Phần 101
Sáng ra dậy sớm, lên sân thượng hít đất gập bụng tạm. Ngó sang kia có nhỏ đang đứng nhìn. Nhìn éo gì mà nhìn nhỉ, chưa thấy đẹp trai xăm trổ tập thể dục sáng chắc?@@
Cũng xong rồi ra cạnh thành tường ngó sang đó.
– Chào.
– Chào bạn.
– Mình tên Phong, mình mới chuyển tới đây.
– Bạn ở phòng dưới đây hả?
– Giới thiệu trước đi rồi trả lời.
– Hì, mình tên Lan.
– Mình thuê phòng dưới.
– Mà thôi, mình nấu ăn sáng đã, khi khác nói chuyện nha.
– Ừm, bye.
Cũng hay, lại có mống trêu. Ngoan ngoan hiền hiền như vậy trêu mới vui.
Vừa xuống dưới nhà đụng ngay mặt nhỏ Ly. Nhỏ hằm hằm huých vai tôi một cái nhưng khổ nỗi là nhỏ chỉ đủ sức huých và ngã.
– Sao vậy cô nương?
– Anh… Anh.
– Đừng doạ tôi sợ ma lắm. Ha ha
– Anh cứ chờ đấy. Hứ
Nhỏ giờ chắc coi tôi là kẻ thù lớn nhất từng có rồi. Vì đêm qua 3h sáng bị giật mình thức giấc thì chán đời tìm nước nóng pha tạm coffee hoà tan. Trong lúc đi lên không đèn đuốc thì éo hiểu nhỏ có chuyện gì đi ra hành lang. Rồi nhỏ hét như chưa từng được hét, và trở thành trò cười cho cả nhà.
Đi xuống dưới nhà định ra ngoài kiếm gì ăn thì cô H đang ở trong bếp.
– P ơi đi đâu vậy con?
– Con ra ngoài ăn sáng cô ạ.
– Đi đâu. Ở đây ăn với nhà cô.
– Vậy được không cô?
– Có gì mà không được.
– Vậy cô tính luôn hộ con, từ mai cho con ăn sáng cùng luôn.
– Thì cô tính cả rồi đó.
– Vậy cô lấy rẻ cho con quá không cô?
– Ơ hay, rẻ hay đắt là chuyện cô.
– Vậy để con giúp cô.
– Con biết nấu ăn không đó?
– Cũng sơ sơ cô ạ.
– Vậy là tốt rồi, như con Ly chả biết làm gì.
– Mà cô nấu gì vậy cô?
– Bún bò.
– Thôi cô cứ làm gì thì làm đi, con nấu nốt cho.
– Vậy được không?
– Ơ hay cô, nấu giúp hay không là chuyện của con mà.
– Cha bố anh. Vậy giúp cô nhé.
– Vâng, 15′ nữa cô gọi giúp cháu mọi người xuống dùng.
– Ừ.
Lại bắt tay vào làm việc chuyên môn. Được hơn 10′ thì cô đã xuống rồi.
– Cô nhanh vậy?
– Cô cũng xong hết rồi, con sắp xong chưa?
– Còn dọn ra thôi cô.
– Con cũng giỏi quá ha,
– Cô quá khen.
– Vậy ta dọn ra thôi.
– Vâng.
Dọn ra xong thì cô dùng đúng skill “sư tử hống” để gọi cả nhà.
– CHO 3′ ĐỂ XUỐNG. ĂN KHÔNG THÌ BẢO?
Xong quay lại với mình.
– Nhà cô vậy đó, lại làm trò hề trước mặt con rồi.
– Vậy mới vui mà cô.
Lát sau mọi người đã xuống đầy đủ.
– Nào mời mọi người, chú Q
Và bữa ăn sáng bắt đầu trong im lặng.
– Vợ hôm nay nấu lên tay quá. Chú Q
– Mẹ mới học thêm ạ? Nhỏ Ly
– Ngon quá mẹ. Cu con
Cô H ăn nốt miếng cười tươi.
– Vậy mọi lần sao?
– Không được như lần này. Cả 3
– Đây không phải tôi nấu đó.
– Vậy ai? Vẫn cả 3
– P nó ra nghề đó, vậy là kinh nghiệm bếp lúc cả mấy chục năm qua của tôi thua một cậu nhóc ư? Cô H giả vờ than
– Con thật hả P? Chú Q.
– Tại con đi nhà hàng học nấu thôi cô, mà chắc cũng tại con nấu khác cô, mọi người ăn lạ miệng lên vậy thôi ạ.
– Thôi đừng an ủi cô.
– Mà hôm qua con suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn thắc mắc.
– Chuyện gì con? Chú Q
– Sao mọi người dễ dàng tin tưởng cho con thuê nhà vậy?
– Chú tin tưởng khả năng nhìn người của mình.
– Nhưng con không hề quen biết, xăm trổ….
– Đâu nói lên được con nguòi, như vuệc nấu bữa sáng này chẳng hạn.
– Cả chuyện này nữa, nhỡ khi nấu con bỏ thuốc mê rồi lấy hết tài sản thì sao?
– Cô thì không dám nhận là biết nhìn người nhưng cô tim vào cảm nhận của cô.
– Hai cô chú vui thật đó.
– Họ cả tin vậy đó. Nhỏ Ly
– Con gái gặp ma vẫn choáng à? Chú Q
Cả nhà lại cười vang.
– Mà nay con xin phép đi chuẩn bị đồ và hồ sơ nhập học nên sẽ đi cả ngày đấy ạ.
– Ừ, mà con xem sẽ học ở đâu chưa?
– Trường nào gần đây thôi chú ạ.
– Vậy trường con Ly luôn này.
– Dạ, để con xem đã ạ.
– Ừ.
– KHONG ĐƯỢC. Nhỏ Ly hét toáng lên. Nhưng tôi chỉ cươi gian trêu nhỏ thôi.
Xong bữa sáng chuẩn bị sơ qua rồi về HCM rút học bạ, xong ghé qua thăm mọi người.
Tới nhà Yến thì đã không còn ai. Chợt thấy mảnh giấy kẹp bên khe cổng.
“Anh P,
Anh không trêu em không được hả? Giấu em nhiều chuyện vậy. Để đến lúc đi cũng nhanh như lúc đến.
Em không trách anh đâu, mà còn cám ơn anh rất nhiều, về mọi chuyện. Còn giờ em sẽ theo mẹ cùng hai bác về ngoài Bắc. Em sẽ nhớ anh rất nhiều.
Cảm ơn anh vì mọi chuyện.
Yến”
Cũng tốt, đã có hai ông bà già lo cho thì mình chẳng còn gì phải bận tâm nữa.
Trở về Nha Trang, cũng đã khá muộn, về đến nhà thì bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa, rồi nhỏ Ly ló ra rừ ban công trêu mình nữa chứ.
– Cho trừa tội trêu tui.
– Ok.
– Không xin vào à?
– Cần thiết?
– Vậy ở ngoài đó ha?
– Sao phải vậy?
– Hử?
– Tôi ra bờ biển uống tạm được mà.
– Ý, không chơi gọi mẹ tui nha.
– Nhìn tôi giống đang quan tâm không?@@
– Hứ, anh được lắm. Đứng đó tôi mở cửa.
– Tôi hết muốn vào rồi.
– Anh… Anh.
– Sao?
– Tôi xin lỗi. Nhỏ lí nhí.
– Nói thầm gì vậy?
– TÔI XIN LỖI, VÀO NHÀ CHO TÔI. Nhỏ hét.
– Mà thua tuổi ai cho xưng hô vậy hả?
– Tôi thua lớp thôi nhá, tuổi thì bằng đó.
– Là sao? Hư quá học lại à?
– Việc riêng của tôi, nhưng từ giờ đừng lên mặt hơn tuổi nữa ha?
– Ok.
Đến chịu nhỏ này.
Chợt có tiếng cười khúc khích. Là nhỏ hàng xóm ban sáng.
– Cười gì vậy bạn?
– Chưa thấy Ly chịu thua ai bao giờ thôi.
– Giờ thấy rồi đó.
– Ừm, mà nghe vậy thì mình cũng bằng tuổi đó.
– Trùng hợp quá nhỉ?
– Ừm, hì.
– Lan ơi kệ tên dở ấy đi. Nhỏ Ly
– Đến chịu, thôi chào Lan.
Rồi tôi cho xe vào rồi cất đồ lên phòng. Xong xuôi sách đồ lên sân thượng uống coffee.
– Bạn có tâm sự gì à? Nhỏ Lan phía bên kia.
– Giống vậy sao?
– Không phải giống mà là đúng.
– Vậy bạn đoán sai rồi.
– Là bạn không muốn nói thôi.
– Có lẽ. Vậy bạn thâm với Ly thế à?
– Ừm, hai đứa mình từ nhỏ đến lớn luôn mà.
– Vậy sao Ly lại học muộn một năm?
– Tại vì Ly từng bị tai nạn, phải nằm viện nửa năm.
– Nặng vậy mà vẫn học võ được hả?
– Cậu ấy chỉ bị ở tay thôi, nên…
– Mình hiểu rồi.
– Mà sao Ly có vẻ không thích bạn vậy?
– Là ghét chứ. Từ từ chắcLy sẽ kể cho bạn đó.
– Thôi mình xuống ha?
– Ừ bye.
Không hiểu sao hai nhỏ này chơi được vời nhau nhỉ? Có vẻ quá trái ngược.
Ngồi thêm khá lâu rồi xuống nạp thuốc ngủ.
Để lại một bình luận