Phần 108
Vậy là xong ngày đầu giải mà chẳng có cái vẹo gì.
– Sao? Mày thắng mà trông mặt bí sị thế? Cu Lâm
– Mày có chỗ nào yên tĩnh chỉ cho tao.
– Mày ngáo à? Tâm trạng vậy?
– Có lẽ, con người rất yếu đuối mà.
– Mày uống được rượu không?
– Làm gì?
– Tao với mày ra một chỗ uống.
– Ok.
Nó dắt tôi đi, nó còn tạt vào một quán nhỏ sách ra đôi quả dừa.
– Rượu cmm à?
– Đéo biết thì câm và làm theo.
– Vcl.
Ra một dãy đá nhỏ ven bờ biển. Có một phiến đá bằng phẳng.
– Muốn ăn ngon hay nốc luôn?
– Ăn để khi khác, giờ uống thôi.
– Ok.
– Mày vó chỗ này cũng hay đấy.
– Ngày trước tao và người yêu hay dẫn nhau ra đây…
– Làm gì?@@
– Bỏ cái mặt dê ấy đi, bọn tao ra đây ngắm biển, ngắm sóng.
– Vậy giờ người yêu mày đâu? Tao xem mặt cái.
– Cô ấy á? Đã tan vào dòng nước biển kia cách đây nửa năm rồi.
– Tao xin lỗi.
– Cô ấy bị ung thư, nhưng không nói với tao một lời, để rồi một ngày đột ngột tời khỏi đời tao.
– Tao nghĩ mày vẫn còn may mắn hơn tao. Ít ra thì hai đứa mày cũng yêu nhau đến lúc…
– Chết. Không sao đâu, tao phải sống tốt để cô ấy mỉm cười mỗi khi dõi theo tao chứ.
– Ừ.
– Vậy chuyện của mày?
– Bị lừa dối, hai người con gái.
– Và.
– Một người tao đã yêu hết mình, cứ tưởng sẽ không gì có thể chia tách. Rồi mày biết không? Ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau, tao đã từ HN vào Đà Lạt chỉ để được chứng kiến cô ta trong vòng tay người khác.
– Bỏ đi mày ạ, không đáng.
– Nhưng thực sự tao đã cố yêu hết mình.
– Thôi uống, giờ bỏ hết lại, phía trước kìa chứ không phải sau lưng.
– Ok, mà rượu?
– Rượu hấp dừa, uống thử đi mày.
Xong hai thằng bắt đầu uống.
– Ngày trước, chính chỗ này cô ấy nhận lời yêu tao.
– Và cũng chính chỗ này đón nhận tro cốt của cô ấy.
– Tao rất trân trọng nơi đây.
– Khi tao nhớ cô ấy tao lại ra đây, để có cảm giác như cô ấy ngồi bên, tựa vai tao hát vu vơ.
– Mày biết khi cô ấy ra đi tao đã luỵ như thế nào không?
– Bỏ học, bỏ bạn bè, bỏ lại mọi thứ. Suốt năm ngày trời ngồi đây.
– Cho đến khi bố mẹ cô ấy và bố mẹ tao tìm thấy.
– Họ đưa tao một lá thư.
– Tao đọc mà chỉ biết khóc, nhưng còn sức hay nước mắt để khóc đâu.
– Cô ấy ra đi nhưng lá thư viết căn dặn tao mọi chuyện. Và một dòng “Không được nhớ về em, chỉ em được dõi theo anh thôi, sống tốt, cuộc sống của hai chúng mình. ”
– Tao cũng đã tự hứa rằng, sống thật tốt, nhưng không thể không nhớ cô ấy.
– Tao…..
Nó khóc nấc, chứng kiến cảnh một thằng con trai khóc. Khi một thằng con trai đã khóc thì đó đã là giới hạn.
– Mày nín đê, nó đang nhìn mày kìa.
– Mày chả vừa bảo bỏ lại hết đi mà.
– Nhưng tao…. Tao.
– Tao cái loz mày là con trai, đừng có mà lúc nào cũng lôi nước mắt ra, nước mắt của một thằng con trai phải trân trọng thế nào hả?
– Ừ. Uống đê.
Cũng không hiểu vì sao lại thân với nó như vậy, mà cũng lạ, nó cũng thoải mái với mình y như thân quen lâu.
– Hôm nay tao cám ơn, lâu lắm mới dám ngồi kể lại quá khứ.
– Tao chứ, mày coi trọng anh em thì mới kể mấy cái ấy ra.
– Ừ, anh em tốt nhá.
– Còn phải “nhá”, chắc rồi.
Xong xuôi lại tản bộ về nhà. Về còn tắm rửa nữa chứ.
Về đến nhà thì team nhỏ Ly đang ở đó.
– P đi đâu về đó? Vào chung vui với bọn mình. Lan
– Không phải tại mình mà chỉ được hạng hai thôi à?
– Thì P khác, cũng coi như bọn mình vô địch trong trường rồi.
– Vẫn lạc quan nhỉ?
– Hì.
– Mà nhỏ hâm kia đâu?
– Vẫn đang trong kia để cô H bóp thuốc cho kìa.
– Tại mình đấy hả?
– Đấu mà.
– Bướng quá làm gì?
– Từ nhỏ Ly đã vậy rồi á. Nhưng nhờ Ly bảo vệ mà mình không bị bắt nạt nữa.
– Ừ. Thôi mình lên tắm cái đã.
– Không tham gia với bọn mình à?
– Mọi người cứ tiếp tục đi. Mình lên đây.
Ệt, giờ lại tại mình mà nhỏ như vậy.
Lên gõ cửa phòng nhỏ.
– Ai đó? Cửa không khoá. Giọng cô H
– Con P đây cô.
– Con về rồi à?
– Vâng, con xem tay Ly thế nào rồi ạ.
– Tay nó chỉ hơi sưng nữa thôi.
– Con xin lỗi, tại con.
– Nó kể cô nghe rồi, tại nó thôi con ạ. Mà Ly ơi ra này.
Nhỏ chắc vừa thay quần áo xong, đi ra.
– P à?
– Không thì ai?@@
– Tay tui nè.
– Cô H kìa, lại ăn vạ con. @@
– Chứ ông không gạt ngã thì tui đâu có bị vậy.
– Cô xuống bếp đây, hai đứa nói chuyện đi. Cô H bỏ đi
– Ra đây xem nào. Tôi gọi nhỏ
– Hông.
– Bẻ nốt tay kia giờ.
– Dám hông?
– Tin không?
– Đây.
– Hết rồi còn gì.
– Vẫn sưng này.
– Hết rồi, trả lọ cao đây.
– Hông trả, đồ keo kiệt.
– Vậy là khoẻ rồi đúng không? Thôi tôi đi tắm.
– P.
– Gì nữa?
– Ông thấy tôi xấu vậy à?
– Sao nữa?
– Lúc ở sân đấu ông chê tui đó.
– Thực ra thì…. (Nắm tay nhỏ)….. Tôi thấy. Nếu nói xấu thì xúc phạm ngôn ngữ quá. Ha ha ha
– Đồ đáng chết.
Xong nhỏ đuổi theo chạy xuống nhà, giờ tôi bị quây đấy ạ.
Chợt có cảm giác có người định móc lốp khoá tay, nhanh tay túm vật sml luôn, ai dè là chú Q.
– Chú ạ. Con xin lỗi
– Thế này thì mấy đứa kia ra bã.
– Bình thường mà chú.
– Chú như này mà con còn nhẹ nhàng cho vẹo xương.
– P vô địch giải trường rồi đó chú. Lan
– Chắc dễ như ăn kẹo hả con?
– Ba nhìn nè, tay con do P đó. Nhỏ Ly mách
– Tôi thừa biết lỗi ở ai rồi, sáng tôi có xem đó. Chỉ là chưa xem hết khả năng của P thôi.
– Thôi con xin phép. Con tắm qua cái đã.
– Ừ.
– Nhưng P bắt nạt con mà. Nhỏ Ly
– Người ta đã đánh cô cái nào đâu. Chú Q
Nhỏ hậm hực đi xuống với đám kia, còn mình thì lại thản nhiên đi lên.
– P ơi, nay ông vào bếp giúp tui được không? Bạn tôi hôm nay ăn ở đây.
– Công cáng thế nào?
– Tôi cho ông luôn cái Lan.
– Gì á? Lan giật mình.
– Làm nốt việc cô đã hứa.
– Nhưng…..
– 5….
– 4…..
– 3……
– 2……
– Rồi, được chưa?
– Giữ lời là được, cứ ở đấy lát đi sách đồ cho sếp. Ha ha
Rồi tôi vòng lên tắm.
Để lại một bình luận