Phần 114
Sáng ra dậy vẫn lịch cũ, xuống bếp cô H đã xong từ bao giờ.
– Nay cô làm sớm vậy ạ?
– Hôm nay con đi thi đấu mà.
– Bình thường mà cô.
– Ngày trước…..
– Chuyện qua rồi mà cô.
– Vì cô đánh thắng nhé con, cho cô coi như thấy con trai cô thắng.
– Vâng ạ.
Bữa ăn sáng với sự có mặt của đông đủ cả nhà. Cái không khí này làm tôi nhớ nhà, nhưng có lẽ chưa đủ can đảm để trở về.
– Hôm nay là trận cuối hả P?
– Dạ vâng, đấu theo đội ạ.
– Là sao?
– Dạ là tất cả thành viên đều lên sân, đội nào có người trụ lại cuối cùng đội đó thắng ạ. Ly nhảy vào.
– Vậy đội con bao nhiêu người?
– Các bạn con đó. Ly
– Ba hỏi P mà, cái con này.
– Có mình anh P đó ba.
– Ơ cái con này.
– Thì con đi một mình thôi ạ.
– Ai bảo một mình, con trên sân đấu thì vẫn có ta và cô cổ vũ mà, coi như ta cùng chiến đấu đi. Chú Q
– Vâng.
– Cả con nữa ba. Ly
– Thế đội của cô?
– Nhưng anh hai con đánh mà.
– Ừ, ….. Lại một khoảng lặng
– Con sẽ cố gắng mà, mọi người yên tâm.
Ăn uống xong bắt đầu võ trang, đánh loạn như vậy mặc áo thun là ổn nhất, vẫn quần và giày kia.
Ra chuẩn bị chạy đi thì, “em gái” tôi lại ra.
– Hai chở em đi.
– Đang chạy bộ mà.
– Thế hai cõng em.
– Ax, tha anh đi cô.
– Không, chở em.
– Vâng, tôi chở.
Lại quay lại lấy xe thì chú Q đi ra.
– Hai đứa chờ lát ba qua lấy xe rồi cả nhà đi.
– Ơ, dạ. Cả 2 đứa.
Chú Q vừa đi khỏi.
– Nhất hai đó, ba chở ô tô đi học.
– Sao chưa thấy chú đi lần nào?
– Xe ba mua nhưng ít khi dùng lắm, chỉ tiếp khách quý huặc việc quan trọng thôi đó.
– Ừ.
Rồi “cả nhà” bắt đầu đi.
– Mà tay con….. ? Cô H
– Bình thường mà cô, con quen rồi.
– Nhưng đông lắm đó con.
– Đông nhưng có phải đánh mỗi con đâu ạ, mọi người loại nhau cơ mà ạ.
– Ừ. Con cẩn thận đấy.
Vào trường rồi về lớp chuẩn bị trước, nhưng nhìn đông vãi đám này hỗn chiến chắc cũng loạn hết cả nên rồi.
Về lớp chuẩn bị lại đã.
Bọn trong lớp thấy mình thì im lặng vài giây rồi tụ lại chỗ mình.
– Sao mày mạnh giữ vậy? Trận hôm trước…
– Mày hạ Hạo một đòn thật à?
– Chả thấy đánh gì cũng nhất.
-…..
– Từ từ đã, tao sẽ trả lời lần lượt.
– Tao học võ từ nhỏ. Ok
– Hạo thì tao cho ăn hai phát.
– Thắng vì may mắn thôi.
-….
– Thế trận này mày tính sao?
– Một mình mày đó.
– Các đội kia đông lắm.
-……
– Tuỳ vào may mắn của tao thôi.
Loạn hết cả lên mãi rồi cũng gần đến giờ đẹp.
Nhìn các đội vào sân chuẩn bị mà cũng thấy hơi khó thở, đông vậy à?
Có mỗi vị trí của “đội mình” là thoáng đãng nhất. Mà bên cạnh hai bên là hai đội nhì ba. Đội Ly và 12a, có lẽ mình đen thôi. “Mẹ ơi, xuân này con không về”
Ly và cô chú vào và cổ vũ cho tôi, đám bạn Ly nhìn thì cô “em gái” tôi chu mỏ lên bảo. “Anh hai tui mà”
Nắn chân bẻ tay một lúc thì thầy hiệu trưởng bước lên bục tuyên bố, ” lần này là đấu toàn trường, các em nhìn cây cờ ở giữa sân kia, sau trận chiến ai có lá cờ ấy thì đội đó sẽ là đội chiến thắng. ”
Rồi thầy phất tay ra hiệu như kiểu “bọn mày chơi nhau cho tao” ý. Xong còn nói
– Thầy muốn khơi mào cho một trận chiến như vậy lâu rồi. @@
Bọn 12a sau khi nghe hiệu lệnh quây luôn tôi lại, hai thằng ôm chân, hai thằng ôm tay. Một thằng nhằm bụng đấm. Nhưng….
– Bọn mày phải chơi hèn vậy à?
Là cu bên đội Ly, cu từng bị tôi đánh trên sân thượng, cả team Ly đang quay sang đối đầu với team 12a, có mình tôi ở giữa.
– Bọn tao thích vậy đó.
– Mọi người, vì tinh thần học võ. Xong cả hai team lao vào chơi nhau, còn tôi vẫn bị giữ.
– Nhanh lên, hạ nó trước rồi muốn thế nào cũng được. Cu giữ tay tôi nói.
– Nhanh thôi. Thằng ngắm bụng khi nãy.
– Sao cơ? Tôi
– Mày vẫn gan nhỉ?
– Ờ, nhanh lên tao còn phải giành giải.
– Mày…. Nó nhào lên định sút. Thật lực đấy
– Tôi nhanh tay giật cả hai thằng ôm tay vào giữa. Và là chắn hoạt động tốt.
Thả hai tấm lá chắn ra nhanh tay túm tay thằng đá kia rồi bẻ ngược. Hơi kinh dị cho cuộc chiến này thì phải.
Quay xuống nhìn hai thằng ôm chân. Túm đầu bọn nó cho gối nhờ hai cái gối của mình, và giờ đã tự do.
Tôi lại lao vào dọn bên 12a cùng team Lan. Chợt có nhỏ Liên cùng lớp mà gặp trận trước đó, chạy lại phía tôi núp sau lưng.
– P giúp mình với.
– Trong trận chiến mà.
– Coi như nể bạn cùng lớp đi.
– Một lần, ok.
Cũng chủ nghĩ là nhỏ không ăn được bọn kia nên tránh, nên tôi quay ra hạ mấy thằng đó, nào ngờ nhỏ cắn lén từ phía sau đạp vào khớp gối tôi, khi khuỵu xuống nhỏ định đá tạt vào gáy, may là nhanh tay đưa ra sau túm chân trụ của nhỏ giật cho nhỏ ngã xuống.
– Cũng chỉ được vậy thôi à?
– Cuộc chơi mà, phía sau kìa.
Cả team vovinam của nhỏ đã tụ ở đó, chơi kiểu mưu mẹo à? Được đó.
– Một địch 23, cậu đầu hàng đi.
– Tôi chỉ chịu thua trước những gì xứng đáng. Còn kiểu các cô, hừ….
Tôi lôi đôi găng da ra, (cái đôi nhét kim loại chóp đấy, tôi đã gỡ mấy miếng kia ra và lót lại lượt mảnh lưới thép, đấm chỉ có phê)
– Một đôi găng không thay đổi được gì đâu.
– Nhưng một thằng quái vật thì có chứ? Tôi cũng không muốn thấy nó đâu.
Tôi rất ít khi đấm vào mặt, nhưng với mấy loại này thì đấm cho đến khi nhìn vào gương mà biết ân hận. Sống mũi, thái dương, quai hàm… Chỉ những chỗ như vậy thôi đã được 6 – 7 mạng gần nhất rồi. Nhảy lên túm đầu thằng phía trước rồi lên gối vào hàm, rồi một loạt combo còn lại là những chỗ quen thuộc, mạn sườn, đùi, bụng.
– Đừng làm nhục mặt môn võ VN như vậy, các người không đáng.
Trận hỗn chiến hơi lặng đi sau mấy đòn của tôi. Nhìn lại quanh rồi đi về phía cờ.
– Nó có một mình thôi mà. Một giọng vang lên
– Không đâu. Team nhỏ Lan.
– P ơi, cuộc đấu này bạn không đơn độc, bạn xứng đáng hơn bọn mình hay bất cứ ai ở đây.
– Cũng chỉ thêm vài đứa, lên đi bọn mày.
Tôi vẫn từ từ bước lên, giơ tay cản team nhỏ Lan lại.
– Không phải là lỗi của tao.
Bọn nó nhào đến, lần này thì chơi thật đây, một là cơm nhà hai là cháo viện.
Thằng lao nhanh nhất, chắc là thằng nói khi nãy. Tôi ngắm thằng đó.
Đá cao thật lực vào ức nó, nó bật người lại vào đám kia ho sặc sụa.
– Đừng ép tao vào đường cùng, hiểu chứ?
Xong tôi thong dong đi lên, cầm lấy lá cờ.
Ai hiểu gì không nhờ? Hờ hờ. Đánh phủ đầu một thằng doạ thôi. Bọn nó sẽ nghĩ vào không thì may chứ không may bị như thằng kia lên làm éo còn đứa nào dám vào nữa.
– Nói nhanh nhớ, cho 10s tự rời khỏi sân huặc là ta sẽ ở lại với nhau tới cùng. Tôi tuyên bố.
1S 2s 3s vẫn im lặng, rồi bắt đầu từng người rồi từng tốp người bắt đầu rời sân.
Sau hơn 10s chỉ còn tôi và lá cờ, cũng đám đã nằm.
Thầy hiệu trưởng đi ra và cho thổi còi kết thúc trận đấu.
Tôi cầm lá cờ về phía cô chú và Ly.
– Con đã làm được rồi.
– Con cũng mưu lắm đó. Chú Q
– Chú nhìn thấu rồi à?
– Chứ sao nữa, nhưng nhìn con cũng dễ bị lừa lắm.
– Cũng hơi run chú ạ.
– Nhiều khi vậy hơn nắm đấm nhiều cháu ạ.
– Cháu hiểu.
– Hai chú cháu chuyện gì khó hiểu vậy? Cô H
Chú ghé tai cô nói nhỏ, cô cười tươi
– Hai chú cháu hay ha?
– Chuyện gì vậy mẹ. Ly
– Trẻ con, không tò mò. Cả ba người tôi
Quay ra nhìn đội Lan đang gần đó.
– Ly, anh không thắng một mình, ra gọi các bạn ấy nữa, chung vui với anh.
– Dạ, hì.
– Con khỉ Lan với mấy tên hâm kia. Vãi gọi
Đám kia nghe thấy chạy hết lại.
– Tên Ly kia, chán sống hả?
– Ờ đó. Sao?
– Mọi người xử hắn.
Ly núp luôn ra sau lưng tôi.
– Thử xem, hai tui có tha không. Ha ha
– Chuyện bạn bè của em anh không ngáng chân vào đâu. Hờ hờ
Đám kia sán lại Ly.
– Haiiiiiiiiiiii.
– Thôi, mọi người này.
Đám kia quay lại nhìn tôi.
– Lần này là chúng ta cùng thắng, cám ơn mọi người.
– Lần trước bạn đã cứu bọn mình trong kho bọn mình chả làm được gì, lần này là bọn mình cảm ơn bạn. Lan
– Coi như hoà, nhưng chiến thắng này, là của chung.
– Hôm nay liên hoan nha các con. Chú Q
Rồi đợi trao giải và tuyên bố bế mạc xong thì về nhà chuẩn bị cho bữa liên hoan.
Để lại một bình luận