– Đáng chết! Vì sao mình lại quên đi con đường ngầm này chứ…
Trương Siêu Quần mừng rỡ như điên, vội kêu to, gọi nhóm Dương Tiêu đến, bắt đầu tìm kiếm hang ngầm trong Hồng Mai sơn trang…
Không lâu, quả nhiên ở trong một nhà kho tìm được cơ quan mật thất, Trương Siêu Quần Tâm trái tim nhảy loạn, mắt nhìn cánh cửa đá chậm rãi kéo lên cao, khẩn cấp vọt vào.
Một thông đạo hẹp dài đích, liên tiếp có những đỏ sẫm vết máu kinh tâm, trên vách tường, tầm 2 trượng thì sắp đặt sẵn một cây đuốc, ánh lửa lập lòe toát ra, càng thêm quỷ dị.
Trương Siêu Quần tâm loạn như ma, bay nhanh phóng đi, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu liếc nhìn nhau, rồi cao giọng nói:
– Chúng ta ở đây chờ đợi đề phòng bất trắc xảy ra, giáo chủ có chuyện gì thì kêu gọi chúng tôi!
Trương Siêu Quần từ xa xa lên tiếng đáp ứng.
Chu Chỉ Nhược nói:
– Chúng ta không cùng đi theo vào sao? Vạn nhất bên trong có gì nguy hiểm thì còn ứng phó, bây giờ làm sao bây giờ?
Dương Tiêu mỉm cười nói:
– Giáo chủ võ công cái thế, bên trong ngay cả là có yêu quái ba đầu sáu tay, cũng chưa chắc làm được gì giáo chủ? Chu cô nương cứ yên tâm.
Tiểu Chiêu đột nhiên nói:
– Chỉ Nhược tỷ tỷ, Dương tả sứ nói là hảo ý đấy! Vừa rồi công tử ở bên ngoài kêu lên tên của 4 cô nương, nếu các nàng ẩn nấp ở trong mật thất, cùng công tử tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta có vào theo cũng không tốt lắm.
Chu Chỉ Nhược là tiểu cô nương thông minh, vừa nghe liền hiểu, gật đầu, dù trong lòng cũng có chút chua, Dương Tiêu nhìn Tiểu Chiêu liếc mắt một cái, nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi lại đây một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Tiểu Chiêu trong lòng nao nao, đi lên theo Dương Tiêu ra khỏi gian phòng này, trong mắt Dương Tiêu tinh quang lóe ra, nhìn Tiểu Chiêu, Dương Tiêu hỏi:
– Ngày trước ngươi hoá trang xấu xí, đến Quang Minh đỉnh tột cùng là có ý đồ gì? Hiện nay không ai, ngươi hãy nói đi! Ưm… giáo chủ thích ngươi, ta chỉ hỏi để biết, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi không cần phải sợ hãi.
Trong lòng Dương Tiêu lại nghĩ, nếu nàng ta đối với Minh giáo bất lợi, Dương Tiêu sẽ một chưởng đánh vong mạng nàng! Giáo chủ nếu có thương tâm cũng đành phải chịu, cùng lắm là sau này sẽ tìm cho giáo chủ mấy tiểu cô nương xinh đẹp bồi thường cho giáo chủ là được.
Tiểu Chiêu cúi đầu nói:
– Dương tả sứ, Tiểu Chiêu đối với Minh giáo tuyệt không có ác ý, về việc này, tiểu nữ không thể trả lời với Dương tả sứ.
Chợt thấy Dương Tiêu trong mắt hung quang chợt lóe, nàng kinh hoảng lui lại từng bước, lại nói:
– Nhưng việc này thì Trương công tử biết, tiểu nữ không hề hại đến Minh giáo.
Dương Tiêu sửng sốt, nói:
– Giáo chủ biết? Ngươi chớ có gạt ta, lát nữa ta sẽ hỏi với giáo chủ.
Tiểu Chiêu mỉm cười, xán lạn như hoa đào, kiều diễm, gật đầu nói:
– Tiểu nữ không hề gạt Dương tả sứ.
Dương Tiêu thấy nàng tươi cười, không khỏi ngẩn ngơ, có chút đăm chiêu, hỏi:
– Ngươi là người Trung Nguyên sao?
Tiểu Chiêu gật đầu, Dương Tiêu thấy nàng da trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân, ngũ quan tinh xảo, trong thiên hạ, ít có người có sánh bằng, nhưng khuôn mặt của nàng, có vài ba phần không giống như người Hán, so với Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti có vài ba phần tương tự, trong lúc nhất thời suy nghĩ trầm ngâm, im lặng không nói.
Trong lúc này, Trương Siêu Quần đã đi sâu vào bên trong mật thất, chợt nghe một tiếng nữ nhân giọng nói hắn phát run hỏi:
– Là ai đấy?
Giọng nói này còn trẻ, Trương Siêu Quần vừa nghe ra liền nhận được, đó là Tiểu Yến ! Mừng rỡ, hắn ấy một cây đuốc, hướng trong bóng đêm chạy đên, kêu lên:
– Tiểu Yến! Là ta đây! Ngươi không nhận ra tiếng của ta sao?
Ánh lửa chiếu rọi xuống, một cô nương xiêm y màu trắng ngồi dựa tường, đôi mắt rất kinh hoảng, nhìn thấy Trương Siêu Quần đi tới, cực kỳ sợ hãi, lưng dán vách tường, vẫn là cố gắng co rúm người lại, Trương Siêu Quần đau lòng cực kỳ, xông về phía trước vài bước, đem thân mình nàng ôm vào trong lòng ngực, ôn hòa nói:
– Đừng sợ, ta là Siêu Quần… có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi… !
Tiểu Yến đôi mắt tròn xoe giờ đã tán loạn vô thần, bị Trương Siêu Quần ôm lấy, thân mình vẫn run rẩy không ngừng, Trương Siêu Quần nhói lòng, nàng còn tuổi trẻ mà bị nhìn thấy trải qua thảm án diệt môn như thế này, làm sao lại không sợ? Thân thể yếu ớt, nói không chừng cũng đã hỏng mất, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm an ủi, một hồi lâu sau, Tiểu Yến mới chậm rãi khôi phục lại, đột nhiên như là tỉnh, “hu… hu” lớn tiếng khóc lên.
– Khóc đi… khóc ra được thì tốt rồi…
Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng hắn cũng an tâm một chút, khẽ vuốt đầu nàng, tuy rằng nóng lòng biết những người khác như thế nào, nhưng lại không dám hỏi, sợ kích động lại nàng.
Rất lâu… Tiểu Yến mới giảm bớt khóc thút thít nói:
– Công tử… đã đến thì tốt rồi, lão gia đã chết… Chu phu nhân… cũng đã chết… tiểu thư cùng biểu muội tiểu thư cũng đã chết… hu.. hu… tất cả bọn họ đều đã chết…
Trương Siêu Quần toàn thân chấn động, trong lồng ngực đau thắt lại, điều hắn lo lắng nhất, là đã xảy ra!
– Các nàng… thể các nàng đang ở nơi nào?
Trương Siêu Quần khổ sở đích hít sâu vào, cố nén đau thương trong lòng, hỏi.
Tiểu Yến chỉ chỉ bên cạnh cách đó không xa có một cánh cửa, Trương Siêu Quần run giọng hỏi:
– Các nàng đã chết lúc nào?
Tiểu Yến rơi lệ không ngừng, trong miệng nức nở, nói:
– Tiểu nữ cũng không biết, các nàng không còn động đậy… tiểu nữ gọi tên các nàng… các nàng không ai trả lời được nữa…
Trương Siêu Quần ngũ tạng nóng như lửa đốt, nhẹ giọng nói:
– Không có việc gì nữa, đừng sợ hãi, có ta ở đây…
Hắn nhẹ nhàng buông ra Tiểu Yến, hai chân lão đảo đi đến cánh cửa kia.
Một gian thạch thất ngầm, đang có năm người nằm, một nam bốn nữ, quả nhiên là vẫn không nhúc nhích, Trương Siêu Quần trong lòng rối loạn, tâm như tro tàn, đem cây đuốc gắn vào tường, chỉ thấy nằm ở phía bên ngoài là Tiểu Phượng, theo thứ tự là Vũ Thanh Anh, Chu phu nhân, Chu Cửu Chân cùng Chu Trường Linh.
Trương Siêu Quần cố nén bi thống, ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng xám ôm Vũ Thanh Anh vào trong ngực, nước mắt đã là lã chả rơi xuống, nhớ tới ngày nào trong Hồng Mai sơn trang cùng với Tiểu Yến, Tiểu Phượng cùng ở trên giường liều lỉnh ẩu tả, nhớ tới ngoài dã ngoại trong hang động cùng Cửu Chân tình ý liên tục, mỹ nhân dựa vào chung thân cả đời, nhớ tới đêm hôm đó lấy thức thứ nhất Ngọc Nữ tâm kinh cùng với Chu phu nhân triền miên ân ái nhớ tới cùng Vũ Thanh Anh bên dưới u cốc vượt qua từng chút một, Trương Siêu Quần khóc không thành tiếng, bàn tay che miệng lại, không cho chính mình khóc lên thành tiếng.
Triệu Mẫn… Triệu Mẫn! Nếu việc này thật sự là ngươi hạ thủ, ta Trương Siêu Quần thề, nhất định phải tự tay giết ngươi, thay các nàng báo thù!
Không một tiếng động, hắn khóc một trận, Trương Siêu Quần thò bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp Vũ Thanh Anh với mái tóc daì tung xỏa, vuốt ve những sợi tóc mềm, tựa như còn có một tia nhiệt khí, Trương Siêu Quần trong lòng lại chấn động, vội vàng vươn tay để trước mũi nàng, hình như còn có hơi thở mỏng manh!
Trương Siêu Quần mừng như điên cuồng, cổ họng khàn khàn kêu lên, nước mắt lưng tròng.
– Thanh Anh! Thanh Anh! Muội không chết được! Muội phải sống…
Trương Siêu Quần vừa khóc vừa cười, hoa chân múa tay vui mừng, run rẩy buông nhẹ Vũ Thanh Anh, xoay người hướng đến phía Chu Cửu Chân.
– Cửu Chân!
Trương Siêu Quần cũng đưa ngón tay lên mũi nàng dò xét, hắn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, vui mừng quả thực là điên rồi, từng người một đều thử qua, chỉ có Chu Trường Linh là không còn hơi thở, trước ngực xương cốt vỡ nát, đó là bị Đại lực Kim Cương chưởng làm vỡ nát tâm mạch, còn những người khác, tuy rằng đều là bị nội thương rất nặng, nhưng vẫn chưa chết.
Trương Siêu Quần tiếp tục ngơ ngác cười, hắn vận chân khí lớn tiếng kêu lên:
– Dương tả sứ ! Vi bức vương! Mau tiến vào đây cứu người..
Bên trong mật thất, dù sao thì không khí cũng không thông thoáng, đối với các nàng khôi phục thể lực bất lợi, nhưng bên ngoài thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, ở đâu cũng tràn ngập múi máu tanh, với lại tuy rằng địch nhân có thể đã rời đi, nhưng cũng không thể xác định chắc chắn được, bên trong nơi này, ngược lại là an toàn nhất, Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, chia nhau ra chữa thương cho các nàng.
Tính mạng các nàng không ngại, mọi người cũng là yên lòng, nhưng nhóm Đinh Mẫn Quân thấy mấy cô nương nay đều là xinh đẹp, không khỏi ám sinh ghen tuông.
Trương Siêu Quần nội công thâm hậu với Cửu Dương thần công uy lực cực cao, lập tức phân chia ra cứu người, Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu trị liệu xong Chu phu nhân cùng Tiểu Phượng, Trương Siêu Quần cũng vừa vặn thu công đứng lên, hắn thì cứu chữa cho Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh..
Trương Siêu Quần cảm thấy hai chân đã mỏi, liền ngồi xuống điều tức nội công, sau một lát, mở mắt ra nói:
– Xin đa tạ Dương tả sứ, Vi bức vương…
Dương Tiêu mỉm cười, Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ đối với chúng tôi còn khách sáo làm gì, đừng nói là việc chữa thương, nếu là vượt lửa, quá sông chúng tôi cũng sẽ tuân theo tuyệt không có hai lời.
Trương Siêu Quần gật đầu, nói:
– Hồng Mai sơn trang bị người tàn sát, ta suy đoán chuyện này cùng chúng ta và địch nhân có quan hệ, ta lúc trước đã chủ quan với đối thủ, xem ra bọn họ đã sớm có săp xếp chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị chờ Minh giáo chúng ta cùng lục đại phái đấu nhau lưỡng bại câu thương, rồi mới ra tay, ngư ông đắc lợi, chỉ là bọn chúng lại không nghĩ rằng, Minh giáo cùng lục đại phái lại bắt tay giảng hòa, thực lực vẫn chưa tổn hao bao nhiêu, sau đó bọn chúng lập tức thay đổi kế hoạch, phục kích lục đại phái trên đường quay trở về, tất cả cao thủ lục đại phái đều bị bọn chúng bắt được, vì tránh cho đả thảo kinh xà, trong phạm vi trăm dặm chỉ sợ đều đã muốn bị bọn chúng quét sạch, Hồng Mai sơn trang lại nằm trong khu vực của kế hoạch bọn chúng, vô tình bị vạ lấy tiêu diệt hết sạch mọi người.
Dương Tiêu sắc mặt ngưng trọng, một câu cũng không nói, Vi Nhất Tiếu nói:
– Giáo chủ lời ấy nói không khỏi có chút hơi quá không vậy? Bọn chúng làm như thế nào mà có thể trong khoảng thời gian ngắn thay đổi kế hoạch kịp? Nội việc sắp xếp bố trí người không phải một ngày, hai ngày là có thể xong được, huống chi, lục đại phái vẫn chưa có hao tổn bao nhiêu người, bọn chúng nếu hành động được như thế thì phải có rất nhiều cao thủ mới có thể làm được!
Vi Nhất Tiếu phân tích cũng có đạo, chưa kể đến Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động ba phái, cũng chưa bàn đến là trong tay Diệt Tuyệt sư thái có được thanh Ỷ Thiên kiếm, chỉ riêng phái Thiếu Lâm, Võ Đang, cao thủ đã là rất nhiều, muốn bắt giữ bọn họ, trên chốn giang hồ, e là không có môn phái nào có thể trâu bò làm được, cho dù là quân Nguyên triều nếu muốn, nếu không xuất ra đại quân, thì cũng chắc chắn làm không được.
Nhưng mọi người không biết, Triệu Mẫn đã sớm chiêu mộ thuộc hạ toàn là những cao thủ ẩn dật, trong đó có Huyền Minh nhị lão, 1 hắc 1 bạch nổi tiếng với võ công Huyền Minh Thần Chưởng là loại công phu độc tính âm hàn rất lợi hại (chỉ có luyện Cửu Dương chân kinh mới chữa được), rất trung thành với Triệu Mẫn. Hai người được Triệu Mẫn tin tưởng, luôn cho đi theo hộ vệ, và cất giữ thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.
Lộc Trượng Khách: Là lão bạch trong Huyền Minh nhị lão, người khá cẩn thận, nhưng có tính mê gái. Vũ khí sử dụng là cây trượng sừng hươu.
Hạc Bút Ông: Lão hắc trong Huyền Minh nhị lão, là người đơn giản, ham rượu thịt nhậu nhẹt. Vũ khí sử dụng là cây thiết bút. Năm xưa chính Hạc Bút Ông là người bắt và đánh Trương Vô Kỵ 1 chưởng âm độc khiến Vô Kỵ dở sống dở chết
Lộc Trượng khách cùng Hạc Bút Ông vô cùng lợi hại, đương nhiên, còn có Khổ Đầu Đà, cũng chính là quang minh hữu sứ Minh giáo Phạm Dao, người khác có thể là không biết, nhưng Trương Siêu Quần thì sao lại không biết? Dưới tay của Triệu Mẫn chỉ huy nhiều cao thủ, dễ sai khiến, ngày trước lúc Trương Siêu Quần xem”Ỷ Thiên Đồ Long “, đã từng cảm thán Triệu Mẫn vô cùng lợi hại, nếu nàng không có yêu thương Trương Vô Kỵ, võ lâm Trung Nguyên sẽ còn máu chảy thây rơi không biết bao nhiêu mà kể..
– Vi bức vương không tin sao? Bọn họ âm thầm trù tính, mục tiêu rỏ ràng, đáng tiếc chúng ta vẫn chưa hay biết gì về âm mưu của bọn chúng, chúng ta chỉ biết vội vã đi cứu người, thật là nguy hiểm khó lường..
Để lại một bình luận