Các nhân vật chủ chốt của Minh giáo đồng ý tung hô Trương Siêu Quần lên làm giáo chủ, thứ nhất là bởi vì vì hắn cứu được Minh giáo khỏi bị họa diệt vong, hai là bởi vì hắn đã học được Càn Khôn Đại Na Di thần công trấn giáo của Minh giáo, ngoại trừ Dương Tiêu là một mực nguyện ý phụ tá hắn, những người còn lại khác vị tất là đã phục hắn? Trương Siêu Quần tuổi còn trẻ, bất quá bề ngoài mới hơn hai mươi tuổi, nếu như hắn không có hai nguyên nhân vừa rồi, với lại hắn được sử ủng hộ tuyệt của quang minh tả sứ Dương Tiêu, thì bọn họ chưa chắc gì tôn xưng hắn làm giáo chủ? Nhất là Ân Thiên Chính, ông chẳng những là một trong tứ đại hộ giáo Pháp vương, mà còn là giáo chủ của Thiên Ưng giáo, ông thấy Trương Siêu Quần có sự ủng hộ của Dương Tiêu, nên mới bái Trương Siêu Quần làm giáo chủ, nhưng trong lòng Ân Thiên Chính thật là không có cam tâm..
Lúc này, thấy hắn chậm rãi nói, khi, phân tích chuyện này rất trấn định tự nhiên, trật tự rõ ràng, âm thầm gật đầu tán thưởng, những người khác cũng có ý tưởng như Ân Thiên Chính, nhìn thần thái của hắn thì tin tưởng hoàn toàn, âm thầm bị thuyết phục.
– Địch nhân lớn nhất của Minh giáo chúng ta, không phải là quân Thát Đát triều đình hay sao?
Thuyết Bất Đắc cao giọng nói.
Quần hào đều gật đầu đồng ý.
Trương Siêu Quần nói tiếp:
– Bố Đại Hòa Thượng nói đúng! Nếu không phải quân Thát Đát thì còn có thể có ai đây? Địch nhân ân thầm giăng lưới, chúng ta sẽ không để bọn chúng đạt được quỷ kế. Ngay cả phái Võ Đang cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ sợ lần này người của lục đại phái cũng là khó có thể đào thoát, địch nhân có kế hoạch lớn như vậy, vi chính là muốn một lưới bắt hết toàn bộ nhân sĩ võ lâm, ta hoài nghi, địch nhân sớm bố trí toàn bộ kế hoạch, vừa rồi chỉ đợi Minh giáo chúng ta cùng lục đại phái giao đấu thì thế nào cá chết thì lưới cũng rách, bọn ngư ông đắc lợi, nói không chừng phụ cận quanh đây cũng đã có quân triều đình Thát Đát bí mật che dấu, nhưng bọn chúng lại không ngờ đến chúng ta cùng lục đại phái hóa thù thành bạn, kế hoạch bị thất bại, liền ra tay bằng cách này.. cao minh… quả nhiên là cao minh.
Nghĩ đế phu nhân tương lai của mình gây nên, Siêu Quần cảm thấy trong lòng tự hào, đúng là một tiểu mỹ nhân có chỉ số thông minh cao…
– Giáo chủ… giáo chủ?
Dương Tiêu thấy hắn hồi lâu không nói thêm lời nào, nên hỏi
– Ưm… ?
Siêu Quần giật mình, ho khan hai tiếng che dấu, rồi cất cao giọng nói:
– Các vị huynh đệ, hiện nay là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Minh giáo, mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, chấn hưng Minh giáo, để từ nay về sau, người trong võ lâm không thể cứ mở miệng ra là nói Minh giáo tà ma ngoại đạo nữa…
Quần hào phấn chấn.
– Ân tiền bối, làm phiền tiền bối đem Thiên Ưng giáo hào nhập chúng vào Minh giáo, từ nay về sau vạn người một lòng, cộng đồng đối kháng với quân triều đình Thát Đát.
Ân Thiên Chính cất cao giọng nói:
– Thiên Ưng giáo cùng Minh giáo vốn là cùng một mạch, 20 năm trước, bản nhân cùng người Minh giáo bất hòa, mới xa rời tự lập môn hộ, hiện nay đã có giáo chủ, đương nhiên mỗi người sẽ vứt bỏ oán cũ, hợp mưu hợp sức. ‘” Thiên Ưng giáo “ cái tên này, từ hôm nay sẽ xóa bỏ, trên đời không còn có tên nữa, tất cả mọi người đều là giáo chúng Minh giáo!
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Ân tiền bối thâm minh đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, đó là chuyện may mắn Minh giáo chúng ta.
– Lãnh tiên sinh… Thiên, Địa, Phong, Lôi bốn môn chủ tạm thời để Lãnh Tiên Sinh thống lĩnh chỉ huy, trấn thủ Quang Minh đỉnh..
Lãnh Khiêm nói:
– Xin tuân mệnh.
– Ngũ tán nhân, Ngũ Hành kì cùng nhau điều phối trù tính chung, huấn luyện thêm gì thì huấn luyện, lần này tổn thất khá nhiều huynh đệ, cần bổ sung thì bổ sung, phải phải nhanh khôi phục tinh thần, chuẩn bị trận chiến phía trước..
Tất cả đều đồng loạt phụng mệnh.
Trương Siêu Quần giào trách nhiệm cho từng người, gọn gàng cẩn thận tỉ mỉ.
Thấy hắn nói xong, Vi Nhất Tiếu đột nhiên hỏi:
– Giáo chủ, tại sao không thấy ta nhận trách nhiệm chuyện gì? Có phải giáo chủ còn mang hận trong lòng vì lúc chúng ta lần đầu gặp mặt ta đã ăn trộm con gà rừng nướng của giáo chủ ?
Mọi người thấy Vi Nhất Tiếu hỏi thì buồn cười, Trương Siêu Quần cũng cười nói:
– Vi bức vương, Dương tả sứ… hai người theo ta hạ sơn, chúng ta đi cứu người…
Dương Tiêu nói:
– Chỉ có chúng ta hai người cùng giáo chủ xuống núi sao? Địch nhân thế mạnh người đông, sao không mang theo nhiều huynh đệ đi theo?
Trương Siêu Quần nói:
– Bây giờ chúng ta đã có ba người, còn có.. còn có… đến lúc đó các ngươi sẽ biết, ta đã có an bài.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu gật đầu không hỏi thêm.
Siêu Quần đương nhiên là sớm có lập kế hoạch cho các phu nhân của hắn, Tiểu Ngư Tiểu Nhạn, Tiểu Chiêu, Yên Nhiên, Mẫn Quân, Chỉ Nhược, nhất định là sẽ phải mang theo, sau khi xuống Quang Minh đỉnh, trước mắt một chuyến đến Hồng Mai sơn trang, tại vì còn có Vũ Thanh Anh cùng Chu Cửu Chân, Tiểu Yến, Tiểu Phượng kia cũng phải đi theo, còn Chu phu nhân thì sao đây? À… có lão Chu Trường Linh, chỉ sợ là mang Chu phu nhân đi theo không được, Siêu Quần đếm trên đầu ngón tay thì vừa vặn mười nàng, lão Thiên ạ… mười phu nhân đồng loạt xuất động, cảnh tượng này dữ dội đồ sộ dữ đây! Có Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu là hai siêu cấp bảo tiêu, hừ.. hừ so với Đông Phương Bất Bại trong Tiếu Ngạo giang hồ thì còn trâu bò hơn nhiều a!
Từ biệt quần hào Minh giáo, Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu dẫn một đoàn oanh oanh yến yến hạ sơn khỏi Quang Minh đỉnh, đoàn người đi hơn trăm dặm, xa xa đã nhìn thấy Hồng Mai sơn trang.
Bởi vì không có phát sinh chuyện Chu Trường Linh thiêu hủy Hồng Mai sơn trang như trong nguyên tác, cho nên Chu Trường Linh may mắn không chết, hiện tại đang sống vui vẻ, xem như là nhờ hồng phúc của Siêu Quần.
Đối với đoàn phấn hồng mà Trương Siêu Quần mang theo, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu dở khóc dở cười, đây là đi phô trương chứ đi cứu người cái gì! Càng làm cho Dương Tiêu xấu hổ, đó là bảo bối nữ nhi Dương Bất Hối, làm trò cười với toàn thể giáo chúng Minh giáo, nàng vừa khóc vừa bát nháo đòi thắt cổ, nhất định là phải được đi theo cùng…
Khi Dương Tiêu còn tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng, có thể nói là trên chốn võ lâm lừng lẫy tiếng tăm, từ lúc có Dương Bất Hối, nhưng Dương Tiêu tu tâm dưỡng tính, không hề ra ngoài phong lưu nữa, một lòng làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, tuy rằng Dương Tiêu không thể hoàn toàn thay thế vai trò làm mẫu thân như Kỷ Hiểu Phù, nhưng đem Dương Bất Hối làm hư, vẫn là do Trương Siêu Quần…
Đối với Hồng Mai sơn trang, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng có nghe lời đồn đãi, cũng biết hai sơn trang này liên thủ, cũng có chút ít lai lịch trong võ lâm, nhưng Chu Trường Linh cùng các nhân vật võ lâm lui tới rất ít, bình thường thì Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu cũng chẳng tới đây làm gì, lúc này bọn họ đi thẳng đến gần trước cửa đại viện của một tòa nhà xa hoa, mới biết được, đây là Hồng Mai sơn trang liên hoàn trang của hai nhà Chu Võ.
Đến trước cửa, Trương Siêu Quần nắm chặt vòng khoen lớn gõ mạnh cửa, đồng thời kêu lớn:
– Chu trang chủ có ở trong nhà không! Vãn bối là Trương Siêu Quần… !
Đợi một hồi, không thấy có tiếng người trả lời, hắn giật mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
– Dương tả sứ, Vi bức vương, hãy cẩn thận đấy… !
Lại hướng về Đinh Mẫn Quân nói:
– Mẫn Quân tỷ tỷ, đi theo Dương tả sứ cùng Vi bức vương vào trong xem sao.
Chúng nữ một đường đi tới, thật là náo nhiệt, tuy rằng biết việc lần đi này không phải là du sơn ngoạn thủy, nhưng các nàng đều biết Siêu Quần võ công cực cao, đã vượt qua võ công Dương Tiêu, nhất là Càn Khôn Đại Na Di đã luyện đến tầng thứ năm, là đệ nhất nhân của Minh giáo mấy trăm năm qua, đương thời hiện nay có thể thắng được hắn không có mấy người, do vậy các nàng rất thoải mái, nhưng lúc này thấy hắn trịnh trọng như thế, cũng có chút lo sợ, ngoại trừ hoàn toàn không biệt một chút võ công nào là Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, còn lại tât cả đều rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trương Siêu Quần một chưởng đem then cửa đánh gãy, đẩy cửa vào trong, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu nhìn nhau, trong lòng kinh bội, đối với bọn họ mà nói, đánh gãy cái then cửa, đó là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ tự nghĩ nếu dùng chưởng làm được giống hắn như vậy, vẫy tay nhẹ nhàng bâng quơ thì không làm được.
Cửa vừa bị đẩy ra, mọi người trong lòng kinh hoàng, chúng nữ che miệng kinh hô, khi thấy bên trong sơn trang khắp nơi đều đỏ sẫm vết máu, thi thể nô bộc và tỳ nữ nằm ngổn ngang, ngay cả tứ chi cũng không toàn vẹn do đao thương, chưởng lực gây nên thương tích, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc.
Tiểu Ngư Tiểu Nhạn xoay người nôn mửa, ngay lập tức lây nhiễm sang các nàng khác, Tiểu Chiêu rồi cùng Chu Chỉ Nhược cũng nôn khan không ngừng, chỉ có Kỷ Yên Nhiên cùng Đinh Mẫn Quân là trấn định như thường, nhưng sắc mặt cũng rất kém sắc.
– Các người ở trong sân đừng đi loạn, để ta vào trong xem sao.. !
Trương Siêu Quần không đợi bọn họ đáp lời, thi triển khinh công, lúc này từ đầu đến chân hắn đã lạnh ngắt rồi, trong lòng kinh hoàng…
– Thanh Anh, Cửu Chân, Tiểu Yến, Tiểu Phượng, Chi Nhân, các ngươi đừng có việc gì xảy ra.. !
Trương Siêu Quần đã từng đến Hồng Mai sơn trang ở gần một tháng, đường đi nước bước cũng đã quen thuộc, hắn phóng rất nhanh hướng vào trong nội viện.
Hành lang gấp khúc bên trong, vườn hoa, núi giả nơi nơi đều có thi thể không trọn vẹn, , theo vết máu nhận xét, những người này tử vong đại khái vào ngày hôm qua, Siêu Quần nghĩ đến Tuyết Lĩnh Song Sơn các nàng, trong lòng rối loạn theo tưng bước chân.
Càng đi vào sâu trong nội viện, trong lòng cũng càng thắt chặt, ngực giống như bị vật nặng đè lên, ai đã làm việc này? Xuống tay quá độc ác, người trong chốn võ lâm hơn phân nửa đều rất tự trọng thân phận của mình, sẽ không bao giờ ra tay với những người không biết võ công, nhất là nhóm người người hầu nô bộc, ai có thể làm như vậy, thì cũng chỉ có loại đại đạo cướp đường tiểu nhân, nhưng phu phụ Chu Trường Linh đều biết võ công, Chu Trường Linh lại là đệ tử của Nhất Đăng đại sư Chu Tử Liễu, võ công cũng không hề kém…
Xem này tình hình, chỉ sợ Hồng Mai sơn trang xem như đã bị họa diệt môn, đáy lòng Siêu Quần càng thêm rét run, kỳ thật hắn đang sợ hãi chính là chuyện này có thể là người của Triệu Mẫn phái làm, bọn họ ở Quang Minh đỉnh mai phục, chung quanh phạm vi trăm dặm đều có bố trí sắp xếp, thì làm sao có thể buông tha Hồng Mai sơn trang? Giả như là Triệu Mẫn làm, Tuyết Lĩnh Song Sơn các nàng đều đã bị ngộ hại, Trương Siêu Quần không biết chính mình có thể tha thứ cho nàng không?
“Thanh Anh!”
“Cửu Chân!”
“Tiểu Yến, Tiểu Phượng!”
Tên Chu phu nhân là Chi Nhân thì hắn không dám gọi, vạn nhất Chu Trường Linh không chết, đã biết lý do vì sao hắn biết tên nàng, thì Chi Nhân sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Hắn vận đủ nội lực, hét to, đừng nói là bên ngoài ngoại viện các nàng đi theo cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu nghe được thật rỏ ràng, ngay cả phạm vi 30, 40 trượng ở ngoài cũng đều vang lên tiêng kêu của hắn.
Kỷ Yên Nhiên quay đầu tiều tiều Đinh Mẫn Quân, sắc mặt có chút cổ quái, thấp giọng nói:
– Siêu Quần cũng thật rất là cao minh, lại có thêm 4 cô nương gọi tên…
Đinh Mẫn Quân nói:
– Cũng cũng chỉ có hắn mới có thể hoang đường như vậy. Chỉ là đáng tiếc các nàng cũng không biết là sinh hay là tử…
Kỷ Yên Nhiên thở dài…
Trương Siêu Quần càng không ngừng gọi tên, nội lực hắn dư thừa, thanh âm rền vang điếc tai, một bên gọi một bên tìm kiếm chung quanh, nhưng lục soát từng ngỏ ngách cũng không một tín hiệu có người sống, trong lòng bi ai…
Triệu Mẫn là Triệu Mẫn! Ngươi ác độc quá! Trương Siêu Quần ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần, nhớ tới khi cùng các nàng ở Hồng Mai sơn trang luyến ái, trong lòng hắn đau như đao cát.
Đột nhiên Trương Siêu Quần tựa hồ nghe được mỏng manh thanh âm tự dưới chân truyền đến, Trương Siêu Quần tập trung nhĩ lực, nghiêng tai lắng nghe, thanh âm kia tựa hồ xa xôi, tựa hồ là tiếng người rên khẽ, lại dường như không phải, Trương Siêu Quần trong lòng chấn động, hắn quỳ rạp trên mặt đất, dán sát lổ tai trên mặt đất…
Sau một lát, Trương Siêu Quần nhảy lên, nước mắt trào ra, hắn nhớ tới, theo trong nguyên tác, Hồng Mai sơn trang có nói Chu Trường Linh vì lừa dối Trương Vô Kỵ dẫn đi Băng Hỏa đảo mưu đoạt Đồ Long đao, đem Hồng Mai sơn trang thiêu hủy, đi theo một đường hang ngầm…
Để lại một bình luận