Phần 95
Lại một đêm nữa, hình ảnh Nhi như ám ảnh lấy tôi. Một đêm gần như thức trắng nữa.
Nếu biết như vậy thì cái ngày hôm ấy tôi đã không giả ngơ để làm nàng giận, để không mất nàng. Huặc ít nhất là vẫn được sống trong sự lừa dối của nàng.
Tôi nghĩ vậy đó, giờ việc buông tay mới biết là khó thế nào. Giận, rất giận nàng. Nhưng nhớ thì vẫn nhớ. Đâu ai cấm được cảm xúc của chính bản thân. Và cũng đâu ai cấm tôi nhớ em, ngay cả bản thân tôi. Tự nhủ nhưng không làm được.
Và thực sự, tôi vẫn yêu em. Cho dù miệng nói thế nào, hành động ra sao nhưng thâm tâm luôn mang hình bóng em. Nhưng lý trí hiện tại vẫn chiến thắng cảm xúc của con tim. Tôi vẫn ở đây HCM. Và vẫn sẽ cố gắng rằng, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương.
Sáng sớm dậy vệ sinh cá nhân rồi đi bộ tập thể dục rồi tiện đi mua đồ ăn, tiện thể chuẩn bị luôn cho trưa và nguyên liệu buổi tối. Vì thực sự cơm xuất không hợp khẩu vị. Hôm qua đã hỏi ông S rồi, nấu ở quán luôn.
Và điều ngạc nhiên là tôi gặp Yến, đang lóc cóc trên con xe đạp tróc sơn trở một cu cậu. Chắc là em của nhỏ. Tiến lại gần thì thấy nhỏ đang mua thịt, nhìn chắc chỉ đủ mình ăn một bữa.
Vỗ vai nhỏ.
– Chào P. Bạn cũng đi chợ hả?
Gật, chỉ cu cậu.
– Đây là Huy em trai mình đó.
– Anh là bạn trai của chị em ạ?
Cười, gật.
– Chị đánh cho bây giờ, P nữa.
“Mua đồ ăn sáng à?”
– Không, mình mua luôn cả ngày.
CẢ NGÀY. Một nhà ba người. Còn tôi…..
“Ăn ít vậy thôi à?”
– Vậy thôi chứ sao nữa, mà trưa với tối mình ở quán rồi.
Gật.
– Thôi mình về nha, còn đưa nó đi học đã.
Chợt lại rảnh đi theo Yến, đến một khu toàn nhà lụp xụp, Dừng trước một căn nhà lá nhỏ thì thấy chiếc xe nãy Yến đi. Căn nhà chắc ngang ngửa cái phòng trọ hiện tại của mình, nhìn qua sơ sài, nhưng ngăn lắp. Một khoảng vườn nhỏ, vài luống rau, giàn cây. Nhưng căn nhà ba người sống thì có vẻ….
Chợt Yến đi ra thấy tôi.
– Ủa, P đi đâu vậy?
“Chạy bộ, tập thể dục”
– Hay là đi theo tui đó.
“Nếu muốn nghĩ vậy”
– Vào nhà mình chơi.
“Không đưa em đi học nữa à?”
– Chết, xít nữa quên mất. Hì, lần khác nhé.
“Ok, bye”
Cô bé này còn mạnh mẽ hơn cả mình về vẻ bên ngoài, sống vì người khác.
Yến, bạn cũng hay đó.
Về tiếp tục công cuộc đi chợ, mình là một thanh niên “dam dang” mà. @@
Sớm mà vẫn chưa đến giờ làm nên loanh quanh khu trọ chơi mà có vẻ lọt mỗi mình ở nhà.
Lại đeo tai nghe và chạy bộ theo vệt sông. Định mệnh đen đủ đường khi lại gặp một đám đang quây đánh ai đó. Tò mò mà, ngó vào xem thì nhìn quen quen nhưng thoáng chốc chưa nhận ra. Lôi đám kia đánh từng thằng một, giãn gân cốt. Xong nhìn lại thì nhỏ kia vẫn đang căng mắt nhìn mình.
Giờ nhớ rồi, nhỏ hôm trước. Kệ họ, lại tiếp tục chạy. Đến lúc quay về thì đám kia vẫn ở đó, đang soi mình. Chắc tìm hung thủ đánh bọn nó nhưng nhận thế éo nào được, mình đánh tỉa mà thằng nào cũng cho gục luôn thì nhìn thấy ai mà tìm. Thản nhiên chạy qua rồi về phòng nấu nướng bữa trưa rồi sơ chế qua bữa tối. Ăn uống xong lại tản bộ rồi đến quán.
Nhỏ VA thấy mình thì chạy lại.
– Bảo vệ đi làm muộn trừ lương.
“Thế tối qua, đuổi việc”
– Ax mình có việc bận, mà quán anh mình mà.
“Không khoan hồng”
– Mình coi như chưa nói chuyện nhá.
“Không dễ thế được”
– Sao giờ.
“Một đen, không đường”
– Được thôi.
Quay về vị trí làm việc thì cu cậu ca trước vẫn đang ngồi đấy. Mà phải hơn mình cả chục tuổi ý chứ.
– Cậu đổi ca cho anh à?
Gật.
– Anh nghe Lâm nói rồi.
Cười.
– Mà ca anh vẫn còn mà. 15′ Nữa.
Cười rồi nhấc ông ý lên.
– Vậy chào cậu em nha.
Nhỏ VA chạy ra.
– Nè. Đưa cho mình ly coffee
– Ơ nhất cậu em rồi, anh ngồi mòn đít quần chưa được lần nào đâu đấy.
– Hứ, em bị tống tiền chứ bộ. VA chu mỏ.
“Thôi tôi xin, cho tôi yên” cười.
Rồi giải tán, 5′ sau thì ông Sơn đến.
– Nay anh không đến muộn nhá.
Giơ ly coffee cho ông ý xem rồi ngồi vênh lên uống.
– Hình như chú thích troll anh.
“Anh em cả mà”
– Làm tốt nhé, mà cô X(chủ nhà) bảo mày có đồ ai gửi cho đấy.
“Hồ sơ nhập học”
– Ông hôm trước đấy à?
“Ừ”
– Vậy bao giờ học, học ở đâu?
“Đợi có hứng”
– Vãi cậu em.
“Vào làm muộn 5′ lát 3h chiều mang như hôm qua ra đây”
– Ax….
“Không thương lượng”
– Cậu được lắm.
“Em mà lại”
– À quên.
“?”
– Có nhỏ nào đến hỏi thăm, tả người giống y sì cậu.
“?”
– Nhỏ cao tầm 1m6 tóc xoã, quăn đuôi tóc, phấn nhẹ, môi hơi phớt….. Nhìn dễ thương bm.
“Em không quen gái đẹp”
– Vậy giới thiệu anh.
“Quen éo đâu”
– Chú cứ giấu đi.
“Muộn 7′ 5h nhớ”
– Đệt.
Rồi lại công việc tiếp tục, được cái ông Sơn giữ lời mang ra đầy đủ. Đến tối thì đi vào vỗ ông ý.
“Bếp”
– Đi ra sau, cửa vàng bên phải.
“Ok”
– Mà cậu nấu thêm anh ít.
“Biết sao mà đòi ăn ké, nấu dở thì sao?”
– Anh sinh viên mà, ăn hết.
“Ok”
Nhỏ VA nghe thấy thì cũng chen vào.
– P nấu cho mình với.
Lắc.
Nhỏ ra hiệu dấu X ở miệng. Ệt, lôi bí mật của mình ra nữa à.
“Hết nguyên liệu. ”
– Trong tủ lạnh ấy, anh Lâm có để tích mà.
“Rồi, 1 lần này”
– Hông biết.
Cười nản xong chui vào bếp.
Mình định làm ít sườn xào ăn cơm thôi nhưng thêm hai mạng lên phải vào tủ lục.
Cũng có ít thịt bò với vài quả trứng, vài loại rau.
Bỏ chỗ mình chuẩn bị vào tủ rồi lấy chỗ kia ra nấu, đành phải làm cơm rang vậy. Tiện làm luôn cho nhỏ Yến.
Làm xong mang ra thì quán cũng chỉ lác đác vài khách.
– Nhìn vậy cậu bảo không ngon à? Ông S
– Oa, P nấu thiệt hả? VA
“Yến đâu?”
– Làm gì dạ?
“Tôi làm nhiều, gọi cả Yến ăn cùng”
– Hay có ý khác đó? Ông S
“Nhiều ý lắm”
– Ghê đấy. VA
Rồi cả bốn cùng ăn.
Mình thì ăn chậm vì tinh thần đầu bếp mà. Ông S với VA thì như chết đói năm 45. Nhưng lạ là nhỏ Yến, nhìn cách ăn mình không nghĩ giống hoàn cảnh nhỏ đang sống lắm.
– P ơi, cậu cho anh ké nữa đi. S
“Chia phần đều rồi”
– Yến ơi, cho VA với. VA
Nhỏ Yến đưa đĩa ra rồi hai nhỏ ăn chung.
– Cậu nhìn họ kìa. S
“Vếu????” Viết rồi giơ cho ông S xem riêng xong cất.
– Bất công, trời ơi bất công.
“Lần sau thôi vậy”
– Cậu, anh em mình mà.
“Còn tuỳ vào thái độ”
Ăn xong thì vẫn chưa có khách, ngồi thêm lát.
“Tiểu thư, đi rửa bát” giơ cho VA
– Ơ, sao lại mình?
“Có làm không?”
– Còn Yến với anh S kìa.
“Nhưng không thích”
– Tui rửa, nhưng lần sau cho ăn ké nữa nha?
“Góp tiền, tôi nghèo lắm”
– Hứ, được thôi.
Rồi đi về vị trí làm việc.
Nhỏ Yến đi ra ngồi cạnh.
“Có vẻ bạn vẫn chưa muốn tâm sự hết”
– Gì?
“Tự bản thân bạn biết câu trả lời mà”
– Về mình?
Gật.
– Sao… Bạn biết?
“Coi như mình nhìn được ai có tâm sự đi”
– Nhà mình cũng chuyển từ Bắc vào đây.
– Khi ấy, bố mẹ khởi ngiệp rồi tạo một doanh nghiệp nhỏ.
– Làm ăn khấm khá, gia đình hạnh phúc.
“Cũng là tiểu thư”
– Hì, đâu còn đâu.
– Rồi….
– Bị phá sản. Nước mắt bắt đầu lăn.
– Mọi người thân quen đều quay lưng.
– Rồi ba mình nghiện rượu.
“Mình rất phục bạn”
– Mình có gì để được bạn nể?
“Mạnh mẽ”
– Hì.
“Che giấu một con người mỏng manh”
– Mình đâu có mỏng manh.
“Đôi khi không cần quá gồng mình chịu đựng, hãy sống thật cho bản thân dù chỉ chốc lát”
– Mình…
“Một cô gái mình nể phục, cố lên”
– Cám ơn. Hì
Rồi khách đến, cuộc trò chuyện đủ để hiểu thêm về ai đó.
Đồng tiền, nó bạc lắm. Nên ta luôn gọi nó là TIỀN BẠC.
Để lại một bình luận