Chu Cửu Chân mờ mịt nói:
– Muội cũng không biết, ngày ấy muội cùng mẫu thân còn có Thanh Anh đang luyện quyền pháp mà huynh dạy, đột nhiên ngoại viện ồn ào, có người kêu to” giết người… giết người… ”! Chúng ta liền chạy nhanh ra ngoài để xem chuyện gì, đi đến khúc quanh hành lang, thì thấy Kiều Phúc đang dìu phụ thân bị thương, hộc máu không ngừng, Kiều Phúc nói là bên ngoài có cướp, cứ gặp người liền giết, còn đánh phụ thân bị thương, chúng ta định đi ra ngoài liều mạng, phụ thân nói không được, bảo là những người này không phải là kẻ cướp bình thường, mà là võ lâm cao thủ, phụ thân mang theo chúng ta hướng vào phía mật thất chạy, nào ngờ có một người áo xanh đuổi tới, trước mặt hắn, phụ thân không dám nhận nhất chốt mở ra cơ quan bí đạo, chúng ta đồng loạt tiến lên động thủ, nhưng người này võ công rất cao, trước một chưởng đánh chết Kiều Phúc, sau đó, đánh toàn bộ chúng ta bị thương, không ai đỡ nỗi hắn quá ba chiêu, cuối cùng chỉ có Thanh Anh là võ công tốt nhất, cùng người nọ liều mạng đến mười chiêu, người nọ rất là ngạc nhiên, nói: “ ngươi là người của phái Nga Mi? “ Người này thật sự hồ đồ, Thanh Anh muội làm gì mà là đệ tử của phái Nga Mi…
Chu Cửu Chân không rõ, Trương Siêu Quần đã cùng Võ Thanh Anh học cuốn thứ nhất Cửu Dương thần công nội công đương nhiên so với những người khác phải lợi hại hơn rất nhiều, năm xưa Cửu Dương thần công phân ra thành ba phần, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi mỗi môn phái một phần, Võ Thanh Anh là nữ tử, đương nhiên không phải là hòa thượng hay đạo sĩ, cho nên người áo xanh kia là đoán nàng là người của phái Nga Mi, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu may mắn, cũng may lúc trước là cùng nàng cùng tập luyện Cử Dương thần công, nếu không chính xác tất cả đều chết ở dưới tay người áo xanh rồi.
Chu Cửu Chân tiếp tục nói:
– Khi người áo xanh nói xong lời này, liền đánh ngay một chưởng về phía Thanh Anh muội, làm nàng văng bay ra ngoài, lúc đó muội hoảng hốt chợt nhớ tới huynh có để lại đây 1 cái túi, bên trong có ám khí rất là lợi hại, muội lấy ra, nhắm ngay người áo xanh phóng ám khí, loại ám khí này quả nhiên là lợi hại, người nọ võ công cao như vậy, cũng không ngăn cản được ám khí này, bị đánh trúng té ngã trên mặt đất chảy rất nhiều máu, cũng không biết là sống hay chết, chúng ta cũng không nhìn, liền chạy vào trong mật thất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh…
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, nói:
– Muội… muội nói cái gì là ám khí? Có phải là cái này..
Hắn lấy trong ba lô ra khẩu súng ngắn Browning.
Chu Cửu Chân nghiêm nghị nói:
– Đùng rồi… muội xin lỗi, chưa có sự đồng ý của huynh đã lấy ám khi của huynh, trước đây muội chỉ là tò mò, lấy ra xem chơi, có một ngày, không cẩn thận chạm vào cái chốt này, một tiếng vang xuyên qua tường một cái lổ, muội chỉ biết thứ này rất lợi hại, không nghĩ tới sau này dựa vào nó mà cứu được mạng.
Trương Siêu Quần mừng, sợ lẫn lộn cười nói:
– Bảo bối của ta, muội thật là quá thông minh, lại biết nổ súng! Lão Thiên ạ.. không có việc gì đâu, muội cũng không cần giải thích, cũng may là muội không có tự làm bị thương chính mình, vì chỉ cần sơ xẩy một chút là có thể tự mình đẩy vào chỗ chết, may mắn… may mắn…
Nói tới đây, Siêu Quần nghĩ lại mà sợ, nhớ đến còn mấy trái mìn cùng lựu đạn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không ra hình dung nỗi, nếu Chu Cửu Chân không phải là tò mò với khẩu súng ngắn Browning, mà là đối với lựu đạn, mìn sinh ra hứng thú, táy máy tay chân… hậu quả tất nhiên là không chịu nổi! Chỉ riêng về uy lực của lựu đạn chưa nói tời mìn, đừng nói là một cô nương nũng nịu, chính là có đến chín, mười cô nương như thế cũng tan xác..
– Làm sao vậy? Có phải là mấy thứ này rất nguy hiểm? Một đám cục sắt, muội không biết là cái gì, nên không dám lộn xộn.
Trương Siêu Quần cười khổ một tiếng, nói:
– Cũng may là muội không động vào, nếu không thì nói như thế nào đây, cái cục sắt này uy lực so với ám khí thì lợi hại gấp trăm lần, đừng nói là người, cho dù là một bầy sói đến, cũng có thể nổ cho tan tành.
Các nàng nghe hắn nói đến sự nguy hiểm, ai cũng hiếu kỳ, Tiểu Chiêu là người đầu tiên vươn tay sờ soạng trên trái lựu đạn, sợ tới mức Trương Siêu Quần vội nhanh đem trái lựu đạn bỏ lại vào trong ba lô, nghiêm mặt nói:
– Các người cần phải nhớ kỹ, từ nay về sau, cho dù tình huống xấu như thế nào, mấy thứ này cũng không thể lộn xộn, sẽ chết người đấy!
Các nàng thấy hắn nói quá trịnh trọng, đều gật đầu đáp ứng.
Chu Cửu Chân nói khá nhiều, lúc này toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng Siêu Quần, bầu ngực ép sát với đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy hắn, đúng là không có để ý đến bên cạnh có người, các nàng thấy cô nương xinh đẹp này đối chính tướng công của mình yêu thương nhung nhớ, thì làm sao mà không ăn dấm chua cho được? Nhưng các nàng cũng đều thông cảm tâm tình của Chu Cửu Chân, trong nhà xảy ra biến cố lớn, phụ thân cũng đã chết, nên ai cũng không đành lòng nói cái gì, Đinh Mẫn Quân lêu mọi người đi ra ngoài, sắp xếp các nàng người thì quét tước dọn dẹp, người thì lấy đồ ăn từ nơi tích trữ lương thực ra nấu nướng, không bao lâu đã sửa sang lại thành ra ba gian phòng trong mật thất, lại ra ngoài đem các thi thể vùi lấp, bận rộn cả ngày, mới làm làm xong việc này.
Đến lúc Đinh Mẫn Quân quay về mật thất, thì bên trong các nàng đều đã tỉnh lại, Trương Siêu Quần đang khuyên nhũ từng người, lúc Đinh Mẫn Quân đi đến gần thì mọi người đang nói chuyện đều ngừng lại.
– Siêu Quần, tỷ muội chúng ta đã dọn dẹp bên ngoài, mật thất này tuy rằng an toàn, nhưng đối với các nàng đang bị thương thì không tốt, hay là tất cả mọi người đều ra ngoài đi!
– Vất vả… vất vả, Mẫn Quân tỷ nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tiểu đệ sẽ tưởng thưởng cho tỷ…
Ánh mắt hướng về phía nàng nháy mắt, Đinh Mẫn Quân lập tức nghe ra lời của hắn đầy ý dâm đảng, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ…
Nghỉ ngơi tịnh dưỡng năm ngày sau, thì Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu mang theo Ngũ Hành Kỳ chạy tới, hai mẹ con Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh, Tiểu Yến, Tiểu Phượng nhìn thấy mấy trăm người đồng loạt xưng hô với Trương Siêu Quần là giáo chủ, còn có chút rúng động là Dương Tiêu chẳng những mang người đến, còn mang theo hơn mười cỗ kiệu khiêng, mời tất cả các nàng lên kiệu.
Mấy ngày vừa rồi, Trương Siêu Quần đã phải mòn lưỡi thuyết phục các nàng các nàng quay về Quang Minh đỉnh ở lại, vì việc này, Siêu Quần vừa trấn an cũng đồng dạng đổi lấy dùng dương vật làm cho từng cái âm đạo nhuyễn nhừ thở không ra hơi, đương nhiên, Siêu Quần phải làm sao cho tất cả các nàng đều phải hài lòng thỏa mãn theo sinh lý mỗi người…
Theo kế hoạch như cũ thì Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu sẽ đi theo Trương Siêu Quần, các kỳ chủ Ngũ Hành Kỳ cũng muốn đi theo, nhưng Trương Siêu Quần nói không được, tại vì các kỳ chủ có năng lực chỉ huy rất tốt, nhưng võ công thì lại không cao, để cho bọn họ đi theo, thật sự hiện tại cũng chưa có gì tất yếu, vạn nhất nếu bị tổn thương, cũng không phải là chuyện tốt.
Nhìn theo Ngũ Hành Kỳ hộ tống các nàng rời đi, Trương Siêu Quần không khỏi buồn bả, vốn là trước đây nghĩ đến các nàng đồng du, nhưng thế cục trước mắt, hắn không dám đánh liều, đành phải tạm thời cùng các nàng chia lìa.
Suốt dọc đường không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm đó mọi người đã đi tới Ngọ Môn Quan, mua thêm ít lừa ngựa để cưỡi, sáng sớm ngày hôm đó, mọi người đang đi trên đường cái Cam Lương, mặt trời chiếu rọi xuống, nóng như thiêu, đi được tầm hai canh giờ, trông thấy phía đằng trước có dãy liễu, chừng hai mươi cây, ai nấy đều mừng rỡ, thúc ngựa đi tới dưới gốc liễu để nghỉ ngơi, khi mọi người tới gần, thấy dưới những gốc liễu đó đã có tám chín người ngồi trước ở đây rồi.
Trong đó có tám người ăn mặc lối đi săn, lưng đeo đơn đao và cung tên, họ còn đem theo năm sáu con chim ưng săn, con nào con nấy lông đen nhánh, móng vuốt sắc bén, trông rất dữ tợn, còn người kia là một công tử trẻ tuổi, mặc áo tơ màu xanh ngọc, tay cầm quạt, đang phe phẩy, trông rất ung dung, quí phái.
Trương Siêu Quần trong lòng vừa động vội xuống ngựa, đột nhiên mắt của hắn chạm tầm mắt của công tử kia, thấy đôi mắt của chàng công tử kia rất có thần, ánh mắt thấp thoáng như điện chớp, nhưng chỉ thoáng cái đôi mắt của chàng ta đã hiền lành và thái độ cũng nho nhã hết sức, công tử đó đẹp một cách kỳ lạ, chiếc tay trắng cầm cái cán quạt bằng ngà, khiến người ta khó phân biệt được tay chàng công tử trắng hơn hay là cán quạt.
Đúng rồi! Này không phải Triệu Mẫn thì còn có thể là ai! Trương Siêu Quần trong lòng âm thầm đắc ý, giả trang à, ngươi cứ giả trang đi!
Bất quá, nàng cãi nam trang thật cũng là một đại soái ca, Trương Siêu Quần phán đoán nếu mặc vào xiêm y nữ nhân thì Triệu Mẫn mỹ mạo còn xinh đẹp đến cỡ nào, dù sao chỉ mới bộ dáng này, đã muốn làm cho người ta hoa mắt thần mê, cũng may là hắn kiến thức rộng rãi, mỹ nữ có nhiều, mới có sức chống cự lại sự cám dỗ, nếu thay đổi là Trương Vô Kỵ kia, chỉ sợ nước miếng cũng đã chảy ra rồi!
– Giáo chủ… nhìn xem!
Dương Tiêu bỗng nhiên thấp giọng ở bên tai Siêu Quần nói.
– Thì ta đang nhìn đây, tên công tử này trước ngực như là sân bay, không biết là tại vì trước ngực có quấn vải chặt hay không?
Dương Tiêu ngẩn ra, hỏi:
– Giáo chủ, ý tôi là muốn giáo chủ nhìn không phải người, mà là kiếm. À.. cái gì là sân bay vậy?
Trương Siêu Quần giật mình sửng sốt, theo ánh mắt của Dương Tiêu nhìn lại, thì thấy bên hông Triệu Mẫn, đang mang theo một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm rõ ràng khắc chữ “Ỷ Thiên” hai chữ, xem hình dạng thanh kiếm, đúng là bảo kiếm của Diệt Tuyệt sư thái.
– Ân, là Ỷ Thiên kiếm!
Vi Nhất Tiếu đứng ở Trương Siêu Quần bên trái, cũng thấp giọng nói:
– Xem ra chúng ta tìm đúng người rồi.
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, nghe theo lời ta sắp xếp.
Lúc ấy ở phía đông trên đường cái có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới, tiếp theo có một đám đông đang phong ngựa phi tới.
Mọi người quay mặt nhìn về phía đó, thấy đám đông là đội quân binh của triều đình Nguyên, bọn người có độ chừng năm sáu mươi đàn ông và hơn một trăm thiếu phụ, những thiếu phụ đang bị lính Nguyên dùng dây trói tay và lôi kéo đi, đa số thiếu phụ thì chân nhỏ, phần thì yếu ớt, làm sao mà đuổi kịp được ngựa của lính Nguyên, cho nên có người té ngã ra đất, nhưng lính Nguyên cứ thế mà lôi đi, chứ không chờ cho người đó đứng lên.
Tất cả những thiếu phụ đó đều là người Hán, không cần nói rõ, ai cũng biết những phụ nữ đó là lương dân bị lính Nguyên bắt cóc, số thiếu phụ bị lôi kéo, quần áo rách tả tơi, thân hình loã lồ nên người nào người nấy khóc lóc thê thảm, còn bọn lính Nguyên có tên tay cầm bình rượu, vừa uống vừa cười cợt với đám thiếu phụ, cũng có tên cầm roi da quất bọn họ nữa.
Những người Mông Cổ rất giỏi cưỡi ngựa và tài ba quất roi cũng đặt biệt giỏi hơn người, nên chúng chỉ quất một roi, đã xé được một mảnh áo trên người một thiếu phụ rồi, những tên khác thấy tên nọ biểu diễn như vậy, không thương hại thiếu phụ kia thì chớ, chúng còn hoan hô giễu cợt, lấy làm thích thú là khác.
Người Mông Cổ xâm nhập Trung Quốc đã gần trăm năm, lâu nay vẫn coi người Hán như thú vật vậy, nhưng chưa bao giờ thấy chúng hà hiếp và đánh đập người giữa ban ngày ban mặt thế này.
Giáo chúng của Minh giáo thấy chúng ngông cuồng như vậy, Vi Nhất Tiếu cùng Dương Tiêu tức giận vô cùng, nhưng họ còn phải chờ Trương Siêu Quần ra lệnh mới dám xông lên.
Siêu Quần cũng đang chờ đợi, Triệu Mẫn dù sao cũng là một nữ tử, loại ngược đãi các thiếu phụ này, nhất định là nàng sẽ bão nổi, quả nhiên, chỉ nghe tiếng nàng lảnh lót dễ nghe như chuông bạc bàn nói:
– Lục Phá, ngươi đi bảo chúng thả những người đàn bà kia ra, ban ngày ban mặt mà chúng quấy nhiễu như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Trương Siêu Quần âm thầm nói: “ Lão Thiên… giọng nói dễ thương như vậy, cũng không biết lúc đem nàng đặt tại trên giường lấy dương vật thọc vào cơ thể nàng thì tiếng rên rỉ sẽ còn như thế nào nữa! Bực vưu vật này, lão tử phải định rồi! Tốt xấu gì thì đến một chuyến Ỷ Thiên thế giới, có thể nào lại thiếu được Triệu Mẫn?
Một tên đại hán đã vội vâng lời:
– Vâng.
Y liền mở con ngựa buộc dưới gốc cây liễu rồi tung mình nhảy lên trên lưng ngựa và lớn tiếng quát bảo bọn lính Nguyên kia:
– Này, sao lúc ban ngày ban mặt mà các ngươi lại quấy nhiễu như vậy, bộ các ngươi coi không có quan trên hay sao? Các ngươi có mau thả bọn phụ nữ này ra không?
Để lại một bình luận