Phần 74
Về đến nhà Nhi thì vẫn tỏ ra bình thường mang phở vào. Rồi ngạc nhiên khi thấy cô chú rồi lễ phép chào.
– Chái chào cô chú.
– Chào cháu, cháu là. Như thật
– Cháu là bạn học ở đây của Nhi ạ.
– Ừ. Nhạc phụ
– Bạn ý sang giúp con thu dọn đó. Nhi nhảy vào
– Thôi đi cô, P đấy hả?
– Dạ. Nhi đỏ mặt thẹn
– Cô nói cho tôi hết chuyện giờ lại còn định giấu tôi hả? Nhạc mẫu.
Rồi lại hỏi han qua loa về học hành gia đình.
Ngồi thêm lúc thì cô bảo chuẩn bị làm cỗ mời hàng xóm và có cả cô chú của Nhi cũng mới về đây. (Sao lại cả cô chú nữa, Nhi bảo chỉ về với bố mẹ thôi mà).
– Để cháu giúp. Tôi nhanh nhảu
– Không cháu là khách mà. Nhạc mẫu từ chối.
– Dù gì cháu cũng sang giúp Nhi mà ạ.
– Ừ, vậy phụ cô.
Vậy là cùng cô với Nhi đi chợ chuẩn bị, nhạc phụ thì sang hàng xóm. Lúc về nấu thì trổ hết tài nghệ ra. Mẹ Nhi có vẻ rất ngạc nhiên.
– Cô có nghe Nhi nói cháu biết nấu ăn nhưng không ngờ.
– C… Bạn con mà. Xuýt chết
– Cô còn nói hả, con gái mà vụng không chịu nổi.
Ít nhất thì cũng gây chút ấn tượng với nhạc mẫu. Lúc không có ai thì Nhi ghé tai nói nhỏ.
– Lát ck không được uống đâu đấy.
– Dạ.
– Vk bảo là ck không biết uống đâu. @@
– Vâng.
– Hì, mẹ thích ck đó. Vk vừa ra kia nghe mẹ khen ck kìa.
– Đợi bao giờ nghe được mẹ bảo gả cho ck nhá.
– Hứ, còn lâu.
– Chờ đi.
Vậy mà cũng hết buổi sáng hí huáy trong bếp. Xong chạy ù về nhà tắm rửa rồi “võ trang” hẳn hoi. Ít nhất là bơt luộm thuộm và che đi hình săm.
Xong chạy qua nhà Nhi, vẫn khá sớm chỉ có thấy thêm hai đôi giày lạ ở cửa. Đi vào nhà thì hai người lạ mới tới chắc cũng ngạc nhiên y sì tôi.
– Cậu này là? Chú kia
– Chưa biết, nhưng đang đăng kí làm con rể anh.
– Vậy là cháu rể rồi. Vào đây cháu.
– Dạ.
– Làm quen rồi nhỉ?
– Vâng. Cũng có duyên đó chú.
– Ừ, thôi không cần lo, chú chấm luôn mày làm cháu rể rồi.
– Cậu quen P à? Nhạc phụ
– Cháu tên P hả? Hôm qua cũng chưa kịp cám ơn.
– Vâng, mà chuyện vặt thôi chú.
– Cướp đó châu, lại còn có dao nữa. Mày bên cái Nhi thì chả bao giờ nó bị bắt nạt. Ha ha
– Nói anh nghe rõ xem nào? Nhạc phụ nóng ruột.
– Trước tiên cho cô xin lỗi nhé P. Cô lợi dụng đồng tiền quá. Cô kia
– Không sao đâu cô.
Xong cô kể hết ra, cả việc đưa tiền nữa.
– Con rể anh đó. Mà cháu rể em rồi. Chú kia
– Đúng là không nên nhìn vẻ bên ngoài thôi mà. Nhạc phụ
– Anh nói gì vậy? Chú kia tò mò
– Không có gì. Nhạc phụ
Xong ngồi nói chuyện thêm lúc thì Nhi kéo tôi ra ngoài.
– Vậy hôm qua vì thế ck về muộn à?
– Vâng ạ.
– Có cô chú nói giúp kìa.
– Vâng ạ.
– Ck giỏi thật đó.
– Vâng ạ.
– Ck không nói câu khác được à?
– Vâng ạ.
– Hứ. Ck hâm
– Vâng…. Thôi mà, yêu vk nhất mà.
Vào xếp cùng vk rồi đợi khách đến ăn.
– Vâng ạ. @@
Bữa cơm bắt đầu bằng việc chú Nhi kéo tôi vào ngồi cùng nhưng ngay sau đó Nhi xuất hiệm lôi tôi đi.
– Nhi, cho chú mượn cậu cháu một lát.
– Không được, P ngồi với con.
– Cho chú mượn tạm mà, con giữ chằm chặp vậy?
– Không được.
– Chú mời P một chén thôi.
– Không, mà P không biết uống rượu không ngồi đây được.
– Cháu không biết uống rượu? Chú quay sang hỏi tôi.
Vì dữ hình tượng, lời hứa với Nhi cộng với…. Tay Nhi đã đặt vào hông tôi nên quyết tâm ngậm ngùi không uống.
– Dạ, cháu không uống được ạ.
– Vậy thì ngồi đây không uống vậy. Nhi ra kia trước đi cháu. Chú nháy Nhi
– Không được, đi thôi P. Và như thế, tôi đành ngậm ngùi theo Nhi.
Ax, tưởng nàng dẫn đi đâu ai ngờ về mâm toàn vịt, duy có một cu(kê ghép hai bàn nhá, bàn 6). Nhìn qua chắc có hai con vịt với cu kia bằng tuổi mình. Và thêm một ba chị lớp hơn ít, còn lại là đám nít nhít. Nhưng sao lại trống 3 chỗ cơ???
Và ngay khi vừa gửi gắm tôi vào bàn thì nàng theo tiếng gọi song thân bỏ tôi mà đi. Ngồi lại cùng đám này mà chả quen ai hết. Dù rằng hay qua nhà Nhi thật nhưng nhìn lạ vler(chắc tại chỉ quan tâm duy nhất Nhi mà éo nhìn xung quanh) được cái chả em nào xấu, mà phải gọi là có phần xinh ý.
Bà chị kia lên tiếng trước.
– Chào, chị là Hà, chị học lớp 12 trường CVA. Chắc em là bạn học của Nhi?
– Vâng, chào chị, chào mọi người.
Một trong hai con vịt mà vừa đoán ngang tuổi lên tiếng. Nhìn có vẻ cứng
– Vậy thì ở đây có Lam(nhìn cu kia) và mình bằng tuổi bạn. Mình là Hường, bọn mình cùng trường chị Hà. Đoán sai cmnr.
– Còn em là Hân kém anh một tuổi. Bé vừa đoán nhầm tuổi.
– Em là Lan, kém hai.
-….. Đã xong.
– Bạn có vẻ ít nói? Hường.
– Cũng có lẽ vậy.
– Đẹp trai, lạnh lùng. Chết tôi, yêu mất. Con Hường này có vẻ hơi bá.
– Lam à, hoá ra vậy. @@ Tôi troll
– Không, mình thích bạn cơ. Chất chơi
– Mình tin người lắm đấy, nói vậy yêu lại luôn đó.
– Vậy mình yêu nhau đi.
– Đợi mình lát.
– Sao vậy?
– Nhi ơi. Tôi gọi Nhi.
– Gì vậy ạ? Nhi ngơ ngác chạy ra.
– Vk ơi, anh yêu thêm cô hai nhớ.
– Ơ mình làm cả cơ. Nhỏ này cũng ghê.
– Hường hâm, ck chị nè, chị đấm chết giờ.
– Hu hu, tôi ra rìa à? Mà Lam nữa, ông thích Nhi mà, hai đứa mình giành giật chia rẽ họ.
– Tôi tôi…. Cu Lam áp úng. Thằng này, thật à?
– Mà em chưa bảo là học ở đâu mà. Chị Hà
– Ck em, 10a2 trường PBC. Nhi khẳng định chủ quyền
– Phải… Phải không vậy? Cả đám ấp úng.
– Dạ, sao không ạ. Vk tôi
– Chị có quen Vũ, nghe nói đầu năm….
– Vậy ạ? Mang tiếng quá. Tôi vờ thở dài
– P trong cuộc thi 20/11 vừa rồi của trường PBC hát hay, đàn giỏi, nấu ăn ngon, giỏi võ…. Đó hả? Con dở Hường có vẻ phởn.
– Ck chị đó. Nhi hãnh diện
– Sao dấu hoài không cho ai biết vậy?
– Thì ai hỏi đâu.
– Chả có đợt tui hỏi bà có quen không là gì.
– Mấy đứa dôm dả nhỉ? Có lẽ nào? Ghế thừa khi nãy….. Là của nhạc mẫu.
Và đúng cmnr, nhạc mẫu ngồi xuống, giờ chỉ cách tôi mỗi Nhi.
– Ơ, mọi người chưa ăn à? Nhạc mẫu ngạc nhiên
– Dạ, bọn con đang làm quen ạ. Bà Hà nhanh mồm
– Ăn thử đi xem ngon không? Nhạc mẫu bắt đầu.
Cả đám ăn thử xong, lại thử tiếp. @@
– Cô nấu ăn ngon thật đấy ạ. Bà Hà
– Dạ ngon thật ạ. Bọn kia cũng vậy.
– Không phải cô nấu.
– Nhi ạ? Chưa thấy trổ nghề bao giờ đâu đấy. Hường
– Cũng sai nốt. Nhi cười.
– Vậy đây là…. Bà Hà
– Ừ, cậu…… Con dể hờ của cô đấy. WTF chưa thể tin vào câu mình vừa nghe thấy, quay sang nhìn nhạc mẫu rồi Nhi.
– Mẹ…..
– Hờ thôi nhớ, tôi chưa nói trước điều gì nữa đâu.
– Dạ…. Cười toe.
– P à? Ai dạy cháu nấu ăn vậy?
– Cháu đi làm thêm ở nhà hàng, tiện thể học một thời gian.
– Đi làm thêm?
– Dạ. Vì cháu muốn có chút va chạm, với lại cũng tiện sau này.
– Vậy cháu còn làm gì nữa không?
– P làm pha chế coffee nữa đó mẹ.
– Tôi hỏi cô à?
– Hứ mẹ lại không bênh con. Nhi xụ mặt
– Nãy cô nghe chuyện cháu giúp em chồng cô. Cháu biết võ?
– Dạ, cháu học từ ngày bé rồi ạ.
– Vậy còn gì nữa không vậy? Hường chen vào
– Đau phải là giỏi vậy đâu. Tôi cũng chịu con nhỏ này, chẳng nhẽ bảo từng làm ở bar, mất điểm bm
– Vậy sao cháu thích con gái cô? Ơ. Căng.
– Điều ấy có thể lý giải sao cô? Cháu nghĩ cô cũng yêu chú, chắc cô cũng biết nó khó diễn tả ra sao.
– Cô mới nhìn ra thêm một điều từ cháu.
– Dạ.
– Rất biết cách ăn nói ứng xử.
– Chắc vì công lao cháu cố thử va vấp thôi ạ.
– Mà quên, mọi người ăn tích cực vào chứ. Nhạc mẫu lại dục.
– Cô ơi, cô đừng gả Nhi cho P, để mẹ con gả con cho P đi cô. Ax con Hường này.
– Cô xin lỗi, cô chấm rồi. Chờ chú nữa thôi. Ơ ngon rồi.
– Thật ạ mẹ. Nhi vui ra mặt
– Vâng, xem kìa, chắc chán hai chúng tôi lắm hả?
– Dạ hông mừk. Con quý mẹ nhì
– Sao lại nhì?
– Thì nhất…… Có rồi ạ. Xong nhìn tôi.
– Thôi, tôi mất con gái rồi. Cô trêu Nhi.
Rồi mọi người “tập chung vào chuyên môn” tích cực dọn triệt để bàn ăn. Cho đến lúc nhạc phụ vào vỗ vai tôi.
– Chàng trai trẻ, chú cũng chấm con rồi, nhưng nhà chú có quy định tuyển con rể. WTF vụ gì nữa đây?
Nhưng lúc này nhìn Nhi lại có vẻ không có chuyện gì, lại hay.
– Bên nhà mẹ Nhi có cái tuyển con rể và đầu tiên là con phải uống với chú 3 chén, cô 3 chén. Xong đó thì mới tính chuyện lâu dài.
– Anh lại trêu nó, không thấy Nhi nãy bảo nó không biết uống à? Chú Nhi nhảy vào.
– Không được, ngày xưa anh cũng có biết uống đâu, vậy mà vẫn cố bò về được nhà đấy thôi. @@
– Vậy là cả ba và mẹ đều đồng ý nếu P uống ạ? Nhi hỏi, nàng tính hết rồi à?
– Đó là tạm chấp nhận thôi. Nhạc phụ
– 6 Chén…. Yêu ck lắm đó. Nhi nói nhỏ vào tai em.
– Vâng ạ, cô còn lập mưu tính kế vậy à? Tôi cũng nói nhỏ lại.
– Sao? Hai đứa bàn việc xong chưa? Ta rót rượu này.
– Lần này chú để cháu. Tôi chơi nhẹ nhàng rót ra 12 cái chén hoa hồng ” đầy có ngọn”.
– Cậu cháu định lập lại vết xe đổ của bố vợ tương lai à? Chú Nhi troll
– Ba nhớ giữ lời đó. Nhi hớn hở
– Ba cảm thấy hình như mình bị con gái gài hàng.
Và chẳng biết vì sao chú uống hết 2 chén và 2/3 chén, cô thì chưa hết nửa chén. Chắc chú tưởng mình không biết uống thật nên chưa hết chén thứ ba đã quay ra mình.
– Ta sẽ còn giữ con gái……. Thôi vợ chồng mình bị con gái gài rồi.
Nhi lúc này cười hớn hở, giơ giơ đống chén ra trước mặt song thân. Chát thật, uống sốc vậy mà, nhưng nhìn Nhi vui vậy nên cũng đỡ.
– Cháu rể em đây rồi. Chú Nhi hào hứng.
Bữa ăn cũng kéo dài thêm một lúc rồi bên “đực” giải tán, để lại bãi chến trường cho bên “mái”.
Nhưng cũng nhọ, lên lại ngồi với các bậc cha chú. Xong còn bị nhạc phụ giữ lại nói chuyện, khi còn lại hai “thằng đàn ông” nhạc phụ lên tiếng.
– Con rể hờ, sao nãy con bảo không biết uống rượu.
– Dạ, tại…. Nhi dặn con trước như thế ạ.
– Ta biết ngay mà.
– Vậy ngày xưa chú đến hỏi cô cũng vậy ạ?
– BỐ, nhớ chưa?
– Dạ. Hì
– Ngày xưa mẹ mày có nói gì hay dặn gì bố đâu, mà bố cũng không biết uống rượu, uống xong chén thứ 5 thì chả biết trời đất gì nữa hết. @@. Hôm sau nghe mẹ mày kể là chén cuối mẹ mày lựa lúc đổ hộ đi, còn đi về thì là ông anh vợ chở về.
– Vậy thì cũng mệt nhỉ bố nhỉ?
– Mệt chứ, mà sao con nhỏ mà uống ghê vậy?
– Vì nhà con kinh doanh, bố con bảo cho uống sớm sau này dễ đi lại
– Chắc còn gì nữa chứ?
– Con cũng từng đi làm thêm vài nơi nữa.
– Đi làm thêm?
– Con rể ông đi làm bếp với pha coffee đó. Nhạc mẫu ra từ bao giờ.
– Vậy chắc chắn hôm nay con trổ tài rồi.
– Sao ông biết? Nhạc mẫu hỏi.
– Cái Nhi thì không nấu được rồi, và nói thật là bà cũng chưa đủ tay nghề này.
– Tôi chỉ thua nó chút thôi. Nhạc mẫu phân bua
– Con cũng biết nấu mà, mẹ…. P có dạy con mà. Nhi chun mũi
– Vậy là con gái cũng gặp mẹ chồng rồi à? Nhạc mẫu
– Dạ, con về quê cùng P.
– Không làm gì mất mặt chứ hả?
– Không đâu ạ, mẹ chồng… Ý ẹ P thích con mà.
– Dạ mẹ con thích Nhi lắm ạ. Tôi nhảy vào.
– Mà tết này….. Nhi ấp úng
– Sao? Nhạc phụ
– Dạ….
– Đòi đi theo P hay bắt cả hai tôi đi theo? Nhạc phụ tinh ý vcl
– Dạ, bố mẹ P bảo con xem….
– Không phải lo, tôi cũng đang ngưỡng mộ họ đây.
– Sao ạ?
– Có cậu con trai vừa giỏi vừa đảm chả bù cho cô con gái tôi…. Chả biết làm gì.
– Con xin lỗi, đáng nhẽ ra con phải là người mời bố mẹ, nhưng mẹ con đã uỷ quyền cho sếp con nên… Tôi cũng ngại.
– Bố hiểu mà… Nữ quyền nốt à. Nhạc phụ nói nhỏ vào tai tôi.
– Dạ, bố cũng vậy ạ?
– Chắc chả ai thoát được con à. Ha ha ha
Ngồi thêm lát nữa thì tôi xin phép về. Nhi chạy ra tiễn mà cứ cười toe.
– Vui vậy sao cô nương?
– Chứ sao? Mà ck cũng hay nha, mới một hôm mà đã được gọi bố mẹ rồi.
– Tôi mất một hôm còn chị mất 30′ gặp mặt thì sao?
– Thì tại….
– Tại hai người hợp nhau chứ gì? Không biết sau này tôi phải chịu cảnh như thế nào nữa? Hự hự
– NHƯ THẾ NÀY NÀY. Xong nàng véo thật lực.
– Chị tha em, thôi hun cái rồi ck về này.
Rồi ra về, nhưng vừa được một đoạn thì gặp đám vịt lúc nãy có cả thằng Lam.
Bọn nó kéo lại nói chuyện. Thằng Lam xin ít phút lôi mình ra nói chuyện riêng
– Nói thật, tôi cũng rát thích Nhi. Nó lên tiếng
– Thì sao không vậy?
– Tôi tưởng ông phải tức hay làm gì đó chứ?
– Tôi đã nói trong bữa ăn rồi, từng đi làm thêm. Khi đi làm ông sẽ hiểu cảm giác biết kiềm chế. Mà thực sự ở đây chả có việc gì cả.
– Tôi thích người yêu ông, không sao ư.
– Tôi có quyền cấm không khi chúng tôi cũng chỉ là người yêu. Và tôi tin tưởng ở Nhi.
– Thực sự, tôi rất ngưỡng mộ lẫn nể phục ông.
– Chuyện gì?
– Giỏi nhiều mặt và… Có Nhi.
– Nếu gặp tôi cách đây 2 năm, sẽ không ai nói vậy.
– Sao?
– Thấy chứ(tôi kéo áo cho thấy hình xăm) dáu vết của sự ngu dốt ngày xưa đấy.
– Và rồi.
– Sau hai năm, tôi như bây giờ. Không có diều gì dễ dàng nếu không cố gắng. Và quá khứ sẽ mãi là quá khứ, nhưng tương lai lại là thành quả hoặc hậu quả từ nó.
– Ừ….
Chào đám bọn nó xong cũng lết về nhà ngủ. Ngày hôm nay, mệt nhưng hạnh phúc. Một đêm yên giấc.
Để lại một bình luận