Phần 88
Bạn đã chứng kiến những cuộc chia ly?
Nó có khiến bạn, người ngoài cuộc cảm thấy tiếc thương như chính người trong cuộc?
Người ở lại có hạnh phúc không?
Hay chính người ra đi có để lại nỗi tiếc thương cho tất cả.
Một cuộc tình 5 năm.
Đôi tình nhân sắp thành hôn.
Thiệp mời đã phát khắp nơi.
Mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất.
Cô dâu đã có thai hơn một tháng.
Tưởng chừng như không còn điều gì hạnh phúc hơn cho họ.
Và rồi.
Chiều hôm đó, một buổi chiều nắng đẹp, khi tôi đang thả hồn bên ly coffe và nhớ về người con gái tôi yêu. Chợt bất giác có điện thoại.
Là bé Vi. Khi tôi vứa nghe máy thì giọng bé vang lên, nghe lạc đi.
– Anh P, chị… Chị…..
– Có việc gì? Từ từ kể xem nào?
Tôi sững người, người chị dâu mà 5 ngày nữa là chính thức về bên sư huynh nay đang nằm viện vì tai nạn giao thông.
Rời quán coffe chạy như bay đến trước cửa phòng cấp cứu, sư huynh tôi giờ như cái xác không hồn vật vờ ngồi chắn ngay cửa phòng cấp cứu. Bên nhà chị dâu thì có bố mẹ chị và anh trai chị. Cả bố mẹ sư huynh cũng đang ở đây, hai bác gái thì ôm nhau ngồi khóc, gai bác trai thì cũng như mất hồn dựa lưng vào tường.
Nhìn khung cảnh ấy tôi cũng chỉ có thể đến bên ngồi cạnh như sẻ chia vớt nỗi lo cho sư huynh.
Lát sau thì cả ông L cũng đến, bên cạnh ông ý là một người đàn ông trung tuổi băng bó khá nhiều cùng với hai người nưa chắc vợ và con gái người kia. Hai người này cũng băng bó nhưng không nhiều như người đàn ông kia. Thấy họ ông anh chị dâu định lao vào nhưng tôi đã ra cản lại.
– Cậu tránh ra, họ đã gây cho em gái anh như vậy, anh không tha thứ được.
– Mọi chuyện là như nào?
– Để họ kể đi. Ông L
– Khi xảy ra chuyện…. Nhà em đang từ nhà bà…. Ngoại trở về, do tránh…. Một chiếc xe chở hàng….. Nên bố em mất lái….. Đánh sang đoạn đường…… Ngược chiều….. Bên kia. Lúc ấy thì….. Xe của chị ấy…… Đi ngược chiều cũng….. Đến đó. Lái xe….. Chị ấy cũng….. Mất lái lên đâm….. Vào gốc cây….. Ven đường.
Nhỏ vừa kể vừa nấc vừa ngắt đoạn nhưng tôi nghe vắn tắt lại là như vậy.
– Lái xe hàng kia đâu? Tôi hỏi
– Hắn chạy rồi, lúc ấy đường vắng, họ còn có tình người cứu và đưa cô ấy tới đây. Ông L nói rồi nhìn về hướng nhà kia.
-…….
– Anh cho người tìm thằng kia rồi.
– Chuyện trước mắt là đợi xem chị dâu sao đã. Còn anh kiềm chế đi, dù sao cũng không hoàn toàn là lỗi do họ. Tôi nói với anh chị dâu.
Rồi ông L bảo nhà kia đi, mọi người thì cứ ngồi lại trông đợi kết quả.
Cửa phòng mở ra, nhưng vẻ mặt bác sĩ thực sự đã mang lại vẻ thất vọng bao trùm cho tất cả.
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân còn chút thời gian….
Tôi nghe cũng lạc đi không nhớ rõ những lời sau, tôi cũng coi chị như người nhà từ lâu rồi và tôi cũng biết hoàn cảnh hiện tại giờ ra sao, cuộc sống của con người mong manh vậy sao?
Hình ảnh khi đó là hai băc gái ngất lịm đi, anh chị thì cũng sững người, sư huyng thì giờ như phát điên, gào thét rồi khóc lóc.
Tôi đi lên giữ sư huynh lại và tôi đã tát dư huynh, tát thật lực cho sư huynh tỉnh ra.
– Chị vẫn ở đó, anh muốn gặp chị không hay là muốn chị thấy anh như vậy?
Sư huynh đã hiểu ra, chạy nhanh vào chỗ chị dâu. Mọi người cũng đi theo.
Hình ảnh trước mắt tôi không còn là người chị dâu vui vẻ yêu đời, hồn nhiên năng động nữa mà là bộ váy trắng cô dâu nhưng đã quá nửa là máu.
Khi nhìn thấy sư huynh chị nở một nụ cười, một nụ cười rất hiền như lời chào cuối rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu. Khi ấy tôi lại thấy gương mặt thanh tú ấy chỉ như là đang ngủ, với một nụ cười trên môi.
Chị đã đi thật rồi, ra đi sau khi gặp sư huynh lần cuối với nụ cười trên môi.
Sư huyng quỳ hẳn xuống bên.
– Đáng nhẽ chồng nên đi cùng vợ.
– Đáng nhẽ chồng nên đưa vợ về.
– Đáng nhẽ chồng không nên bỏ về trước như vậy.
– Đáng nhẽ…..
Cả gian phòng mọi người nín lặng trước hình ảnh của sư huynh.
Rối sư huynh moi trong túi ra cặp nhẫn cưới.
– Của vợ chồng mình này.
– Vợ muốn mình cưới sớm hơn mà.
– Giờ không ngủ nửa dậy đeo cho chồng đi.
– Hay chồng đeo cho vợ trước nhớ?
– Dậy đi chứ đừng ngủ nướng như vậy.
– Dậy đi mình còn làm lễ cưới.
– Vợ nhớ là mình còn phải có một căn nhà xinh.
– Vợ nhớ là mình còn phải có đàn con ngoan mà.
– Dậy đi để chồng đón về……
Tôi cũng đã rơi nước mắt từ khi nào, mọi người trong phòng cũng vậy.
Nhưng giờ còn làm gì nữa?
Sư huyng đã đeo xong cặp nhẫn cho cả hai, đặt lên môi chị một nụ hôn.
Chợt sư huynh quay lại.
– Mọi người chuẩn bị đồ ăn đám cưới con đi chứ, kìa sư đệ……
– Ừm. Cưới sư huynh cơ mà.
Quay sang gọi mọi người ra ngoài.
– Cháu biết là sẽ rất khó để chấp nhận nhưng mong mọi người.
-….
– Chúng ta sẽ không là đám ma mà sẽ tổ chức như đám cưới, sẽ vẫn có đám cưới diễn ra, vẫn có rước dâu….
Tưởng sẽ bị phản đối nhưng….
– Ừ, ta đã coi là con dâu lâu rồi mà.
– Chí ít thì tâm nguyện lên xe hoa của con gái ta cũng sẽ hoàn thành.
-…..
Không có ý kiến phản đối. Và đám “cưới” đã được tổ chức, vẫn giăng hoa kết đèn, vẫn nghi lễ thủ tục nhưng diễn ra chóng vánh trong một ngày, với những người thân thiết chứng kiến cho hai người họ.
Đám “cưới” này đã lấy đi rất nhiều nước mắt, để lại cho những người ở lại vô vàn tiếc thương lẫ khổ đau.
Chị yên nghỉ đi nhé…
Để lại một bình luận