Phần 69
Thế là chạy đi lấy thêm một két. Ngồi uống cũng bình thương thôi, toàn ngồi cậy bằng răng và tu nguyên chai. Bên kia tưởng thế nào, tưng bừng hết mặt mũi từ sớm. Ngồi mãi cũng hết. Tới màn ngủ nghỉ thì hết cmn phòng. Bực mình ra quán của bà già ngủ luôn đến chiều. Đang ngủ thì bà già gọi.
– Gì vậy mẹ?
– Mày đang ở đâu đấy?
– Trông quán hàng của mẹ này.
– Về nhà đi.
– Làm gì ạ?
– Nấu bữa tối.
– Con không thích, gọi ở quán vào làm đi.
– Về đi, lần này cho bố mày đi.
– Bao nhiêu người ạ?
– Như lúc trưa, thêm nhân viên của bố mẹ.
– Thế cứ gọi thêm người đi ạ.
– Cho con T với bạn nó phụ.
– Hoá ra là vậy.
– Mày nghĩ gì vậy?
– Không tiến triển gì đâu mẹ.
– Thì cứ làm đi.
– Được rồi, con nói rồi con sẽ làm.
Thế là lại phải bò dậy chạy về nhà chuẩn bị. Bực mình thật, éo thích đâu nhưng bà già nói vậy chẳng nhẽ không?
Làm mới biết tưởng đám này là không biết làm gì…… Hoá ra là…….. Là đám này chả biết làm gì thật. Bảo làm gì cũng phải hỏi lại vài lần rồi phải chỉ từng ít một. Bực mình gọi đến nhà hàng nhờ mấy ông phụ bếp.
Tới lúc chuẩn bị tới bữa thì bà già xuống nhìn thành quả hớn hở.
– Sao con trai? Các bạn giúp nên làm tốt chứ?
– Vâng, tốt lắm ạ. Tới mức con chỉ phải… Gọi thuê người phụ bếp ở nhà hàng thôi.
– Sao…
– 100K một người, 3 người.
– Nhưng sao lại phải vậy? Các bạn đây mà.
– À vâng. Mẹ biết tài bếp lúc của bé Linh chứ?
– Em biết nấu mà. Linh chun mũi
– Ừ, anh đã nói hết đâu. Cô thì vẫn giỏi mấy món “nướng” thành than với nấu mì.
– Thì sao? Bà già
– Thua bé Linh vài phần. @@
– Mày không chỉ được à?
– Một hai còn được. Chứ thế này con chịu.
Cả đám kia im re, chả dám nói câu nào. Và buổi tối lại tiếp diễn một kịch bản như lúc trưa. Ngoài việc là ngồi solo vì ông L có vợ “coi sóc”. Đám nhân viên thì cũng ngang ngửa mấy thằng kia. Cũng chán chả ngồi lâu, leo lên sân thượng ngồi. (Mái thái nhưng có một phần để khoảng sân nhớ). Gió thổi lạnh buốt, nhưng dở hơi mà, ngồi đấy đốt thuốc và ngắm trời đất.
Nhưng nhỏ Nhi(2) ở đâu đến bên ngồi.
– Cho mình xin lỗi về mọi chuyện.
– Qua rồi mà.
– Vì anh mình có tình cảm với Thuý, nên không thích bạn.
– Mình biết rồi. L sao không?
– Gãy chân. Nhưng chắc sẽ có một bài học.
– Em gái nhưng có vẻ không quan tâm lắm nhỉ?
– Tại anh ý hết mà.
– Ừm.
– Mà bạn giỏi thật đó.
– Chuyện gì?
– Võ, nấu ăn.
– Do có rèn luyện thôi. Nhưng không phải lúc nào như thế cũng tốt đâu.
– Mình tập nấu ăn hoài có được đâu?
– Tìm một việc mình có thể mà cố gắng, đừng cố gắng vào những việc không thể.
Xong bỏ xuống luôn. Tối thì lại chạy ra quán ngủ. Vẫn là mất một lúc ngồi nói chuyện với Nhi. Nghe em kể về tết dương của em. Và giấc mơ lại mơ về em.
Để lại một bình luận