Phần 119
Vâng nhà “khổ chủ” đã được bình bầu tập hợp về nhà cu Sơn, ở đây thì đã vài lần rồi, vì địa thế đẹp, diện tích tốt và căn bản bố mẹ Sơn cũng dễ tính, nhưng về đây “bọn địch” mới lôi tôi ra trả thù.
– Hai ơi mặt Ly.
– Anh P. Tóc Ngân nè.
– Vào cả mũi tui nè.
– Thâm hết đùi tui rồi.
– Đùi à, mông tui nè.
-…..
– Cuộc chiến mà. Tôi đâu tránh được.
– Hứ, hai có bị làm sao đâu.
– Mà P chạy hay vậy, chả bị chút nào hết.
– P toàn núp ở đâu đâu ý, có ra mặt đâu.
-…..
– Ơ, tôi chơi theo chiến thuật mà.
– Xí, chiến thuật bắn lén đâu đâu.
– Mà hai bảo không biết bắn mà, hai lừa Ly.
– Ây ây, hai chưa chơi cái này bao giờ nhá, tại nghịch qua súng hơi thôi.
– Ngịch qua á?
– Thì khi thoảng dùng súng hơi bắn chim. Mà các cô to hơn con chim là cái chắc rồi. @@
– Tím cả mông Ly rồi, ứ chịu đâu.
– Đâu bỏ hai xem. @@
– Hai dê quá.
– Ơ hay, bảo thế mà.
– Tại hai cứ bắn vào mông với đùi ý.
– Này, các cô nấp thò chỗ nào ra thì bắn chỗ đó thôi.
– Hứ, sao bắn Ly nhiều nhất á.
– Tại Ly hăng máu muốn hạ hai nhất á.
– Thế còn em, bị ngay giữa đầu này. Ngân
– Tui bị thẳng mặt này. Lan
– Tôi vào cả tai.
– Tôi bị…..
Tới màn khoe mọi người ạ. @@
– Tôi cũng bị này. Tôi lên tiếng
– P thì bị làm sao?
– Bị mỏi tay với mỏi miệng quá. Ha ha ha
Và bọn chúng quây vào đuổi tôi. Lơ là quá nên bị bọn cúng gô cổ.
– Hai ơi, giờ hai tính sao?
– Chạy đâu nữa P.
– P có chiến thuật mà.
– Mọi người nghe này…….. Bắt tôi nhưng đừng động mạnh vào túi quần tôi. Nãy bắt được em rắn để đó quên chưa thả ra nhỡ em ý làm sao thì……
– Áaaaaaaaaaaaaaaaa vâng, chiến thuật của mình đó. Tự do ngay sau một nốt nhạc.
– Hai nghịch ghê quá.
– Ui rắn…. Hu hu.
-…..
Tôi đứng dậy, thản nhiên xỏ tay túi quần.
– Tôi bảo tôi có chiến thuật mà. Hờ hờ.
Cả đám kia biết bị ăn quả lừa định xông lên.
– Khoan đã, không phải vội. Giờ tôi mà có mệnh hệ gì thì ba vị cô nương kia khăn gói về nhà ngay lập tức đó. Hờ hờ.
– Hai lại chơi xấu.
– P ăn gian.
-…..
– Người thắng thì dù bằng cách nào cũng vẫn là đúng. Ha ha
Giờ đúng là một tay che trời rồi……. Thôi bỏ xuống đi vào trong nhà đứng. @@
Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị và cũng rất nhanh chóng được dọn sạch đi.
Nhìn lại đám phởn này chắc có mỗi mình tôi hiện hữu ý tưởng ngủ trưa trong đầu bây giờ. Hỏi chủ nhà rồi cũng có một chỗ ngả lưng, không quên chốt trong lại khi vẫn đang trong vùng địch.
Ngủ được lát thì tiếng gọi tiếng đập cửa loạn xị lên.
– Thằng P nó chết rồi. Mọi người yên lặng cho cái.
– Dậy ra biển haiiiiiiiiii.
– Ra biển với mọi người.
-……
Hình như dạo này mình toàn bị áp đảo bởi số đông như vậy. Đành bò dậy đi ra.
Mà khoan, vừa có nghe tiếng cười của cô “em gái” tôi. Bọn này đâu dễ thế mà. Tôi mở cửa né sang đằng sau cánh cửa.
Ăn ở có đức, ăn ở có đức. Vừa thấy mấy vật thể bay không xác định tôi đóng nhanh cửa vào. Giờ nhìn cái dòng nước chảy từ ngoài cửa cũng an lòng.
– Ta đã nhượng bộ nhưng quân bay càng lấn tới, giờ ta không thể làm ngơ được nữa.
– Thì làm sao hai? Ở đây còn nhiều lắm á.
– Tôi ngủ tiếp. Hờ hờ.
– Không chơi vậy.
– Thế muốn sao?
– Hai phải ra đây cơ.
Bọn này chơi ác này. Xem lại đã. Nhà này ba tầng, mình đang tầng một, bên trên có ban công. Quá hợp lý cho mình.
Khi quân giặc vẫn đang bao vây phía cửa phòng tầng một, thì ta đã ở trên tầng ba và ôm theo chậu nước kha khá. Nhà này kiểu ống nhá, có vệt giữa là cầu thang và là giếng trời luôn nên nhìn từ tầng ba xuống thì quân kia đang ở ngay tầm ngắm phía cửa phòng tầng một.
Gọi cho Ly.
– Giờ ta thương lượng nhé Ly.
– Một là hai không ướt. Hai là cả bọn Ly ướt.
– Hai thương lượng kiểu gì ạ? Ra đi còn hưởng khoan hồng.
– Vậy hai không nương tay. Và chậu nước rời xa tôi về bên quân giặc. @@
Tôi cũng chỉ nghe thấy tiếng nước thôi, cùng lắm là thêm ít tiếng hò hét của “quân thù. ”
– Chắc khỏi phải tắm biển nữa nhỉ mọi người. Ha ha ha
Bọn chúng định ào lên nhưng mặt gia chủ méo xệch.
– Ấy ấy ướt như chuột thế kia bọn mày định phá nhà tao à.
– Thôi sắp xếp chuẩn bị tinh thần ra biển. Tôi dụ
– Hứ, chưa bao giờ thắng hai á.
– Thắng nhiều chứ, thắng về hậu đậu này, mít ướt này…. V.. V.
Cả đám lại cười vang.
Xong xuôi lau dọn lại tàn tích của cuộc chiến rồi lên đường ra biển.
Lần này là đi bộ ra vì khá gần, nhưng tôi đến chịu cái đám này, sinh ra ở xứ biển mà làm như đi biển lần đầu ý, đi đến đâu gây chú ý bởi tiếng hò hét trêu đùa nhau đến đó.
Cũng hay là khu này là khu cu Lâm bán hàng, nên tôi nhanh chân té vào luôn.
Cũng phục mình thật, chuồn mà im im đám kia còn không biết gì.
– Mày đi đâu đây? Lâm nhìn thấy tôi hỏi luôn
– Xin bát rượu này, mày có tiếc không?
– Cái gì thiếu chứ cái đấy thì không bao giờ. Ha ha
– Vậy bỏ quán đây được không?
– Tao nhờ lát thôi.
– Ra chỗ ấy nhớ?
– Dizz chỗ ấy bí mật của tao mà.
– Bí mật là phải nhiều người giữ mới an toàn.
Thêm lát chúng tôi đã ra khu đá của cu Lâm rồi. Nhắn cho Ly một tin.
“Hai có việc rồi, đi chơi vui. Khi nào về gọi hai”
Xong hai thằng bắt đầu ngồi nhấm dần, giờ không phải nhưng chuyện quá khứ những chuyện buồn nữa, mà chuyện giờ là cuộc sống hiện tại của hai thằng.
Đến chiều muộn thì Ly gọi và hai thằng cũng rời bàn.
Đủ các thắc mắc về sự biến mất của tôi nhưng tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Rồi ông Chiến gọi thông báo chuẩn bị lên đường, Ly đã đăng kí 4 chỗ rồi. (Còn éo phải nhân viên nữa mà như vậy đấy).
Tối chuẩn bị qua loa xong đi ngủ. Lại chuẩn bị mệt đây….
Để lại một bình luận