Phần 77
Chuông điện thoại reo khi vẫn khá sớm. Chính xác là 5h15′ lạ đấy. Mà cũng là số lạ nữa chứ. Nhắc máy nghe với giọng khá ngái ngủ. Còn đầu dây bên kia.
– Ckkkkk hấp.
– Cái gì vậy cô? Nay lại chưa uống thuốc hả?
– Thuốc cái đầu ck á.
– Vậy chắc nhầm thuốc. Giờ này dậy thì….. Mà sao lại gọi số này?
– Xem hôm nay là ngày gì rồi hả?
– Thì 29 à hết năm. Sao không?
– Còn hỏi à, tối đưa tui đi ngắm pháo hoa.
– Tôi cũng không chắc đâu nhá cô. Mà tôi hỏi số nào đây mà.
– Số của bố vk đó. Máy kia bố đang dùng gọi bố mẹ ck. Ck không nhớ à? Nay bố mẹ vk về gặp bố mẹ ck đó.
– Thế là gặp mặt bàn giao của nợ cho tui hả?@@
– Ai của nợ?
– Món nợ cả đời tôi.
– Hì hì.
– Vậy thôi nhá, tôi về quê trước đây.
– Sao ạ? Đợi vk đi với.
– Lại hấp, không về chuẩn bị đón bố mẹ chắc. Mà có khi năm nay cho hai bên ăn tết với nhau rồi, nên ngắm pháo hoa trên TV nhá.
– Không chịu đâu, tết đầu tiên có ck đó.
– Vâng ạ, em sẽ cố gắng.
– Không. Chắc cơ.
– Ai chắc được điều gì trước đâu.
– Ck hấp.
– Hấp kệ tui, thôi tôi đi trước, xuống gọi tui đó.
– Dạ.
Xem lại phòng mình đã, cuối năm rồi mà nhìn phòng mình gọn gàng y như mới (từ cái lúc không ai ở ý). Nhưng cũng chịu, dọn chỗ này chắc đến tết sau mất. Ra vệ sinh cá nhân xong còn về quê đón tết với u nào…..
Đùa chứ vừa dong con ex ra cửa thì ông L gọi.
– Gì đấy? Nay không chuẩn bị tết à mà gọi thằng em sớm thế?
– Anh không có như chú nhá, chuẩn bị tết xong hết rồi. Nay về quê với mẹ nên gọi chú đây.
– Về thì cứ về gọi em làm gì?
– Thì rủ. Sao không?
– Thế anh đang đâu?
– Trong chăn, ôm chị dâu cậu.
– Thế cứ ở đấy mà rủ, em về nãy giờ rồi.
– Ơ đệt. Anh tưởng chú….
– Ngon zai, em đã chân trọng mời được hai sếp về gặp hai sếp bên mình rồi.
– Thằng này khá. Mà lại qua làm xe ôm cho anh.
– Clgt?
– Nay 4 bánh cũng hết vé rồi.
– ????
– Mỗi chú có bố mẹ vk chắc?
– Rồi?
– Em vk.
– Út.
– Ờ.
– Nhưng em biến rồi. He he
– Sớm vậy á?
– Em đâu có như anh, chỉ biết ngủ nướng ôm vk. @@
– Chú được, phảm dame kinh.
– Thôi lướt, gặp sau.
– Ok.
Hành trình gian khổ để về bên hai sếp bắt đầu. @@
Và khi chưa kịp nó đầu vào cửa thì đã thấy “đại ca mẹ” đứng ngay sân.
– Uầy U chờ con đó ư?
– Mày…… Tao không tiếp. Tao đợi con dâu tao. BẤT CÔNG, THẬT BẤT CÔNG.
– Vậy thôi, con về HN ăn tết.
– Đi nhanh không lát khách đến cản đường vào. (Mẹ ai đây hả trời?)
– Con chào mẹ. Xong đi luôn, biết mẹ troll nhưng không thể không phục thù được. Không đợi gọi lại tôi đi luôn…. Ra quán coffe quen ngồi.
Và quán quen ắt gặp “người quen”. Ngọc đang ngồi đó. Có gì lạ không nhỉ?
– Chào, lâu lắm không gặp. Dạo này sao rồi?
– Ch… Chào anh. Lâu rồi nhỉ?
– Có lẽ vậy.
– Khoảng thời gian vừa rồi…. Em thực sự rất có lỗi, em xin lỗi anh vì mọi thứ.
– Không. Có lẽ tôi phải cám ơn cô chứ, vì thực sự đã dạy tôi vài thứ và có lẽ là động lực để tôi như hôm nay.
– Em biết em sai rất nhiều, chỉ mong anh tha thứ cho em và có thể coi nhau là bạn.
– Bạn?
– Em biết mình không đáng.
– Không, nếu có thể như “Ngọc” trước đây thì rất đáng. Nhưng tôi đâu biết hiện giờ như thế nào.
– Em biết. Mà còn Nhi…
– Sao nữa?
– Ngày hôm em và cô ấy nói chuyện anh không tò mò muốn biết nội dung sao?
– Nếu cô kể tôi có đáng tin không?
– Thực sự, khi nghe Nhi nói chuyện em biết Nhi thực sự yêu anh. Biết em đã sai như thế nào.
-…
– Hôm ấy câu nói Nhi nói mà em nhớ nhất là “cám ơn vì đã buông tha cho một điều tốt mà cô không đáng, còn tôi sẽ cố gắng để điều đó đáng với tôi. ”
– Gì nữa không?
– Em chỉ muốn xin lỗi và nói cho anh biết rằng. Nhi thực sự là người con gái tốt hơn em và….. Yêu anh hơn em.
– Yêu, cô có từng yêu tôi hả?
– Em xin lỗi. Xong Ngọc chạy đi, có lẽ nhầm nhưng tôi thấy có giọt nước mắt trên khoé mi của gương mặt đã từng khiến tôi trải qua bao tâm trạng ấy. Và lần này là hình ảnh của một thiên thần ban đầu…
Cũng thôi, lại ngồi nhâm nhi coffe và quyết trấn thủ ở đây. Nhưng đâu có yên vì giờ mới để ý điện thoại vẫn báo rung đều.
U calling….
Kệ, lần này cho…. Chừa. @@
Để lại một bình luận