– Giáo chủ, làm sao biết kiếm này có độc?
Dương Tiêu cũng là kinh hãi nghi ngờ nhìn hắn.
Trương Siêu Quần thở ra một hơi, nói:
– Các người không thấy kỳ quái sao? Nếu quả thật là Ỷ Thiên kiếm, nàng sẽ dám để lại đây à? Nàng bỗng nhiên mời chúng ta ăn uống, cấp bậc theo lễ nghĩa chu toàn, bộ đó là hảo tâm? Hắc hắc, mới vừa rồi tất cả rượu và thức ăn đều ăn trước chúng ta một lần, chính là nàng muốn để chúng ta không có phòng bị, thứ hoa giống Thủy Tiên này là Túy Tiên Linh Phù, không có độc tính, còn thanh Ỷ Kiếm giả kia làm bằng một thứ gỗ thơm dưới đáy biển, gọi là Kỷ Lăng hương mộc, gỗ ấy cũng không có độc tính, nhưng mùi thơm của hai thứ đó, hòa hợp lại liền thành một thứ thuốc độc lợi hại khôn tả, chỉ cần Vi huynh rút ra cây Ỷ Thiên kiếm này, tất nhiên, hai loại hào hợp làm thành một, đó là độc dược!
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn lẫn nhau, Dương Tiêu nói:
– Giáo chủ, Triệu tiểu thư nếu có thể sắp xếp hạ kế này, xem ra nhất định sẽ còn tiếp tục dỡ trò, chi bằng chúng ta cấp tốc rời đi khỏi sơn trang cho an toàn.
Vi Nhất Tiếu lại nói:
– Chúng ta sợ nàng sao? Tại sao nàng dám như thế nào? Chúng ta ba người, tuy không nói đến cái gì là thiên hạ vô địch, nhưng cũng chẳng sợ qua ai, huống chi đây chỉ là một cô nương. Giáo chủ, chúng ta hãy chờ nàng thay đổi xiêm y quay lại đây thì đem nàng chế trụ, nghiêm hình khảo vấn nàng để biết sự thật ẩn dấu phía sau là kế hoạch.
Dương Tiêu nói:
– Nói không sai, nhưng chúng ta dù sao cũng ít người, ở lại nơi đây, nàng đã có kế hoạch trước hết rồi ? Nàng đang đào sâu cái hố hãm hại, chúng cứ nhảy vào sao? Triệu tiểu thư này thủ đoạn cao minh, chúng ta không nên trúng kế của nàng.
Trương Siêu Quần vốn cũng đang nghĩ muốn đem nàng chế trụ, nhưng nghe Dương Tiêu nói như vậy, cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu đồng ý.
Lập tức mọi người ra ngoài thủy các, trở lại đại sảnh, nhờ gia đinh thông báo lại tiểu thư, nói đa tạ cuộc thịnh yến, bây giờ xin cáo từ.
Triệu Mẫn vội vàng đi ra, trên người đã thay đổi bộ y phục nam trang màu màu vàng nhạt, càng có vẻ tiêu sái phiêu dật, tươi đẹp sáng ngời nói:
– Mới vừa gặp gỡ, sao lại vội vã ra đi? Có phải là tiểu nữ tử tiếp đãi tuỳ tiện vô lễ phải không?
Trương Siêu Quần đáp:
– Đa tạ Triệu cô nương thịnh tình khoản đãi, sao lại nói là ‘tuỳ tiện vô lễ’ chứ. Chúng tôi vì còn có việc gấp phải giải quyết, không thể ở lâu, ngày sau gặp lại, sẽ cùng tiếp tục lãnh giáo.
Triệu Mẫn khóe miệng tựa như cười mỉm, đưa tiễn đến cổng, bát hùng thần tiễn cung kính đích đứng dọc hai bên, khom người tiễn khách.
Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu trên lưng ngựa sải bước, trong bụng hắn cười thầm, cô nương này đối phó với Trương Vô Kỵ ngốc tiểu tử kia thì dễ dàng, chứ muốn cùng lão gia đấu thì còn non lắm…
Lập tức phóng ngựa bay nhanh, cùng Dương Tiêu Vi Nhất Tiếu nghênh ngang rời đi.
Ba người nghĩ đến lúc Triệu Mẫn trở lại thư phòng nhìn thấy thanh Ỷ Thiên kiếm giả, kiếm chưa rút ra khỏi bao, chỉ sợ da mặt sẽ xanh mét, cả ba thích chí cười ha hả.
Đi được đoạn đường không lâu, Trương Siêu Quần lại lo lắng, không vì cái gì khác, mà là do hắn không để câu chuyện trôi theo nguyên tác của nhà văn Kim Dung, trước mắt tuy rằng thoát khỏi tay nàng, nhưng sau này sẽ phát sinh thành cái gì cũng khó mà biết trước được, Siêu Quần bỗng nhiên e ngại lúc đấy thì mình sẽ như một người mù dò dẩm..
Hắn mặc dù võ công cao cường, nhưng nếu luận về mưu kế, so với Triệu Mẫn thì kém đến quá xa, trong khoảng thời gian ngắn, Siêu Quần không khỏi bàng hoàng, bỗng nhiên liền dừng cương ngựa lại.
Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu thấy hắn đột nhiên ngừng, ở phía trước cũng quay vòng ngựa lại, cùng kêu lên:
– Giáo chủ!
Trương Siêu Quần nhíu mày nói:
– Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu phải làm, nên phản hồi lại một chuyến, các người cứ đi trước đến trấn nhỏ chờ ta.
Dứt lời, không đợi bọn họ đáp ứng, liền xoay đầu ngựa, phi nhanh trở lại…
Siêu Quần phóng ngựa như bay, chạy vội quay lại Lục Liễu sơn trang, khi còn cách tầm hai dặm hắn nhảy xuống ngựa, thi triển khinh công phóng tới, trước cổng, một cái nhán mình, thân mình đã như một mũi tên bắn bay vào, mấy tên tráng đinh giữ cổng ánh mắt hoa lên, giống như là có cái bóng xuất hiện, nhưng lại không thấy rõ có người xông vào bên trong sơn trang.
Hắn vào thẳng trong vườn chạy tới Thủy Các, thấy một cô nương mặc xiêm y màu xanh nhạt bằng tơ, tay phải cầm chén trà, tay trái cầm sách, vừa uống vừa xem sách.
Nàng đó chính là Triệu Mẫn.
Nghe thấy tiếng động nàng quay đầu trở lại, trông thấy Siêu Quần, nàng liền mỉm cười.
Choáng thật, còn giả vờ ngồi uống trà đọc sách, thưởng thức thú tao nhã cái gì đó…
– Không biết Triệu cô nương đang xem sách gì vậy? Đừng nói là Kim Bình Mai nhé?
Trương Siêu Quần cười hắc hắc nói.
Triệu Mẫn thuở nhỏ đã đọc thành thạo thi thư, kiến thức rộng rãi, cũng không biết sách Kim Bình Mai là như thế nào, đó là điều đương nhiên, Kim Bình Mai có lẽ viết xong vào khoảng từ năm Long Khánh thứ 2 (niên hiệu của vua Minh Mục Tông) đến năm Vạn Lịch thứ 30 (niên hiệu của vua Minh Thần Tông) tác giả là Lan Lăng Tiếu Tiếu, thời đại này nội tổ của Lan Lăng Tiếu Tiếu còn chưa có sinh hạ đến, nàng làm sao mà biết được.
– Trương giáo chủ vì sao đi rồi mà còn quay lại? Để quên gì sao?
Triệu Mẫn đứng dậy, mỉm cười đi đến gần bên cạnh Trương Siêu Quần.
Siêu Quần lúc trước thấy nàng cải nam trang, đã là đẹp mắt, còn bây giờ thì trơ mắt nhìn Triệu Mẫn một thân xiêm y màu xanh nhạt nữ tử, làm nổi bật làn da trắng bạch của nàng, nói không nên lời sự quyến rũ xinh đẹp lay động lòng người, may là hắn đã nhìn quen mỹ nữ, nên cũng không lâm vào thần hồn đoạt phách..
– Ha ha… Triệu cô nương, quả thật là tại hạ đã quên chút việc trọng yếu.
– Trương giáo chủ sẽ không là vì thanh Ỷ Thiên kiếm này tới chứ?
Trương Siêu Quần lúc này mới chú ý tới bên hông nàng đang đeo thanh Ỷ Thiên kiếm, nhưng hấp dẫn hắn hơn, chính là bờ eo mảnh mai tinh tế của nàng, cũng không biết sờ lên trên đó một phen, thì sẽ có tư vụ tiêu hồn đến như thế nào…
– Trương giáo chủ?
Thấy hắn lộ ra ánh mắt như lang sói, Triệu Mẫn không khỏi kinh ngạc, nàng không ngờ tới, giây khắc này đôi mắt mở lớn của Trương giáo chủ đối diện với bờ eo thon nhỏ của nàng mà sinh ra mơ màng.
– Cái gì? Ỷ Thiên kiếm sao? Haha.. thanh Ỷ Thiên kiếm kia bất quá chỉ là thanh kiếm giả, Triệu cô nương tuy rằng thông minh, như lại quá xem thường tại hạ rồi..
Triệu Mẫn cười nói:
– Thì ra là Trương giáo chủ không có rút kiếm ra! Vậy giáo chủ quay trở lại đây là vì cái gì?
Trương Siêu Quần nói:
– Tại hạ quay lại là bởi vì Triệu cô nương, nếu đem Triệu cô nương so sánh với thanh Ỷ Thiên kiếm thì thanh kiếm đó đâu là cái gì? Huống chi thanh Ỷ Thiên kiếm này còn là đồ giả.
Triệu Mẫn đôi mi thanh tú nhíu lại, Trương Siêu Quần lời lẽ khinh bạc, Triệu Mẫn như thế nào nghe mà không hiểu?
– Vô sỉ!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Chỉ đùa một chút mà thôi, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ… cô nương cũng đừng trêu chọc tại hạ trước chứ!
Triệu Mẫn thân thể mềm mại thoáng run, trên mặt thất sắc, nói:
– Trường… giáo chủ sao biết của tên thật của tiểu nữ vậy?
Triệu Mẫn này trước giờ luôn luôn bình thản bày mưu tính kế, chúng quanh mọi người vừa kính lại sợ, bây giờ có thể làm cho nàng kinh ngạc, Siêu Quần cảm thấy rất sảng khoái, nói:
– Tại hạ chẳng những biết tên của cô nương, còn biết cô nương còn có một ca ca ca, tên là Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, Hán danh là Vương Bảo Bảo, đúng không? Phụ than cô nương là Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ, như thế nào có đúng không? Cảm thấy ngạc nhiên chứ?
Triệu Mẫn vốn là màu da tuyết trắng, khuôn mặt giờ lại tái nhợt như tờ giấy trắng.
– Trương giáo chủ làm sao mà biết được?
Triệu Mẫn cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn lộ ra run rẩy.
Siêu Quần ha ha cười, nói:
– Tại hạ chẳng những biết những chuyện này, mà còn có rất nhiều việc đều rõ như trong lòng bàn tay…
Triệu Mẫn hừ một tiếng, vứt quyển sách xuống, hai tay thuận thế, rút hai thanh đoản kiếm mỏng như lá lúa ở trong cuốn sách ra và thẳng xông về phía trước.
Trương Siêu Quần mắt thấy thân hình nàng mạn diệu, nhẹ nhàng lã lướt phất phới bay đến, buộc miệng khen:
– Thân pháp của cô nương đẹp tuyệt!
Triệu Mẫn tay trái trước, tay phải sau, hai thanh đoản kiếm đẩy tới, Trương Siêu Quần hai tay giơ ra cướp vũ khí của đối phương, nhưng Triệu Mẫn võ công cũng lợi hại, nàng vội xoay tay múa song kiếm nhằm tay của Trương Siêu Quần chém luôn, thấy mình ra tay cướp không được khí giới của đối thủ, hắn cũng thầm kinh ngạc, thần công của hắn biến ảo kỳ diệu khôn tả, tuy cướp không được song kiếm của Triệu Minh, nhưng ngón tay của hắn đã phất trúng hai yếu huyệt ở hai cổ tay nàng.
Triệu Mẫn không sao cầm vững được song kiếm, thuận thế phóng luôn đôi khí giới vào mặt Trương Siêu Quần, hắn vội né đầu tránh hai thanh đoản kiếm bắn luôn vào cột trụ ở giữa Thủy Cát, sức ném làm hai thanh kiếm đó vẫn còn rung động không ngớt, hắn kinh hãi, không phải kinh hãi vì võ công của đối thủ, bởi võ công của Triệu Mẫn còn kém hơn Dương Tiêu và Nhất Tiếu rất xa, nhưng hắn kinh hãi bởi trí khôn của nàng, thấy buộc phải vứt khí giới mà nàng còn thuận thế ném vào mặt mình được, đủ thấy nàng thông minh và khôn ngoan biết bao! Nếu hắn tránh né chậm một chút thì đã bị song kiếm đó giết chết liền!
Thấy song kiếm của mình đã mất, Triệu Mẫn vội cầm lấy thanh Ỷ Thiên kiếm bằng gỗ, nhằm yếu huyệt ở ngang lưng của Siêu Quần điểm tới, hắn dùng hai ngón tay trái điểm luôn vào yếu huyệt ở trên vai nàng, chờ nàng né mình để tránh, hắn giở thủ pháp Càn Khôn Ðại Nã Di, giơ tay phải ra chộp luôn thanh kiếm gỗ trong tay của Triệu Minh, thuận thế ở trên mặt nàng vuốt nhẹ một cái
Triệu Mẫn sắc mặt biến đổi, vừa rồi hắn nếu không phải là khinh bạc nàng, thuận tay ở trên huyệt Thái Dương của mình điểm vào, mạng nhỏ của nàng sớm mà giữ được, nội công của Triệu Mẫn không cao, cho nên nàng cố tình luyện rất nhiều loại võ công, nàng muốn bù lại kiếm khuyết của chính mình, lúc ở trong vương phủ cùng các cao thủ luận võ, những người đó ai dám nặng tay với nàng? Do đó Triệu Mẫn vẫn nghĩ đến thiên hạ anh hùng võ công cũng chỉ bình thường thôi, nay tận mắt nhìn thấy Trương Siêu Quần xuất quỷ nhập thần ra chiêu, mới biết mình chỉ là là ếch ngồi đáy giếng.
– Trương giáo chủ, công phu này có phải là Càn Khôn Đại Na Di? Có thể dạy cho tiểu nữ vài chiêu được không?
Bây giờ Triệu Mẫn đối với võ công của Trương Siêu Quần bị chấn động, bên trong vương phủ, bản tính nàng là như vậy, thấy ai có võ công huyền diệu, liền mở miệng thỉnh giáo, trong vương phủ hơn phân nửa cao thủ đều không cự tuyệt, lúc này này nàng thốt ra miệng, chợt thấy hối hận, hắn là giáo chủ Minh giáo, làm sao lại có thể dạy cho nàng thần công hộ giáo chứ ?
– Cô nương muốn học sao? Để tại hạ cầm tay cô nương chỉ dạy cho vậy..
Triệu Mẫn hỏi:
– Trương giáo chủ nói thật sự?
Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói:
– Bất quá, tại hạ cũng có điều kiện.
Triệu Mẫn long vui vẻ, vội hỏi:
– Trương giáo chủ mời nói, giáo chủ muốn cái gì? Vàng bạc tài bảo cùng chức quan tiểu nữ đều có thể cho giáo chủ.
Trương Siêu Quần nheo mắt xem thường, nói:
– Triệu cô nương, Minh giáo của tại hạ đã tồn tại mấy trăm năm, tích tụ cũng kha khá bảo vật, còn cần đến vàng bạc tài bảo sao? Về phần chức quan… Ha ha, tại hạ là người Hán, các người sẽ để ta làm quan sao?
Triệu Mẫn trên mặt phát lạnh, nói:
– Ừm.. thật đã quên, Minh giáo cùng triều đình là đối địch, lẽ nào Trương giáo chủ muốn dùng tiểu nữ để tiêu khiển?
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Tại hạ Trương Siêu Quần nói không hai lời, chỉ cần cô nương đem người của lục đại phái thả ra, tại hạ sẽ truyền dạy Càn Khôn Đại Na Di cho cô nương ngay.
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: dù sao so với nội công Triệu Mẫn, thì cũng chỉ có thể học được tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Na Di, cho dù tư chất có cao cao đến đâu muốn học thành cũng phải mất 7 năm, còn tư chất kém thì 14 năm cũng không nhất định có thể luyện thành, nói sau thì nói tương lai thì ngươi sớm hay muộn cũng là phu nhân của ta, có dạy cho ngươi cũng không có lổ lã gì..
Triệu Mẫn do dự, tiểu tử thủ lãnh Minh giáo này tuổi còn trẻ, ban đầu nàng nghĩ đến chẳng qua là hắn may mắn gặp dịp cứu được Minh giáo, mới lên làm giáo chủ, giỏi lắm là võ công cao hơn một ít, cũng không coi là cái gì, nào ngờ hắn chẳng những biết đến thân thế của mình, ngay cả chính mình âm thầm bắt giữ người của lục đại phái hắn đều biết đến rành mạch! Chẳng lẽ là dưới tay mình có người mật báo?
Để lại một bình luận