Phần 104
Sáng ra lại lịch cũ, vừa chạy lên sân thượng thì nhỏ Lan đang phơi quần áo bên kia.
– Sáng ra đã giặt rồi, chăm vậy.
– Hì, tại tối qua lười đó.
– Vậy khen sai à?
– Thì mình chăm việc khác á.
– Việc gì ạ?
– Nấu cơm, rửa bát, quét nhà.
– Mấy cái đấy mình cũng làm được.
– Dậy sớm.
– Thế gì đây.
– Thức khuya học bài.
– Chịu.
– Hi hi, lười học là cái chắc rồi.
– Không phải lười học, đó là giữ gìn sức khoẻ. @@
– Thôi đi ông ạ.
– Vậy bạn chăm chỉ cho mình ăn ké một bữa sáng.
– Đâu dễ thế được.
– Sao nữa?
– Tại….. Tại…. Nay mình mua bánh mì.
– Ha ha, hay cô nương lại không biết nấu hả?
– Hứ, nấu cơm là cắm nồi điện chứ bộ. @@
– Ax. Vậy cũng tính hả?
– Chứ sao nữa.
– Vậy hàng ngày chị ăn kiểu gì mà sống?
– Hông phải chị. Mọi ngày mẹ tui nấu hết.
– Vâng, cô nương chăm quá. @@
– Chứ sao nữa?
– Vậy nếu mẹ không có nhà?
– Trước tôi sang bên đấy với cô chú, nhưng giờ….
– Tại tôi hả?@@
– Chứ sao nữa?
– Vâng em chịu chị rồi, 17 tuổi đầu chỉ biết cắm cơm. @@
– Tại… Tại tôi còn đi học võ chứ bộ.
– Tôi cũng học võ này, vẫn biết nấu ăn đó thôi.
– P khác, tui khác.
– Vâng em chịu. Ha ha ha.
Xong tập chung về chuyên môn. Lại phải treo lại cái của mình. Haizz
– Nếu P gặp tui ở trên sân đấu thì sao?
– Đánh cho phù mỏ chứ sao, hỏi ngu. @@
– Sao P bảo chấp mà.
– Cô nương dồn thời gian học võ bỏ cả nấu ăn tôi sao chấp được. @@
– Thế P đánh tui thiệt hả?
– Ừ, đánh cho có quả môi hai cái bánh rán. Quả mắt gấu trúc. Thêm mấy cái răng luôn.
– Á hông, vậy… Vậy…. Xấu lắm. @@
– Vậy giờ sao nhỉ?@@
– Sao giờ ta?
– Hay Lan thôi không tham gia nữa đi?@@
– Ừm…… Ơ hông được.
– Sao?
– Cả lớp tui đó.
– Vậy định chịu chung cùng tập thể à?
– Dù sao cũng là cùng nhau mà.
– Vậy tôi có lỡ tay đánh mạnh quá thì không chịu trách nhiệm với bố mẹ chị đâu nhá?
– Hông được.
– Vậy giờ chị muốn sao?
– P đánh nhẹ thui.
– Sao nhẹ được?@@
– Hứ, vậy tui sẽ hạ P trong 6 chiêu đầu.
– Ừ, ok.
– Hứ.
Xong nhỏ đi xuống, cũng hài, đùa vậy mà tin sái cổ.
Quay lại “vuốt má nâng cằm” cho cái bao một lúc mới xuống.
Ơ, nhỏ Lan sang gì sớm vậy.
– P hả con? Nay có thêm Lan sang ăn cùng nhé, Lan nhà ngay bên này.
– Dạ. Cô nấu gì vậy? Để con phụ cô.
– Vậy con vào giúp cô.
Vậy là tôi lại “lăn” vào bếp.
Bữa sáng kết thúc khá nhanh chóng, xong xuôi lên chuẩn bị rồi chạy đi học.
– P, chờ bọn tôi đi với.
– Có đi bộ được không vậy hai tiểu thư?
– Chúng tôi cũng tập võ đấy, ông đừng khinh thường bọn tôi.
– Ok, ráng theo kịp nhá.
– Cái balo này…. Ly nhận ra.
– Bye. Xong tôi chạy luôn, vừa tiện đi học vừa tập luôn. Balo có mỗi quyển sách với cái áo sơ mi…. Thêm chỗ sắt thôi mà. @@
Chạy đến trường thì hai nhỏ cũng vừa kịp đuổi tới bằng….. Xe đạp điện.
– Ông tập vậy thật hả? Nhỏ Ly
– Chắc đùa. @@
– Ông đúng là quái vật.
– Chưa nói rõ chuyện gì cho mình mà. Lan
– Cái balo hơn chục ký đó má, hắn khoác mà chạy như đi chơi kìa, chả có tí mồ hôi nài hết.
– Thậ… Thật vậy á?
– Thôi bye. Tôi lại thong dong vào… WC để thay áo.
Xong thì đi về lớp, ngang qua chỗ có một đám tụ tập nói chuyện, chợt.
– Ê cu.
– Gọi mày đấy.
– Thằng khoác balo đấy.
– Bố gọi mày đấy, thích bỏ ngoài tai không?
– Gọi tao à? Tôi
– Mày chán sống à?
– Có lẽ…
– Mày giỏi, động đến tao ở trường này mày khỏi học đi.
– Nhưng tao đéo thích.
– Dizz. Và nó cùng đám đệ nhào vào, ném cho mấy thằng cái balo rồi phóng lên lên gối cho nó một cái, nó khuỵu xuống, tôi túm gáy nó xuay lại.
– Một là đừng động đến tao. Hai là sẽ như này. Xong tôi lùi sang hạ gót cho nó một phát, (chắc cũng không đau đâu, “nhanh lắm”)@@
Đi về phía mấy thằng kia. Bọn nó hoảng lùi hết cmn lại.
– Trả tao cái balo.
– D… Dạ.
Xong lại bước về lớp.
Một lúc thì có cu chạy về.
– Báo đê, báo mới đê. Báo đê… Cmcm. Vcc
– Dm mày toàn tin vịt, lướt cho anh em tao yên. Một cu khác.
– Tin này 100% luôn. Vừa nghe bên 12a này.
– Cứ sủa như ở nhà.
– Tên Hạo đại ca bên đó…. Hắn…. Hắn…..
– Nhanh cmm lên. Ăn dép bây giờ.
– Ờ, hắn….
– Đập chết cmnd.
– Hắn bị đánh, không tham gia giải được.
– Có cl bố tin.
– Tao thề, nghe kể là bị học sinh trong trường đánh, một thằng lạ huắc, mà chỉ một phát là hạ luôn.
– Có cc, nó á quân phường đấy.
– Mày sang nó đang lằm trong lớp kìa.
– Trong trường có đép thằng nào như thế đâu.
-….
Ơ dizz, vậy là hết thật rồi. Tưởng…. Mà lại ăn trước, mất hết cả vui.
Hết buổi lại chạy đi mua tạm quả asama để lấy xe đi học. Ệt, dạo này toàn tiêu thôi. Lại còn là tiền ông Huy nữa chứ, chắc phải kiếm việc làm sớm thôi.
Vừa về đến nhà đụng mặt ngay hai nhỏ đang trấn ở cửa.
– P, ông giữ lời phải không? Ly
– Tuỳ vào điều kiện hoàn cảnh.
– Tên Hạo không tham gia được nữa rồi, ông rút chứ?
– Chắc vậy.
– Hura, đội mình vô địch chắc rồi Lan ơi.
– Mừng gì? Mang cặp đi cất mau.
– Hứ, sao tôi phải làm vậy? Nhỏ lật mặt
– Vậy hẹn gặp trên sân đấu….
Tôi ghét, rất ghét kiểu lật lọng như vậy. Có lẽ nghe quá nhiều lời hứa rồi bị lật mặt nên giờ tôi cực kì ác cảm với việc này.
– Ơ….. P. Lan
– Chúc may mắn…
Để lại một bình luận