Nghĩ lại kế hoạch, chính mình vốn là sắp xếp để quần hùng lưỡng bại câu thương, rồi sẽ một lưới bắt hết người của lục đại phái cùng Minh giáo, nhưng đột nhiên phát sinh biến cố, tên Trương Siêu Quần bổng nhiên ngang trời xuất thế, kế hoạch hoàn toàn bị phá hỏng đành thay đổi, chỉ bắt được người lục đại nhốt lại, biết nội tình kế hoạch của nàng thì không có mấy người, bọn họ lại là người than cận đi theo sát bên người mình, không có khả năng mật báo…
Sau khi suy tính, Triệu Mẫn trong lòng sát khí xoay khởi, đôi mắt lay chuyển, nói:
– Không ngờ tới Trương giáo chủ còn biết chuyện của đại phái, muốn tiểu nữ tự nhiên thả bọn họ ra đó là mơ tưởng, chi bằng như vậy đi, nếu Trương giáo chủ đả bại tiểu nữ, thì tiểu nữ sẽ thả người, như thế nào?
Trương Siêu Quần nói:
– Triệu cô nương, cô nương có nhiều giảo hoạt, muốn dẫn dụ tại hạ vào bẫy rập sao? Tại hạ không mắc mưu cô nương đâu.
Triệu Mẫn trong lòng chấn động, cười nói:
– Trương giáo chủ là anh hùng cái thế, mà vẫn sợ một nữ tử chân yếu tay mềm, còn cái gì là cơ quan bẩy rập, nếu Trương giáo chủ không tin, sợ chung quanh tiểu nữ có cơ quan bẫy rập, thì tiểu nữ sẽ đến gần bên Trương giáo chủ vậy.
Nói xong, nàng lửng thững đi tới, Trương Siêu Quần ngẩn người ra, hắn sớm biết Triệu Mẫn nhất định có mưu kế, nhưng bất ngờ khi nàng đi tới như vậy, không khỏi ngạc nhiên, toàn bộ tinh thần tập trung phòng bị, nàng càng đến gần, không thấy có điều gì sợ hãi, Trương Siêu Quần lúc này trong lòng hơi rốit loạn, bỗng nghe nàng hét lớn một tiếng.
– Đắc tội !
Trương Siêu Quần vừa nghe nàng hét lên thì đã nghe thấy mấy tiếng “xoẹt.. xoẹt!”, thì ra, phía trước mặt đã có mấy mũi ám khí nho nhỏ nhằm ngay mặt hắn bắn tới, hắn vội giơ tay phải lên phất tay áo mấy cái, mấy mũi ám khí đó đều chui vào trong tay áo của hắn, hắn lại phất tay áo bên trái một cái, tấn công vào mặt Triệu Minh luôn! Nàng vội né mình sang bên tránh, nghe thấy tiếng gió kêu “vù vù” và thấy ấm chén trà, đĩa trái cây ở trên mặt bàn đều bị gió ở tay áo của Trương Siêu Quần hất rơi xuống dưới ao hết!
Thân hình Trương Siêu Quần đột nhiên nhoáng lên, dung cầm nã thủ, hướng phía Triệu Mẫn chộp tới, nàng sớm dự đoán được hắn sẽ công kích, thân hình mờ ảo, lượn về phía sườn trái, hai người thân hình đều cực nhanh, động tác mau lẹ, trong thời gian ngắn, đã từ thủy các nhảy vào đến bên trong hoa viên.
Trương Siêu Quần không dám có chút chậm trễ, hắn biết rõ Triệu Mẫn giảo hoạt như hồ ly, tuy rằng trong nguyên tác Đồ Long Đao, Triệu Mẫn yêu thương Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ thì đâu phải là Trương Siêu Quần, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn mà không có nắm giữ được phương tâm của nàng, thì sau này nàng chính là địch nhân hữu lực cực mạnh với mình, còn nếu chính mình sơ sẩy, nhỡ bị chết ở dưới tay nàng, thì thật là không đáng giá một chút nào!
Trương Siêu Quần dùng khinh công như bóng với hình, không dám rời xa nàng, sợ nàng có thể thừa cơ hội sử sụng cơ quan bẫy rập, thật ra thì khinh công Triệu Mẫn thua xa hắn, nhưng Trương Siêu Quần lại không biết nàng còn có quỷ kế gì, cho nên lúc nào cũng phòng bị, bị phân tâm cho nên cừ vờn quanh mà không chế ngự được nàng, cũng có vài lần, nàng lộ ra rõ ràng sơ hở, nhưng Trương Siêu Quần không dám tùy tiện tấn công, làm lỡ mất cơ hội.
– Trương giáo chủ.. không bắt được tiểu nữ sao? Tiểu nữ nghe nói Trương giáo chủ võ công trác tuyệt, đã vậy còn là đệ tử của Võ Đang Trương Tam Phong, thì ra đó chỉ là lời giang hồ đồn đãi, thùng rỗng kêu to mà thôi, xem a, võ công Trương giáo cũng chỉ nhỉnh hơn tiểu nữ một ít mà thôi.
Triệu Mẫn lại phóng nhảy lên quay trở lại bên trong thủy đình.
Trương Siêu Quần càng thêm tin rằng, tại nơi đó có điều cổ quái!
– Ha ha, Triệu cô nương không cần kích tại hạ, võ công của tại hạ như thế nào cũng không can hệ gì đến cô nương.
Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động, chính mình cùng nàng ở trong này cù cưa để làm cái gì! Bây giờ trước hết nắm bắt nàng rồi thi triển thức thứ hai trong Ngọc Nữ tâm kinh, sờ soạng mò trên than thể của nàng, để nàng rên rỉ gọi bậy, dễ bảo thì tốt rồi, cứ ở trong này làm chậm trễ thời gian, nhỡ thuộc hạ của nàng nghe được động tĩnh, kéo tới viện thủ, thi lại them phiền toái.
Nghĩ đến đây, Trương Siêu Quần cười to nói:
– Triệu cô nương, tại hạ không trêu đùa với cô nương nữa, bây giờ cô nương tới đây đánh tại hạ, tại hạ không hoàn thủ, cũng không tránh né, nếu trong vòng 10 chiêu chạm tới thân thể của tại hạ, thì xem như là cô nương thắng, Trương Siêu Quần tại hạ sẽ vô điều kiện đem Càn Khôn Đại Na Di ra dạy cho cô nương
Triệu Mẫn đôi mắt sáng ngời, hỏi:
– Lời này thật sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Nhất ngôn cửu đỉnh!
Triệu Mẫn cười nói:
– Đây chính là tự miệng Trương giáo chủ nói đấy nhé.
Thân thể mềm mại nàng uốn cong, hướng về phía Trương Siêu Quần lao thẳng tới…
Triệu Mẫn trong lòng vui mừng quá đỗi, đánh thì là đánh không lại hắn rồi, nàng cho rằng võ công của mình còn kém hắn đâu chỉ một bậc, nhưng đánh không lại, còn chạm vào người hắn chẳng lẽ nào không được sao?
Một mùi thơm thoảng thoảng đánh úp lại gần, Trương Siêu Quần âm thầm mỉm cười, thấy đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới, thân hình hắn vừa chuyển, đã như biến mất vô tung vô ảnh..
Triệu Mẫn kinh hô một tiếng, lập tức biết bị mắc mưu, đang lộn người phóng ngược trở ra, nhưng nàng đã cảm thấy hai huyện đạo dươi thắt lưng tê rần, thân mình yếu đuối muốn té ngã.
– Hừ.. Trương giáo chủ sao nói mà không giữ lời? Trương giáo chủ nói không tránh né, mà bây giờ lại điểm huyệt đạo tiểu nữ?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Tại hạ nói qua không hoàn thủ khi nào ? Có ai chứng minh? Triệu cô nương, có thể là cô nghe lầm chăng?
Triệu Mẫn bị hắn điểm trúng huyệt đạo, thân mình đã vô lực, tựa hẳn vào trong lòng hắn, xuất hiện hơi thở nam tử truyền đến nồng đậm, nàng nổi giận quát:
– Đường đường là giáo chủ Minh giáo, lại lật lọng như thế, vậy ngươi làm như thế nào mà hiệu lệnh Minh giáo?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Cô nương đường đường là quận chúa, cũng hạ lưu giống như tại hạ, thiết lập mai phục, phục kích quần hung lục đại phái thì sao? Nhưng dù sao người của lục đại phái cao thủ nhiều như mây, chỉ cần mỗi phái Thiếu Lâm cũng đủ để chống trả, Triệu cô nương, có phải là cô nương đã sử dụng Thập hương nhuyễn cân tán trước đó phải không?
Triệu Mẫn chấn động, nói:
– Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà là Thập hương nhuyễn cân tán?
Nàng tự nghĩ mình đa mưu túc trí xuất chúng, hôm nay lại bị lọt vào trong tay quản chế, kế hoạch sắp xếp của mình tự cho là ma không hay quỷ không biết nhưng một loạt kế lược đều bị hắn tỏ tường rõ như lòng bàn tay, ngay cả Thập hương nhuyễn cân tán hắn cũng biết, điều nầy không làm cho Triệu Mẫn kinh hãi mới là lạ…
Trương Siêu Quần nói:
– Coi như tại hạ nói bậy đi!
Bỗng nhiên hắn vươn tay ở trên gò má nàng vuốt ve vài cái, cười nói:
– Làn da mịn màng non tơ, đây là con mồi mà Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu thích hút máu nhất đây…
Triệu Mẫn bị hắn động tay động chân sờ soạng ở trên mặt một phen, vừa thẹn vừa giận, đang muốn quát mắng, sau khi nghe được hắn nói cái gì dơi hút máu Vi Nhất Tiếu, liền sởn hết gai ốc, trong đôi mắt toát ra thần sắc hoảng sợ.
– Ngươi… ngươi nói cái gì?
Trương Siêu Quần trong lòng sảng khoái, Triệu Mẫn quận chúa này vừa thông minh lại xinh đẹp, đùa bỡn thiên hạ quần hùng như trong long bàn tay, hôm nay cũng sợ chính mình, hắn thật sự thấy mình rất là thành tựu.
– Triệu cô nương không biết sao? Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu, khi tu luyện chí âm Hàn băng miên chưởng bị tẩu hỏa nhập ma, trong kinh mạch ứ đọng hàn âm, cho nên nếu hắn dùng nội lực, hàn độc sẽ phát tác nếu không kịp hút máu nóng giải độc, thì toàn thân huyết mạch sẽ ngưng kết thành băng mà chết, nếu vừa hút mau đồng thời ăn luôn cả thịt, thì có thể giữ mạng thêm được mấy tháng…
Kỳ thật, lúc còn ở Quang Minh đỉnh, thì Trương Siêu Quần đã dùng Cửu Dương thần công chữa trị cho Vi Nhất Tiếu, chẳng những đã loại trừ được hàn độc tích tụ nhiều năm, mà võ công của Vi Nhất Tiếu cũng là tiến nhanh, lúc ban đầu trong Tứ đại pháp vương Minh giáo, Vi Nhất Tiếu xếp hạng cuối cùng, nếu bây giờ mà một lần nữa dựa vào võ công sắp xếp lại, có thể là Vi Nhất Tiếu so với Kim Mao Sư vương Tạ Tốn còn mạnh hơn chút ít..
– Vậy ngươi muốn như thế nào?
Triệu Mẫn không hổ là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, trong đầu nàng lập tức hiện ra một bức tranh âm trầm, thịt người, máu tươi cảnh tượng khủng bố, nàng đã dùng Thập hương nhuyễn cân tán để bắt quần hùng lục đại phái, hắn đã biết nàng là nữ nhi của Nhữ Dương Vương, lúc này thì Minh giáo cùng triều đình đang đối kháng, hắn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu hắn lấy mình đưa ra để uy hiếp trao đổi, thì người lục đại phái không thể không thả ra, xem như là kiếm củi ba năm bị thiêu rụi trong một giờ…
Trương Siêu Quần nói:
– Cô nương tướng mạo xinh đẹp, trong trắng lộ hồng, nếu không đưa tới cho Vi Nhất Tiếu đỡ thèm, cũng có thể cấp cho Dương Tiêu làm phu nhân. Ái dà.. tuy rằng Dương Tiêu có tật xấu là ngủ ngáy, cộng thêm thói quen lúc rãnh rổi hay ngoáy mũi, nhưng tóm lại, coi như là một lão soái ca, Triệu cô nương cảm thấy như thế nào?
– Không cần!
Triệu Mẫn cả người đều nổi da gà.
Trương Siêu Quần nói:
– À… cô nương không thích sao? Vậy cô nương cảm thấy tại hạ như thế nào? Võ công cao cường, thông minh lanh lợi, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc…
Con bà nó, cô nương này này rất lợi hại, giảo hoạt đa dạng rất hiếm có, nếu muốn làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có nước cưới nàng làm phu nhân, còn không thì phải giết nàng, nhìn nàng nũng nịu như con cừu non, nếu giết chết thật là đang tiếc a.
– Ngươi… ngươi đừng chạm vào ta, bằng không.. bằng không ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Triệu Mẫn huyệt đạo bị điểm, nửa điểm sức lực cũng sử dụng không được, gặp ánh mắt tên đại ma đầu này mê đắm, nàng tâm hoảng ý loạn.
– Vậy à? Cái mạng nhỏ của cô nương còn ở trong tay tại hạ mà còn dám uy hiếp sao?
Trương Siêu Quần cười, vươn ra một bàn tay, ở trên bả vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, dưới lớp vải tơ, mịn da thịt ôn nhu mềm mại, Siêu Quần tâm thần rung động, hắn vận nhẹ nội công Ngọc nữ tâm kinh, ngay lập tức Triệu Minh cảm thấy từ bả vai mình có một luồng hơi ấm chạy đi chạy lại tập trung xuống hai bầu vú săn chắc của nàng, vị trí nằm ngay hai đầu núm vú dễ nhột nhất, nếu như hắn đang lấy ngón tay gãi vào chỗ đó cũng đủ làm đối phương tê tái khó chịu rồi, huống hồ lúc này Trương Siêu Quần lại dùng Ngọc nữ tâm kinh, biến thành nơi hai đầu núm vú có luồng chân khí giống như là đang dùng cọng lông quét qua quét lại.
Triệu Mẫn, thân thể nhuyễn mềm dựa hẳn vào người hắn, đôi mắt phảng phất phủ một làn hơi nước, má phấn một mảnh ửng hồng, hai đầu núm vú nhỏ bé đỏ hồng đã cao cao nhếch lên bên dưới cái yếm…
Quả thật Triệu Mẫn không sao chịu nổi, nàng thấy như trái tim của mình đang phá lồng ngực để nhảy ra ngoài, nàng muốn rụt người lại tránh né tiếp xúc với thân thể của Trương Siêu Quần, nhưng khốn nỗi yếu huyệt đã bị điểm, không sao cử động được, hai bầu vú càng cảm thấy khó chịu bao nhiêu, thì bên dưới hạ thể tựa như có mấy trăm nghìn con kiến rúc vào bên trong âm đạo gây nên ngứa nhột khôn cùng, bên dưới cái âm hộ càng ngày càng gấp, cặp đùi nàng thỉnh thoảng hợp cùng một chỗ, hơn phân nửa đã có cảm giác được bụng dưới căng cứng như là muốn đi tiểu, thân thể nàng run run nhiều lần càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên thân thể mềm mại xiết chặt, như một cây cung ngọc hướng lên cong lên, trong cổ phát ra như thanh âm nức nở, sự khó chịu này còn đau khổ hơn đao chém hay đòn vọt, nàng thấy khắp mình mẩy đều nỗi hết da gà, vừa rên lên vài tiếng “ ưm.. ưm… ” thì đã ngay lập tức đã khóc òa ra liền.
Triệu Mẫn tuy rằng thống lĩnh quần hùng, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng vẫn là một tiểu cô nương, nàng chưa từng bị nam tử thân cận qua như vậy, nàng là kim chi ngọc diệp, cao cao tại thượng, từ trước giờ nào có ai dám như vậy tùy ý khinh bạc nàng? Mắt thấy bàn tay hắn ở trên thân mình sờ tới sờ lui, nàng nước mắt chảy ròng ròng nói:
– Ngươi… ngươi mau giết ta! Đừng có đụng đến thân thể của ta!
Trương Siêu Quần thấy nàng hơi thở dồn dập, thổ khí như lan, khuông mặt ửng đỏ vô cùng kiều diễm, tâm trí hắn càng thêm kích động bàn tay dần dần dời xuống trên lưng nàng vuốt ve, bóng lưng thon thả, cái cố ngọc cao thẳng trắng noãn, mái tóc dài xoã tung, mùi thơm của cơ thể xử nữ lại làm cho hắn không kềm chế được.
Để lại một bình luận