là khí dương, đó là nhờ vào vận khí của Trương Siêu Quần, sự chống chọi giao hòa của hai luồng chân khí như muốn phá tan cơ thể của hắn, trời đất quay cuồng, phi tần, hậu cung, hoàng hậu… cả thế giới này từ từ tan dần trong tiềm thức hắn, trước khi hắn hét lên thật to “ ta không cam tâm… ”
Lúc Trần Nhược Nhược mở mắt ra, nàng như không tin vào mắt của mình, Trương Siêu Quần đã biến mất vô tung ảnh tựa như chỉ là một giấc mơ…
Mơ màng trong đám sương mù mông trung, Trương Siêu Quần cảm thấy thân thể mình không còn phân biệt rõ ràng lắm, tay chân không nhúc nhích, quá mức quỷ dị, một tia chớp đánh xuống trúng người, lại không đau, cứ cho là sét không đánh trúng mình đi, nhưng mình lúc này lại ở nơi nào? Ánh mắt không mở ra được, tay chân không động đậy, càng làm cho Trương Siêu Quần lo lắng chính là hắn rõ ràng nhớ đến lúc ấy mình đang cày cấy trên người của Vũ nương Trần Nhược Nhược, chính mình giống như bị điện giật, giờ thì nàng ở đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Siêu Quần vừa sợ vừa vội, tiếc rằng tay chân không thể động đậy, đúng lúc này, hắn có cảm giác như mình đang ở trên trời rơi thỏm xuống, với tốc độ cực nhanh, không thua gì đạn pháo, hắn trong nhất thời liền nhớ tới chính mình đã xuyên qua đến thế giớ ỷ Thiên, chưa bao lâu thì bị đẩy tới thế giớ hậu cung nhà Thanh, cái cảm giác cùng cảnh tượng bây giờ cũng giống nhau như đúc! Cũng là theo từ trên bầu trời rơi xuống, duy nhất không hơi khác là cảm giác thêm mãnh liệt hơn trước! Chẳng lẽ là lại xuyên qua? Không… không phải đâu… ?
Để lại một bình luận